Chương 35
Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử
29/03/2023
Làm một lần trong phòng làm việc, cuối cùng cũng giải tỏa được cơn khát, Từ Vi Trần bắt đầu thảo luận nghiêm túc về việc sống chung với Hạ
Triêm.
Từ Vi Trần liệt kê từng chỗ tốt khi sống cùng mình: "Thứ nhất, chúng ta có thể làm tình mỗi ngày, thứ hai, tôi sẽ nấu cơm cho ngài mỗi ngày, thứ ba, nếu ngài không biết làm bài tập tôi có thể chỉ ngài, nhà tôi cách trường học rất gần, chỉ mất mười phút lái xe, đến trường về nhà đều có tôi lái xe đưa ngài đi."
Hạ Triêm chậm rãi lắng nghe hắn nói xong, hỏi hắn: "Còn có chỗ tốt nào khác không?"
"Còn muốn bổ sung điều gì, ngài có thể tự đề xuất."
Hạ Triêm ngồi trong lòng hắn hôn lên môi hắn, "Không có, chỉ những thứ này cũng đủ để em hài lòng rồi."
"Vậy ngài đồng ý à?"
Trong mắt Hạ Triêm lóe lên ánh sáng, "Đương nhiên em đồng ý! Từ Vi Trần anh biết không, em muốn ở cùng anh từ lâu rồi! Giờ em sắp hưng phấn chết luôn rồi nè!"
Thật ra, lúc Từ Vi Trần nói ra điều đầu tiên cậu đã bị cám dỗ, cậu thật sự thích làm tình với Từ Vi Trần, hơn nữa còn là hận không thể làm tình mỗi ngày, những tối không qua đêm ở nhà Từ Vi Trần cậu thường nghĩ đến hắn và lén lút tự an ủi. Hơn nữa, mặc dù bọn họ trường học luôn thả lỏng trong việc kiểm tra ký túc xá, nhưng cứ thế mãi khó nói sẽ không có lần lật xe, trực tiếp ở nhà Từ Vi Trần là an toàn nhất.
Từ Vi Trần chậm rãi mặc quần áo cho cậu, khẽ cười nói: "Vừa nãy thấy ngài không phản ứng gì, còn tưởng sẽ bị từ chối."
"Chậc chậc chậc, Từ Vi Trần anh cũng có lúc sợ bị người ta từ chối à?"
"Ừm, thỉnh thoảng sẽ có."
Trên thực tế, Từ Vi Trần đã nói dối, thời điểm đánh giá chức danh giáo, hắn đã bị từ chối rất nhiều lần vì vấn đề tuổi tác, vào lúc đó hắn không sợ, thế nhưng khi đưa ra lời mời ở chung với bạn trai nhỏ của mình hắn lại sợ.
Không gì khác, cái trước có thành công hay không là vấn đề thời gian, cái sau có thành công hay không liên quan đến vấn đề chuyện lớn cả đời.
Hẹn hò với Hạ Triêm cái gì cũng tốt, việc duy nhất hắn sợ là Hạ Triêm còn quá trẻ, vẫn chưa bước chân vào xã hội, chưa nhìn thấy đủ loại người, hắn sợ Hạ Triêm chỉ bị tầm mắt của chính mình hạn chế, chưa gặp được người tốt hơn nên mới chọn lựa chọn tốt nhất trong khoảng thời gian này.
Vì vậy, hắn muốn sớm đưa Hạ Triêm vào cuộc sống của mình để cậu không thể chạy trốn.
Bon họ lèo nhà lèo nhèo vất vả lắm mới về tới nhà, vốn định bôi trơn lại rồi làm tiếp một nháy, nhưng một cú điện thoại đã cắt ngang nụ hôn của cả hai.
Là điện thoại của Từ Vi Trần, hắn khẽ cau mày và nhận máy.
Sau khi hắn cúp điện thoại, Hạ Triêm hỏi hắn: "Sao vậy anh? Còn làm tiếp không?"
"Là vài sinh viên tôi từng hướng dẫn, đang liên hoan gần đây, mời tôi đi cùng với tụi nó, tôi đang do dự."
"Còn do dự gì nữa, đi thôi, dù sao em cũng ở đây, chờ anh về rồi mình làm tình tiếp."
Từ Vi Trần chạm vào đôi môi bị hôn đến đỏ rực của Hạ Triêm, thấp giọng nói: "Tôi đang do dự, có nên dẫn ngài theo cùng không."
Hạ Triêm sửng sốt, "Anh dẫn em theo làm gì? Em đâu cùng khóa với bọn họ."
Từ Vi Trần chỉ nói bốn từ: "Ngài là sư mẫu."
Tóm lại, thì vẫn là... đi đó.
Hạ Triêm ngồi ở ghế phụ, chậm rãi nhớ lại hai chữ "sư mẫu", cậu cảm giác từ này như có vị ngọt, cùng Từ Vi Trần lập kế hoạch muốn sến chết cậu.
A... Sư mẫu đồ...
Cậu không hề làm gì cả, chỉ tán tỉnh giáo thôi, vậy mà không dưng từ đàn em thăng cấp thành sư mẫu luôn, lớn hơn hẳn một thế hệ.
Hạ Triêm vẫn không nhịn được cười hai tiếng với cửa sổ xe, Từ Vi Trần hỏi cậu: "Nghĩ gì thế, cứ cười khúc khích từ nãy đến giờ."
"Em cười ngu lắm hả? Rõ ràng rất rạng rỡ tươi vui được chưa hả?"
Từ Vi Trần cười khẽ, "Được, rạng rỡ vui tươi."
"Ể, Từ Vi Trần, không phải quan hệ giữa học sinh của anh với anh đều chẳng ra làm sao hở? Sao còn mời anh đi liên quan vậy?"
"Ngài từ đâu nghe nói tôi và học sinh cũ quan hệ không tốt?"
Hạ Triêm suy nghĩ, "Tường bày tỏ của trường? Dù sao cũng thường thấy có người đăng bài phàn nàn về anh, toàn mắng anh quá nghiêm khắc."
Từ Vi Trần nói: "Tôi nghĩ giờ ngài nên biết tại sao những sinh viên đó trượt rồi chứ."
Hạ Triêm vẫn không hiểu, hỏi hắn: "Tại sao dạ?"
"Những sinh viên thật sự học tập sẽ không có thời gian đăng bài tràng giang đại hải để chửi bới ai đó, ngược lại chỉ có kẻ vô công rồi nghề mới sử dụng Internet để trút sự bất mãn. Về ấn tượng của mọi người đối với tôi, đây là một kiểu thiên lệch kẻ sống sót*, một số lượng lớn sinh viên vượt qua kỳ thi sẽ không đăng lời gièm pha, mà những phàn nàn mà mọi người có thể thấy tất nhiên là bắt nguồn từ những sinh viên trượt môn, vậy nên nó tạo ra ảo giác rằng giáo sư này rất nghiêm khắc."
*Thiên lệch kẻ sống sót (Survivorship bias) xảy ra khi chúng ta đánh giá về một tình huống nào đó dựa trên sự thành công của một người (hoặc một nhóm người) mà bỏ qua những người còn lại.
Hạ Triêm hiểu ý hắn, người bị hắn đánh trượt đương nhiên là lòng đầy oán hận đối với hắn mà trở thành Internet troll* và nói với mọi người xung quanh Từ Vi Trần làm khó dễ sinh viên ra sao, thêm mắm dặm muối để những sinh viên chọn môn học của hắn từ đầu đã mang bộ lọc. Ngoài ra, phương pháp giảng dạy do Từ Vi Trần quy định trong năm tuần đầu tiên thực sự nghiêm khắc, sau năm tuần, những người đó cũng rất ít đến lớp, cuối cùng dẫn đến thi trượt, sau đó lại tiếp tục bôi nhọ hắn.
*Internet troll, hay đơn giản là troll trong, là kẻ đăng các thông điệp gây tranh cãi tại một cộng đồng trực tuyến, chẳng hạn, với mục đích gài bẫy để những người dùng khác xúc động hay bị kích động và phản ứng lại với mục đích giải trí hoặc có động cơ khác.
Đây là một vòng luẩn quẩn, vả lại bản tính con người, luôn tin xấu hơn là tin tốt.
Hạ Triêm đã học được một bài học từ trên người Từ Vi Trần.
Địa điểm không xa, lái xe đến đó chỉ mất mười mấy phút, những sinh viên này đều là sinh viên năm nay vừa lên năm tư, không lâu nữa sẽ đi thực tập. Một số đàn anh đàn chị rất hiếu kỳ về nhóc đàn em mà giáo sư Từ dẫn đến, bèn hỏi Từ Vi Trần: "Giáo sư ơi, đây là gì của thầy ạ?"
