Chương 120
Vọng Kha
06/10/2023
Editor: Gấu Gầy
Thấy tân Thái tử mặc miện phục vội vàng cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung, các thị vệ đều cúi đầu hành lễ. Tông Lạc hoàn toàn không hay biết, một mạch phi đến cửa phủ Bắc Ninh Vương.
Cửa phủ đóng chặt, yên tĩnh đến mức không khác gì một bãi tha ma lớn.
Không cần Tông Lạc nói nhiều, Chiếu Dạ Bạch ngoan ngoãn tự ngậm lấy dây cương của mình, quay một vòng tại chỗ, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn ở cửa chờ hắn trở về.
"Ngươi về đi, không cần đợi ta."
Tông Lạc thường không quá quan tâm đến Chiếu Dạ Bạch.
Nó đã sớm nắm rõ đường đi lối lại trong hoàng cung, ban ngày tự mình đi chơi, buổi tối ngoan ngoãn chạy về Vũ Xuân cung, thường xuyên chạy đến doanh trại Huyền Kỵ ăn uống. Đặc biệt sau khi thân phận chủ nhân được nâng cao, nó giờ cũng được nâng lên thành 'ngựa của Thái tử điện hạ', ai mà dám quản?
Chiếu Dạ Bạch cọ cọ vào ngón tay Tông Lạc, rồi quay sang hất đầu khinh bỉ con ưng xấu xí đang đậu trên góc điện phủ Bắc Ninh Vương, sau đó cất bước chạy về trước.
Không giống như sự nhẹ nhàng của con ngựa, sau một chặng đường tích tụ, Tông Lạc bây giờ có thể dùng từ 'tức giận cao độ' để hình dung.
Sự áy náy, bất lực và thậm chí là một số cảm xúc mà hắn không thể phân biệt được trộn lẫn vào nhau, khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn.
Phẫn nộ? Oán hận? Nghi ngờ?
Hắn nhớ lại sự căm ghét sâu sắc mà Ngu Bắc Châu luôn miệng nói với mình, và mối quan hệ gần như dây dưa vô tận giữa hai người trong hai kiếp.... Họ rõ ràng có thể hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ này trong khoảnh khắc trên Vu tế đại điển, ngay cả khi phải trả giá đắt.
Nhưng hết thảy những điều này đều có thể dừng lại ở ngày hôm nay.
Ngu Bắc Châu giấu hắn làm những việc này... là vì cái gì?
Tông Lạc không thể hiểu, tất cả những gì tích tụ trở thành vòng xoáy của sự tức giận.
Hắn chỉ muốn tìm Ngu Bắc Châu. Hỏi rõ, đánh nhau, tử chiến, thế nào cũng được.
Dưới sự phẫn nộ đẩy nhanh tốc độ, gần như chỉ trong chốc lát, Tông Lạc đã đứng trước cửa phủ.
Người hầu câm đứng gác nhìn thấy, vội vàng mở cửa lớn ra.
"Két ——"
Cánh cổng lớn nặng nề mở ra hai bên, lộ ra con đường bằng phẳng bên trong.
Hoa cỏ hai bên xanh um tươi tốt, thậm chí ban ngày ban mặt cũng trải đèn cung đình, rõ ràng đang chào đón khách.
"A ha, khách quý đến rồi."
Ngu Bắc Châu mặc hồng y đỏ rực, dựa trên hòn non bộ, một tay chống đầu, khóe mắt tuy có chút mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không thể nhìn ra bộ dạng yếu ớt thê lương, sốt cao trong phòng tối đêm qua.
Tâm tình tràn đầy phẫn nộ của Tông Lạc ngừng lại một cách kỳ lạ.
Trên đường đi, hắn chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng, càng nhanh càng tốt, đến để hỏi rõ Ngu Bắc Châu rốt cuộc đã làm gì. Nhưng lại nhất thời quên mất...... chuyện hoang đường xảy ra tối qua.
Đúng là quá hoang đường. Chỉ cần nghĩ đến, Tông Lạc lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhiều năm qua, suốt hai đời, hắn chưa từng mất kiểm soát như vậy.
Tông Lạc tối qua thực sự nghĩ rằng mình sẽ rời đi, đó là lần gặp mặt cuối cùng với Ngu Bắc Châu, mới bất chấp để bản thân buông thả một lần, thậm chí từ tận đáy lòng ngầm đồng ý, cam tâm tình nguyện.
Nếu biết hôm nay là tình huống này, đêm qua dù có thế nào hắn cũng sẽ không đại phát thiện tâm làm việc tốt.
"Hôm nay gió xuân thổi thế nào mà lại thổi đến một vị khách quý như sư huynh vậy?"
Ngu Bắc Châu lười biếng chống đầu, nhàn nhạt lướt qua người hắn, ánh mắt dừng một chút trên bộ cửu chương cổn miện hết sức rườm rà hoa lệ, rồi im lặng dời sang chỗ khác. Ngay sau đó, hắn nở nụ cười giống như mọi ngày, khiến người ta khó nắm bắt: "Chẳng lẽ sư huynh đang trách ta... không đến chúc mừng ngày vui của sư huynh?"
Tâm tình xấu hổ và phức tạp không biết phải đối mặt với người này thế nào của Tông Lạc bỗng nhiên biến mất, biểu tình trở nên quái lạ.
Chuyện tối qua... quả nhiên y đã quên hết?
"Nhìn xem, bộ vương bào này thật là vừa vặn, Chế Y Cục chắc phải gấp rút làm trong nửa năm mới kịp, đúng là vừa khít với kích thước của sư huynh. Ngay cả sư đệ nhìn thấy, cũng phải tôn kính gọi một tiếng Thái tử điện hạ."
Chỉ một câu âm dương quái khí, sự phức tạp vừa mới bao trùm đã biến mất không còn một mảnh. Cơn giận cuồn cuộn tức thì trở lại.
Tông Lạc trừng mắt nhìn người trước mặt: "Nói cho ta biết... tại sao ngươi lại làm vậy?"
"Ta làm gì chứ? Sư huynh nói gì lạ vậy. Ta có làm gì đâu?"
Ngu Bắc Châu nở một nụ cười dối trá, chu mỏ chối cãi: "Dù sư huynh có ghét sư đệ đến mấy, cũng không thể vu khống sư đệ khi không có bằng chứng được."
Tông Lạc thực sự muốn đánh chết tên Ngu Bắc Châu tỉnh táo trước mặt, chỉ mong y bị sốt thêm một trận nữa, rồi đưa y trở về đêm qua để rèn luyện lại.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngu Bắc Châu, ngươi cần gì phải diễn sâu như vậy? Lẽ nào người lấy đi đan dược không phải là ngươi, người thay đổi mộc bài hôm nay cũng không phải là ngươi?"
"Ồ——"
Nam nhân dung nhan tuấn mỹ kéo dài giọng nói: "Lấy đan dược? Hình như đúng là có chuyện như vậy. Nhưng thay đổi mộc bài....?"
Ngu Bắc Châu đột nhiên cười, nụ cười mang theo châm chọc: "Sư huynh, huynh sẽ không thật sự nghĩ rằng ta tốt bụng như vậy chứ?"
"Tiên pháp quay ngược thời gian rất khó tìm, sư đệ vẫn phải tự mình đi vào mộ tiên, tốn khá nhiều công sức."
Ngày đó đứng trên đại trận quay ngược thời gian, tân hoàng nắm giữ quyền lực tối cao trong thiên hạ không chút do dự đâm dao vào cổ tay, máu tươi chảy ra phun trào như suối.
Sợi dây ràng buộc màu trắng trên trận pháp, một đầu cắm vào lồng ngực của thi thể Tông Lạc, đầu kia nối liền với Ngu Bắc Châu.
Những luồng vận khí màu vàng nhạt và máu tươi cùng hòa vào nhau theo sợi dây ràng buộc.
"Tuy nói là tiên pháp, nhưng thật ra là tà thuật. Thái vu đã kết nối chúng ta lại với nhau."
Ngu Bắc Châu hạ giọng, chìm vào môi răng, giống như thở dài: "Cho nên.... máu của chúng ta hòa quyện, thân mật hội tụ, không phân biệt được ta và ngươi. Có lẽ chính vì vậy, nên dù trên Vu tế đại điển có thử nghiệm thế nào, mộc bài cũng sẽ sáng lên."
Y nhếch miệng cười, nhưng nụ cười không bao giờ chạm đến đáy mắt: "Sư huynh nhất định không ngờ, tốn bao công sức muốn trả nợ cho ta, nhưng thực ra căn bản không thể nào trả hết."
Ngu Bắc Châu không nói hết tất cả, thậm chí còn thêm mắm dặm muối bóp méo.
Bởi vì ngoài máu ra, truyền vào cơ thể Tông Lạc còn có vận khí.
Nhưng dù chỉ như vậy, y nghĩ, cũng đủ khiến Thái tử đối diện sắc mặt trắng bệch.
"Sao? Sư huynh cảm thấy tội lỗi chứ gì? Đúng rồi ha. Dù sao sư huynh cũng là một người oai phong lẫm liệt, sao có thể chấp nhận mình đã lấy đi mọi thứ của người khác."
Ngu Bắc Châu thở dài nói: "Cũng không trách được sư huynh không muốn nợ nần với ta, mà muốn bỏ đi thật xa, một đi không trở lại."
Nhưng thật đáng tiếc, không chỉ không trả hết, còn không có cách nào trả được.
"Trong tình cảnh này, nếu sư huynh thực sự bỏ đi, e rằng phụ hoàng quý nhất của huynh sẽ lại giống như kiếp trước, bị huynh làm cho tức chết. Dù sao Thái tử trốn đi cũng là một chuyện chưa từng có trong lịch sử, thật là tội lỗi."
"Ta đã nói rồi."
Ngu Bắc Châu nhếch mép hả hê: "Sư huynh, chúng ta mãi mãi không thể thanh toán sòng phẳng."
Hai đời qua, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ hiểu rõ đến mức này, y không thể giữ được Tông Lạc.
Cũng giống như kiếp trước, y không thể thay đổi lựa chọn của Tông Lạc. Hắn nhẫn tâm dứt khoát tự vẫn, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến y, giống như một người xa lạ chưa từng gặp, vô tình đến cực điểm.
Dù dùng hết mọi cách để quay ngược thời gian, cũng không thể khiến ánh mắt dừng lại thêm một chút.
Nhưng Ngu Bắc Châu lại không thể thay đổi, không thể xoay chuyển.
Vận khí tốt của y có thể dễ dàng thực hiện trên tất cả mọi người, chỉ có trên người người này là mất đi hiệu lực.
Cuối cùng, điều duy nhất y có thể làm, chỉ là lợi dụng thứ hắn để ý nhất.
Dùng sự méo mó, bệnh hoạn, dùng cảm giác tội lỗi, dùng lòng căm hận đầm đìa nhất, dùng sự cố chấp khắc sâu vào xương tuỷ.
Y cho hắn tất cả những thứ vốn thuộc về mình, khiến hắn không thể rời khỏi nhà tù vàng son.
Ngu Bắc Châu quá hiểu Tông Lạc.
Y biết dù có trao đổi máu tươi, người kia cũng không thể an tâm thoải mái.
Điều y muốn, chính là sự bất an như vậy.
Rõ ràng đã biết chân tướng như ảo ảnh, nhưng lại không thể chối từ, không thể giải thích. Chỉ có thể áy náy mà ở lại, bởi vì rời đi sẽ khiến người khác tổn thương.
Dù là những phương thức tàn nhẫn, thủ đoạn đê hèn, Ngu Bắc Châu cũng sẵn lòng thực hiện.
Bởi mục đích của y từ đầu đến cuối chỉ có một.
— Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng mong rời khỏi ta.
"Như vậy không phải rất tốt sao?"
Ngu Bắc Châu cười nói, lại thêm một lời khiêu khích: "Sư huynh yêu thương phụ hoàng của huynh như vậy, phụ hoàng của huynh cũng rất coi trọng huynh. Như vậy, cũng coi như thuận theo ý trời."
"Còn ta ấy hả...... Dù sao ta cũng không để ý, sư huynh muốn lấy thì lấy đi. Không cần lúc nào cũng nhớ tới lòng tốt của sư đệ, thi thoảng cho tiểu sư đệ nếm chút ngọt ngào là được."
Y cố ý dùng giọng điệu thân mật xuyên tạc lời nói.
Chỉ là để khơi màu lửa giận của Tông Lạc, điểm này Ngu Bắc Châu đã quá quen thuộc.
Vào lúc Ngu Bắc Châu đang thản nhiên, định cúi đầu chậm rãi thưởng thức biểu cảm đau đớn hoặc tức giận trên mặt Tông Lạc, thì người sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên không báo trước.
Gương mặt thanh cao nhã nhặn của hắn không có sự thống khổ và đấu tranh như Ngu Bắc Châu tưởng tượng, thậm chí cả sự phẫn nộ khi xông vào phủ Bắc Ninh Vương trước đó cũng không còn, ngược lại rất bình tĩnh.
"Ngươi nói dối."
Tông Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt phượng, sợ hắn không nghe thấy, gằn từng chữ nói: "Ngu Bắc Châu, ngươi nói dối."
Ngu Bắc Châu là một cao thủ đùa bỡn lòng người, mỗi một câu nói đều có thể đâm trúng vào tử huyệt.
Nếu không phải trải qua đêm qua, e rằng Tông Lạc sẽ giống như mọi khi, đau đớn không chịu nổi dưới những lời sắc nhọn cắt người chảy máu, chịu đựng sự dày vò khổ sở.
Nhưng đáng tiếc, chuyện đó đã xảy ra.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Tông Lạc thậm chí cảm thấy thật hoang đường phi lý.
Trước mặt hắn, Ngu Bắc Châu luôn luôn vặn vẹo, thù hận và điên cuồng.
Ngay cả ấn tượng của Tông Lạc về y, cũng là lạnh lùng, ích kỷ, cố chấp, tự cho mình là trung tâm, cực kỳ kiêu ngạo, lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn... không có một từ nào tốt cả.
Nhưng mà khi y bị sốt đến mê man, những lời thổ lộ của y lại rất hèn mọn, thê lương, gần như cầu xin nài nỉ. Y sẵn sàng để xiềng xích đứt gãy trên người, máu me khắp người bò ra phòng tối, chỉ để nắm chặt lấy hắn không cho hắn đi.
Đâu mới là con người thật của y?
Nếu đêm qua mới đúng là y, vậy người trước mặt hiện giờ là ai chứ?
Dưới lớp vỏ bọc tàn nhẫn hung hăng, Tông Lạc chưa bao giờ nhìn thấu những gì trong đó.
"Nếu ngươi thực sự không quan tâm, vậy tại sao ngươi lại hận ta?" Tông Lạc chất vấn.
Khi đầu óc tỉnh táo, hắn thường không ngần ngại thể hiện khả năng suy luận của mình, từng bước truy hỏi: "Nếu ngươi không quan tâm đến việc mình bị đổi thân phận, ngươi sẽ không hận ta lâu như vậy, thậm chí ngay từ đầu cũng không thể hận ta."
Nghe Ngu Bắc Châu nói chuyện, không chỉ rất dễ nóng giận, mà còn rất dễ bị lôi vào trong hố.
Nhưng cho dù người này luôn miệng luôn nói cái gì phải thiếu nợ nhau, cái gì hắn không thể trả, cào vào vết thương đủ kiểu, cũng không thể che giấu được sự thật là y không có ý định công khai sự thật, thậm chí còn ra tay che đậy.
Nghĩ sâu hơn nữa, thậm chí có thể hiểu là chấp tay nhường ngôi Thái tử cho người khác. Chưa kể Ngu Bắc Châu sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ để đổi lấy sự trùng sinh của hắn.
"Cứ cho là ngươi thực sự không quan tâm, nhưng ngươi sẽ cho người mà mình hận những thứ này sao?"
Nếu thực sự hận một người, đáng lẽ phải muốn nghiền nát họ thành tro bụi, nhìn một cái cũng thấy phiền.
Sẵn sàng hy sinh tất cả, cam tâm tình nguyện cho đi những thứ quan trọng, nói ra thì thật xấu hổ.
Tông Lạc không tin, hắn chỉ muốn đánh cược một lần.
Nhìn người, đừng nhìn y nói gì, mà phải nhìn y làm gì.
Hắn cá là Ngu Bắc Châu nghĩ một đằng nói một nẻo, lời nói hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ.
"Thừa nhận đi, Ngu Bắc Châu. Sửa lại cái miệng rách nát chỉ biết cắn người ngàn năm không đổi của ngươi đi."
Tông Lạc thốt ra từng câu từng chữ, mỗi chữ đều nói rất nhẹ nhàng: "Ngươi căn bản không hề tự tin như bề ngoài thể hiện."
—------
Thấy tân Thái tử mặc miện phục vội vàng cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung, các thị vệ đều cúi đầu hành lễ. Tông Lạc hoàn toàn không hay biết, một mạch phi đến cửa phủ Bắc Ninh Vương.
Cửa phủ đóng chặt, yên tĩnh đến mức không khác gì một bãi tha ma lớn.
Không cần Tông Lạc nói nhiều, Chiếu Dạ Bạch ngoan ngoãn tự ngậm lấy dây cương của mình, quay một vòng tại chỗ, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn ở cửa chờ hắn trở về.
"Ngươi về đi, không cần đợi ta."
Tông Lạc thường không quá quan tâm đến Chiếu Dạ Bạch.
Nó đã sớm nắm rõ đường đi lối lại trong hoàng cung, ban ngày tự mình đi chơi, buổi tối ngoan ngoãn chạy về Vũ Xuân cung, thường xuyên chạy đến doanh trại Huyền Kỵ ăn uống. Đặc biệt sau khi thân phận chủ nhân được nâng cao, nó giờ cũng được nâng lên thành 'ngựa của Thái tử điện hạ', ai mà dám quản?
Chiếu Dạ Bạch cọ cọ vào ngón tay Tông Lạc, rồi quay sang hất đầu khinh bỉ con ưng xấu xí đang đậu trên góc điện phủ Bắc Ninh Vương, sau đó cất bước chạy về trước.
Không giống như sự nhẹ nhàng của con ngựa, sau một chặng đường tích tụ, Tông Lạc bây giờ có thể dùng từ 'tức giận cao độ' để hình dung.
Sự áy náy, bất lực và thậm chí là một số cảm xúc mà hắn không thể phân biệt được trộn lẫn vào nhau, khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn.
Phẫn nộ? Oán hận? Nghi ngờ?
Hắn nhớ lại sự căm ghét sâu sắc mà Ngu Bắc Châu luôn miệng nói với mình, và mối quan hệ gần như dây dưa vô tận giữa hai người trong hai kiếp.... Họ rõ ràng có thể hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ này trong khoảnh khắc trên Vu tế đại điển, ngay cả khi phải trả giá đắt.
Nhưng hết thảy những điều này đều có thể dừng lại ở ngày hôm nay.
Ngu Bắc Châu giấu hắn làm những việc này... là vì cái gì?
Tông Lạc không thể hiểu, tất cả những gì tích tụ trở thành vòng xoáy của sự tức giận.
Hắn chỉ muốn tìm Ngu Bắc Châu. Hỏi rõ, đánh nhau, tử chiến, thế nào cũng được.
Dưới sự phẫn nộ đẩy nhanh tốc độ, gần như chỉ trong chốc lát, Tông Lạc đã đứng trước cửa phủ.
Người hầu câm đứng gác nhìn thấy, vội vàng mở cửa lớn ra.
"Két ——"
Cánh cổng lớn nặng nề mở ra hai bên, lộ ra con đường bằng phẳng bên trong.
Hoa cỏ hai bên xanh um tươi tốt, thậm chí ban ngày ban mặt cũng trải đèn cung đình, rõ ràng đang chào đón khách.
"A ha, khách quý đến rồi."
Ngu Bắc Châu mặc hồng y đỏ rực, dựa trên hòn non bộ, một tay chống đầu, khóe mắt tuy có chút mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không thể nhìn ra bộ dạng yếu ớt thê lương, sốt cao trong phòng tối đêm qua.
Tâm tình tràn đầy phẫn nộ của Tông Lạc ngừng lại một cách kỳ lạ.
Trên đường đi, hắn chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng, càng nhanh càng tốt, đến để hỏi rõ Ngu Bắc Châu rốt cuộc đã làm gì. Nhưng lại nhất thời quên mất...... chuyện hoang đường xảy ra tối qua.
Đúng là quá hoang đường. Chỉ cần nghĩ đến, Tông Lạc lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhiều năm qua, suốt hai đời, hắn chưa từng mất kiểm soát như vậy.
Tông Lạc tối qua thực sự nghĩ rằng mình sẽ rời đi, đó là lần gặp mặt cuối cùng với Ngu Bắc Châu, mới bất chấp để bản thân buông thả một lần, thậm chí từ tận đáy lòng ngầm đồng ý, cam tâm tình nguyện.
Nếu biết hôm nay là tình huống này, đêm qua dù có thế nào hắn cũng sẽ không đại phát thiện tâm làm việc tốt.
"Hôm nay gió xuân thổi thế nào mà lại thổi đến một vị khách quý như sư huynh vậy?"
Ngu Bắc Châu lười biếng chống đầu, nhàn nhạt lướt qua người hắn, ánh mắt dừng một chút trên bộ cửu chương cổn miện hết sức rườm rà hoa lệ, rồi im lặng dời sang chỗ khác. Ngay sau đó, hắn nở nụ cười giống như mọi ngày, khiến người ta khó nắm bắt: "Chẳng lẽ sư huynh đang trách ta... không đến chúc mừng ngày vui của sư huynh?"
Tâm tình xấu hổ và phức tạp không biết phải đối mặt với người này thế nào của Tông Lạc bỗng nhiên biến mất, biểu tình trở nên quái lạ.
Chuyện tối qua... quả nhiên y đã quên hết?
"Nhìn xem, bộ vương bào này thật là vừa vặn, Chế Y Cục chắc phải gấp rút làm trong nửa năm mới kịp, đúng là vừa khít với kích thước của sư huynh. Ngay cả sư đệ nhìn thấy, cũng phải tôn kính gọi một tiếng Thái tử điện hạ."
Chỉ một câu âm dương quái khí, sự phức tạp vừa mới bao trùm đã biến mất không còn một mảnh. Cơn giận cuồn cuộn tức thì trở lại.
Tông Lạc trừng mắt nhìn người trước mặt: "Nói cho ta biết... tại sao ngươi lại làm vậy?"
"Ta làm gì chứ? Sư huynh nói gì lạ vậy. Ta có làm gì đâu?"
Ngu Bắc Châu nở một nụ cười dối trá, chu mỏ chối cãi: "Dù sư huynh có ghét sư đệ đến mấy, cũng không thể vu khống sư đệ khi không có bằng chứng được."
Tông Lạc thực sự muốn đánh chết tên Ngu Bắc Châu tỉnh táo trước mặt, chỉ mong y bị sốt thêm một trận nữa, rồi đưa y trở về đêm qua để rèn luyện lại.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngu Bắc Châu, ngươi cần gì phải diễn sâu như vậy? Lẽ nào người lấy đi đan dược không phải là ngươi, người thay đổi mộc bài hôm nay cũng không phải là ngươi?"
"Ồ——"
Nam nhân dung nhan tuấn mỹ kéo dài giọng nói: "Lấy đan dược? Hình như đúng là có chuyện như vậy. Nhưng thay đổi mộc bài....?"
Ngu Bắc Châu đột nhiên cười, nụ cười mang theo châm chọc: "Sư huynh, huynh sẽ không thật sự nghĩ rằng ta tốt bụng như vậy chứ?"
"Tiên pháp quay ngược thời gian rất khó tìm, sư đệ vẫn phải tự mình đi vào mộ tiên, tốn khá nhiều công sức."
Ngày đó đứng trên đại trận quay ngược thời gian, tân hoàng nắm giữ quyền lực tối cao trong thiên hạ không chút do dự đâm dao vào cổ tay, máu tươi chảy ra phun trào như suối.
Sợi dây ràng buộc màu trắng trên trận pháp, một đầu cắm vào lồng ngực của thi thể Tông Lạc, đầu kia nối liền với Ngu Bắc Châu.
Những luồng vận khí màu vàng nhạt và máu tươi cùng hòa vào nhau theo sợi dây ràng buộc.
"Tuy nói là tiên pháp, nhưng thật ra là tà thuật. Thái vu đã kết nối chúng ta lại với nhau."
Ngu Bắc Châu hạ giọng, chìm vào môi răng, giống như thở dài: "Cho nên.... máu của chúng ta hòa quyện, thân mật hội tụ, không phân biệt được ta và ngươi. Có lẽ chính vì vậy, nên dù trên Vu tế đại điển có thử nghiệm thế nào, mộc bài cũng sẽ sáng lên."
Y nhếch miệng cười, nhưng nụ cười không bao giờ chạm đến đáy mắt: "Sư huynh nhất định không ngờ, tốn bao công sức muốn trả nợ cho ta, nhưng thực ra căn bản không thể nào trả hết."
Ngu Bắc Châu không nói hết tất cả, thậm chí còn thêm mắm dặm muối bóp méo.
Bởi vì ngoài máu ra, truyền vào cơ thể Tông Lạc còn có vận khí.
Nhưng dù chỉ như vậy, y nghĩ, cũng đủ khiến Thái tử đối diện sắc mặt trắng bệch.
"Sao? Sư huynh cảm thấy tội lỗi chứ gì? Đúng rồi ha. Dù sao sư huynh cũng là một người oai phong lẫm liệt, sao có thể chấp nhận mình đã lấy đi mọi thứ của người khác."
Ngu Bắc Châu thở dài nói: "Cũng không trách được sư huynh không muốn nợ nần với ta, mà muốn bỏ đi thật xa, một đi không trở lại."
Nhưng thật đáng tiếc, không chỉ không trả hết, còn không có cách nào trả được.
"Trong tình cảnh này, nếu sư huynh thực sự bỏ đi, e rằng phụ hoàng quý nhất của huynh sẽ lại giống như kiếp trước, bị huynh làm cho tức chết. Dù sao Thái tử trốn đi cũng là một chuyện chưa từng có trong lịch sử, thật là tội lỗi."
"Ta đã nói rồi."
Ngu Bắc Châu nhếch mép hả hê: "Sư huynh, chúng ta mãi mãi không thể thanh toán sòng phẳng."
Hai đời qua, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ hiểu rõ đến mức này, y không thể giữ được Tông Lạc.
Cũng giống như kiếp trước, y không thể thay đổi lựa chọn của Tông Lạc. Hắn nhẫn tâm dứt khoát tự vẫn, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến y, giống như một người xa lạ chưa từng gặp, vô tình đến cực điểm.
Dù dùng hết mọi cách để quay ngược thời gian, cũng không thể khiến ánh mắt dừng lại thêm một chút.
Nhưng Ngu Bắc Châu lại không thể thay đổi, không thể xoay chuyển.
Vận khí tốt của y có thể dễ dàng thực hiện trên tất cả mọi người, chỉ có trên người người này là mất đi hiệu lực.
Cuối cùng, điều duy nhất y có thể làm, chỉ là lợi dụng thứ hắn để ý nhất.
Dùng sự méo mó, bệnh hoạn, dùng cảm giác tội lỗi, dùng lòng căm hận đầm đìa nhất, dùng sự cố chấp khắc sâu vào xương tuỷ.
Y cho hắn tất cả những thứ vốn thuộc về mình, khiến hắn không thể rời khỏi nhà tù vàng son.
Ngu Bắc Châu quá hiểu Tông Lạc.
Y biết dù có trao đổi máu tươi, người kia cũng không thể an tâm thoải mái.
Điều y muốn, chính là sự bất an như vậy.
Rõ ràng đã biết chân tướng như ảo ảnh, nhưng lại không thể chối từ, không thể giải thích. Chỉ có thể áy náy mà ở lại, bởi vì rời đi sẽ khiến người khác tổn thương.
Dù là những phương thức tàn nhẫn, thủ đoạn đê hèn, Ngu Bắc Châu cũng sẵn lòng thực hiện.
Bởi mục đích của y từ đầu đến cuối chỉ có một.
— Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng mong rời khỏi ta.
"Như vậy không phải rất tốt sao?"
Ngu Bắc Châu cười nói, lại thêm một lời khiêu khích: "Sư huynh yêu thương phụ hoàng của huynh như vậy, phụ hoàng của huynh cũng rất coi trọng huynh. Như vậy, cũng coi như thuận theo ý trời."
"Còn ta ấy hả...... Dù sao ta cũng không để ý, sư huynh muốn lấy thì lấy đi. Không cần lúc nào cũng nhớ tới lòng tốt của sư đệ, thi thoảng cho tiểu sư đệ nếm chút ngọt ngào là được."
Y cố ý dùng giọng điệu thân mật xuyên tạc lời nói.
Chỉ là để khơi màu lửa giận của Tông Lạc, điểm này Ngu Bắc Châu đã quá quen thuộc.
Vào lúc Ngu Bắc Châu đang thản nhiên, định cúi đầu chậm rãi thưởng thức biểu cảm đau đớn hoặc tức giận trên mặt Tông Lạc, thì người sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên không báo trước.
Gương mặt thanh cao nhã nhặn của hắn không có sự thống khổ và đấu tranh như Ngu Bắc Châu tưởng tượng, thậm chí cả sự phẫn nộ khi xông vào phủ Bắc Ninh Vương trước đó cũng không còn, ngược lại rất bình tĩnh.
"Ngươi nói dối."
Tông Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt phượng, sợ hắn không nghe thấy, gằn từng chữ nói: "Ngu Bắc Châu, ngươi nói dối."
Ngu Bắc Châu là một cao thủ đùa bỡn lòng người, mỗi một câu nói đều có thể đâm trúng vào tử huyệt.
Nếu không phải trải qua đêm qua, e rằng Tông Lạc sẽ giống như mọi khi, đau đớn không chịu nổi dưới những lời sắc nhọn cắt người chảy máu, chịu đựng sự dày vò khổ sở.
Nhưng đáng tiếc, chuyện đó đã xảy ra.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Tông Lạc thậm chí cảm thấy thật hoang đường phi lý.
Trước mặt hắn, Ngu Bắc Châu luôn luôn vặn vẹo, thù hận và điên cuồng.
Ngay cả ấn tượng của Tông Lạc về y, cũng là lạnh lùng, ích kỷ, cố chấp, tự cho mình là trung tâm, cực kỳ kiêu ngạo, lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn... không có một từ nào tốt cả.
Nhưng mà khi y bị sốt đến mê man, những lời thổ lộ của y lại rất hèn mọn, thê lương, gần như cầu xin nài nỉ. Y sẵn sàng để xiềng xích đứt gãy trên người, máu me khắp người bò ra phòng tối, chỉ để nắm chặt lấy hắn không cho hắn đi.
Đâu mới là con người thật của y?
Nếu đêm qua mới đúng là y, vậy người trước mặt hiện giờ là ai chứ?
Dưới lớp vỏ bọc tàn nhẫn hung hăng, Tông Lạc chưa bao giờ nhìn thấu những gì trong đó.
"Nếu ngươi thực sự không quan tâm, vậy tại sao ngươi lại hận ta?" Tông Lạc chất vấn.
Khi đầu óc tỉnh táo, hắn thường không ngần ngại thể hiện khả năng suy luận của mình, từng bước truy hỏi: "Nếu ngươi không quan tâm đến việc mình bị đổi thân phận, ngươi sẽ không hận ta lâu như vậy, thậm chí ngay từ đầu cũng không thể hận ta."
Nghe Ngu Bắc Châu nói chuyện, không chỉ rất dễ nóng giận, mà còn rất dễ bị lôi vào trong hố.
Nhưng cho dù người này luôn miệng luôn nói cái gì phải thiếu nợ nhau, cái gì hắn không thể trả, cào vào vết thương đủ kiểu, cũng không thể che giấu được sự thật là y không có ý định công khai sự thật, thậm chí còn ra tay che đậy.
Nghĩ sâu hơn nữa, thậm chí có thể hiểu là chấp tay nhường ngôi Thái tử cho người khác. Chưa kể Ngu Bắc Châu sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ để đổi lấy sự trùng sinh của hắn.
"Cứ cho là ngươi thực sự không quan tâm, nhưng ngươi sẽ cho người mà mình hận những thứ này sao?"
Nếu thực sự hận một người, đáng lẽ phải muốn nghiền nát họ thành tro bụi, nhìn một cái cũng thấy phiền.
Sẵn sàng hy sinh tất cả, cam tâm tình nguyện cho đi những thứ quan trọng, nói ra thì thật xấu hổ.
Tông Lạc không tin, hắn chỉ muốn đánh cược một lần.
Nhìn người, đừng nhìn y nói gì, mà phải nhìn y làm gì.
Hắn cá là Ngu Bắc Châu nghĩ một đằng nói một nẻo, lời nói hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ.
"Thừa nhận đi, Ngu Bắc Châu. Sửa lại cái miệng rách nát chỉ biết cắn người ngàn năm không đổi của ngươi đi."
Tông Lạc thốt ra từng câu từng chữ, mỗi chữ đều nói rất nhẹ nhàng: "Ngươi căn bản không hề tự tin như bề ngoài thể hiện."
—------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.