Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 60

Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử

21/04/2023

Đã nói chớ chọc Từ Vi Trần

Khi buổi toạ đàm kết thúc, mọi người giải tán, trung tâm hoạt động trống rỗng chỉ còn lại Từ Vi Trần và Hạ Triêm.

Từ Vi Trần nói với Hạ Triêm qua micro: "Muốn tới ôm một cái không?"

"Muốn!" Cậu mừng rỡ lao về phía Từ Vi Trần, trao cho hắn một cái ôm thật chặt.

Từ Vi Trần vững vàng đón được cậu, hỏi cậu: "Về nhà nhé?"

"Về về về! Tối qua không có anh ôm em, em giật mình tỉnh giấc mấy lần lận ó." Hạ Triêm nhỏ giọng cằn nhằn.

Phòng tập nhảy ở phía sau trung tâm hoạt động, khi đi ngang qua, bên trong đang phát ra tiếng nhạc, chắc là CLB street dance đang tập, thực ra Hạ Triêm hơi muốn vào xem, nhưng cậu với Từ Vi Trần mới cãi nhau vì chuyện này, mặc dù không tốn bao công sức đã làm hòa, nhưng cậu vẫn không muốn vì chút chuyện này mà ầm ĩ không vui, bèn vờ như không thấy gì mà đi qua.

Từ Vi Trần lại đột nhiên dừng bước, quay sang thấp giọng nói: "Hạ Triêm Triêm, trước đó vì sao chúng ta cãi nhau?"

Hạ Triêm suy nghĩ, "Bởi vì em có chuyện không nói với anh."

Hắn nhéo mặt cậu, "Biết rồi còn không đổi?"

Hạ Triêm tỉnh ngộ ngay tức thì, thành thật nói ra yêu cầu của mình: "Từ Vi Trần, em muốn đi xem bọn họ tập, được không anh?"

"Được." Từ Vi Trần cho phép và đưa ra một điều kiện bổ sung, "Nhưng trước tiên phải lập kế hoạch quản lý thời gian."

Hạ Triêm nghĩ theo suy nghĩ của Từ Vi Trần, nói: "Từ giờ đến sáu giờ rưỡi em đến CLB street dance tập, sáu giờ rưỡi về nhà với anh, bảy giờ rưỡi có thể ăn cơm, sau đó bảy giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi học bài, chín giờ rưỡi tắm, mười giờ làm tình, thế nào?"

Từ Vi Trần nở nụ cười khích lệ, "Sau này tôi chỉ giám sát kế hoạch chứ không tham gia kế hoạch."

Hạ Triêm lập tức vui vẻ, cười nói: "Từ Vi Trần, anh thật tốt."

Từ Vi Trần nhìn thấy Hạ Triêm gần như bay vào phòng tập nhảy, trước đây hắn không biết street dance quan trọng với Hạ Triêm như vậy, giờ biết rồi ngẫm lại mới có thể hiểu phản ứng lúc đó của Hạ Triêm.

Thật ra hoặc ít hoặc nhiều hắn vẫn có chút luống cuống, thứ Hạ Triêm thích là một lĩnh vực hắn hoàn toàn không biết, hắn thậm chí không có cách nào ép mình vào vòng giao thiệp của cậu, giống như lần mà hắn đứng ở cửa nhìn Hạ Triêm được mọi người vây quanh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, đó là thứ Từ Vi Trần đã không nhìn thấy trong nhiều ngày họ chiến tranh lạnh, có lẽ vào lúc ấy, hắn đã mềm lòng.

Trong vài ngày đó, Từ Vi Trần vẫn luôn có thể cảm nhận được tâm tình ủ rũ của Hạ Triêm và đối xử lạnh nhạt với hắn như kẻ thù giả tưởng, lời thì không nói tình cũng chẳng làm, thậm chí còn hiếm khi cười, Hạ Triêm Triêm của hắn không còn hoạt bát nữa.

Từ Vi Trần có chút u sầu, yêu đương với bạn nhỏ là vậy đó, làm bạn trai đồng nghĩa với làm phụ huynh.

Hạ Triêm bảo Từ Vi Trần ra xe chờ trước, nửa tiếng sau cậu mới ra, ai ngờ vừa bước vào phòng tập, hơn chục cặp mắt đều đổ dồn về phía cậu.



Xong rồi, cậu quên mất lần trước mình bị Từ Vi Trần dắt đi trước mặt mọi người.

Hạ Triêm dựa vào gương, vẻ mặt thâm trầm nói: "Tôi nói Từ Vi Trần thật ra là chú họ đằng xa của tôi, còn có ai tin không?"

Mọi người: "..."

Trần Phương Thu Dương xấu hổ cười giảng hòa thay Hạ Triêm: "Thật ra tao tin, thật đó, Từ Vi Trần là chú của nó."

Hạ Triêm đi tới vỗ vai cậu ta, "Anh em tốt, cảm ơn mày, mà mày diễn sượng quá hơi ảnh hưởng đến phát huy của tao."

Vài cô gái thường chơi thân với Hạ Triêm hóng chuyện: "Rốt cuộc là chuyện gì thế Hạ Triêm? Từ Vi Trần với cậu là quan hệ gì thế?"

Thấy không thể giấu được nữa, Hạ Triêm chuẩn bị tinh thần, nức nở nghẹn ngào nói: "Thật ra, tôi với Từ Vi Trần là cha con thất lạc nhiều năm..."