Hạ Triêm còn định lấp liếm giúp hắn, nói mình là em họ hoặc cháu họ xa của Từ Vi Trần gì đó, kết quả Từ Vi Trần rất thẳng thắn nói: "Sư mẫu của mấy đứa."
Hạ Triêm suýt nữa thì bị mấy ánh mắt phóng đến bắn chớt.
Cậu lúng túng cười, "Ha ha ha, em đỉnh ghê ha."
Trong đó có đàn anh tâm tình phức tạp nói: "Giáo sư, thầy nói sớm thì tốt rồi, nếu không tiểu Lý Tử lớp em cũng không đến nỗi thầm mến thầy tận mấy năm..."
Đàn chị tóc xoăn bên cạnh huých khuỷu tay cậu ta, "Giờ cậu nói cái này có ý nghĩa hả?"
Hạ Triêm bĩu môi, nhỏ giọng hỏi Từ Vi Trần: "Giáo sư Từ được chào đón vậy sao?"
Từ Vi Trần thì thầm với cậu: "Hạ Triêm Triêm, em ghen."
Có người hòa giải, nâng ly nói: "Nam sư mẫu cũng là sư mẫu mà, giáo sư hôm nay thầy phải uống nhiều chút nha."
Từ Vi Trần cười nói: "Được."
"Uầy, đúng rồi, vẫn chưa hỏi học viện của sư mẫu tên là gì, giáo sư thầy yên tâm, miệng tụi em kín lắm, nhất định sẽ không nói lung tung."
Hạ Triêm tự giới thiệu: "Ngành ngôn ngữ văn học, Hạ Triêm."
Đàn chị tóc xoăn đột nhiên hỏi cậu: "Em là Hạ Triêm? Chị từng nghe nhắc tới em rồi."
Cô đưa ra một cái tên, là chủ nhiệm CLB của Hạ Triêm.
"Ít nhiều gì chắc em cũng nghe người khác nói về chị rồi, giới thiệu nhé, chị tên Diệp Tử, chính là sinh viên bị giáo sư Từ buộc thôi học trong truyền thuyết đó."
Hạ Triêm nghi hoặc nhìn Từ Vi Trần, đàn chị này đã bị hắn buộc thôi học sao nhìn qua vẫn có quan hệ tốt với hắn thế?
Diệp Tử cười dịu dàng, "Chuyện thôi học chị phải cảm ơn giáo sư Từ, nếu sau giờ học hôm đó thầy ấy không gọi chị vào văn phòng nói chuyện hồi lâu, có lẽ giờ chị vẫn đang vật lộn ở một nơi không phù hợp với mình. Thực ra, khi đó chị không thích ngành mình đã chọn chút nào, là do bị gia đinh ép buộc, chị không muốn đi học từ lâu rồi, may mà giáo sư Từ đã giúp chị giải quyết chuyên thôi học, giờ chị đang mở cửa hàng online của riêng mình, thoải mái hơn đi học nhiều."
Sau khi nghe xong, Hạ Triêm liếc nhìn Từ Vi Trần, lén lút hỏi hắn: "Giáo sư Từ, thực ra anh dẫn em đến đây là để cho học sinh cũ của anh khen ngợi anh trước mặt em chứ gì."
"Có một phần." Từ Vi Trần hào phóng thừa nhận.
Hắn giơ tay nhấp một ngụm rượu, nhìn vào mắt cậu: "Quan trọng nhất là tôi muốn nghĩ để em biết, cho dù từng trượt môn hay bị buộc thôi học, em vẫn có thể có thể cuộc sống của riêng mình, Hạ Triêm Triêm, nếu như em cảm thấy dưới chân mình là khoảng không, em có thể sử dụng những kỹ năng em đã có làm viên đá đặt nền, có bằng cử nhân là xây nhà trên đá nền, trình độ học vấn cao hơn là trang hoàng nhà cửa. Dù cho ngôi nhà cử nhân này không xây được, em vẫn có thể xây một ngôi nhà khác."
Hạ Triêm nhìn vào ánh mắt chăm chú của Từ Vi Trần, rõ ràng cậu chưa từng nói với Từ Vi Trần, cậu chưa từng nói với ai về những chuyện khoảng không gì đó, nhưng Từ Vi Trần lại biết, hắn biết.
Từ Vi Trần liệt kê từng chỗ tốt khi sống cùng mình: "Thứ nhất, chúng ta có thể làm tình mỗi ngày, thứ hai, tôi sẽ nấu cơm cho ngài mỗi ngày, thứ ba, nếu ngài không biết làm bài tập tôi có thể chỉ ngài, nhà tôi cách trường học rất gần, chỉ mất mười phút lái xe, đến trường về nhà đều có tôi lái xe đưa ngài đi."
Hạ Triêm chậm rãi lắng nghe hắn nói xong, hỏi hắn: "Còn có chỗ tốt nào khác không?"
"Còn muốn bổ sung điều gì, ngài có thể tự đề xuất."
Hạ Triêm ngồi trong lòng hắn hôn lên môi hắn, "Không có, chỉ những thứ này cũng đủ để em hài lòng rồi."
"Vậy ngài đồng ý à?"
Trong mắt Hạ Triêm lóe lên ánh sáng, "Đương nhiên em đồng ý! Từ Vi Trần anh biết không, em muốn ở cùng anh từ lâu rồi! Giờ em sắp hưng phấn chết luôn rồi nè!"
Thật ra, lúc Từ Vi Trần nói ra điều đầu tiên cậu đã bị cám dỗ, cậu thật sự thích làm tình với Từ Vi Trần, hơn nữa còn là hận không thể làm tình mỗi ngày, những tối không qua đêm ở nhà Từ Vi Trần cậu thường nghĩ đến hắn và lén lút tự an ủi. Hơn nữa, mặc dù bọn họ trường học luôn thả lỏng trong việc kiểm tra ký túc xá, nhưng cứ thế mãi khó nói sẽ không có lần lật xe, trực tiếp ở nhà Từ Vi Trần là an toàn nhất.
Từ Vi Trần chậm rãi mặc quần áo cho cậu, khẽ cười nói: "Vừa nãy thấy ngài không phản ứng gì, còn tưởng sẽ bị từ chối."
"Chậc chậc chậc, Từ Vi Trần anh cũng có lúc sợ bị người ta từ chối à?"
"Ừm, thỉnh thoảng sẽ có."
Trên thực tế, Từ Vi Trần đã nói dối, thời điểm đánh giá chức danh giáo, hắn đã bị từ chối rất nhiều lần vì vấn đề tuổi tác, vào lúc đó hắn không sợ, thế nhưng khi đưa ra lời mời ở chung với bạn trai nhỏ của mình hắn lại sợ.
Không gì khác, cái trước có thành công hay không là vấn đề thời gian, cái sau có thành công hay không liên quan đến vấn đề chuyện lớn cả đời.
Hẹn hò với Hạ Triêm cái gì cũng tốt, việc duy nhất hắn sợ là Hạ Triêm còn quá trẻ, vẫn chưa bước chân vào xã hội, chưa nhìn thấy đủ loại người, hắn sợ Hạ Triêm chỉ bị tầm mắt của chính mình hạn chế, chưa gặp được người tốt hơn nên mới chọn lựa chọn tốt nhất trong khoảng thời gian này.
Vì vậy, hắn muốn sớm đưa Hạ Triêm vào cuộc sống của mình để cậu không thể chạy trốn.
Bon họ lèo nhà lèo nhèo vất vả lắm mới về tới nhà, vốn định bôi trơn lại rồi làm tiếp một nháy, nhưng một cú điện thoại đã cắt ngang nụ hôn của cả hai.
Là điện thoại của Từ Vi Trần, hắn khẽ cau mày và nhận máy.
Sau khi hắn cúp điện thoại, Hạ Triêm hỏi hắn: "Sao vậy anh? Còn làm tiếp không?"
"Là vài sinh viên tôi từng hướng dẫn, đang liên hoan gần đây, mời tôi đi cùng với tụi nó, tôi đang do dự."
"Còn do dự gì nữa, đi thôi, dù sao em cũng ở đây, chờ anh về rồi mình làm tình tiếp."
Từ Vi Trần chạm vào đôi môi bị hôn đến đỏ rực của Hạ Triêm, thấp giọng nói: "Tôi đang do dự, có nên dẫn ngài theo cùng không."
Hạ Triêm sửng sốt, "Anh dẫn em theo làm gì? Em đâu cùng khóa với bọn họ."
Từ Vi Trần chỉ nói bốn từ: "Ngài là sư mẫu."
Tóm lại, thì vẫn là... đi đó.
Hạ Triêm ngồi ở ghế phụ, chậm rãi nhớ lại hai chữ "sư mẫu", cậu cảm giác từ này như có vị ngọt, cùng Từ Vi Trần lập kế hoạch muốn sến chết cậu.
A... Sư mẫu đồ...
Cậu không hề làm gì cả, chỉ tán tỉnh giáo thôi, vậy mà không dưng từ đàn em thăng cấp thành sư mẫu luôn, lớn hơn hẳn một thế hệ.
Hạ Triêm vẫn không nhịn được cười hai tiếng với cửa sổ xe, Từ Vi Trần hỏi cậu: "Nghĩ gì thế, cứ cười khúc khích từ nãy đến giờ."
"Em cười ngu lắm hả? Rõ ràng rất rạng rỡ tươi vui được chưa hả?"
Từ Vi Trần cười khẽ, "Được, rạng rỡ vui tươi."
"Ể, Từ Vi Trần, không phải quan hệ giữa học sinh của anh với anh đều chẳng ra làm sao hở? Sao còn mời anh đi liên quan vậy?"
"Ngài từ đâu nghe nói tôi và học sinh cũ quan hệ không tốt?"
Hạ Triêm suy nghĩ, "Tường bày tỏ của trường? Dù sao cũng thường thấy có người đăng bài phàn nàn về anh, toàn mắng anh quá nghiêm khắc."
Từ Vi Trần nói: "Tôi nghĩ giờ ngài nên biết tại sao những sinh viên đó trượt rồi chứ."
Hạ Triêm vẫn không hiểu, hỏi hắn: "Tại sao dạ?"
"Những sinh viên thật sự học tập sẽ không có thời gian đăng bài tràng giang đại hải để chửi bới ai đó, ngược lại chỉ có kẻ vô công rồi nghề mới sử dụng Internet để trút sự bất mãn. Về ấn tượng của mọi người đối với tôi, đây là một kiểu thiên lệch kẻ sống sót*, một số lượng lớn sinh viên vượt qua kỳ thi sẽ không đăng lời gièm pha, mà những phàn nàn mà mọi người có thể thấy tất nhiên là bắt nguồn từ những sinh viên trượt môn, vậy nên nó tạo ra ảo giác rằng giáo sư này rất nghiêm khắc."
*Thiên lệch kẻ sống sót (Survivorship bias) xảy ra khi chúng ta đánh giá về một tình huống nào đó dựa trên sự thành công của một người (hoặc một nhóm người) mà bỏ qua những người còn lại.
Hạ Triêm hiểu ý hắn, người bị hắn đánh trượt đương nhiên là lòng đầy oán hận đối với hắn mà trở thành Internet troll* và nói với mọi người xung quanh Từ Vi Trần làm khó dễ sinh viên ra sao, thêm mắm dặm muối để những sinh viên chọn môn học của hắn từ đầu đã mang bộ lọc. Ngoài ra, phương pháp giảng dạy do Từ Vi Trần quy định trong năm tuần đầu tiên thực sự nghiêm khắc, sau năm tuần, những người đó cũng rất ít đến lớp, cuối cùng dẫn đến thi trượt, sau đó lại tiếp tục bôi nhọ hắn.
*Internet troll, hay đơn giản là troll trong, là kẻ đăng các thông điệp gây tranh cãi tại một cộng đồng trực tuyến, chẳng hạn, với mục đích gài bẫy để những người dùng khác xúc động hay bị kích động và phản ứng lại với mục đích giải trí hoặc có động cơ khác.
Đây là một vòng luẩn quẩn, vả lại bản tính con người, luôn tin xấu hơn là tin tốt.
Hạ Triêm đã học được một bài học từ trên người Từ Vi Trần.
Địa điểm không xa, lái xe đến đó chỉ mất mười mấy phút, những sinh viên này đều là sinh viên năm nay vừa lên năm tư, không lâu nữa sẽ đi thực tập. Một số đàn anh đàn chị rất hiếu kỳ về nhóc đàn em mà giáo sư Từ dẫn đến, bèn hỏi Từ Vi Trần: "Giáo sư ơi, đây là gì của thầy ạ?"
Hạ Triêm còn định lấp liếm giúp hắn, nói mình là em họ hoặc cháu họ xa của Từ Vi Trần gì đó, kết quả Từ Vi Trần rất thẳng thắn nói: "Sư mẫu của mấy đứa."
Hạ Triêm suýt nữa thì bị mấy ánh mắt phóng đến bắn chớt.
Cậu lúng túng cười, "Ha ha ha, em đỉnh ghê ha."
Trong đó có đàn anh tâm tình phức tạp nói: "Giáo sư, thầy nói sớm thì tốt rồi, nếu không tiểu Lý Tử lớp em cũng không đến nỗi thầm mến thầy tận mấy năm..."
Đàn chị tóc xoăn bên cạnh huých khuỷu tay cậu ta, "Giờ cậu nói cái này có ý nghĩa hả?"
Hạ Triêm bĩu môi, nhỏ giọng hỏi Từ Vi Trần: "Giáo sư Từ được chào đón vậy sao?"
Từ Vi Trần thì thầm với cậu: "Hạ Triêm Triêm, em ghen."
Có người hòa giải, nâng ly nói: "Nam sư mẫu cũng là sư mẫu mà, giáo sư hôm nay thầy phải uống nhiều chút nha."
Từ Vi Trần cười nói: "Được."
"Uầy, đúng rồi, vẫn chưa hỏi học viện của sư mẫu tên là gì, giáo sư thầy yên tâm, miệng tụi em kín lắm, nhất định sẽ không nói lung tung."
Hạ Triêm tự giới thiệu: "Ngành ngôn ngữ văn học, Hạ Triêm."
Đàn chị tóc xoăn đột nhiên hỏi cậu: "Em là Hạ Triêm? Chị từng nghe nhắc tới em rồi."
Cô đưa ra một cái tên, là chủ nhiệm CLB của Hạ Triêm.
"Ít nhiều gì chắc em cũng nghe người khác nói về chị rồi, giới thiệu nhé, chị tên Diệp Tử, chính là sinh viên bị giáo sư Từ buộc thôi học trong truyền thuyết đó."
Hạ Triêm nghi hoặc nhìn Từ Vi Trần, đàn chị này đã bị hắn buộc thôi học sao nhìn qua vẫn có quan hệ tốt với hắn thế?
Diệp Tử cười dịu dàng, "Chuyện thôi học chị phải cảm ơn giáo sư Từ, nếu sau giờ học hôm đó thầy ấy không gọi chị vào văn phòng nói chuyện hồi lâu, có lẽ giờ chị vẫn đang vật lộn ở một nơi không phù hợp với mình. Thực ra, khi đó chị không thích ngành mình đã chọn chút nào, là do bị gia đinh ép buộc, chị không muốn đi học từ lâu rồi, may mà giáo sư Từ đã giúp chị giải quyết chuyên thôi học, giờ chị đang mở cửa hàng online của riêng mình, thoải mái hơn đi học nhiều."
Sau khi nghe xong, Hạ Triêm liếc nhìn Từ Vi Trần, lén lút hỏi hắn: "Giáo sư Từ, thực ra anh dẫn em đến đây là để cho học sinh cũ của anh khen ngợi anh trước mặt em chứ gì."
"Có một phần." Từ Vi Trần hào phóng thừa nhận.
Hắn giơ tay nhấp một ngụm rượu, nhìn vào mắt cậu: "Quan trọng nhất là tôi muốn nghĩ để em biết, cho dù từng trượt môn hay bị buộc thôi học, em vẫn có thể có thể cuộc sống của riêng mình, Hạ Triêm Triêm, nếu như em cảm thấy dưới chân mình là khoảng không, em có thể sử dụng những kỹ năng em đã có làm viên đá đặt nền, có bằng cử nhân là xây nhà trên đá nền, trình độ học vấn cao hơn là trang hoàng nhà cửa. Dù cho ngôi nhà cử nhân này không xây được, em vẫn có thể xây một ngôi nhà khác."
Hạ Triêm nhìn vào ánh mắt chăm chú của Từ Vi Trần, rõ ràng cậu chưa từng nói với Từ Vi Trần, cậu chưa từng nói với ai về những chuyện khoảng không gì đó, nhưng Từ Vi Trần lại biết, hắn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.