Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 27

Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử

10/12/2022

Tiếng khóc của Hạ Triêm ngày càng nhỏ trong lồng ngực Từ Vi Trần nhưng lỗ nhỏ lại mút ngày càng nhanh.

Từ Vi Trần cảm giác dây thần kinh trên dương v*t bị kích thích ngày càng nhanh, không nhịn được cười nói: "Hạ Triêm Triêm, vừa khóc vừa hứng tình sao?"

"Từ Vi Trần, tôi muốn làm tình nữa." Hạ Triêm thẳng thắn nói.

Từ Vi Trần ôm cậu đứng dậy xuống giường: "Chúng ta vào bồn tắm làm."

"Ò."

Trong quá trình xuống giường hắn không hề rút ra khỏi cơ thể Hạ Triêm, hắn bước chân trái xuống trước, trong lúc bước chân dương v*t thoáng rút khỏi lỗ nhỏ, khi bước chân phải xuống lại cắm mạnh vào lại.

Hạ Triêm bất mãn vỗ lưng hắn: "Giờ phút này có thể dịu dàng hơn một chút hay không?"

Từ Vi Trần nâng mông cậu đưa đẩy trong đó với biên độ nhỏ, cố ý hỏi Hạ Triêm: "Giờ phút nào? Hửm?"

Hạ Triêm cắn vào vai hắn: "Từ Vi Trần, anh biết rõ còn hỏi."

Từ Vi Trần không lên tiếng, thực ra Hạ Triêm vẫn luôn rất hoảng loạn, cậu không biết thái độ của Từ Vi Trần đối với những lời cậu vừa nói là gì, mặc dù hắn không đến nỗi đá cậu xuống giường ngay lập tức nhưng dường như cũng không quá vui.

Hắn ôm Hạ Triêm chìm vào trong nước, nước nóng vây lấy hắn, nhưng hắn lại ôm lấy Hạ Triêm, trái tim cậu bị căng đầy, không biết mình đã thích Từ Vi Trần từ lúc nào, thực ra chuyện này quá bình thường, đổi thành ai khác bị Từ Vi Trần tán tỉnh như vậy nhất định đều sẽ thích hắn, phỏng theo một câu châm ngôn thì là luôn ở bụi trong thì có thể nào không dính bụi, nhưng cậu không thể tin đối phương sẽ có sự đáp lại tương tự với mình.

Cậu luôn cảm thấy Từ Vi Trần không bảo cậu cút ngay lập tức mà còn đưa cậu đi tắm là đã cực kỳ kiềm chế rồi.

Con trai lần đầu tiên có người thích vừa dũng cảm lại vừa nhút nhát, cậu gần như lấy hết can đảm hỏi: "Từ Vi Trần, anh có nghe những gì tôi vừa nói không?"

"Gì cơ?"

Nói xong một lần, Hạ Triêm xấu hổ không dám nói lại nữa, ậm ờ: "Về việc... tôi muốn chuyển từ bạn tình thành chính thức."



Từ Vi Trần ôm cậu, chậm rãi đưa đẩy eo, không tỏ rõ thái độ, chỉ liếm hôn gáy cậu, thở hổn hển nói: "Hạ Triêm Triêm, tôi thật sự không hiểu tại sao em luôn có suy nghĩ như vậy."

Hạ Triêm suýt bị câu này làm tắt n*ng, Từ Vi Trần đã nói như thế sao còn tỏ vẻ vội vàng muốn chịch cậu, cậu thật sự không hiểu, tình dục và tình yêu của một người đàn ông hóa ra có thể rạch ròi như vậy.

Hạ Triêm vừa tủi thân nước mắt liền trào ra, thật ra vào lúc này cậu rất không muốn mình bật khóc, có vẻ quá vô dụng, không phải chỉ bị người mình thích từ chối thôi sao, có gì mà phải khóc chứ.

Vừa thấy Hạ Triêm Triêm của mình lại rơi nước mắt, Từ Vi Trần bèn ôm cậu chặt hơn, ghé vào tai cậu vừa nhẹ nhàng vừa trầm thấp hỏi cậu: "Sao thế này, bạn nhỏ Hạ Triêm Triêm?"

Hạ Triêm vừa nghe thấy vẻ oan ức kia thì lại càng không ngừng được, Từ Vi Trần chết tiệt, đã không thích cậu mà còn cố ý tán tỉnh cậu như vậy, không phải bị bệnh thì là gì?

Hạ Triêm cúi đầu không chịu cho Từ Vi Trần xem, cố gắng kìm nén tiếng nức nở, lạnh lùng nói: "Mau làm đi."

Xong lần này cậu sẽ không đến nữa.

Động tác bên dưới của Từ Vi Trần quả nhiên nhanh hơn, mỗi lần ra vào đều kéo nước nóng vào lỗ nhỏ, lỗ thịt bị bỏng, gậy sắt của Từ Vi Trần vẫn di chuyển ngày càng nhanh hơn, ma sát đến nơi đó như thể sắp bén lửa. Hạ Triêm hoàn toàn coi đây là lần cuối cùng họ làm tình, cậu phải sướng cho đủ để kiếm lời hồi vốn.

Thân dưới của Hạ Triêm di chuyển còn nhanh hơn Từ Vi Trần, để dương v*t mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất trong mình như muốn phát tiết, thật ra đến cuối cùng cũng không thấy thoải mái, ngược lại có hơi đau, nhưng Hạ Triêm không muốn dừng lại, ký ức đau đớn có thể kéo dài lâu hơn khoái cảm, ngay bây giờ cậu cần bị Từ Vi Trần chịch cho đến đau.

Nhưng Từ Vi Trần vẫn quá dịu dàng, cố gắng tìm góc độ để kích thích điểm nhạy cảm của cậu mà không làm cậu đau, Hạ Triêm càng nghĩ càng khó chịu, dựa vào cái gì mà một người đàn ông tốt như thế lại không thể thích mình, cậu khóc đến mức sắp không thở nổi.

Lần này Hạ Triêm thật sự khóc quá thảm thiết, cuối cùng Từ Vi Trần không dám chịch cậu nữa, nhanh chóng bắn vào trong cậu.

Hạ Triêm cố tình tìm ngược đã có thể lên đỉnh, cậu thật sự tuyệt vọng, cậu không thể rời bỏ Từ Vi Trần.

Hạ Triêm cắn vào xương quai xanh Từ Vi Trần, nói một cách hung dữ: "Từ Vi Trần, con mẹ nó anh nhất định phải thích tôi."

Từ Vi Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng.



"Hạ Triêm Triêm, tôi thật không hiểu sao trên đời lại có người ngốc như em."

"Cút! Không thích ông thì dm đừng có nói chuyện với tôi bằng giọng điệu làm như rất thân thiết đó."

Từ Vi Trần lau nước mắt cho Hạ Triêm từng chút một, hôn nhẹ lên môi cậu: "Hạ Triêm Triêm, em cứ nhất định phải ép tôi nói trắng ra ư?"

Hạ Triêm sửng sốt: "Ý của anh là sao?"

Từ Vi Trần thở dài: "Em nhất định phải ép tôi thừa nhận phàm tâm hơn ba mươi năm không nhúc nhích đã bị em lay động, nhất định phải nhắc nhở tôi rằng bản thân đang đùa với lửa, nhất định phải bắt giáo sư của em chính miệng thừa nhận rằng anh ta thích học sinh của mình."

Trên mặt Hạ Triêm còn đọng nước mắt nhưng rồi vẻ mặt lập tức biến thành kinh ngạc: "Đệt Từ Vi Trần, thật hả?"

"Hạ Triêm Triêm, có lẽ là sai lầm của tôi khi dùng quan niệm tình yêu ở độ tuổi của mình để nhận định em, tôi cho rằng tình yêu là hàm súc và kín đáo, nhưng mà có vẻ em cho rằng tình yêu là trần trụi và cuồng nhiệt, điều này dẫn đến hiểu lầm giữa chúng ta bấy lâu nay. Vì vậy, bây giờ tôi bày tỏ với em theo cách của em..." Từ Vi Trần nắm lấy tay Hạ Triêm, hôn lên mu bàn tay cậu: "Tôi thích em, thích em ở thì hiện tại tiếp diễn."

Hạ Triêm phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện này, lập tức ôm cổ Từ Vi Trần, khẽ rít lên: "Á á á á á! Từ Vi Trần Trần, em cũng rất thích anh!"

Cậu càng nghĩ càng vui: "Từ Vi Trần, anh có biết bây giờ em hạnh phúc thế nào không? Lần đầu tiên em thích một người mà đã bắt đầu liền luôn rồi! Má nó giờ em muốn lao ra chạy mấy vòng!"

Từ Vi Trần nói: "Tôi cũng rất vui."

"Thật không? Vậy sao trông anh bình tĩnh thế?"

Từ Vi Trần kéo tay Hạ Triêm sờ xuống: "Không cảm thấy sao? Tôi luôn cương từ nãy đến giờ nè."



Tác giả: Sở dĩ hai người này có thể đợi đến bây giờ mới giải thích rõ ràng là do Từ Vi Trần nghĩ: Tôi đối với em tốt như vậy, chắc hẳn em có thể cảm nhận được tôi thích em chứ, nhưng Hạ Triêm nghĩ: Từ Vi Trần không nói "Tôi thích em " với tôi, anh ấy chắc chắn không thích tôi.

Đây chính là khoảng cách thế hệ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thể Nào Không Dính Bụi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook