Chương 35
Vọng Kha
13/07/2023
Thanh tự sắp bắt đầu, Uyên Đế vừa mới tức giận đến hộc máu, sau đó lại
tiếp tục nổi giận mặc kệ ngự y ngăn cản, hiện giờ chính là thời điểm cần phải châm cứu nghỉ ngơi, không nên tiến hành hoạt động.
Mấy vị ngự y khuyên nhủ hết lời, nhưng Uyên Đế đều bỏ ngoài tai, lúc này chỉ muốn Nguyên Gia lấy thánh chỉ dán ra ngoài, mạnh tay treo thưởng cho danh y thiên hạ.
Bạch y Hoàng tử đứng một bên lẳng lặng nghe, ngón tay dưới tay áo siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, ngọn lửa không tên đang cháy lên càng ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Điều này hoàn toàn khác với kế hoạch Tông Lạc đã nghĩ trước đó.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi bản thân "chết đi sống lại", Uyên Đế sẽ vì hắn mù loà mà quan tâm đến hắn nhiều như vậy.
Trong mỗi kế hoạch Tông Lạc tưởng tượng ra, Uyên Đế sẽ không biểu hiện như vậy. Nhiều lắm chỉ là một hai câu quan tâm tượng trưng, sau đó để ngự y xem bệnh cho hắn, bề ngoài lại thưởng vài thứ.
Cũng giống như... mọi lần trong quá khứ.
Tông Lạc từng làm chất tử ở Vệ quốc, nhận hết ánh mắt xem thường. Ở Quỷ Cốc học nghệ, toàn thân trên dưới không có một miếng da lành lặn.
Hắn đã từng lĩnh binh tác chiến, trường kiếm đao kích của địch quân xuyên qua cánh tay của hắn, thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, nếu không nhờ thần y, có lẽ hắn sẽ tàn phế cả đời.
Hắn từng trọng thương hấp hối, được các huynh đệ Huyền Kỵ đặt trên cáng vất vả đưa về kinn thành. Ngự y lúc ấy nhìn thấy mà lắc đầu, thiếu điều muốn nói có lẽ phải chuẩn bị hậu sự. Nhưng dù là vậy, cũng không thấy Uyên Đế đến thăm hắn.
Tông Lạc thừa nhận, vừa rồi Uyên Đế đặt tay lên đầu hắn nói ra những lời kia, nếu hắn còn khăng khăng nói mình không có bất kỳ xúc động nào, thì thật là không thành thật.
Chỉ là xúc động qua đi, cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa châm chọc.
Trước kia nhiều lần như vậy, một lần cũng không ngoài dự liệu. Hiện giờ bởi vì hắn không đạt được danh vọng cao ngất trong trận Hàm Cốc Quan, bởi vì mắt hắn mù loà, không thể kế thừa đại thống, cho nên mới nhận được sự quan tâm từ người ngồi trên ngôi cao mà kiếp trước hắn có cầu cũng cầu không được.
Không vui sao?
Nuôi thú cưng, nhiều năm như vậy cũng nên nảy sinh một chút tình cảm.
Nhưng cho dù nuôi thú cưng, cũng sẽ không vào một ngày nào đó đột nhiên mở cửa, tống cổ nó ra khỏi nhà. Lại càng không đợi đến lúc nó chịu không nổi mưa gió trở về, lấy mạng của nó.
Tông Lạc cũng không cần sự quan tâm giống như làm bộ làm tịch này.
Hắn không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cứng rắn phản bác một câu.
"Phụ hoàng cũng nên nghe ngự y nói, lấy long thể làm trọng."
Nói xong, Tông Lạc mới kịp phản ứng, trong lòng ảo não.
Trong lòng hắn tích lũy tức giận hai đời, oán hận Uyên Đế coi thường lãnh khốc. Nhưng khi nói ra miệng, lại giống như đang quan tâm thân thể phụ hoàng, buồn cười đến cực điểm.
Nói như vậy tuyệt đối không tránh khỏi tội chống đối.
Tông Lạc đứng thẳng người, vết máu trên trán lúc trước chảy xuống còn dính dính trên mặt.
Uyên Đế không thích người khác quan tâm thân thể của mình, nặng thì ban chết, nhẹ thì phạt trượng.
Trong lịch sử, rất nhiều Hoàng đế bởi vì tìm tiên vấn đạo, ăn phải đan dược có độc, cuối cùng bạo bệnh mà chết, trong đó phần đông đều là minh quân kiến công lập nghiệp, khai sáng thịnh thế.
Cho dù là chân long thiên tử, lúc già đi, cũng không thoát khỏi cảm giác sợ chết.
Lúc trước Tông Lạc mạo hiểm khuyên Uyên Đế không nên ăn tiên đan của Tông Thừa Tứ dâng lên trong dịp sinh thần, ngay lập tức đã bị lạnh nhạt, huống chi hiện tại.
Nếu bạo quân biết lắng nghe ý kiến của người khác, thì sẽ không phải là bạo quân.
Ngay khi Tông Lạc còn đang suy nghĩ lung tung, Uyên Đế rốt cục mở miệng.
m thanh Hoàng đế vẫn bình tĩnh cứng rắn như trước, không có một tia cảm xúc: "Nguyên Gia."
Nguyên Gia vội vàng đáp: "Có nô tài."
"Bảo Vu hích dời tế điển Thanh Tự đến buổi chiều, gọi Bùi Khiêm Tuyết tới đây."
"Kế hoạch đã định hoãn lại, nói trẫm nhận được chiến báo tiền tuyến, có chuyện khẩn cấp cần xử lý gấp. Chuyện vừa rồi, không ai được tiết lộ, kẻ trái lệnh phải chết."
"Vâng."
Nguyên Gia đi theo Uyên Đế nhiều năm, từ lâu đã ngầm hiểu, tất cả những người không liên quan vừa nhìn thấy Uyên Đế hộc máu đều đã được xử lý thỏa đáng. Trừ Ngự y và tâm phúc ra, không còn ai biết.
Uyên Đế gọi toàn bộ Ngự y và Vu y tới, lại bảo Vu hích thông báo cho các triều thần lùi thời gian Thanh Tự lại, khăng khăng cố chấp theo ý mình, nhất định phải xử lý tốt đôi mắt của Tông Lạc mới chịu nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, hết việc này đến việc kia, phân phó đâu vào đấy.
Cuối cùng, Uyên Đế dừng một chút.
Ông cầm lấy khăn tay trên mâm nội thị, sắc mặt lạnh lùng, vụng về lau đi vết máu trên mặt bạch y Hoàng tử, cực kỳ không tình nguyện nói: "... Truyền ngự y, tiếp tục thi châm cho trẫm."
......
"Tam điện hạ, mời theo nô tài đi hướng này."
Lão nội thị lớn tuổi xách theo một chiếc đèn lồng lắc lư, đi trên hành lang quanh co của Đại vu từ, quẹo trái quẹo phải, dọc đường lên tiếng chỉ đường, cuối cùng đưa bạch y Hoàng tử tới một sương phòng.
Lúc Tông Lạc nói chuyện với Uyên Đế, Nguyên Gia ở bên ngoài canh gác, đương nhiên nghe rõ toàn bộ quá trình.
Trước tiên là trị liệu, sau đó phải chuyển về phủ Tam Hoàng Tử. Sau hôm nay, cho dù Uyên Đế đồng ý không chính thức khôi phục thân phận Hoàng tử của hắn trong triều, thì ngay cả hạ nhân cũng biết, Tam hoàng tử Đại Uyên vẫn chưa chết, mà đã trở thành một phế nhân mất trí nhớ mù loà.
Đây chính là kết quả Tông Lạc muốn.
"Nguyên công công, xin đừng gọi ta như vậy."
Tông Lạc cười khổ nói: "Bộ dạng của ta hiện giờ, thật sự trong lòng xấu hổ."
"Điện hạ nói gì vậy, Bệ hạ đã nói, bất luận thế nào, ngài vĩnh viễn là Tam hoàng tử của Đại Uyên."
Nguyên Gia thấp giọng nói: "Điện hạ ngàn vạn lần đừng tổn thương chính mình, nếu không có ngài...... E là Hoàng thành đã sớm thất thủ, bách tính trôi dạt khắp nơi. Ngài là anh hùng của Đại Uyên, tuyệt đối không phải phế nhân gì hết."
Phải.
Tông Lạc tự giễu thầm nghĩ.
Kiếp trước hắn chính là anh hùng của Đại Uyên. Thời điểm trở về từ trận Cốc Quan, có thể nói xuân phong đắc ý vó ngựa phi, mười dặm hoa lan bên đường chào đón, văn nhân mặc khách làm thơ soạn nhạc, võ phu mãng sĩ vỗ tay trầm trồ, ngay cả đứa bé ba tuổi tập võ cũng nói muốn trở thành Tướng quân như hắn.
Nhưng anh hùng thì thế nào chứ, không phải nói ghét bỏ thì ghét bỏ, ban tự sát thì tự sát sao.
Nội thị lớn tuổi dẫn hắn vào sâu trong Đại vu từ.
Sương phòng sâu hút trong Đại vu từ trang nhã quý phái, mang theo phong tình yên tĩnh khó hình dung. Ngày thường chỉ có Hoàng đế Uyên triều mới có tư cách bước vào để thay y phục trong tế điển Thanh Tự, ngay cả Tông Lạc kiếp trước cũng chưa từng tới đây.
Nguyên Gia dừng ở cửa, đặt đèn lồng xuống, đẩy cửa ra cho hắn: "Thái Vu các hạ đang trên đường từ Quan Tinh Đài đi tới, ngài nhất định phải phối hợp trị liệu, hết thảy rồi sẽ ổn thôi."
Tông Lạc miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nói: "... Ta tự làm là được rồi, không cần hạ nhân."
Nguyên Gia há miệng.
Ông nhớ lại vừa rồi Điện hạ nói với Bệ hạ, thà rằng không khôi phục thân phận cũng phải duy trì tôn nghiêm kiêu ngạo cuối cùng, lời khuyên nhất thời dừng ở bên môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
"Tam điện hạ, bên trong đã chuẩn bị nước nóng, lão nô ở bên ngoài trông coi, nếu ngài có việc gì, chỉ cần gọi nhẹ một tiếng là được."
"Được, làm phiền công công rồi."
Nương theo tiếng đóng cửa phía sau, Tông Lạc chậm rãi cởi giày, đi chân trần trên sàn nhà màu gỗ sẫm, bước vào trong sương phòng.
Trong không khí tràn ngập mùi vu dược tươi mát kỳ lạ, hoà cùng hơi nước bốc lên, ngưng kết thành những giọt nước lăn tăn trên y phục.
Giữa sương phòng đào một mắt hồ lớn hình tròn, dưới đáy nối liền với địa nhiệt, dẫn nước trong suối nước nóng tự nhiên hình thành. Một bên hồ chất đầy tàn dư dược liệu, là do đám Vu hích điều chế từ bảy bảy bốn mươi chín ngày trước, được luyện hóa trong lò luyện dược, cuối cùng chắt lọc thành thuốc lỏng, từng thùng đổ vào hồ ngưng tụ thành tinh hoa.
Hồ vu dược này ngàn vàng khó tìm, cần phải tìm dược liệu bốn mùa, mỗi năm chỉ điều chế một lần, tắm xong có tác dụng cường thân kiện thể, minh mẫn sáng mắt, chỉ có Đế vương mới đủ tư cách hưởng dụng.
Tông Lạc theo tiếng nước chậm rãi đến gần hồ, giơ tay cởi bỏ y phục trước ngực mình.
Trải qua một hồi đấu trí, lòng bàn tay và tấm lưng của hắn toát đầy mồ hôi, một tầng ẩm ướt dán ở trên người, gió lạnh thổi qua cực kỳ khó chịu.
Cũng may, hắn đã đặt cược đúng.
Nếu như kiếp trước, hắn dám chống đối Uyên Đế như vậy, không chừng thánh chỉ tự sát còn tới sớm hơn.
Nhưng mà hiện giờ, hắn không chỉ được ban thưởng, mà còn được khôi phục thân phận, sau khi Thanh Tự kết thúc trở về phủ Hoàng Tử, hắn đã có thể đón Tiểu Bát ra.
So với kiếp trước, kiếp này quả thật hoàn toàn khác hẳn.
Lấy lùi làm tiến, tỏ ra yếu thế, bộc lộ thái độ của mình, ngược lại đạt được kết quả như vậy.
Tông Lạc thật sự không ngờ, chỉ cần giả chết một lần, ngụy trang mù mắt, lại mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy.
Nên nói hắn kiếp trước không được sáng suốt, hay là kiếp này quá mức hoang đường. Khiến cho cái chết của hắn ở kiếp trước, thật giống như một trò đùa.
"Sột soạt....."
Xiêm y lần lượt rơi xuống đất, lộ ra một đoạn bắp chân tái nhợt cao lớn.
Tông Lạc cầm lấy áo lót treo trên bình phong bên cạnh mặc vào, từng bước từng bước đi vào trong hồ thuốc, để làn nước nóng màu xanh nhạt ngập qua mắt cá chân, bắp chân, đùi, bụng dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực.
Hắn lẳng lặng ngồi trong hồ thuốc, cảm nhận hơi thở tràn ngập vu dược.
Những thay đổi trong kế hoạch đã dẫn đến những kết quả bất ngờ.
Tỷ như, Uyên Đế không hề cho gọi Ngự y chẩn bệnh cho vì hắn, trái lại mời tới Thái vu.
Tông Lạc có chút khẩn trương.
Thủ pháp điểm huyệt này là do sư phụ Quỷ Cốc Tử của hắn nghĩ ra, chuyên dùng để luyện tập nghe âm thanh phân biệt vị trí cho đồ đệ. Do đó những thủ pháp giải huyệt thông thường không giải được, chỉ có thể dựa vào phương thức của Quỷ Cốc để giải, thuộc về kỹ thuật bất truyền.
Thái vu khác với Ngự y, Ngự y chữa bệnh theo y thuật, cho dù châm cứu chẩn đoán, cũng chỉ có thể chẩn đoán ra huyệt đạo xung quanh mắt hắn tụ máu, dẫn đến mù loà.
Còn Thái vu lại đi theo con đường thần thần quỷ quỷ.
Tiền triều có Thái Sử phụ trách quan sát thời tiết chiêm tinh và Thái Bặc tiến hành bói quẻ tính toán vận mệnh. Thái Vu của Đại Uyên là sự kết hợp của hai điều đó, dự báo thời tiết, quốc sự cát hung, đều do lão xem quẻ.
Tông Lạc vốn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng sau khi xuyên sách không còn như vậy nữa. Bởi vì hắn tận mắt chứng kiến Thái Vu tính ra Cửu tinh liên châu, thiên tai phương bắc, bão tuyết Tây Vực, thậm chí ngay cả động đất.
....Đây là một kỹ thuật không có trước khi xuyên sách.
Huống chi ở kiếp trước, sau Vu tế đại điển, Uyên Đế mới đột nhiên chán ghét hắn.
Tông Lạc nghĩ, cho dù không phải Ngu Bắc Châu giở trò, gặp Thái vu cũng rất cần thiết.
"Két két!"
Ngay khi hắn còn đang trầm tư, cánh cửa hé mở.
Tông Lạc thu hồi suy nghĩ, lập tức đặt tay lên thành hồ.
Một giây sau, hắn theo bản năng cảm thấy không ổn, đang định xoay người, lại cảm thấy mái tóc đen dài ướt sũng của mình bị người ta xốc lên, thân mật quấn giữa năm ngón tay, yêu thích không thôi đùa nghịch.
Giọng nói quen thuộc lại ngọt ngào vang lên sau tai hắn.
"Thật sự một ngày không gặp như cách ba thu, sư huynh có nhớ ta không?"
—----
Mấy vị ngự y khuyên nhủ hết lời, nhưng Uyên Đế đều bỏ ngoài tai, lúc này chỉ muốn Nguyên Gia lấy thánh chỉ dán ra ngoài, mạnh tay treo thưởng cho danh y thiên hạ.
Bạch y Hoàng tử đứng một bên lẳng lặng nghe, ngón tay dưới tay áo siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, ngọn lửa không tên đang cháy lên càng ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Điều này hoàn toàn khác với kế hoạch Tông Lạc đã nghĩ trước đó.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi bản thân "chết đi sống lại", Uyên Đế sẽ vì hắn mù loà mà quan tâm đến hắn nhiều như vậy.
Trong mỗi kế hoạch Tông Lạc tưởng tượng ra, Uyên Đế sẽ không biểu hiện như vậy. Nhiều lắm chỉ là một hai câu quan tâm tượng trưng, sau đó để ngự y xem bệnh cho hắn, bề ngoài lại thưởng vài thứ.
Cũng giống như... mọi lần trong quá khứ.
Tông Lạc từng làm chất tử ở Vệ quốc, nhận hết ánh mắt xem thường. Ở Quỷ Cốc học nghệ, toàn thân trên dưới không có một miếng da lành lặn.
Hắn đã từng lĩnh binh tác chiến, trường kiếm đao kích của địch quân xuyên qua cánh tay của hắn, thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, nếu không nhờ thần y, có lẽ hắn sẽ tàn phế cả đời.
Hắn từng trọng thương hấp hối, được các huynh đệ Huyền Kỵ đặt trên cáng vất vả đưa về kinn thành. Ngự y lúc ấy nhìn thấy mà lắc đầu, thiếu điều muốn nói có lẽ phải chuẩn bị hậu sự. Nhưng dù là vậy, cũng không thấy Uyên Đế đến thăm hắn.
Tông Lạc thừa nhận, vừa rồi Uyên Đế đặt tay lên đầu hắn nói ra những lời kia, nếu hắn còn khăng khăng nói mình không có bất kỳ xúc động nào, thì thật là không thành thật.
Chỉ là xúc động qua đi, cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa châm chọc.
Trước kia nhiều lần như vậy, một lần cũng không ngoài dự liệu. Hiện giờ bởi vì hắn không đạt được danh vọng cao ngất trong trận Hàm Cốc Quan, bởi vì mắt hắn mù loà, không thể kế thừa đại thống, cho nên mới nhận được sự quan tâm từ người ngồi trên ngôi cao mà kiếp trước hắn có cầu cũng cầu không được.
Không vui sao?
Nuôi thú cưng, nhiều năm như vậy cũng nên nảy sinh một chút tình cảm.
Nhưng cho dù nuôi thú cưng, cũng sẽ không vào một ngày nào đó đột nhiên mở cửa, tống cổ nó ra khỏi nhà. Lại càng không đợi đến lúc nó chịu không nổi mưa gió trở về, lấy mạng của nó.
Tông Lạc cũng không cần sự quan tâm giống như làm bộ làm tịch này.
Hắn không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cứng rắn phản bác một câu.
"Phụ hoàng cũng nên nghe ngự y nói, lấy long thể làm trọng."
Nói xong, Tông Lạc mới kịp phản ứng, trong lòng ảo não.
Trong lòng hắn tích lũy tức giận hai đời, oán hận Uyên Đế coi thường lãnh khốc. Nhưng khi nói ra miệng, lại giống như đang quan tâm thân thể phụ hoàng, buồn cười đến cực điểm.
Nói như vậy tuyệt đối không tránh khỏi tội chống đối.
Tông Lạc đứng thẳng người, vết máu trên trán lúc trước chảy xuống còn dính dính trên mặt.
Uyên Đế không thích người khác quan tâm thân thể của mình, nặng thì ban chết, nhẹ thì phạt trượng.
Trong lịch sử, rất nhiều Hoàng đế bởi vì tìm tiên vấn đạo, ăn phải đan dược có độc, cuối cùng bạo bệnh mà chết, trong đó phần đông đều là minh quân kiến công lập nghiệp, khai sáng thịnh thế.
Cho dù là chân long thiên tử, lúc già đi, cũng không thoát khỏi cảm giác sợ chết.
Lúc trước Tông Lạc mạo hiểm khuyên Uyên Đế không nên ăn tiên đan của Tông Thừa Tứ dâng lên trong dịp sinh thần, ngay lập tức đã bị lạnh nhạt, huống chi hiện tại.
Nếu bạo quân biết lắng nghe ý kiến của người khác, thì sẽ không phải là bạo quân.
Ngay khi Tông Lạc còn đang suy nghĩ lung tung, Uyên Đế rốt cục mở miệng.
m thanh Hoàng đế vẫn bình tĩnh cứng rắn như trước, không có một tia cảm xúc: "Nguyên Gia."
Nguyên Gia vội vàng đáp: "Có nô tài."
"Bảo Vu hích dời tế điển Thanh Tự đến buổi chiều, gọi Bùi Khiêm Tuyết tới đây."
"Kế hoạch đã định hoãn lại, nói trẫm nhận được chiến báo tiền tuyến, có chuyện khẩn cấp cần xử lý gấp. Chuyện vừa rồi, không ai được tiết lộ, kẻ trái lệnh phải chết."
"Vâng."
Nguyên Gia đi theo Uyên Đế nhiều năm, từ lâu đã ngầm hiểu, tất cả những người không liên quan vừa nhìn thấy Uyên Đế hộc máu đều đã được xử lý thỏa đáng. Trừ Ngự y và tâm phúc ra, không còn ai biết.
Uyên Đế gọi toàn bộ Ngự y và Vu y tới, lại bảo Vu hích thông báo cho các triều thần lùi thời gian Thanh Tự lại, khăng khăng cố chấp theo ý mình, nhất định phải xử lý tốt đôi mắt của Tông Lạc mới chịu nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, hết việc này đến việc kia, phân phó đâu vào đấy.
Cuối cùng, Uyên Đế dừng một chút.
Ông cầm lấy khăn tay trên mâm nội thị, sắc mặt lạnh lùng, vụng về lau đi vết máu trên mặt bạch y Hoàng tử, cực kỳ không tình nguyện nói: "... Truyền ngự y, tiếp tục thi châm cho trẫm."
......
"Tam điện hạ, mời theo nô tài đi hướng này."
Lão nội thị lớn tuổi xách theo một chiếc đèn lồng lắc lư, đi trên hành lang quanh co của Đại vu từ, quẹo trái quẹo phải, dọc đường lên tiếng chỉ đường, cuối cùng đưa bạch y Hoàng tử tới một sương phòng.
Lúc Tông Lạc nói chuyện với Uyên Đế, Nguyên Gia ở bên ngoài canh gác, đương nhiên nghe rõ toàn bộ quá trình.
Trước tiên là trị liệu, sau đó phải chuyển về phủ Tam Hoàng Tử. Sau hôm nay, cho dù Uyên Đế đồng ý không chính thức khôi phục thân phận Hoàng tử của hắn trong triều, thì ngay cả hạ nhân cũng biết, Tam hoàng tử Đại Uyên vẫn chưa chết, mà đã trở thành một phế nhân mất trí nhớ mù loà.
Đây chính là kết quả Tông Lạc muốn.
"Nguyên công công, xin đừng gọi ta như vậy."
Tông Lạc cười khổ nói: "Bộ dạng của ta hiện giờ, thật sự trong lòng xấu hổ."
"Điện hạ nói gì vậy, Bệ hạ đã nói, bất luận thế nào, ngài vĩnh viễn là Tam hoàng tử của Đại Uyên."
Nguyên Gia thấp giọng nói: "Điện hạ ngàn vạn lần đừng tổn thương chính mình, nếu không có ngài...... E là Hoàng thành đã sớm thất thủ, bách tính trôi dạt khắp nơi. Ngài là anh hùng của Đại Uyên, tuyệt đối không phải phế nhân gì hết."
Phải.
Tông Lạc tự giễu thầm nghĩ.
Kiếp trước hắn chính là anh hùng của Đại Uyên. Thời điểm trở về từ trận Cốc Quan, có thể nói xuân phong đắc ý vó ngựa phi, mười dặm hoa lan bên đường chào đón, văn nhân mặc khách làm thơ soạn nhạc, võ phu mãng sĩ vỗ tay trầm trồ, ngay cả đứa bé ba tuổi tập võ cũng nói muốn trở thành Tướng quân như hắn.
Nhưng anh hùng thì thế nào chứ, không phải nói ghét bỏ thì ghét bỏ, ban tự sát thì tự sát sao.
Nội thị lớn tuổi dẫn hắn vào sâu trong Đại vu từ.
Sương phòng sâu hút trong Đại vu từ trang nhã quý phái, mang theo phong tình yên tĩnh khó hình dung. Ngày thường chỉ có Hoàng đế Uyên triều mới có tư cách bước vào để thay y phục trong tế điển Thanh Tự, ngay cả Tông Lạc kiếp trước cũng chưa từng tới đây.
Nguyên Gia dừng ở cửa, đặt đèn lồng xuống, đẩy cửa ra cho hắn: "Thái Vu các hạ đang trên đường từ Quan Tinh Đài đi tới, ngài nhất định phải phối hợp trị liệu, hết thảy rồi sẽ ổn thôi."
Tông Lạc miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nói: "... Ta tự làm là được rồi, không cần hạ nhân."
Nguyên Gia há miệng.
Ông nhớ lại vừa rồi Điện hạ nói với Bệ hạ, thà rằng không khôi phục thân phận cũng phải duy trì tôn nghiêm kiêu ngạo cuối cùng, lời khuyên nhất thời dừng ở bên môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
"Tam điện hạ, bên trong đã chuẩn bị nước nóng, lão nô ở bên ngoài trông coi, nếu ngài có việc gì, chỉ cần gọi nhẹ một tiếng là được."
"Được, làm phiền công công rồi."
Nương theo tiếng đóng cửa phía sau, Tông Lạc chậm rãi cởi giày, đi chân trần trên sàn nhà màu gỗ sẫm, bước vào trong sương phòng.
Trong không khí tràn ngập mùi vu dược tươi mát kỳ lạ, hoà cùng hơi nước bốc lên, ngưng kết thành những giọt nước lăn tăn trên y phục.
Giữa sương phòng đào một mắt hồ lớn hình tròn, dưới đáy nối liền với địa nhiệt, dẫn nước trong suối nước nóng tự nhiên hình thành. Một bên hồ chất đầy tàn dư dược liệu, là do đám Vu hích điều chế từ bảy bảy bốn mươi chín ngày trước, được luyện hóa trong lò luyện dược, cuối cùng chắt lọc thành thuốc lỏng, từng thùng đổ vào hồ ngưng tụ thành tinh hoa.
Hồ vu dược này ngàn vàng khó tìm, cần phải tìm dược liệu bốn mùa, mỗi năm chỉ điều chế một lần, tắm xong có tác dụng cường thân kiện thể, minh mẫn sáng mắt, chỉ có Đế vương mới đủ tư cách hưởng dụng.
Tông Lạc theo tiếng nước chậm rãi đến gần hồ, giơ tay cởi bỏ y phục trước ngực mình.
Trải qua một hồi đấu trí, lòng bàn tay và tấm lưng của hắn toát đầy mồ hôi, một tầng ẩm ướt dán ở trên người, gió lạnh thổi qua cực kỳ khó chịu.
Cũng may, hắn đã đặt cược đúng.
Nếu như kiếp trước, hắn dám chống đối Uyên Đế như vậy, không chừng thánh chỉ tự sát còn tới sớm hơn.
Nhưng mà hiện giờ, hắn không chỉ được ban thưởng, mà còn được khôi phục thân phận, sau khi Thanh Tự kết thúc trở về phủ Hoàng Tử, hắn đã có thể đón Tiểu Bát ra.
So với kiếp trước, kiếp này quả thật hoàn toàn khác hẳn.
Lấy lùi làm tiến, tỏ ra yếu thế, bộc lộ thái độ của mình, ngược lại đạt được kết quả như vậy.
Tông Lạc thật sự không ngờ, chỉ cần giả chết một lần, ngụy trang mù mắt, lại mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy.
Nên nói hắn kiếp trước không được sáng suốt, hay là kiếp này quá mức hoang đường. Khiến cho cái chết của hắn ở kiếp trước, thật giống như một trò đùa.
"Sột soạt....."
Xiêm y lần lượt rơi xuống đất, lộ ra một đoạn bắp chân tái nhợt cao lớn.
Tông Lạc cầm lấy áo lót treo trên bình phong bên cạnh mặc vào, từng bước từng bước đi vào trong hồ thuốc, để làn nước nóng màu xanh nhạt ngập qua mắt cá chân, bắp chân, đùi, bụng dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực.
Hắn lẳng lặng ngồi trong hồ thuốc, cảm nhận hơi thở tràn ngập vu dược.
Những thay đổi trong kế hoạch đã dẫn đến những kết quả bất ngờ.
Tỷ như, Uyên Đế không hề cho gọi Ngự y chẩn bệnh cho vì hắn, trái lại mời tới Thái vu.
Tông Lạc có chút khẩn trương.
Thủ pháp điểm huyệt này là do sư phụ Quỷ Cốc Tử của hắn nghĩ ra, chuyên dùng để luyện tập nghe âm thanh phân biệt vị trí cho đồ đệ. Do đó những thủ pháp giải huyệt thông thường không giải được, chỉ có thể dựa vào phương thức của Quỷ Cốc để giải, thuộc về kỹ thuật bất truyền.
Thái vu khác với Ngự y, Ngự y chữa bệnh theo y thuật, cho dù châm cứu chẩn đoán, cũng chỉ có thể chẩn đoán ra huyệt đạo xung quanh mắt hắn tụ máu, dẫn đến mù loà.
Còn Thái vu lại đi theo con đường thần thần quỷ quỷ.
Tiền triều có Thái Sử phụ trách quan sát thời tiết chiêm tinh và Thái Bặc tiến hành bói quẻ tính toán vận mệnh. Thái Vu của Đại Uyên là sự kết hợp của hai điều đó, dự báo thời tiết, quốc sự cát hung, đều do lão xem quẻ.
Tông Lạc vốn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng sau khi xuyên sách không còn như vậy nữa. Bởi vì hắn tận mắt chứng kiến Thái Vu tính ra Cửu tinh liên châu, thiên tai phương bắc, bão tuyết Tây Vực, thậm chí ngay cả động đất.
....Đây là một kỹ thuật không có trước khi xuyên sách.
Huống chi ở kiếp trước, sau Vu tế đại điển, Uyên Đế mới đột nhiên chán ghét hắn.
Tông Lạc nghĩ, cho dù không phải Ngu Bắc Châu giở trò, gặp Thái vu cũng rất cần thiết.
"Két két!"
Ngay khi hắn còn đang trầm tư, cánh cửa hé mở.
Tông Lạc thu hồi suy nghĩ, lập tức đặt tay lên thành hồ.
Một giây sau, hắn theo bản năng cảm thấy không ổn, đang định xoay người, lại cảm thấy mái tóc đen dài ướt sũng của mình bị người ta xốc lên, thân mật quấn giữa năm ngón tay, yêu thích không thôi đùa nghịch.
Giọng nói quen thuộc lại ngọt ngào vang lên sau tai hắn.
"Thật sự một ngày không gặp như cách ba thu, sư huynh có nhớ ta không?"
—----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.