Chương 67
Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử
02/05/2023
Em muốn làm anh hùng của anh!
Tuần thi chính thức đã đến, kinh tế vi mô là môn đầu tiên, dùng lớp học làm đơn vị khảo thí, rất có khả năng gặp được Từ Vi Trần gác thi.
Ý đồ riêng của Hạ Triêm là không muốn để Từ Vi Trần gác thi mình, quay đầu lại thì nhìn thấy vị hôn phu cậu còn tâm trí đâu mà thi nữa.
Vị hôn phu, hê hê.
Hạ Triêm tự mình cảm thấy ngọt ngào.
Hạ Triêm cho rằng nếu Từ Vi Trần không đến gác thi thì mọi chuyện sẽ ổn, cậu hoàn toàn không ngờ mình đã nổi tiếng trong giới giáo viên rồi, bất cứ ai có quan hệ tốt với Từ Vi Trần đều sẽ biết cậu.
Giám thị trước khi bài thi bắt đầu đã cố tình chạy đến chỗ Hạ Triêm, trên mặt mang theo nụ cười hiền từ, "Đừng sợ, tôi sẽ không vì giáo sư Từ mà tận lực quan tâm trò đâu, cứ phát huy bình thường là được."
Hạ Triêm: "..."
Thầy ơi, thầy mà không nói em cũng không biết thầy biết em đâu.
Bài thi được phát đúng giờ, Hạ Triêm nhìn lướt qua, toàn bộ bài thi bằng tiếng Anh, cả bài không có một chữ Hán nào, nhưng may là cậu đã ôn tập những thứ này vô số lần nên trông cực kỳ quen thuộc.
Buổi thi kéo dài hai giờ, Hạ Triêm làm xong tất cả các câu hỏi trong 40 phút, họ không học sâu về kinh tế, phần lớn là câu hỏi khái niệm, chỉ có bốn, năm câu cần tính toán, đều là dạng câu hỏi lúc thường đã luyện tập.
Cậu kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai sót rồi cầm bài thi đi lên bục giảng.
Giáo viên nọ lại ân cần hỏi cậu: "Không viết thêm một lát nữa sao? Thời gian thi còn một nửa lận."
"Không cần đâu ạ... Cảm ơn thầy." Hạ Triêm cung kính nói.
Giáo viên cầm bài thi lên xem kỹ, thấy vẻ mặt của thầy đang kìm nén một bụng lời muốn nói, khổ nỗi đây là kỳ thi không thể chỉ ra chỗ sai cho Hạ Triêm, cuối cùng bất lực nói: "Đi ra từ cửa sau đi."
Hạ Triêm ban đầu đã định liệu trước, nhưng lại bị thái độ của giáo viên làm cho hoảng loạn, thấp thỏm bước ra khỏi phòng thi.
Từ Vi Trần đang gác thi ở phòng thi bên cạnh, đúng lúc có thể nhìn thấy hắn qua tấm kính trên cửa.
Hạ Triêm là người đầu tiên nộp bài thi trong cả ba phòng thi, trên hành lang không một bóng người, cậu dựa vào tường, nháy mắt với Từ Vi Trần.
Dưới áp lực quản chế trong phòng thi, Từ Vi Trần không thể đáp lại Hạ Triêm, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc thân trên để gác thi, bàn tay giấu dưới bàn lại bắn tim cho Hạ Triêm.
Trẩu gần chết!
Hạ Triêm cắn môi cười, quay người đối mặt với bạn học vừa ra khỏi phòng thi, lập tức thu lại nụ cười trong một giây.
Lần lượt từng người bước ra khỏi phòng thi, Hạ Triêm không dám ve vãn Từ Vi Trần một cách trắng trợn nữa, chỉ có thể khoanh tay lẳng lặng nhìn vị hôn phu của mình gác thi.
Thiệt là đẹp, Hạ Triêm không khỏi cảm thán, một lão đàn ông hơn ba mươi sao còn có thể đẹp như vậy?
Từ Vi Trần thuộc kiểu giám thị không để lọt 'nước' vào, điện thoại di động chất đống trên bục giảng, thỉnh thoảng hắn sẽ xuống đi dạo vài vòng.
Trong phòng thi của Hạ Triêm thỉnh thoảng vẫn sẽ có người xì xào bàn tán đôi câu, thầy giáo chỉ nhắc nhở rồi sau đó mặc kệ, mắt nhắm mắt mở, nhưng phòng thi Từ Vi Trần gác lại lặng im không một tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi, ngay cả bước chân của hắn cũng không hề có tiếng động, là kiểu giám thị "lăng ba vi bộ" khiến thí sinh sợ hãi nhất.
* Lăng ba vi bộ được Kim Dung mượn để đặt tên cho miếng võ khinh công trấn môn, tuyệt kỹ của Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ.
Đôi mắt Hạ Triêm hoàn toàn dõi theo hắn, cậu thấy Từ Vi Trần đột nhiên đi đến chỗ một nam sinh tóc vàng ở hàng sau, gõ gõ lên bàn cậu ta.
Tóc vàng muốn nói chuyện, nhưng Từ Vi Trần ra hiệu im lặng, chỉ ra bên ngoài, bảo cậu ta ra ngoài.
Có vẻ là bắt quả tang gian lận, nam sinh bị bắt vứt bài thi xuống đất, ấm ức rời khỏi phòng thi từ cửa sau.
Từ Vi Trần nhặt bài thi lên, đặt lên bục giảng.
Hạ Triêm cảm thấy hành động này của vị hôn phu của cậu thực sự là đẹp trai quá xá.
Ban đầu tâm trạng của cậu còn khá tốt, cho đến khi nghe thấy tên tóc vàng đó đi tới góc tường, lấy điện thoại ra chửi mát: "Đmm Từ Vi Trần ngu ngốc, mẹ nó chứ, ông đây chẳng phải chỉ lấy điện thoại tra một cái định nghĩa, làm một giáo sư ngu ngốc trâu bò thật đấy, thầy cô khác đều có thể thả lỏng cho kiếm điểm, chỉ có tên ngốc này không cho, tao thật sự là đcm ông ta." .
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Hạ Triêm nổi nóng, chặn đường tên tóc vàng.
"Người anh em, nói đạo lý đi, mày gian lận bị bắt thì liên quan gì đến Từ Vi Trần?"
"Cmn mày là thằng nào? Bố mày mắng Từ Vi Trần liên quan đéo gì đến mày? Từ Vi Trần là cha mày hả? Tao *** cha mày luôn!"
Hạ Triêm nóng tính, đặc biệt là tên này chửi Từ Vi Trần càng khiến cậu nóng máu hơn, cậu túm mạnh lấy cổ tay tên tóc vàng, "Mày thử chửi thêm một câu nữa xem?"
"Chửi thì thế nào? Đồ chó Từ Vi Trần!"
Hạ Triêm dù gì cũng cao 1m8, có lợi thế về chiều cao, làm cho tên tóc vàng hoàn toàn không thể nhúc nhích, cậu định đấm vào bản mặt cậu ta nhưng chợt nghĩ đến Từ Vi Trần chắc chắn không thích mình giải quyết vấn đề bằng bạo lực, nên miễn cưỡng thu nắm đấm lại giữa chừng.
"Mày học lớp nào, dám nói không?"
Tóc vàng thấy cậu nhìn không dám đánh thật, cà lơ phất phơ nói: "Năm ba tự động hóa, sao nào?"
Hạ Triêm chế giễu, "Đù má ra là đứa học lại, hèn gì giống y như rác rưởi."
"Mẹ nó mày nói ai rác rưởi hả?"
Hai người bắt đầu chửi nhau, đúng lúc Trần Phương Thu Dương cũng vừa thi xong từ tòa khác đi đến, cậu ta nhìn thấy Hạ Triêm với một người khác, tưởng bọn họ định đánh nhau, vội chạy lại khuyên can.
"Anh Hạ, mày đừng động thủ! Bị phạt đó!"
Hạ Triêm nới lỏng cổ áo len, "Không đánh, thằng này tự đi thi bị bắt thì chửi Từ Vi Trần, tao đang theo cự lại nó nè."
Tóc vàng vẫn hùng hổ mắng: "Từ Vi Trần là đồ ngu thiếu chịch! Sao hả!"
Hạ Triêm lười dây dưa với cậu ta, trực tiếp ra chiêu trào phúng, "Mẹ mày một thằng năm ba tự động hóa bết bát tới nỗi thi với lớp ngôn ngữ Anh năm hai mà không thấy nhục hả? Lại để đây mắng cmm à?"
Trần Phương Thu Dương giật mình, "Năm ba tự động hóa?"
"Sao vậy?"
Cậu ta thì thầm với Hạ Triêm: "Anh Hạ, bạn trai tao là lớp trưởng lớp tự động hóa á."
Hạ Triêm nhìn bản mặt gợi đòn của tóc vàng, đột nhiên bật cười.
Từ Vi Trần thấy Hạ Triêm từ khi thi xong cứ cười mãi không thôi, hỏi cậu: "Cười gì đó? Vui vẻ thế."
"Từ Vi Trần, hôm nay em đặc biệt hiểu được câu nói, 'bất chiến nhi khuất nhơn chi binh, thiện chi thiện giả dã'."
* Không đánh mà làm khuất phục được quân của người, ấy mới là người giỏi trong những người giỏi.
"Nói chi tiết?"
Hạ Triêm cười gian, "Không nói cho anh biết đâu."
Sau đó chuyện của tóc vàng giải quyết thế này, cậu cố tình dụ tóc vàng mắng chửi Từ Vi Trần rất nhiều lời thô tục khó nghe, bí mật ghi lại bằng điện thoại, gửi cho bạn trai của Trần Phương Thu Dương, sau đó lại qua tay anh ta giao cho thầy phụ đạo của bọn họ.
Sau khi bị bắt gian lận không những không nhận sai mà còn xúc phạm giám thị, đủ cho cậu ta một bài học nhớ đời.
Hạ Triêm vui lắm, trước đây luôn là Từ Vi Trần cưng chiều cậu, lần này cuối cùng cũng có thể đổi thành cậu bảo vệ Từ Vi Trần một lần.
Tuần thi chính thức đã đến, kinh tế vi mô là môn đầu tiên, dùng lớp học làm đơn vị khảo thí, rất có khả năng gặp được Từ Vi Trần gác thi.
Ý đồ riêng của Hạ Triêm là không muốn để Từ Vi Trần gác thi mình, quay đầu lại thì nhìn thấy vị hôn phu cậu còn tâm trí đâu mà thi nữa.
Vị hôn phu, hê hê.
Hạ Triêm tự mình cảm thấy ngọt ngào.
Hạ Triêm cho rằng nếu Từ Vi Trần không đến gác thi thì mọi chuyện sẽ ổn, cậu hoàn toàn không ngờ mình đã nổi tiếng trong giới giáo viên rồi, bất cứ ai có quan hệ tốt với Từ Vi Trần đều sẽ biết cậu.
Giám thị trước khi bài thi bắt đầu đã cố tình chạy đến chỗ Hạ Triêm, trên mặt mang theo nụ cười hiền từ, "Đừng sợ, tôi sẽ không vì giáo sư Từ mà tận lực quan tâm trò đâu, cứ phát huy bình thường là được."
Hạ Triêm: "..."
Thầy ơi, thầy mà không nói em cũng không biết thầy biết em đâu.
Bài thi được phát đúng giờ, Hạ Triêm nhìn lướt qua, toàn bộ bài thi bằng tiếng Anh, cả bài không có một chữ Hán nào, nhưng may là cậu đã ôn tập những thứ này vô số lần nên trông cực kỳ quen thuộc.
Buổi thi kéo dài hai giờ, Hạ Triêm làm xong tất cả các câu hỏi trong 40 phút, họ không học sâu về kinh tế, phần lớn là câu hỏi khái niệm, chỉ có bốn, năm câu cần tính toán, đều là dạng câu hỏi lúc thường đã luyện tập.
Cậu kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai sót rồi cầm bài thi đi lên bục giảng.
Giáo viên nọ lại ân cần hỏi cậu: "Không viết thêm một lát nữa sao? Thời gian thi còn một nửa lận."
"Không cần đâu ạ... Cảm ơn thầy." Hạ Triêm cung kính nói.
Giáo viên cầm bài thi lên xem kỹ, thấy vẻ mặt của thầy đang kìm nén một bụng lời muốn nói, khổ nỗi đây là kỳ thi không thể chỉ ra chỗ sai cho Hạ Triêm, cuối cùng bất lực nói: "Đi ra từ cửa sau đi."
Hạ Triêm ban đầu đã định liệu trước, nhưng lại bị thái độ của giáo viên làm cho hoảng loạn, thấp thỏm bước ra khỏi phòng thi.
Từ Vi Trần đang gác thi ở phòng thi bên cạnh, đúng lúc có thể nhìn thấy hắn qua tấm kính trên cửa.
Hạ Triêm là người đầu tiên nộp bài thi trong cả ba phòng thi, trên hành lang không một bóng người, cậu dựa vào tường, nháy mắt với Từ Vi Trần.
Dưới áp lực quản chế trong phòng thi, Từ Vi Trần không thể đáp lại Hạ Triêm, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc thân trên để gác thi, bàn tay giấu dưới bàn lại bắn tim cho Hạ Triêm.
Trẩu gần chết!
Hạ Triêm cắn môi cười, quay người đối mặt với bạn học vừa ra khỏi phòng thi, lập tức thu lại nụ cười trong một giây.
Lần lượt từng người bước ra khỏi phòng thi, Hạ Triêm không dám ve vãn Từ Vi Trần một cách trắng trợn nữa, chỉ có thể khoanh tay lẳng lặng nhìn vị hôn phu của mình gác thi.
Thiệt là đẹp, Hạ Triêm không khỏi cảm thán, một lão đàn ông hơn ba mươi sao còn có thể đẹp như vậy?
Từ Vi Trần thuộc kiểu giám thị không để lọt 'nước' vào, điện thoại di động chất đống trên bục giảng, thỉnh thoảng hắn sẽ xuống đi dạo vài vòng.
Trong phòng thi của Hạ Triêm thỉnh thoảng vẫn sẽ có người xì xào bàn tán đôi câu, thầy giáo chỉ nhắc nhở rồi sau đó mặc kệ, mắt nhắm mắt mở, nhưng phòng thi Từ Vi Trần gác lại lặng im không một tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi, ngay cả bước chân của hắn cũng không hề có tiếng động, là kiểu giám thị "lăng ba vi bộ" khiến thí sinh sợ hãi nhất.
* Lăng ba vi bộ được Kim Dung mượn để đặt tên cho miếng võ khinh công trấn môn, tuyệt kỹ của Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ.
Đôi mắt Hạ Triêm hoàn toàn dõi theo hắn, cậu thấy Từ Vi Trần đột nhiên đi đến chỗ một nam sinh tóc vàng ở hàng sau, gõ gõ lên bàn cậu ta.
Tóc vàng muốn nói chuyện, nhưng Từ Vi Trần ra hiệu im lặng, chỉ ra bên ngoài, bảo cậu ta ra ngoài.
Có vẻ là bắt quả tang gian lận, nam sinh bị bắt vứt bài thi xuống đất, ấm ức rời khỏi phòng thi từ cửa sau.
Từ Vi Trần nhặt bài thi lên, đặt lên bục giảng.
Hạ Triêm cảm thấy hành động này của vị hôn phu của cậu thực sự là đẹp trai quá xá.
Ban đầu tâm trạng của cậu còn khá tốt, cho đến khi nghe thấy tên tóc vàng đó đi tới góc tường, lấy điện thoại ra chửi mát: "Đmm Từ Vi Trần ngu ngốc, mẹ nó chứ, ông đây chẳng phải chỉ lấy điện thoại tra một cái định nghĩa, làm một giáo sư ngu ngốc trâu bò thật đấy, thầy cô khác đều có thể thả lỏng cho kiếm điểm, chỉ có tên ngốc này không cho, tao thật sự là đcm ông ta." .
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Hạ Triêm nổi nóng, chặn đường tên tóc vàng.
"Người anh em, nói đạo lý đi, mày gian lận bị bắt thì liên quan gì đến Từ Vi Trần?"
"Cmn mày là thằng nào? Bố mày mắng Từ Vi Trần liên quan đéo gì đến mày? Từ Vi Trần là cha mày hả? Tao *** cha mày luôn!"
Hạ Triêm nóng tính, đặc biệt là tên này chửi Từ Vi Trần càng khiến cậu nóng máu hơn, cậu túm mạnh lấy cổ tay tên tóc vàng, "Mày thử chửi thêm một câu nữa xem?"
"Chửi thì thế nào? Đồ chó Từ Vi Trần!"
Hạ Triêm dù gì cũng cao 1m8, có lợi thế về chiều cao, làm cho tên tóc vàng hoàn toàn không thể nhúc nhích, cậu định đấm vào bản mặt cậu ta nhưng chợt nghĩ đến Từ Vi Trần chắc chắn không thích mình giải quyết vấn đề bằng bạo lực, nên miễn cưỡng thu nắm đấm lại giữa chừng.
"Mày học lớp nào, dám nói không?"
Tóc vàng thấy cậu nhìn không dám đánh thật, cà lơ phất phơ nói: "Năm ba tự động hóa, sao nào?"
Hạ Triêm chế giễu, "Đù má ra là đứa học lại, hèn gì giống y như rác rưởi."
"Mẹ nó mày nói ai rác rưởi hả?"
Hai người bắt đầu chửi nhau, đúng lúc Trần Phương Thu Dương cũng vừa thi xong từ tòa khác đi đến, cậu ta nhìn thấy Hạ Triêm với một người khác, tưởng bọn họ định đánh nhau, vội chạy lại khuyên can.
"Anh Hạ, mày đừng động thủ! Bị phạt đó!"
Hạ Triêm nới lỏng cổ áo len, "Không đánh, thằng này tự đi thi bị bắt thì chửi Từ Vi Trần, tao đang theo cự lại nó nè."
Tóc vàng vẫn hùng hổ mắng: "Từ Vi Trần là đồ ngu thiếu chịch! Sao hả!"
Hạ Triêm lười dây dưa với cậu ta, trực tiếp ra chiêu trào phúng, "Mẹ mày một thằng năm ba tự động hóa bết bát tới nỗi thi với lớp ngôn ngữ Anh năm hai mà không thấy nhục hả? Lại để đây mắng cmm à?"
Trần Phương Thu Dương giật mình, "Năm ba tự động hóa?"
"Sao vậy?"
Cậu ta thì thầm với Hạ Triêm: "Anh Hạ, bạn trai tao là lớp trưởng lớp tự động hóa á."
Hạ Triêm nhìn bản mặt gợi đòn của tóc vàng, đột nhiên bật cười.
Từ Vi Trần thấy Hạ Triêm từ khi thi xong cứ cười mãi không thôi, hỏi cậu: "Cười gì đó? Vui vẻ thế."
"Từ Vi Trần, hôm nay em đặc biệt hiểu được câu nói, 'bất chiến nhi khuất nhơn chi binh, thiện chi thiện giả dã'."
* Không đánh mà làm khuất phục được quân của người, ấy mới là người giỏi trong những người giỏi.
"Nói chi tiết?"
Hạ Triêm cười gian, "Không nói cho anh biết đâu."
Sau đó chuyện của tóc vàng giải quyết thế này, cậu cố tình dụ tóc vàng mắng chửi Từ Vi Trần rất nhiều lời thô tục khó nghe, bí mật ghi lại bằng điện thoại, gửi cho bạn trai của Trần Phương Thu Dương, sau đó lại qua tay anh ta giao cho thầy phụ đạo của bọn họ.
Sau khi bị bắt gian lận không những không nhận sai mà còn xúc phạm giám thị, đủ cho cậu ta một bài học nhớ đời.
Hạ Triêm vui lắm, trước đây luôn là Từ Vi Trần cưng chiều cậu, lần này cuối cùng cũng có thể đổi thành cậu bảo vệ Từ Vi Trần một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.