Chương 71
Hoàng Muộn Nguyệt Nguyệt Tử
07/05/2023
Chuyện khó tin nhất trong năm nay.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, chân Hạ Triêm như nhũn ra không nhúc nhích nổi, Từ Vi Trần bèn cõng cậu về xe.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại, cậu vừa mở máy đã thấy ngay tin nhắn lớp, hóa ra đã có điểm cuối kỳ.
"A a a Từ Vi Trần ơi, em muốn tra điểm, hồi hộp quá."
"Đừng căng thẳng..." Từ Vi Trần trấn an cậu, "Môn kinh tế vi mô em thi tốt mà."
Làm sao Hạ Triêm có thể không căng thẳng, thầy giáo đang ngồi cạnh cậu kia mà.
Cậu mở trang điểm, nhập mã số sinh viên và mật khẩu, bảng điểm hiện ra, Hạ Triêm khẩn trương đến run tay, lấy ngón tay che lại và nhìn xuống từng cái một.
Nghe: 86, cũng được; nói: 91, tạm ổn; đọc: 87, không tệ; tiếng Anh tổng hợp: 79, trình độ phổ thông.
Cậu đi xuống, nhìn thấy bốn chữ khiến người ta run sợ.
Kinh tế vi mô: 92.
Hạ Triêm ngớ người.
"Từ Vi Trần, anh cho em điểm quá trình hả?"
Từ Vi Trần trịnh trọng tuyên bố: "Tuyệt đối không có."
Hạ Triêm kìm nén sự phấn khích hỏi hắn: "Không cho thật sao? Đây là điểm em thi được á?"
Từ Vi Trần cũng mừng cho cậu, "Đúng thế."
Hạ Triêm ngồi bên ghế phụ lái vừa nhảy cẫng lên vừa la: "A a a đỉnh vãi! Môn kinh tế vi mô em lại có thể đạt chín phần mười!! Anh có biết kinh tế vi mô khó học thế nào không?"
"Tôi biết." Từ Vi Trần không nhịn được cười.
"Vậy anh biết tại sao em đỉnh vậy không?" Hạ Triêm cười xấu xa hỏi hắn.
"Tại sao vậy?"
Hạ Triêm liếm khóe miệng, ẩn ý, "Bởi vì, em đã hấp thu tinh hoa của giáo sư kinh tế."
Hạ Triêm đã mua vé tàu cao tốc về nhà vào chiều mai, đây là đêm cuối cùng được thân mật với Từ Vi Trần trước khi về nhà.
Bọn họ làm đến mệt lã, sau đó ôm nhau ngủ.
Hạ Triêm đột nhiên có chút không vui, vừa nghĩ đến việc phải về nhà người khác thì cực kì khó chịu.
"Từ Vi Trần, thực ra em không muốn về nhà chút nào, em muốn ở lại đây đón năm mới với anh." Cậu rầu rĩ nói.
Từ Vi Trần vỗ nhẹ lên lưng cậu, động tác và giọng nói đều dịu dàng như nhau, "Hạ Triêm Triêm, đợi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó em sẽ có ngôi nhà của riêng mình."
Hạ Triêm lao thẳng vào lòng hắn, "Từ Vi Trần, em rất muốn kết hôn với anh ngay bây giờ."
"Em vẫn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp."
Hạ Triêm bị hắn chọc cười, "Anh nói cứ như em 22 tuổi thì chúng ta có thể đăng ký kết hôn vậy á."
Từ Vi Trần cũng cười, "Cục Dân chính không phát, tôi có thể tìm người vẽ một tấm."
"Ha ha ha ha ha anh ngứa đòn quá đi..."
Hạ Triêm ăn trưa xong, được Từ Vi Trần lái xe đưa đến nhà ga, còn có nửa tiếng nữa đến giờ xoát vé, Hạ Triêm nấn ná ở cổng không chịu vào.
Cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ xa Từ Vi Trần trong thời gian dài như vậy. Chỉ nghĩ đến việc hai người không thể gặp nhau trong hơn một tháng, trong lòng cậu rất khó chịu.
"Từ Vi Trần, anh sẽ không quên em chứ?" Hạ Triêm hỏi hắn.
"Hạ Triêm Triêm, em bị ngốc à?"
Hạ Triêm vẫn lần lữa kề sát người hắn: "Lúc em không có ở đây, anh đừng nói chuyện với người khác, nam nữ đều không được."
Từ Vi Trần vuốt mái tóc dựng đứng trên đầu cậu: "Em cũng vậy."
Hắn lại nhấn mạnh lần nữa: "Không được nhìn tên đàn ông khác nhiều một cái liếc mắt."
Phát thanh nhắc nhở Hạ Triêm tàu cao tốc đã bắt đầu xoét vé, cậu phải vào ga, vừa bước một bước, cậu đã lập tức lao về, bất chấp ôm hôn Từ Vi Trần, hoàn toàn không quan tâm có người đang nhìn bọn họ hay không.
Hạ Triêm khóc nức nở, "Từ Vi Trần, tạm biệt."
Từ Vi Trần lau nước mắt cho Hạ Triêm, bản thân hắn cũng không dễ chịu, nhưng sợ Hạ Triêm nhìn thấy sẽ càng không nỡ rời đi nên mới tỏ ra không hề hấn gì.
"Vào đi, không vào thì muộn mất."
"Từ Vi Trần Từ Vi Trần Từ Vi Trần..."
"Được rồi được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt, một tháng thôi mà..."
Từ Vi Trần ngừng nói, bởi vì hắn chợt nhận ra một tháng hình như cũng không ngắn.
Một tháng, ba mươi mốt ngày, bảy trăm bốn mươi bốn giờ, bốn mươi bốn nghìn sáu trăm bốn mươi phút.
Chiếc tàu trước đó đã dừng xoát vé, nếu Hạ Triêm không vào thì thật sự sẽ muộn mất.
Từ Vi Trần đứng đó im lặng giằng co với Hạ Triêm, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng hắn cũng nghiến răng bất chấp cầm lấy vali của Hạ Triêm.
Hắn đưa cánh tay còn lại về phía Hạ Triêm, dắt tay cậu, "Đừng đi, ở lại đón năm mới."
Đây chắc chắn là chuyện khó tin nhất mà hắn đã làm trong năm nay.
Từ Vi Trần lặng lẽ đỡ trán trong lòng, hết cách rồi, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương như bị vứt bỏ đó của Hạ Triêm, làm sao hắn nhẫn tâm để cho cậu đi.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, chân Hạ Triêm như nhũn ra không nhúc nhích nổi, Từ Vi Trần bèn cõng cậu về xe.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại, cậu vừa mở máy đã thấy ngay tin nhắn lớp, hóa ra đã có điểm cuối kỳ.
"A a a Từ Vi Trần ơi, em muốn tra điểm, hồi hộp quá."
"Đừng căng thẳng..." Từ Vi Trần trấn an cậu, "Môn kinh tế vi mô em thi tốt mà."
Làm sao Hạ Triêm có thể không căng thẳng, thầy giáo đang ngồi cạnh cậu kia mà.
Cậu mở trang điểm, nhập mã số sinh viên và mật khẩu, bảng điểm hiện ra, Hạ Triêm khẩn trương đến run tay, lấy ngón tay che lại và nhìn xuống từng cái một.
Nghe: 86, cũng được; nói: 91, tạm ổn; đọc: 87, không tệ; tiếng Anh tổng hợp: 79, trình độ phổ thông.
Cậu đi xuống, nhìn thấy bốn chữ khiến người ta run sợ.
Kinh tế vi mô: 92.
Hạ Triêm ngớ người.
"Từ Vi Trần, anh cho em điểm quá trình hả?"
Từ Vi Trần trịnh trọng tuyên bố: "Tuyệt đối không có."
Hạ Triêm kìm nén sự phấn khích hỏi hắn: "Không cho thật sao? Đây là điểm em thi được á?"
Từ Vi Trần cũng mừng cho cậu, "Đúng thế."
Hạ Triêm ngồi bên ghế phụ lái vừa nhảy cẫng lên vừa la: "A a a đỉnh vãi! Môn kinh tế vi mô em lại có thể đạt chín phần mười!! Anh có biết kinh tế vi mô khó học thế nào không?"
"Tôi biết." Từ Vi Trần không nhịn được cười.
"Vậy anh biết tại sao em đỉnh vậy không?" Hạ Triêm cười xấu xa hỏi hắn.
"Tại sao vậy?"
Hạ Triêm liếm khóe miệng, ẩn ý, "Bởi vì, em đã hấp thu tinh hoa của giáo sư kinh tế."
Hạ Triêm đã mua vé tàu cao tốc về nhà vào chiều mai, đây là đêm cuối cùng được thân mật với Từ Vi Trần trước khi về nhà.
Bọn họ làm đến mệt lã, sau đó ôm nhau ngủ.
Hạ Triêm đột nhiên có chút không vui, vừa nghĩ đến việc phải về nhà người khác thì cực kì khó chịu.
"Từ Vi Trần, thực ra em không muốn về nhà chút nào, em muốn ở lại đây đón năm mới với anh." Cậu rầu rĩ nói.
Từ Vi Trần vỗ nhẹ lên lưng cậu, động tác và giọng nói đều dịu dàng như nhau, "Hạ Triêm Triêm, đợi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó em sẽ có ngôi nhà của riêng mình."
Hạ Triêm lao thẳng vào lòng hắn, "Từ Vi Trần, em rất muốn kết hôn với anh ngay bây giờ."
"Em vẫn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp."
Hạ Triêm bị hắn chọc cười, "Anh nói cứ như em 22 tuổi thì chúng ta có thể đăng ký kết hôn vậy á."
Từ Vi Trần cũng cười, "Cục Dân chính không phát, tôi có thể tìm người vẽ một tấm."
"Ha ha ha ha ha anh ngứa đòn quá đi..."
Hạ Triêm ăn trưa xong, được Từ Vi Trần lái xe đưa đến nhà ga, còn có nửa tiếng nữa đến giờ xoát vé, Hạ Triêm nấn ná ở cổng không chịu vào.
Cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ xa Từ Vi Trần trong thời gian dài như vậy. Chỉ nghĩ đến việc hai người không thể gặp nhau trong hơn một tháng, trong lòng cậu rất khó chịu.
"Từ Vi Trần, anh sẽ không quên em chứ?" Hạ Triêm hỏi hắn.
"Hạ Triêm Triêm, em bị ngốc à?"
Hạ Triêm vẫn lần lữa kề sát người hắn: "Lúc em không có ở đây, anh đừng nói chuyện với người khác, nam nữ đều không được."
Từ Vi Trần vuốt mái tóc dựng đứng trên đầu cậu: "Em cũng vậy."
Hắn lại nhấn mạnh lần nữa: "Không được nhìn tên đàn ông khác nhiều một cái liếc mắt."
Phát thanh nhắc nhở Hạ Triêm tàu cao tốc đã bắt đầu xoét vé, cậu phải vào ga, vừa bước một bước, cậu đã lập tức lao về, bất chấp ôm hôn Từ Vi Trần, hoàn toàn không quan tâm có người đang nhìn bọn họ hay không.
Hạ Triêm khóc nức nở, "Từ Vi Trần, tạm biệt."
Từ Vi Trần lau nước mắt cho Hạ Triêm, bản thân hắn cũng không dễ chịu, nhưng sợ Hạ Triêm nhìn thấy sẽ càng không nỡ rời đi nên mới tỏ ra không hề hấn gì.
"Vào đi, không vào thì muộn mất."
"Từ Vi Trần Từ Vi Trần Từ Vi Trần..."
"Được rồi được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt, một tháng thôi mà..."
Từ Vi Trần ngừng nói, bởi vì hắn chợt nhận ra một tháng hình như cũng không ngắn.
Một tháng, ba mươi mốt ngày, bảy trăm bốn mươi bốn giờ, bốn mươi bốn nghìn sáu trăm bốn mươi phút.
Chiếc tàu trước đó đã dừng xoát vé, nếu Hạ Triêm không vào thì thật sự sẽ muộn mất.
Từ Vi Trần đứng đó im lặng giằng co với Hạ Triêm, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng hắn cũng nghiến răng bất chấp cầm lấy vali của Hạ Triêm.
Hắn đưa cánh tay còn lại về phía Hạ Triêm, dắt tay cậu, "Đừng đi, ở lại đón năm mới."
Đây chắc chắn là chuyện khó tin nhất mà hắn đã làm trong năm nay.
Từ Vi Trần lặng lẽ đỡ trán trong lòng, hết cách rồi, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương như bị vứt bỏ đó của Hạ Triêm, làm sao hắn nhẫn tâm để cho cậu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.