Các cô gái không nói nên lời, "Từ Vi Trần trông cũng đâu có già đến thế, cậu nói là anh em ruột cũng không ngoa..."

Trần Phương Thu Dương điên cuồng gõ trên điện thoại di động, phàn nàn với tường quân.

Hạ Triêm ho nhẹ hai tiếng, "Được rồi được rồi, đừng lộn xộn, tôi tuyên bố với mọi người hai chuyện."

Cậu duỗi một ngón tay, "Thứ nhất, tôi thích đàn ông."

Duỗi thêm một ngón nữa, "Thứ hai, Từ Vi Trần là đàn ông."

Mọi người cùng há hốc mồm, tất cả bùng nổ, "Đù má Hạ Triêm, mày nói thiệt hả?"

"Đm tao có không nghe lộn không, Từ Vi Trần? Mày cặp với Từ Vi Trần?"

"*** cụ chuyện này có điêu quá không vậy?"

Hạ Triêm nín thở tập trung suy nghĩ, nặng nề mở miệng, đưa ra châm ngôn ba chữ kinh điển: "Là sự thật."

"... Vãi."

Một hai người đứng đó như nuốt phải ruồi, nóng lòng muốn phàn nàn về chuyện này, nhưng vì có quá nhiều điểm cần phải giải quyết nên nhất thời lại không biết nên nói thế nào, có người nén ra được một câu: "Ít nhất không nên là Hạ Triêm chứ?"

Hạ Triêm dựa vào mép gương cà lơ phất phơ nói: "Tôi không muốn nghe câu này đâu nhé, tôi với Từ Vi Trần tâm đầu ý hợp trai tài trai sắc, tại sao không nên là tôi?"



Chủ nhiệm nhịn rất lâu để giữ bí mật cho cậu, bây giờ rốt cuộc có thể quang minh chính đại hỏi: "Anh vẫn vô cùng tò mò hai người nảy sinh tình yêu thế nào vậy?"

Hạ Triêm cười ngượng ngùng, vẽ vòng tròn trên gương, "Nghiêm túc mà nói, hẳn là yêu từ cái nhìn đầu tiên á."

Những bạn học may mắn được chứng kiến ​​lần đầu gặp mặt của họ: "..."

Lẽ nào ký ức của bọn họ bị xóa tập thể?

Đó mà là hình ảnh ngọt ngào hả?

Hạ Triêm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy phải thay Từ Vi Trần nói vài câu, "Gì đây ta, thực ra chị dâu của mấy đứa rất tốt, hôm nào dẫn ra ngoài ăn cơm với mấy đứa một bữa là biết ngay ấy mà."

Mọi người: "Thôi thôi, chỉ cần giáo sư Từ đừng 'săn sóc đặc biệt' tui là đã đội ơn trời phật rồi."

Dù sao cũng không thể giải thích rõ ràng vấn đề này, họ bèn dứt khoát coi như chưa từng nghe thấy tin tức này, Hạ Triêm vẫn là anh em tốt của họ, không phải... sư mẫu.

Thế nhưng, bạn không đi tìm phiền phức, thì phiền phức vẫn tìm đến bạn.

Tập luyện mới bắt đầu được một lúc, cả đám vất vả quên đi chuyện này, Từ Vi Trần đứng bên ngoài gõ cửa, "Hạ Triêm có ở đây không?"

Hạ Triêm vẫy tay, cười đến là ngọt ngào, "Em ở đây."

Những người khác chỉ hận bản thân không mù cũng không điếc.

Nhưng Từ Vi Trần suy cho cùng vẫn có tư cách giáo sư ở đó, không thể coi nhẹ, vẫn có người chào hắn: "Chào giáo sư ạ."

Nụ cười của Từ Vi Trần khiến người ta thoải mái, hoàn toàn giống như giáo viên đến kiểm tra, làm sao có thể để người khác thế vai anh chồng và em dâu được.

Hắn nắm tay Hạ Triêm, dịu dàng nói: "Cảm ơn các trò đã quan tâm đến Hạ Triêm."

Chuyên ngành của chủ nhiệm không liên quan đến kinh tế nên hoàn toàn không ngán Từ Vi Trần, tay tùy ý đặt lên vai Hạ Triêm, "Không có gì, tụi em quen Hạ Triêm hơn một năm rồi, đây đều là anh em ruột thịt mặc chung một cái quần, không cần giáo sư nhiều lời."

Hạ Triêm điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho chủ nhiệm tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nhưng anh ta vẫn cười vô tư như cũ, quả nhiên Từ Vi Trần mặt không đổi sắc hỏi anh ta: "Bạn học này học chuyên ngành gì thế?"

Chủ nhiệm vênh mặt nói: "Năm ba ngành thiết kế."

Từ Vi Trần lấy tay chủ nhiệm từ trên vai Hạ Triêm xuống, thuận thế kéo cậu vào trong lòng mình, khẽ cười nói: "Vốn là vẫn chưa nghĩ ra học kỳ sau dạy gì, bây giờ quyết định rồi, thiết kế web Dreamweaver."

Hạ Triêm dựa vào lồng ngực Từ Vi Trần, nhìn khuôn mặt tím tái của chủ nhiệm, nhẫn tâm cười run cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thể Nào Không Dính Bụi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook