Chương 57
Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử
13/04/2023
Cãi nhau
Hạ Triêm bị Từ Vi Trần kéo vào phòng tiện ích bên cạnh, mới bị bắt quả tang nên bây giờ cậu có chút sợ hãi, không biết Từ Vi Trần sẽ làm gì với mình.
"Giáo... giáo sư Từ, anh đừng nóng giận, nghe em giải thích đã." Hạ Triêm dè dặt nói với hắn.
Từ Vi Trần liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, không chút gợn sóng nói: "Mặc đồ vào trước."
Trong phòng tập có máy điều hoà, bước ra ngoài thì thấy hơi lạnh thật. Hạ Triêm nghe hắn cởi chiếc áo phông dài tay buộc bên hông ra, nhanh chóng mặc vào, đồng thời không quên bào chữa: "Em thật sự không phải cố ý gạt anh, chỉ là tạm thời bị bọn họ gọi qua một lát, ban đầu em thật sự ở thư viện."
Từ Vi Trần lẳng lặng nhìn vào mắt Hạ Triêm, sau khi nghe lời giải thích của cậu, thậm chí còn hừ cười.
"Hạ Triêm Triêm, tôi bị em chọc giận đến nỗi muốn cười." Từ Vi Trần nói.
Hạ Triêm kéo tay hắn, làm nũng, "Đừng giận mà giáo sư Từ, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."
Từ Vi Trần rốt cuộc cũng thu lại vẻ đùa giỡn của mình, giơ bốn ngón tay, lạnh lùng nói: "Hạ Triêm, bốn lần, tôi bắt được em bốn lần."
"Vốn dĩ lần thứ nhất tôi nên vạch trần em, nhưng tôi lại em ba lần cơ hội tiếp theo, mãi cho đến hôm nay, khi gọi điện thoại, tôi đang đứng ở cửa phòng tập nhảy, em còn nói dối tôi em đang ở thư viện."
Hạ Triêm bị hắn doạ tái mặt, cậu luôn cho rằng mình giấu kỹ lắm, không ngờ thật ra lần nào Từ Vi Trần cũng biết.
"Anh hãy nghe em nói trước đã, em thật không phải cố ý gạt anh, chỉ là em..."
Từ Vi Trần dựa lưng vào cửa châm một điếu thuốc, lạnh nhạt nói: "Em nói, tôi nghe."
Hạ Triêm sắp xếp từ ngữ cả buổi, ấp úng nói: "Em là... vì có một cuộc thi khiêu vũ đường phố, em thật sự rất muốn tham gia, nhưng không phải anh bảo em bây giờ phải chăm chỉ học tập sao, nên là em bèn dùng thời gian không có lớp đến phòng tập nhảy..."
Từ Vi Trần chậm rãi nhả khói, "Không có lớp thì đến thư viện đọc sách, đây là tự em nói, không phải tôi ép em."
"Em biết! Nhưng em... em..." Hạ Triêm không giỏi ăn nói như hắn, cậu không thể giải thích bất cứ điều gì.
Cậu thật sự rất sợ hắn sẽ tức giận, cuống đến độ viền mắt đỏ hoe, run giọng cầu xin hắn: "Từ Vi Trần ơi, anh đừng giận em có được không, sau này em không lừa anh nữa."
Từ Vi Trần rít một hơi thuốc, nắm cằm Hạ Triêm và nghiêng đầu hôn cậu, đẩy hết khói vào trong miệng cậu.
Hạ Triêm từng hút thuốc một thời gian, nhưng bây giờ đã bỏ, Từ Vi Trần cũng biết chuyện này, hơi khói này không kích thích cậu lắm, nhưng lại khơi dậy một chút cơn nghiện thuốc nằm sâu trong ký ức của cậu.
Từ Vi Trần ngẩng đầu lên, đưa điếu thuốc lên miệng cậu, hỏi cậu: "Muốn hút không?"
Hạ Triêm không biết hắn có ý gì, vì vậy thành thật gật đầu.
"Em xem, nói dối cũng giống như hút thuốc, " Từ Vi Trần bóp điếu thuốc, "Hoặc là không đụng vào, hoặc là nghiện, cho dù có bỏ thì chỉ cần một chút cám dỗ sẽ nghiện lại, huống hồ em nói dối tôi không chỉ một lần."
Thì ra hắn có ý này, Hạ Triêm cảm giác như bị hắn trêu đùa, lửa giận trong lòng cũng bốc lên, "Vậy anh muốn em phải làm sao? Quỳ xuống xin lỗi anh à? Cứ coi như ngay từ đầu em đã nói với anh rằng em không đến thư viện mà đến phòng tập nhảy thì anh sẽ không tức giận sao?"
"Sẽ, tức giận như nhau." Từ Vi Trần không lạnh không nhạt nói.
Hạ Triêm bị thái độ của hắn làm cho nổi cơn tam bành, "Đệt! Đây chẳng phải là một ý nghĩa sao? Mẹ nó, anh đếch thèm quan tâm em có lừa anh hay không, anh chỉ mong sao tất cả mọi người làm việc theo lời anh! Lúc đầu anh nói anh giám sát việc học của em, em có đồng ý không? Tất cả đều là cmn anh đang tự biên tự diễn hết, ông đây có học hay không ai cần anh lo!"
Từ Vi Trần xoa ấn đường, nhấn mạnh nói: "Hạ Triêm, bây giờ tôi mới là người tức giận."
"Vừa rồi khi em dỗ anh, anh thuận theo bậc thang đi xuống là xong rồi, cứ phải khăng khăng nói rõ chuyện này với em, anh là kẻ cuồng kiểm soát, chỉ muốn cả thế giới vận hành theo ý của mình, anh cưỡng ép tước đoạt sở thích của em, anh là phát xít!" Hạ Triêm càng nói càng hăng, thậm chí còn gán cho hắn cái danh phát xít.
Vẻ mặt của Từ Vi Trần vẫn bình tĩnh, "Đầu tiên, tôi nói giám sát việc học của em, em không có từ chối; thứ hai, với tư cách vừa là thầy vừa là bạn trai của em, lẽ nào tôi không nên giám sát việc học của em?"
Hạ Triêm chỉ cần cãi nhau chưa tới ba câu đã muốn rơi nước mắt, giọng của cậu đã nghẹn ngào, "Vậy ít ra anh cũng cho em thời gian để làm quen chứ, từ nhỏ em đã là đứa nhỏ không ai quan tâm, cha mẹ em vốn dĩ chẳng quan tâm nhiều đến em, giờ cũng đã thành cha mẹ của người khác, em tự do buông thả quen rồi, đột nhiên lại bị anh nhốt lại, street dance cũng không cho em chơi, tập luyện cũng không cho em đi, vậy thời gian mười mấy năm em dành cho street dance chẳng phải là uổng phí cmnr sao!"
Hô hấp của Từ Vi Trần cũng trở nên nặng nề, có lẽ nếu không có trải nghiệm của đối phương thì sẽ không bao giờ có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của đối phương, thế nhưng hắn vẫn giận, hắn giận Hạ Triêm không muốn bị hắn quản, cũng giận cậu lừa gạt mình.
Hạ Triêm đấm vào tường để trút giận, cậu biết mình nói nặng lời và làm tổn thương người khác, vậy nên quay lưng lại với Từ Vi Trần, mất tự nhiên nói: "Trước tiên anh cho em thời gian để dỗi đã, chờ em dỗi xong rồi sẽ đi dỗ anh."
Từ Vi Trần cũng cáu kỉnh, hỏi cậu: "Có thể để lưu lại, hôn xong lại tiếp tục cãi không?"
"Hôn thì hôn đi."
Hạ Triêm đưa môi lại gần, ôm eo hắn hôn ngấu nghiến, Từ Vi Trần cũng đưa tay ôm chặt Hạ Triêm, đầu lưỡi liếm qua hai cánh môi cậu, sau đó liếm mở khe hỡ giữa môi thò vào, trêu chọc đầu lưỡi của Hạ Triêm, hôn cậu đến tê dại cả người, quên hết tất cả. Nước bọt chạy qua chạy lại trong miệng hai người, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, tìm cách dụ dỗ đối phương, mãi cho đến khi thở không ra hơi, mới khẽ tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hạ Triêm thở dốc trong lồng ngực Từ Vi Trần, hỏi hắn: "Vừa rồi cãi đến đâu rồi, tiếp tục."
Từ Vi Trần nói: "Quên rồi."
"Mẹ kiếp, em cũng quên rồi."
Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu: "Vậy còn cãi không?"
Hạ Triêm vẫn không nhịn nổi cơn giận này, "Chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy, anh đừng tưởng rằng kỹ thuật hôn tốt là có thể giải quyết tất cả."
"Được, đến giờ học rồi, tôi lên lớp trước, trở về lại cãi với ngài, có được không?"
Hạ Triêm lấy điện thoại ra xem, "Không phải còn hơn một tiếng nữa sao, hay là... làm một nháy đi."
Từ Vi Trần không nhịn được cười, "Hạ Triêm Triêm, chúng ta đang cãi nhau."
"Được rồi được rồi, vậy có phải chiến tranh lạnh tượng trưng hai ngày không?"
Từ Vi Trần nói: "Em cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ thật kỹ xem phải làm thế nào."
Hạ Triêm bị Từ Vi Trần kéo vào phòng tiện ích bên cạnh, mới bị bắt quả tang nên bây giờ cậu có chút sợ hãi, không biết Từ Vi Trần sẽ làm gì với mình.
"Giáo... giáo sư Từ, anh đừng nóng giận, nghe em giải thích đã." Hạ Triêm dè dặt nói với hắn.
Từ Vi Trần liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, không chút gợn sóng nói: "Mặc đồ vào trước."
Trong phòng tập có máy điều hoà, bước ra ngoài thì thấy hơi lạnh thật. Hạ Triêm nghe hắn cởi chiếc áo phông dài tay buộc bên hông ra, nhanh chóng mặc vào, đồng thời không quên bào chữa: "Em thật sự không phải cố ý gạt anh, chỉ là tạm thời bị bọn họ gọi qua một lát, ban đầu em thật sự ở thư viện."
Từ Vi Trần lẳng lặng nhìn vào mắt Hạ Triêm, sau khi nghe lời giải thích của cậu, thậm chí còn hừ cười.
"Hạ Triêm Triêm, tôi bị em chọc giận đến nỗi muốn cười." Từ Vi Trần nói.
Hạ Triêm kéo tay hắn, làm nũng, "Đừng giận mà giáo sư Từ, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."
Từ Vi Trần rốt cuộc cũng thu lại vẻ đùa giỡn của mình, giơ bốn ngón tay, lạnh lùng nói: "Hạ Triêm, bốn lần, tôi bắt được em bốn lần."
"Vốn dĩ lần thứ nhất tôi nên vạch trần em, nhưng tôi lại em ba lần cơ hội tiếp theo, mãi cho đến hôm nay, khi gọi điện thoại, tôi đang đứng ở cửa phòng tập nhảy, em còn nói dối tôi em đang ở thư viện."
Hạ Triêm bị hắn doạ tái mặt, cậu luôn cho rằng mình giấu kỹ lắm, không ngờ thật ra lần nào Từ Vi Trần cũng biết.
"Anh hãy nghe em nói trước đã, em thật không phải cố ý gạt anh, chỉ là em..."
Từ Vi Trần dựa lưng vào cửa châm một điếu thuốc, lạnh nhạt nói: "Em nói, tôi nghe."
Hạ Triêm sắp xếp từ ngữ cả buổi, ấp úng nói: "Em là... vì có một cuộc thi khiêu vũ đường phố, em thật sự rất muốn tham gia, nhưng không phải anh bảo em bây giờ phải chăm chỉ học tập sao, nên là em bèn dùng thời gian không có lớp đến phòng tập nhảy..."
Từ Vi Trần chậm rãi nhả khói, "Không có lớp thì đến thư viện đọc sách, đây là tự em nói, không phải tôi ép em."
"Em biết! Nhưng em... em..." Hạ Triêm không giỏi ăn nói như hắn, cậu không thể giải thích bất cứ điều gì.
Cậu thật sự rất sợ hắn sẽ tức giận, cuống đến độ viền mắt đỏ hoe, run giọng cầu xin hắn: "Từ Vi Trần ơi, anh đừng giận em có được không, sau này em không lừa anh nữa."
Từ Vi Trần rít một hơi thuốc, nắm cằm Hạ Triêm và nghiêng đầu hôn cậu, đẩy hết khói vào trong miệng cậu.
Hạ Triêm từng hút thuốc một thời gian, nhưng bây giờ đã bỏ, Từ Vi Trần cũng biết chuyện này, hơi khói này không kích thích cậu lắm, nhưng lại khơi dậy một chút cơn nghiện thuốc nằm sâu trong ký ức của cậu.
Từ Vi Trần ngẩng đầu lên, đưa điếu thuốc lên miệng cậu, hỏi cậu: "Muốn hút không?"
Hạ Triêm không biết hắn có ý gì, vì vậy thành thật gật đầu.
"Em xem, nói dối cũng giống như hút thuốc, " Từ Vi Trần bóp điếu thuốc, "Hoặc là không đụng vào, hoặc là nghiện, cho dù có bỏ thì chỉ cần một chút cám dỗ sẽ nghiện lại, huống hồ em nói dối tôi không chỉ một lần."
Thì ra hắn có ý này, Hạ Triêm cảm giác như bị hắn trêu đùa, lửa giận trong lòng cũng bốc lên, "Vậy anh muốn em phải làm sao? Quỳ xuống xin lỗi anh à? Cứ coi như ngay từ đầu em đã nói với anh rằng em không đến thư viện mà đến phòng tập nhảy thì anh sẽ không tức giận sao?"
"Sẽ, tức giận như nhau." Từ Vi Trần không lạnh không nhạt nói.
Hạ Triêm bị thái độ của hắn làm cho nổi cơn tam bành, "Đệt! Đây chẳng phải là một ý nghĩa sao? Mẹ nó, anh đếch thèm quan tâm em có lừa anh hay không, anh chỉ mong sao tất cả mọi người làm việc theo lời anh! Lúc đầu anh nói anh giám sát việc học của em, em có đồng ý không? Tất cả đều là cmn anh đang tự biên tự diễn hết, ông đây có học hay không ai cần anh lo!"
Từ Vi Trần xoa ấn đường, nhấn mạnh nói: "Hạ Triêm, bây giờ tôi mới là người tức giận."
"Vừa rồi khi em dỗ anh, anh thuận theo bậc thang đi xuống là xong rồi, cứ phải khăng khăng nói rõ chuyện này với em, anh là kẻ cuồng kiểm soát, chỉ muốn cả thế giới vận hành theo ý của mình, anh cưỡng ép tước đoạt sở thích của em, anh là phát xít!" Hạ Triêm càng nói càng hăng, thậm chí còn gán cho hắn cái danh phát xít.
Vẻ mặt của Từ Vi Trần vẫn bình tĩnh, "Đầu tiên, tôi nói giám sát việc học của em, em không có từ chối; thứ hai, với tư cách vừa là thầy vừa là bạn trai của em, lẽ nào tôi không nên giám sát việc học của em?"
Hạ Triêm chỉ cần cãi nhau chưa tới ba câu đã muốn rơi nước mắt, giọng của cậu đã nghẹn ngào, "Vậy ít ra anh cũng cho em thời gian để làm quen chứ, từ nhỏ em đã là đứa nhỏ không ai quan tâm, cha mẹ em vốn dĩ chẳng quan tâm nhiều đến em, giờ cũng đã thành cha mẹ của người khác, em tự do buông thả quen rồi, đột nhiên lại bị anh nhốt lại, street dance cũng không cho em chơi, tập luyện cũng không cho em đi, vậy thời gian mười mấy năm em dành cho street dance chẳng phải là uổng phí cmnr sao!"
Hô hấp của Từ Vi Trần cũng trở nên nặng nề, có lẽ nếu không có trải nghiệm của đối phương thì sẽ không bao giờ có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của đối phương, thế nhưng hắn vẫn giận, hắn giận Hạ Triêm không muốn bị hắn quản, cũng giận cậu lừa gạt mình.
Hạ Triêm đấm vào tường để trút giận, cậu biết mình nói nặng lời và làm tổn thương người khác, vậy nên quay lưng lại với Từ Vi Trần, mất tự nhiên nói: "Trước tiên anh cho em thời gian để dỗi đã, chờ em dỗi xong rồi sẽ đi dỗ anh."
Từ Vi Trần cũng cáu kỉnh, hỏi cậu: "Có thể để lưu lại, hôn xong lại tiếp tục cãi không?"
"Hôn thì hôn đi."
Hạ Triêm đưa môi lại gần, ôm eo hắn hôn ngấu nghiến, Từ Vi Trần cũng đưa tay ôm chặt Hạ Triêm, đầu lưỡi liếm qua hai cánh môi cậu, sau đó liếm mở khe hỡ giữa môi thò vào, trêu chọc đầu lưỡi của Hạ Triêm, hôn cậu đến tê dại cả người, quên hết tất cả. Nước bọt chạy qua chạy lại trong miệng hai người, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, tìm cách dụ dỗ đối phương, mãi cho đến khi thở không ra hơi, mới khẽ tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hạ Triêm thở dốc trong lồng ngực Từ Vi Trần, hỏi hắn: "Vừa rồi cãi đến đâu rồi, tiếp tục."
Từ Vi Trần nói: "Quên rồi."
"Mẹ kiếp, em cũng quên rồi."
Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu: "Vậy còn cãi không?"
Hạ Triêm vẫn không nhịn nổi cơn giận này, "Chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy, anh đừng tưởng rằng kỹ thuật hôn tốt là có thể giải quyết tất cả."
"Được, đến giờ học rồi, tôi lên lớp trước, trở về lại cãi với ngài, có được không?"
Hạ Triêm lấy điện thoại ra xem, "Không phải còn hơn một tiếng nữa sao, hay là... làm một nháy đi."
Từ Vi Trần không nhịn được cười, "Hạ Triêm Triêm, chúng ta đang cãi nhau."
"Được rồi được rồi, vậy có phải chiến tranh lạnh tượng trưng hai ngày không?"
Từ Vi Trần nói: "Em cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ thật kỹ xem phải làm thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.