Chương 118
Vọng Kha
04/10/2023
Theo thông lệ, trong khi tiến hành Vu tế đại điển, Thái tử đại điển cũng đang được chuẩn bị.
Từ trước đến nay, Vu tế đại điển sẽ chọn ra Hoàng tử phù hợp nhất với vận mệnh của quốc gia, cùng Hoàng đế cầu phúc, sau khi cầu phúc xong sẽ phong làm Hoàng thái tử ngay tại chỗ, trở thành Thái tử danh chính ngôn thuận.
Thái tử như vậy không chỉ thuận theo ý dân, mà còn thuận theo ý trời. Hơn nữa, theo truyền thống của Tông gia, trừ khi Hoàng tử được Hoàng đế yêu thích nhưng lại yếu thế, chẳng hạn như trước khi Uyên Đế lên ngôi đã suýt bị Đại hoàng tử tập hợp toàn bộ lực lượng ám sát, nếu không thì đại lễ chọn Thái tử coi như đã được quyết định.
Nếu các hoàng tử khác vẫn còn lòng phản loạn, Thái tử cũng có thể động thủ trong tình huống thích hợp. Dù sao thì mỗi lần thay đổi ngôi vị trong Tông gia đều phải đánh nhau một trận, hầu như không có trường hợp thay đổi hòa bình, đây đã là thông lệ.
Nhìn kết quả của mộc bài, phản ứng lớn nhất vẫn là các Hoàng tử khác.
Ai có thể ngờ được... kết quả cuối cùng lại là Tam hoàng tử, người vốn không được sủng ái?!
Tông Vĩnh Liễu sắc mặt xanh mét, Tông Hoằng Cửu ánh mắt oán độc, ngay cả Tông Thừa Tứ vốn luôn giả tạo cũng lộ nguyên hình, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại vài vết máu hình lưỡi liềm. Ngược lại, Tông Nguyên Vũ nở nụ cười ngây ngốc, có vẻ rất mừng cho Tam hoàng huynh của hắn.
Ngoài các Hoàng tử ra, các thế gia ủng hộ các Hoàng tử khác cũng lẳng lặng không hài lòng. Các triều thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Tiết ngự sử lộ ra vẻ vui mừng, còn Bùi Khiêm Tuyết thì ngẩn người ra, chưa kịp chạm vào tấu chương giấu trong tay áo.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất vẫn là Tông Lạc.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất vẫn là Tông Lạc.
Bạch y Hoàng tử bị đẩy lên bàn thờ như một chú ngỗng ngốc.
Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, từ lúc tắm rửa sạch sẽ cho đến khi đến Vu tế đại điển, tâm trạng của Tông Lạc đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Đến nỗi khi hắn quỳ dưới tế đàn, Thái Vu triệu hồi ra hộp gỗ, khi các Hoàng tử khác ngóng cổ chờ mong, hy vọng tên mình xuất hiện trên thẻ gỗ, hắn vẫn tâm bình như nước.
Bởi vì những diễn biến tiếp theo, Tông Lạc đã biết trước.
Kiếp trước hắn cũng quỳ ở đây, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhưng lại đụng phải ánh mắt lạnh băng của Uyên Đế, kế tiếp là cơn thịnh nộ sấm sét. Ngay sau đó, ông đã ra lệnh giam hắn trong phủ Tam ba hoàng tử, rồi đày ra biên ải.....
Còn kiếp này, có thể do lời thú nhận chủ động của hắn, Uyên Đế xác nhận mộc bài, biết mình bị lừa dối nhiều năm, nổi giận đùng đùng hạ chỉ ban chết.
Chỉ có hai kết quả.
Từ khi biết được chuyện này đến nay, cũng đã hơn nửa năm. Dù đau khổ nhưng sau khi thú nhận xong, Tông Lạc cũng có thể bình tâm đối mặt với kết quả, bất kể thế nào.
Nhưng hắn không ngờ, cái tên cuối cùng mà Uyên Đế đọc lên lại là tên của hắn.
Càng không thể tin nổi, trên thẻ gỗ sáng lên ánh vàng, thực sự có khắc hai chữ Tông Lạc.
Sau khi Vu sư cao giọng tuyên bố người tiếp nhận vị trí Thái tử là Tam hoàng tử, cả hoàng thành đều sôi sục. Thật ra, dùng từ "sôi sục" để diễn tả vẫn còn hơi nhẹ, từ đầu đường đến cuối ngõ đều là những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
"Tốt quá rồi, Tam hoàng tử chính là Hoàng đế tương lai của chúng ta!"
"Quả nhiên là Tam hoàng tử, quả nhiên là người giống như thần tiên tái thế."
Dân chúng không biết cái gì gọi là đoạt trữ, không biết thế gia đứng về phía nào, không biết phe phái triều đình tranh chấp. Họ chỉ biết Tam hoàng tử là người tốt, có thể làm được mọi thứ từ đánh trận cho đến thương dân. Khách điếm ở gần cổng thành phát cháo miễn phí quanh năm là của Tam hoàng tử, đại phu khám bệnh miễn phí trong tiệm thuốc là của phủ Tam hoàng tử, đội quân đầu tiên ra tay cứu trợ khi có thiên tai cũng là Huyền Kỵ.
Gần như ngay khi thẻ gỗ sáng lên, Thái Vu đang đứng ở chính giữa tế đàn giơ cao gậy xương, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Đối lập với điều đó, máu từ cổ thú dị chảy vào máng máu trong các Vu từ bốn phương cũng nhanh chóng chuyển sang màu nhạt. Sau đó, Thái Vu nhắm chặt mắt, lẩm bẩm một mình, dường như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều tuổi.
Tông Lạc bị đẩy lên phía trước, ngây ngốc cùng Uyên Đế tiếp tục các nghi thức của Vu tế đại điển.
Đầu tiên là bày trận, dâng hương, ngâm xướng Vu nhạc, cầm cành ngải cứu, dùng lá cây thấm chất lỏng màu xanh lục quét qua không trung, làm rơi những hạt bụi nhỏ.
Vu tế đại điển vẫn đang tiếp tục.
Ở giữa bầu trời, đám mây vàng nhạt càng ngày càng sáng.
Hình tượng con rồng một chân* như thể sống dậy, một góc một chân liên tục uốn lượn trên tầng mây, đuôi dài cuộn lên như móc câu, há to cái miệng hư ảo.
(*Quỳ văn là hoạ tiết con Quỳ, hình dạng như rồng nhưng chỉ có một chân.)
"Trời phù hộ Đại Uyên ta!"
Đế vương mặc long bào huyền kim đứng cạnh hắn, giơ cao ly rượu đồng trong tay.
Rượu lạnh đổ xuống mặt đất. Ngay lập tức, hoa văn thần bí được khắc trên tế đàn cũng giống như được thắp sáng và sống dậy, chiếu ứng với hình tượng trên trời.
Tông Lạc cũng sững sờ giơ tay.
"Trời phù hộ cho Đại Uyên!"
Những tiếng hò hét vang trời vang liên tục trong hoàng thành, tiếng này cao hơn tiếng kia, tạo thành làn sóng âm thanh vang dội.
......
Vu tế đại điển kéo dài rất lâu, từ sáng đến trưa.
Mãi đến khi Thái Vu lui vào thay y phục, Tông Lạc mới có chút thời gian để thở.
Cung nữ cầm khay lần lượt cúi đầu tiến lên.
Bên trong đựng một kiện cửu chương cổn miện, huyền y ngũ chương, phù thường tứ chương, tổng cộng chín chương. Áo trong bằng vải trắng, đai lớn năm màu, đai nhỏ ba màu, trật tự rõ ràng. Trên đó in hoa văn màu vàng đậm, đường may tinh tế, trên có móc vàng, xuyên qua hạt ngọc, thậm chí còn có Quỳ văn xuất hiện trên đám mây, hết sức rườm rà hoa quý.
Bên kia đệm nhung là một đỉnh cửu vĩ miện, chín sợi chuỗi đều là kim ngọc xâu lại, đỉnh xâu hồng anh. Điểm xuyết chín viên ngọc châu lấp lánh.
Đây là miện phục mà Chế Y Cục đã vô tình đưa nhầm cho Tông Lạc ngay trước sinh thần Uyên Đế.
Miện phục của Hoàng thái tử phối màu đen đỏ giống như Hoàng đế, vô cùng uy nghiêm và trang trọng. Còn miện phục của các Hoàng tử thì không được phép sử dụng màu này.
Sau Vu tế đại điển, tiếp theo đó sẽ là Thái tử đại điển, thay miện phục xong phải lập tức xuất hiện.
Dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, Tông Lạc mặc lên mình hoa phục. Hắn giống như một con rối, mặc cho người khác sắp đặt.
Bộ miện phục hoa quý tượng trưng cho quyền lực của người thừa kế ngai vàng tiếp theo, từng món được chăm chút mặc lên người hắn, tiếp đó là đai lưng, phụ kiện....
Dưới tế đàn, các triều thần đều đứng lên thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, khi họ đến đây, sắc mặt của Thánh thượng đen như mực, trông có vẻ rất không vui, mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Cũng may Tam hoàng tử đã thành công trở thành Thái tử, sắc mặt của Thánh thượng cũng thay đổi rõ rệt, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao trong lịch sử, vung tay ban thưởng, đại xá thiên hạ, khiến đám quần thần nhìn nhau ngơ ngác.
Lòng vua khó đoán, mọi người trong lòng lắc đầu, quả nhiên là khó đoán.
"Hôm nay là ngày vui, sao lại thất thần như thế?"
Sau khi thay đồ xong, Hoàng đế nhìn thấy Tam hoàng tử trong bộ hoa phục lộng lẫy, nghĩ đến những tháng năm mình dày công vun đắp, cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện. Trong lòng ông không khỏi tự hào, ngữ khí mặc dù mang theo nghiêm khắc, nhưng cũng hết sức ôn nhu.
Theo trình tự, sau khi thay y phục xong, bước lên đài cao, Hoàng đế sẽ đích thân đội cửu vĩ miện cho Thái tử.
Trên đài cao chỉ có hai người, dù được vạn người chú ý, nhưng ông lại đang thì thầm nói chuyện.
Nếu Hoàng đế đã muốn nói chuyện với Tông Lạc lúc này, mọi người đương nhiên cũng không dám chỉ trích, chỉ có thể chờ đợi.
Bàn tay trong ống tay áo thêu chỉ vàng đột nhiên siết chặt, Tông Lạc cắn răng hỏi nhỏ: "Nhi thần không phải là không tập trung, chỉ là... phụ hoàng, đêm qua người uống say, có nhớ đã xảy ra chuyện gì trong lúc say rượu hay không?"
Người hầu bên cạnh bưng khay quỳ trên mặt đất, cho dù muốn nghe cũng không nghe được.
Hoàng đế cau mày nói: "Sao lại không nhớ? Trẫm ngày trước cũng từng hành quân, đừng nói ngàn chén không say, trăm chén tuyệt đối không thành vấn đề."
Vậy là đã nghe thấy rồi.
Tông Lạc kinh ngạc ngước mắt: "Vậy phụ hoàng tại sao....."
Đế vương không trả lời hắn, mà lấy Trạm Lư từ khay.
Mặc dù trước đó, Uyên Đế đã tặng thanh kiếm Vương này cho Tông Lạc, nhưng đó chỉ là tặng riêng, không gióng trống khua chiêng, cũng không phải ai nhìn thấy vỏ kiếm Trạm Lư cũng biết Trạm Lư trông như thế nào.
Bây giờ nhắc đến công khai, chính là để ai ai cũng biết.
Vương Kiếm Trạm Lư, thật sự là thiên hạ đệ nhất kiếm. Nếu không hài lòng với vị Thái tử này, sao có thể tặng cho được?
"Cái gì tại sao?"
Uyên Đế tự tay giúp hắn buộc kiếm, rồi nói một cách hời hợt: "Nhưng mà nhắc đến chuyện này, nói cũng lạ, trẫm tối qua đúng là gặp ác mộng."
"Trẫm mơ thấy con quỳ trước mặt trẫm, nói mình không phải là huyết mạch của trẫm, còn cởi bỏ Trạm Lư, lấy ra viên tiên đan chưa uống và hổ phù Huyền Kỵ đặt lên giường. Khi tỉnh dậy, trên giường quả thật có Trạm Lư và hổ phù, nếu không phải không thấy tiên đan, Vu tế đại điển hôm nay cũng không có gì sai sót, e rằng ta cũng bị cơn ác mộng làm cho ám ảnh."
Những triều thần nơm nớp lo sợ kia chắc chắn không ngờ, chính vì cơn ác mộng này mà Thánh thượng cả buổi sáng hôm nay đều trong trạng thái áp lực, chỉ sợ đó là giấc mơ tiên tri, ác mộng thành hiện thực.
Tông Lạc nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh: "...... Không có tiên đan?"
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, trước khi quỳ xuống, hắn đã cẩn thận đặt ba thứ này ngay ngắn trên giường, sau đó kiểm tra nhiều lần rồi mới rời đi.
Làm sao có thể không có tiên đan chứ?
"Nói bậy bạ gì đó, tiên đan từ sớm đã bị con ăn rồi, chẳng lẽ con cũng gặp ác mộng?"
"Nhưng con thực sự không phải——"
Tông Lạc muốn nói, rồi lại im lặng trong chốc lát.
Mộc bài sáng lên, tiên đan biến mất, hắn căn bản không thể chứng minh mình không phải là huyết mạch của Uyên Đế.
Hôm nay là ngày tốt lành, lại ở nơi đông người, Uyên Đế không để ý đến điểm bất ổn của Tông Lạc, mà nhìn vào mái tóc bạc trắng của Hoàng tử: "Nếu trẫm biết tiên đan có tác dụng phụ như vậy...... thì đã dùng cách của Y Thánh, có lẽ sẽ an toàn hơn, đúng là không nên gấp gáp."
"Nhưng dù sao mắt đã khỏi rồi, cũng là chuyện tốt. Nếu để lâu thì sẽ không hay."
Nếu để lâu, e rằng sẽ....
Vị bạo quân lạnh lùng dừng một chút, đưa tay lấy thứ cuối cùng từ trong khay.
Trước mặt ông, Hoàng thái tử mặc cổn miện chín chương đang quỳ gối.
Cửu Vĩ Miện treo chuỗi ngọc hai đầu được nâng lên một cách chắc chắn, nhẹ nhàng đội lên đầu Hoàng tử tóc bạc, giống như Thập Nhị Vĩ Miện tượng trưng cho quyền lực tối cao trên đầu Uyên Đế.
Cuối cùng, Uyên Đế lùi về phía sau một bước.
Ông nhìn Tông Lạc thật lâu, cuối cùng hài lòng nói: "Không tệ, có phong thái của trẫm."
Bộ vương phục của Hoàng thái tử, mặc trên người Tông Lạc quả thật rất hợp.
Ngay cả bản thân hắn, thời khắc này cũng cảm thấy mình như đang trong mộng cảnh.
Nhớ lại khi mới trùng sinh, mục đích ban đầu của Tông Lạc chính là đoạt trữ.
Chỉ là trong quá trình, trải qua nhiều sóng gió, nhất là vì thân phận, cuối cùng hắn đã từ bỏ. Nhưng ai ngờ, quanh đi quẩn lại, bộ vương phục này, lại thật sự mặc lên người hắn.
Giống như hiện giờ, đứng trên đài cao, nhận sự quỳ lạy của quần thần và dân chúng, vạn người quy phục, cũng là điều hắn không dám nghĩ tới.
Cho dù các Hoàng tử khác trong lòng không muốn, nhưng Hoàng đế và Thái tử đều là những người mà họ cần phải quỳ lạy.
"Bái kiến Bệ hạ! Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Âm thanh vang dội.
Uyên Đế rõ ràng đứng ở bên cạnh hắn, nhưng giọng nói lại xa xăm như cách một lớp sương mù, tràn đầy cảm khái: "Trẫm chờ ngày này đã lâu rồi."
Đúng vậy, đã đợi quá lâu rồi.
Theo quy tắc của Tông gia, phải đợi đến trước khi đăng cơ một ngày, mới có thể truyền lại toàn bộ tổ huấn, nói ra sự thật cho Hoàng tử. Nếu không phải Tông Lạc kiếp này giả chết, khiến Uyên Đế mất rồi lại được, và nếu không phải say rượu, e rằng Tông Lạc sẽ không thể biết rõ mọi chuyện nhanh như vậy.
"Bái kiến Bệ hạ! Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Tiếng reo hò vẫn tiếp tục.
Trong thoáng chốc, đứng giữa trời đất, nhìn những người đang quỳ lạy dưới kia, Tông Lạc như rơi vào miền băng giá.
Bởi vì hắn biết đây là giả.
Tiên đan hắn đặt bên cạnh Hoàng đế không thể nào vô cớ biến mất được. Khả năng duy nhất là đã bị ai đó lấy đi.
Còn tấm thẻ gỗ khắc tên Tông Lạc, hắn vốn dĩ không phải là huyết mạch của Uyên Đế, lẽ ra tấm thẻ phải im lìm, không có gì cả.
Cả miện phục đang mặc trên người hắn, đáng lẽ ra phải mặc trên người một người khác.
Người được hưởng tất cả những thứ này, không nên là hắn.
Nhưng hắn đã không thể chối cãi, cũng không thể giải thích.
Từ trước đến nay, Vu tế đại điển sẽ chọn ra Hoàng tử phù hợp nhất với vận mệnh của quốc gia, cùng Hoàng đế cầu phúc, sau khi cầu phúc xong sẽ phong làm Hoàng thái tử ngay tại chỗ, trở thành Thái tử danh chính ngôn thuận.
Thái tử như vậy không chỉ thuận theo ý dân, mà còn thuận theo ý trời. Hơn nữa, theo truyền thống của Tông gia, trừ khi Hoàng tử được Hoàng đế yêu thích nhưng lại yếu thế, chẳng hạn như trước khi Uyên Đế lên ngôi đã suýt bị Đại hoàng tử tập hợp toàn bộ lực lượng ám sát, nếu không thì đại lễ chọn Thái tử coi như đã được quyết định.
Nếu các hoàng tử khác vẫn còn lòng phản loạn, Thái tử cũng có thể động thủ trong tình huống thích hợp. Dù sao thì mỗi lần thay đổi ngôi vị trong Tông gia đều phải đánh nhau một trận, hầu như không có trường hợp thay đổi hòa bình, đây đã là thông lệ.
Nhìn kết quả của mộc bài, phản ứng lớn nhất vẫn là các Hoàng tử khác.
Ai có thể ngờ được... kết quả cuối cùng lại là Tam hoàng tử, người vốn không được sủng ái?!
Tông Vĩnh Liễu sắc mặt xanh mét, Tông Hoằng Cửu ánh mắt oán độc, ngay cả Tông Thừa Tứ vốn luôn giả tạo cũng lộ nguyên hình, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại vài vết máu hình lưỡi liềm. Ngược lại, Tông Nguyên Vũ nở nụ cười ngây ngốc, có vẻ rất mừng cho Tam hoàng huynh của hắn.
Ngoài các Hoàng tử ra, các thế gia ủng hộ các Hoàng tử khác cũng lẳng lặng không hài lòng. Các triều thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Tiết ngự sử lộ ra vẻ vui mừng, còn Bùi Khiêm Tuyết thì ngẩn người ra, chưa kịp chạm vào tấu chương giấu trong tay áo.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất vẫn là Tông Lạc.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất vẫn là Tông Lạc.
Bạch y Hoàng tử bị đẩy lên bàn thờ như một chú ngỗng ngốc.
Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, từ lúc tắm rửa sạch sẽ cho đến khi đến Vu tế đại điển, tâm trạng của Tông Lạc đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Đến nỗi khi hắn quỳ dưới tế đàn, Thái Vu triệu hồi ra hộp gỗ, khi các Hoàng tử khác ngóng cổ chờ mong, hy vọng tên mình xuất hiện trên thẻ gỗ, hắn vẫn tâm bình như nước.
Bởi vì những diễn biến tiếp theo, Tông Lạc đã biết trước.
Kiếp trước hắn cũng quỳ ở đây, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhưng lại đụng phải ánh mắt lạnh băng của Uyên Đế, kế tiếp là cơn thịnh nộ sấm sét. Ngay sau đó, ông đã ra lệnh giam hắn trong phủ Tam ba hoàng tử, rồi đày ra biên ải.....
Còn kiếp này, có thể do lời thú nhận chủ động của hắn, Uyên Đế xác nhận mộc bài, biết mình bị lừa dối nhiều năm, nổi giận đùng đùng hạ chỉ ban chết.
Chỉ có hai kết quả.
Từ khi biết được chuyện này đến nay, cũng đã hơn nửa năm. Dù đau khổ nhưng sau khi thú nhận xong, Tông Lạc cũng có thể bình tâm đối mặt với kết quả, bất kể thế nào.
Nhưng hắn không ngờ, cái tên cuối cùng mà Uyên Đế đọc lên lại là tên của hắn.
Càng không thể tin nổi, trên thẻ gỗ sáng lên ánh vàng, thực sự có khắc hai chữ Tông Lạc.
Sau khi Vu sư cao giọng tuyên bố người tiếp nhận vị trí Thái tử là Tam hoàng tử, cả hoàng thành đều sôi sục. Thật ra, dùng từ "sôi sục" để diễn tả vẫn còn hơi nhẹ, từ đầu đường đến cuối ngõ đều là những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
"Tốt quá rồi, Tam hoàng tử chính là Hoàng đế tương lai của chúng ta!"
"Quả nhiên là Tam hoàng tử, quả nhiên là người giống như thần tiên tái thế."
Dân chúng không biết cái gì gọi là đoạt trữ, không biết thế gia đứng về phía nào, không biết phe phái triều đình tranh chấp. Họ chỉ biết Tam hoàng tử là người tốt, có thể làm được mọi thứ từ đánh trận cho đến thương dân. Khách điếm ở gần cổng thành phát cháo miễn phí quanh năm là của Tam hoàng tử, đại phu khám bệnh miễn phí trong tiệm thuốc là của phủ Tam hoàng tử, đội quân đầu tiên ra tay cứu trợ khi có thiên tai cũng là Huyền Kỵ.
Gần như ngay khi thẻ gỗ sáng lên, Thái Vu đang đứng ở chính giữa tế đàn giơ cao gậy xương, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Đối lập với điều đó, máu từ cổ thú dị chảy vào máng máu trong các Vu từ bốn phương cũng nhanh chóng chuyển sang màu nhạt. Sau đó, Thái Vu nhắm chặt mắt, lẩm bẩm một mình, dường như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều tuổi.
Tông Lạc bị đẩy lên phía trước, ngây ngốc cùng Uyên Đế tiếp tục các nghi thức của Vu tế đại điển.
Đầu tiên là bày trận, dâng hương, ngâm xướng Vu nhạc, cầm cành ngải cứu, dùng lá cây thấm chất lỏng màu xanh lục quét qua không trung, làm rơi những hạt bụi nhỏ.
Vu tế đại điển vẫn đang tiếp tục.
Ở giữa bầu trời, đám mây vàng nhạt càng ngày càng sáng.
Hình tượng con rồng một chân* như thể sống dậy, một góc một chân liên tục uốn lượn trên tầng mây, đuôi dài cuộn lên như móc câu, há to cái miệng hư ảo.
(*Quỳ văn là hoạ tiết con Quỳ, hình dạng như rồng nhưng chỉ có một chân.)
"Trời phù hộ Đại Uyên ta!"
Đế vương mặc long bào huyền kim đứng cạnh hắn, giơ cao ly rượu đồng trong tay.
Rượu lạnh đổ xuống mặt đất. Ngay lập tức, hoa văn thần bí được khắc trên tế đàn cũng giống như được thắp sáng và sống dậy, chiếu ứng với hình tượng trên trời.
Tông Lạc cũng sững sờ giơ tay.
"Trời phù hộ cho Đại Uyên!"
Những tiếng hò hét vang trời vang liên tục trong hoàng thành, tiếng này cao hơn tiếng kia, tạo thành làn sóng âm thanh vang dội.
......
Vu tế đại điển kéo dài rất lâu, từ sáng đến trưa.
Mãi đến khi Thái Vu lui vào thay y phục, Tông Lạc mới có chút thời gian để thở.
Cung nữ cầm khay lần lượt cúi đầu tiến lên.
Bên trong đựng một kiện cửu chương cổn miện, huyền y ngũ chương, phù thường tứ chương, tổng cộng chín chương. Áo trong bằng vải trắng, đai lớn năm màu, đai nhỏ ba màu, trật tự rõ ràng. Trên đó in hoa văn màu vàng đậm, đường may tinh tế, trên có móc vàng, xuyên qua hạt ngọc, thậm chí còn có Quỳ văn xuất hiện trên đám mây, hết sức rườm rà hoa quý.
Bên kia đệm nhung là một đỉnh cửu vĩ miện, chín sợi chuỗi đều là kim ngọc xâu lại, đỉnh xâu hồng anh. Điểm xuyết chín viên ngọc châu lấp lánh.
Đây là miện phục mà Chế Y Cục đã vô tình đưa nhầm cho Tông Lạc ngay trước sinh thần Uyên Đế.
Miện phục của Hoàng thái tử phối màu đen đỏ giống như Hoàng đế, vô cùng uy nghiêm và trang trọng. Còn miện phục của các Hoàng tử thì không được phép sử dụng màu này.
Sau Vu tế đại điển, tiếp theo đó sẽ là Thái tử đại điển, thay miện phục xong phải lập tức xuất hiện.
Dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, Tông Lạc mặc lên mình hoa phục. Hắn giống như một con rối, mặc cho người khác sắp đặt.
Bộ miện phục hoa quý tượng trưng cho quyền lực của người thừa kế ngai vàng tiếp theo, từng món được chăm chút mặc lên người hắn, tiếp đó là đai lưng, phụ kiện....
Dưới tế đàn, các triều thần đều đứng lên thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, khi họ đến đây, sắc mặt của Thánh thượng đen như mực, trông có vẻ rất không vui, mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Cũng may Tam hoàng tử đã thành công trở thành Thái tử, sắc mặt của Thánh thượng cũng thay đổi rõ rệt, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao trong lịch sử, vung tay ban thưởng, đại xá thiên hạ, khiến đám quần thần nhìn nhau ngơ ngác.
Lòng vua khó đoán, mọi người trong lòng lắc đầu, quả nhiên là khó đoán.
"Hôm nay là ngày vui, sao lại thất thần như thế?"
Sau khi thay đồ xong, Hoàng đế nhìn thấy Tam hoàng tử trong bộ hoa phục lộng lẫy, nghĩ đến những tháng năm mình dày công vun đắp, cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện. Trong lòng ông không khỏi tự hào, ngữ khí mặc dù mang theo nghiêm khắc, nhưng cũng hết sức ôn nhu.
Theo trình tự, sau khi thay y phục xong, bước lên đài cao, Hoàng đế sẽ đích thân đội cửu vĩ miện cho Thái tử.
Trên đài cao chỉ có hai người, dù được vạn người chú ý, nhưng ông lại đang thì thầm nói chuyện.
Nếu Hoàng đế đã muốn nói chuyện với Tông Lạc lúc này, mọi người đương nhiên cũng không dám chỉ trích, chỉ có thể chờ đợi.
Bàn tay trong ống tay áo thêu chỉ vàng đột nhiên siết chặt, Tông Lạc cắn răng hỏi nhỏ: "Nhi thần không phải là không tập trung, chỉ là... phụ hoàng, đêm qua người uống say, có nhớ đã xảy ra chuyện gì trong lúc say rượu hay không?"
Người hầu bên cạnh bưng khay quỳ trên mặt đất, cho dù muốn nghe cũng không nghe được.
Hoàng đế cau mày nói: "Sao lại không nhớ? Trẫm ngày trước cũng từng hành quân, đừng nói ngàn chén không say, trăm chén tuyệt đối không thành vấn đề."
Vậy là đã nghe thấy rồi.
Tông Lạc kinh ngạc ngước mắt: "Vậy phụ hoàng tại sao....."
Đế vương không trả lời hắn, mà lấy Trạm Lư từ khay.
Mặc dù trước đó, Uyên Đế đã tặng thanh kiếm Vương này cho Tông Lạc, nhưng đó chỉ là tặng riêng, không gióng trống khua chiêng, cũng không phải ai nhìn thấy vỏ kiếm Trạm Lư cũng biết Trạm Lư trông như thế nào.
Bây giờ nhắc đến công khai, chính là để ai ai cũng biết.
Vương Kiếm Trạm Lư, thật sự là thiên hạ đệ nhất kiếm. Nếu không hài lòng với vị Thái tử này, sao có thể tặng cho được?
"Cái gì tại sao?"
Uyên Đế tự tay giúp hắn buộc kiếm, rồi nói một cách hời hợt: "Nhưng mà nhắc đến chuyện này, nói cũng lạ, trẫm tối qua đúng là gặp ác mộng."
"Trẫm mơ thấy con quỳ trước mặt trẫm, nói mình không phải là huyết mạch của trẫm, còn cởi bỏ Trạm Lư, lấy ra viên tiên đan chưa uống và hổ phù Huyền Kỵ đặt lên giường. Khi tỉnh dậy, trên giường quả thật có Trạm Lư và hổ phù, nếu không phải không thấy tiên đan, Vu tế đại điển hôm nay cũng không có gì sai sót, e rằng ta cũng bị cơn ác mộng làm cho ám ảnh."
Những triều thần nơm nớp lo sợ kia chắc chắn không ngờ, chính vì cơn ác mộng này mà Thánh thượng cả buổi sáng hôm nay đều trong trạng thái áp lực, chỉ sợ đó là giấc mơ tiên tri, ác mộng thành hiện thực.
Tông Lạc nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh: "...... Không có tiên đan?"
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, trước khi quỳ xuống, hắn đã cẩn thận đặt ba thứ này ngay ngắn trên giường, sau đó kiểm tra nhiều lần rồi mới rời đi.
Làm sao có thể không có tiên đan chứ?
"Nói bậy bạ gì đó, tiên đan từ sớm đã bị con ăn rồi, chẳng lẽ con cũng gặp ác mộng?"
"Nhưng con thực sự không phải——"
Tông Lạc muốn nói, rồi lại im lặng trong chốc lát.
Mộc bài sáng lên, tiên đan biến mất, hắn căn bản không thể chứng minh mình không phải là huyết mạch của Uyên Đế.
Hôm nay là ngày tốt lành, lại ở nơi đông người, Uyên Đế không để ý đến điểm bất ổn của Tông Lạc, mà nhìn vào mái tóc bạc trắng của Hoàng tử: "Nếu trẫm biết tiên đan có tác dụng phụ như vậy...... thì đã dùng cách của Y Thánh, có lẽ sẽ an toàn hơn, đúng là không nên gấp gáp."
"Nhưng dù sao mắt đã khỏi rồi, cũng là chuyện tốt. Nếu để lâu thì sẽ không hay."
Nếu để lâu, e rằng sẽ....
Vị bạo quân lạnh lùng dừng một chút, đưa tay lấy thứ cuối cùng từ trong khay.
Trước mặt ông, Hoàng thái tử mặc cổn miện chín chương đang quỳ gối.
Cửu Vĩ Miện treo chuỗi ngọc hai đầu được nâng lên một cách chắc chắn, nhẹ nhàng đội lên đầu Hoàng tử tóc bạc, giống như Thập Nhị Vĩ Miện tượng trưng cho quyền lực tối cao trên đầu Uyên Đế.
Cuối cùng, Uyên Đế lùi về phía sau một bước.
Ông nhìn Tông Lạc thật lâu, cuối cùng hài lòng nói: "Không tệ, có phong thái của trẫm."
Bộ vương phục của Hoàng thái tử, mặc trên người Tông Lạc quả thật rất hợp.
Ngay cả bản thân hắn, thời khắc này cũng cảm thấy mình như đang trong mộng cảnh.
Nhớ lại khi mới trùng sinh, mục đích ban đầu của Tông Lạc chính là đoạt trữ.
Chỉ là trong quá trình, trải qua nhiều sóng gió, nhất là vì thân phận, cuối cùng hắn đã từ bỏ. Nhưng ai ngờ, quanh đi quẩn lại, bộ vương phục này, lại thật sự mặc lên người hắn.
Giống như hiện giờ, đứng trên đài cao, nhận sự quỳ lạy của quần thần và dân chúng, vạn người quy phục, cũng là điều hắn không dám nghĩ tới.
Cho dù các Hoàng tử khác trong lòng không muốn, nhưng Hoàng đế và Thái tử đều là những người mà họ cần phải quỳ lạy.
"Bái kiến Bệ hạ! Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Âm thanh vang dội.
Uyên Đế rõ ràng đứng ở bên cạnh hắn, nhưng giọng nói lại xa xăm như cách một lớp sương mù, tràn đầy cảm khái: "Trẫm chờ ngày này đã lâu rồi."
Đúng vậy, đã đợi quá lâu rồi.
Theo quy tắc của Tông gia, phải đợi đến trước khi đăng cơ một ngày, mới có thể truyền lại toàn bộ tổ huấn, nói ra sự thật cho Hoàng tử. Nếu không phải Tông Lạc kiếp này giả chết, khiến Uyên Đế mất rồi lại được, và nếu không phải say rượu, e rằng Tông Lạc sẽ không thể biết rõ mọi chuyện nhanh như vậy.
"Bái kiến Bệ hạ! Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Tiếng reo hò vẫn tiếp tục.
Trong thoáng chốc, đứng giữa trời đất, nhìn những người đang quỳ lạy dưới kia, Tông Lạc như rơi vào miền băng giá.
Bởi vì hắn biết đây là giả.
Tiên đan hắn đặt bên cạnh Hoàng đế không thể nào vô cớ biến mất được. Khả năng duy nhất là đã bị ai đó lấy đi.
Còn tấm thẻ gỗ khắc tên Tông Lạc, hắn vốn dĩ không phải là huyết mạch của Uyên Đế, lẽ ra tấm thẻ phải im lìm, không có gì cả.
Cả miện phục đang mặc trên người hắn, đáng lẽ ra phải mặc trên người một người khác.
Người được hưởng tất cả những thứ này, không nên là hắn.
Nhưng hắn đã không thể chối cãi, cũng không thể giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.