Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 51

Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử

09/04/2023

Dưới nhà Từ Vi Trần không có quán ăn nào như thế, hắn còn đặc biệt lái xe đưa Hạ Triêm khu đại học, mặc dù đã mười giờ đêm, nhưng vì có rất nhiều sinh viên ồn ào nên vẫn rất náo nhiệt.

Hạ Triêm chọn một quán ít người, ngồi ghế nhựa bên ngoài tuốt xiên, uống rượu và chém gió với Từ Vi Trần.

Có lẽ cồn đã phát huy tác dụng, sau khi nốc cạn năm lon bia, Hạ Triêm đột nhiên muốn nói rất nhiều điều vô nghĩa với Từ Vi Trần.

"Từ Vi Trần ơi..." Hạ Triêm gọi hắn, "Em rất muốn biết liệu anh có thật sự không nóng nảy không? Hay anh vẫn luôn nhẫn nhịn em?"

Từ Vi Trần vén tóc trên trán cậu, "Hạ Triêm Triêm, em uống nhiều rồi."

Hạ Triêm nắm lấy tay hắn, nói: "Anh trả lời câu hỏi của em trước đã."

"Nếu phải giải thích một lí do thì có lẽ là liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu..." Từ Vi Trần chậm rãi nhớ lại, "Ông nội của tôi từng là sĩ quan trong quân đội, dạy dỗ tôi rất nghiêm, hồi còn bé luôn bị ông ấy xách roi dí đánh khắp phòng."

"Tại sao thế? Em còn tưởng từ nhỏ anh đã là đứa trẻ rất nghe lời."

"Lúc bé tôi rất ngang ngược, vô lý, nói chuyện với người khác cũng không hề khách sáo, ông nội tôi quy định nếu tôi nói chuyện với mọi người mà không dùng lời lẽ lịch sự thì sẽ bị đánh đòn, sau này, thực sự bị đánh cho tởn, nếu không nói 'ngài' thì sẽ nhớ lại cảm giác roi quất lên người."

Đây là lần đầu tiên Hạ Triêm nghe hắn kể về chuyện hồi còn bé của mình, cậu rất hứng thú, truy hỏi Từ Vi Trần: "Ngang ngược? Vô lý? Em cảm giác những thứ này không hề liên quan gì với anh, làm sao anh bỏ được vậy?"

Từ Vi Trần chạm vào hai má đang nóng bừng của cậu, nhẹ giọng nói: "Bản tính rất khó bỏ, thật ra cho đến hôm nay tôi vẫn chưa bỏ được, chỉ là theo tuổi tác lớn dần tôi đã học được cách kiềm chế cảm xúc, điều mà ông nội đã dạy tôi là làm sao để người khác cho rằng tính cách của mình rất tốt, thật ra thì tính cách của tôi vẫn rất tệ."

"Thật sao? Tại sao em không cảm giác được anh nóng nảy gì hết vậy?"

Từ Vi Trần cười nói: "Tính cách tôi nói đến không chỉ là phương diện nóng nảy, tôi có khuyết điểm rất nghiêm trọng về tính cách, chẳng hạn như thích ép buộc người khác làm việc theo ý mình, chẳng hạn như sẽ có ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn đối với người mình thích."

Hạ Triêm thật sự không cảm giác được, cậu vẫn cảm thấy Từ Vi Trần tính cách rất tốt, vốn là một người không có khuyết điểm nào cả.

"Tại sao em không thấy anh có những khuyết điểm này nhỉ? Chẳng phải kiểu ham muốn chiếm hữu gì đó nên kiểm tra điện thoại của đối phương mỗi ngày, sau đó còn không cho đối phương xã giao gì sao?"

Từ Vi Trần thản nhiên nói: "Ngài cho rằng tôi không muốn sao?"

Hạ Triêm lặng lẽ nhích ghế sang một bên.

"Hạ Triêm Triêm, trở về." Từ Vi Trần lại kéo cậu về.



Hắn bổ sung: "Vậy mới nói con người cần phải không ngừng học cách chống lại bản tính của chính mình, mặc dù ham muốn chiếm hữu của tôi đối với ngài rất mãnh liệt, nhưng lý trí của tôi lại mách bảo rằng không thể thật sự lúc nào cũng trói buộc ngài ở bên mình, sự tự do thích đáng là thứ cần thiết cho một tình yêu lành mạnh."

Hạ Triêm không đùa giỡn với hắn nữa, nghiêm túc nói: "Thật ra em rất thích anh như vậy, xem ra em rất có sức hấp dẫn, trêu chọc giáo sư đáng kính đến nỗi tâm phiền ý loạn, đỉnh quá chừng."

Từ Vi Trần thừa nhận, "Đúng là rất lợi hại."

Hạ Triêm luôn cảm thấy quan hệ của mình với Từ Vi Trần ngày càng thân mật, vốn dĩ cậu còn sợ hắn chê mình phiền, nhưng vừa nghe hắn nói thế, cậu càng yên lòng yên dạ khi bám lấy Từ Vi Trần.

Chỉ cần Từ Vi Trần không chê, cậu sẽ hận không thể đeo trên người hắn mỗi ngày.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao, trước khi hẹn hò với Từ Vi Trần, cậu còn tưởng rằng mình sẽ thuộc tuýp người khá lạnh nhạt, đối với nửa cùng lắm là gửi tin nhắn chào hỏi sớm tối, kết quả là tình huống hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khi ở cùng Từ Vi Trần, cậu ước mình luôn được dính lấy hắn, khi không ở cùng nhau, cậu luôn muốn gửi tin nhắn cho hắn dù cho là về những chuyện nhỏ nhặt.

Không ai có thể tránh được sự ngốc nghếch khi yêu. Tru????ện‎ ha?????‎ Tìm‎ nga????‎ ????rang‎ chính‎ ﹎‎ ????rùm????ru‎ ????ện.V????‎ ﹎

Trên đường trở về có rất ít người, hầu hết mọi người đã quay về theo giờ giới nghiêm, xe đỗ khá xa, Hạ Triêm và Từ Vi Trần mạnh dạn nắm tay nhau đi trên đường cái.

Dạo phố cùng người mình thích vào một đêm cuối thu, cảm nhận làn gió mát rượi phả vào mặt, cảm giác này thật sự quá tuyệt.

"Từ Vi Trần, ngày mai lại là thứ Hai."

"Ừm."

"Em cảm giác mình không muốn đi học, chỉ muốn ở bên anh mãi thôi."

"Thật ra tôi cũng không muốn đi làm."

Hạ Triêm đột nhiên bật cười, cậu không thể tin đây là lời Từ Vi Trần có thể nói ra, "Từ Vi Trần, anh thân là giáo sư mà làm việc tiêu cực biếng nhác, em phải nói với hiệu trưởng mới được!"

Từ Vi Trần cúi xuống, hôn cậu, "Tiện thể thừa nhận sinh viên các em không muốn lên lớp sao?"

"Thôi đê, anh là lão già bại hoại, em đọc hết nhật ký của anh rồi, nhật ký của gã trung niên đói khát tơ tưởng sinh viên của mình." Hạ Triêm cố tình khiêu khích hắn để xem hắn sẽ phản ứng thế nào.

Trông hắn chẳng có gì là cáu kỉnh, "Tôi là gã trung niên đói khát?"

Hạ Triêm cười đến là khiêu khích, "Vốn thế còn gì, lão già mặt dày dụ dỗ sinh viên nhỏ hơn mình cả một con giáp, trâu già gặm cỏ non."



Ánh mắt của Từ Vi Trần rốt cuộc cũng thay đổi, nhìn chằm chằm vào Hạ Triêm, giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm, "Hạ Triêm Triêm, ngài định dụ dỗ tôi làm tình với ngài ở đường cái sao?"

"Không có nha, em chỉ muốn mắng anh thôi..."

Từ Vi Trần nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực mình, nhưng Hạ Triêm đã chuẩn bị từ sớm, vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực của hắn, trong lúc di chuyển Từ Vi Trần chạm vào chỗ nhột của cậu, khiến Hạ Triêm không khỏi bật cười thành tiếng.

Từ Vi Trần vừa gãi vừa cười hỏi: "Còn mắng không? Hả?"

"Ha ha ha Từ Vi Trần, anh tha cho em đi, em sai rồi..." Hạ Triêm vốn cũng không phải đặc biệt sợ nhột, nhưng Từ Vi Trần cứ gãi là cả người cậu ngứa ngáy, cười ngặt nghoẽo trong vòng tay Từ Vi Trần.

Từ Vi Trần hiếm khi cũng cười thành tiếng, hệt như cu cậu mười bảy mười tám tuổi trêu chọc người mình thích, ngây thơ đùa giỡn với cậu.

"Được rồi được rồi... Đừng cù lét em nữa!"

Hạ Triêm cất cao giọng, chuẩn bị tập kích Từ Vi Trần, ngay khi cậu sáp đến hôn Từ Vi Trần, người nọ cũng đang định tập kích cậu, môi hai người va chạm mạnh, đúng lúc đập vào răng đối phương.

Nụ cười của Hạ Triêm lập tức cứng lại, "Từ Vi Trần, khóe miệng anh chảy máu."

Từ Vi Trần véo cằm cậu, nói: "Hạ Triêm Triêm, em cũng chảy máu."

"Sao chúng ta lại gây ra huyết án thế này..."

Từ Vi Trần đề nghị: "Nhận một cái hôn để bình tĩnh lại nào."

Hạ Triêm cực kỳ vui lòng với đề nghị này, đến gần ôm hôn Từ Vi Trần, liếm láp máu trên môi của nhau, để nụ hôn nồng nặc mùi máu này làm người ta phấn khởi.

Hai người đầu lưỡi áp vào đầu lưỡi, bờ môi cọ xát, sau khi kết thúc nụ hôn này, tình huống càng bết bát hơn.

Môi không chỉ rách mà còn sưng tấy.

Từ Vi Trần khôi phục lý trí trước, "Hạ Triêm Triêm, ngày mai chúng ta đừng xuất hiện cùng lúc, được không?"

"Hả? Tại sao cơ?"

Từ Vi Trần chỉ vào vết thương trên khóe miệng mình, "Chiêu cáo thiên hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thể Nào Không Dính Bụi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook