Chương 56
Vọng Kha
19/08/2023
Tông Lạc cả đêm không chợp mắt.
Hắn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm từ khi trăng tròn cho đến hừng đông.
Tông Lạc sớm đã phớt lờ cơn đau ở cổ.
Nói thật, mấy lần bị Ngu Bắc Châu gặm cắn, tuy rằng y có hơi dùng sức, nhưng hắn cũng không nhíu mày, chỉ cảm thấy máu tươi chảy ra không hề dễ chịu.
Nỗi đau tự sát ở kiếp trước còn đau hơn nhiều so với vết thương chó gặm của Ngu Bắc Châu.
Tông Lạc chỉ đang suy nghĩ về giấc mơ mà Cố Tử Nguyên đã gặp.
Sau khi hắn nói xong, Tông Lạc nóng lòng hỏi thêm rất nhiều chi tiết.
"Trong mộng ta cùng Lạc huynh không hề quen biết, cuối cùng ta chỉ nhớ rõ quan binh phong tỏa toàn bộ hoàng thành, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết Bệ hạ hình như đột nhiên phát bệnh, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ."
Đáng tiếc những điều Cố Tử Nguyên có thể cung cấp là rất hạn chế.
Kỳ thật trong <>, hắn không có
nhiều đất diễn, ngay cả vai phụ cũng không bằng, còn Tông Lạc đời trước
khi còn sống, vẫn luôn là Tam hoàng tử Đại Uyên, sau đó lại bị phái đến
biên cương, cho nên không thể cùng Cố Tử Nguyên xuất hiện.
Mà Cố Tử Nguyên kiếp trước cũng chỉ vùi đầu tu sử, không phải đại thần, rất nhiều chuyện chỉ biết nửa vời, tam sao thất bản.
Giống như sau khi nghe hắn nói xong, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể biết Uyên Đế có tỉnh hay không. Việc quan binh phong toả kinh thành có thể là mệnh lệnh của Hoàng đế, hoặc cũng có thể là do có người đảo chính.
Nghĩ tới đây, Tông Lạc không khỏi thở dài.
Những người như Cố Tử Nguyên, kiếp trước không tiếp xúc nhiều với hắn, thế mà cũng gặp giấc mộng liên quan, vậy những người khác thì sao?
Nếu chỉ coi đó là một giấc mơ kỳ lạ thì sẽ không sao, nhưng nếu lưu tâm, e rằng có thể tạo thành trở ngại không nhỏ đối với kế hoạch của hắn.
Dù sao trên đất đại hoang, truyền thuyết quỷ thần, tiên nhân tiên mộ chưa bao giờ hết.
Khi nằm mơ, người hiện đại có thể mỉm cười cho qua, nhưng người cổ đại sẽ thật sự cho rằng đó là điềm báo, hoặc do tiên nhân báo mộng.
"Không được, phải tỉnh táo lại. Kỳ thật, nghĩ kỹ thì chuyện này cũng là một con dao hai lưỡi."
Ban đầu, ý định của Tông Lạc là từ từ khôi phục thị lực của mình trong mắt mọi người, dùng việc này để dẫn dụ bắt kẻ sau màn, tra ra những chuyện lạ kỳ đời trước.
Nếu dần dần có người mơ về quá khứ, thì tương đương với việc giao điểm đột phá cho Tông Lạc.
Hắn không cần hao tâm tổn trí, chỉ cần án binh bất động, người sau màn rất có thể sẽ tự mình nhảy ra.
Nhưng mà cần phải bắt kịp tốc độ.
Tông Lạc lại thở dài.
Trước đó, e rằng hắn còn phải gặp Ngu Bắc Châu.
Nghĩ lại cũng đau dạ dày.
Tuy nhiên, Ngu Bắc Châu không phải là người khó đối phó nhất.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người Tông Lạc sợ nhất vẫn là Uyên Đế.
Hắn bây giờ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc trong Vu tế đại điển chuyện gì đã xảy ra. Kiếp trước Uyên Đế giết hắn một lần, nên rất khó nói liệu ông có giết chết hắn lần hai.
Nhưng cái gì nên trả đều đã trả hết rồi, nếu như kiếp này Tông Lạc lại rơi vào tình cảnh cũ, dù có thế nào hắn cũng sẽ không tự sát.
Nhưng nếu thật sự đi đến bước đường kia, hắn nên xử trí thế nào?
Tông Lạc đầu óc rối bời, nhìn sắc trời phương Đông dần dần trắng nhợt, dứt khoát không nghĩ gì nữa, cởi giày đi ngủ.
Ngủ được hai canh giờ, hắn đã bị đánh thức.
"Điện hạ, hôm nay là ngày tiến cung."
Liêu quản gia nhẹ nhàng gõ cửa: "Bây giờ đã quá trưa, người mà Bệ hạ phái tới đã ở trước phủ đợi một canh giờ, nếu ngài còn không tỉnh dậy, e rằng sẽ bị hỏi tội."
Ba ngày một lần, hôm nay là ngày đầu tiên vào cung châm cứu.
Tông Lạc xoa đầu ngồi dậy trên giường, để cho người hầu bước vào sửa sang y phục.
Vào cung đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, không được quá tùy tiện, nếu không sẽ có nguy cơ vi phạm nghi thức ngự tiền.
Thấy hắn uể oải, lão quản gia hai mắt lóe sáng: "Điện hạ, đêm qua ngài thức khuya sao?"
Tông Lạc: "....." Nguy rồi, quên mất việc này.
Hắn vội vàng đứng vững, phủ nhận thẳng thừng: "Không có không có."
Ngày xưa đánh giặc hành quân, ban đêm phải ngủ chập chờn, cảnh giác cao độ đề phòng tập kích. Cho nên Tông Lạc đã hình thành thói quen ngủ ngay khi chạm vào gối, khi có động tĩnh là lại thức ngay, mỗi ngày chỉ ngủ được mấy canh giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Vấn đề nằm ở vu dược mà Ngự y đã sắc.
Mỗi ngày uống thuốc ba cử, giờ giấc khác nhau cho nên nguyên liệu làm thuốc cũng không giống nhau. Có thể buổi tối trong thuốc có thêm thành phần gây ngủ, khiến người ta mệt mỏi rã rời, chỉ cần nằm xuống là ngủ luôn đến sáng.
Dù sao hiện tại Tông Lạc cũng là bệnh nhân, toàn bộ người trong phủ Tam hoàng tử mỗi ngày đều nhìn hắn cẩn thận, xem hắn giống như một món đồ sứ dễ vỡ, sợ hắn xảy ra chuyện gì. Nghe Ngự y nói giấc ngủ có thể thúc đẩy máu huyết lưu thông trong các kinh mạch quanh mắt, họ càng nóng lòng muốn bắt Tông Lạc nằm ngủ cả ngày.
Hiếm khi hắn thức dậy trễ như vậy.
Bởi vì tin tức do Cố Tử Nguyên mang đến tối qua quá mức chấn động, cho nên Tông Lạc mới phải suy nghĩ suốt đêm. Bây giờ ngủ không đủ giấc, đầu óc có chút mơ hồ.
"Điện hạ nên nghe theo lời dặn của Ngự y, dưỡng bệnh cho tốt, như vậy mắt mới mau khỏi."
Lão quản gia dùng ánh mắt nhìn thấu đảo qua đáy mắt lam nhạt, không truy hỏi thêm, mà nghiêm túc nói: "Sức khoẻ mới là vốn quý của con người."
Tông Lạc dù không bị bệnh cũng không tránh khỏi cảm thấy chột dạ, vội vàng gật đầu cam đoan.
Hắn vừa ra ngoài cửa, Chiếu Dạ Bạch liền chạy ra khỏi chuồng, ngậm lấy dây cương nhét vào tay hắn, sau đó đứng yên tại chỗ.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Tông Lạc đều muốn cảm khái một câu, ngựa cưng của hắn thật đúng là có ý thức quản lý tốt bản thân.
Hắn vừa lên ngựa, đột nhiên lại có người hầu chạy tới bẩm báo: "Điện hạ, Diệp công tử tỉnh rồi, hiện muốn gặp ngài."
Tông Lạc đã lên ngựa, do dự giữa việc vào cung và gặp Diệp Lăng Hàn, sau cùng nói: "Ngươi bảo hắn dưỡng thương cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì chờ ta trở về rồi nói."
Dặn xong, hắn vung roi ngựa.
Chiếu Dạ Bạch khẽ kêu một tiếng, tức thì lao đi.
Khi đến cổng cung, hắn trao dây cương cho nội thị.
Nguyên Gia canh cổng hoàng cung đã lâu, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Điện hạ, ngài rốt cục đã tới, Bệ hạ đang chờ ngài cùng dùng bữa trưa."
Tông Lạc: "????"
Hắn bắt đầu nghi ngờ đôi tai của mình.
Uyên Đế bình thường bận rộn quốc sự, sau khi hạ triều, thường xuyên phê duyệt tấu chương cả ngày, trừ công vụ ra cực kỳ không thích bị quấy rầy, hàng năm đều sẽ phát sinh thảm án mỹ nhân không biết suy nghĩ đưa canh đưa nước bị ném ra ngoài Chương cung, nói chi cùng người khác dùng bữa.
Sau khi từ Vệ quốc trở về, Tông Lạc sống trong cung cấm một năm, chưa từng được hưởng vinh dự như vậy.
Nhiều năm trôi qua, nghe nói chỉ có một mình Tông Hoằng Cửu là được cùng Uyên Đế ăn cơm, người khác có muốn ghen tỵ cũng không được.
Vì thế hắn mang tâm tình khó tả cùng Nguyên Gia đi tới Chương cung.
Vừa bước vào, hắn đang định chắp tay hành lễ, phía trên liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi còn biết tới đây sao?!"
Tông Lạc trong lòng cười khổ.
Hắn tưởng khi vào cung, chỉ cần đến chỗ Ngự y châm cứu uống thuốc là xong.
Bởi vì sau chuyện Thanh Tự, hắn định tránh mặt Uyên Đế, nên hôm nay mới ngủ nướng. Ai biết cha hắn căn bản ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp sai bảo Nguyên Gia ngồi xổm ở cửa cung chờ hắn.
Bạch y Hoàng tử vén vạt áo lên ngay ngắn chỉnh tề: "Là nhi thần tới muộn, mong Bệ hạ thứ tội."
Thôi cứ kệ đi, Hoàng đế là lớn nhất trong xã hội phong kiến, trước tiên nhận lỗi rồi nói sau.
Uyên Đế đứng ở sau bàn, chắp tay sau lưng, tầm mắt sắc bén từ sau chuỗi châu trên mũ miện phóng tới.
Tông Lạc cảm thấy may mắn vô cùng.
Cũng may lụa trắng không chỉ che mắt, mà còn che cả màu xanh nhàn nhạt đêm trước thức khuya.
Uyên Đế hừ lạnh một tiếng: "Lại đây dùng bữa!"
Âm thanh của ông cứng rắn, giống như nện xuống mặt sàn.
Theo sự hiểu biết của Tông Lạc về cha mình, tiếng sấm càng to thì ông càng ít tức giận.
Lúc ông thật sự tức giận sẽ giống như lần trước ở Thanh Tự, trực tiếp ném vỡ chén trà, chỉ cần một chút sai lầm là sẽ bay màu vĩnh viễn.
Cung nhân đang đợi một bên lúc này nơm nớp lo sợ tiến lên.
Người ở Ngự thiện phòng sắp đặt bàn ăn, phía trên trải lụa. Những nội thị khác tay cầm hộp sơn màu đỏ lần lượt bước vào, đặt lên bàn món ăn nóng hổi.
Nguyên Gia ngoan ngoãn chỉ biết cảm khái trong lòng, không dám nhiều chuyện nói ra.
Bệ hạ bình thường sinh hoạt cực kỳ có trật tự. Lúc nào rời giường, lúc nào tảo triều, lúc nào triệu kiến đại thần, lúc nào phê duyệt tấu chương, lúc nào luyện kiếm, lúc nào dùng bữa, mọi việc đều được phân định thời gian rõ ràng. Giống như những bậc khổ hạnh ở trong Vu từ, mấy chục năm đều thực hiện hằng ngày như vậy.
Bệ hạ lẽ ra nên dùng bữa trưa này từ một canh giờ trước.
Dựa theo thời gian, hiện giờ Bệ hạ nên nằm chợp mắt, nếu không buổi chiều phê duyệt tấu chương sẽ ngủ gà ngủ gật.
Sáng nay tâm tình Bệ hạ rất tốt. Trước khi tảo triều, sau khi bãi triều, lúc gặp đại thần, đến khi phê duyệt tấu chương, ông đều hỏi xem Tam hoàng tử có đến Thái y viện chưa, sau mấy lần nhận được đáp án phủ định, tâm tình tốt kia dần dần trở nên bình thản.
Trước khi dùng bữa, Uyên Đế lại hỏi một lần, nghe thấy Tông Lạc vẫn chưa vào cung thì liền xụ mặt, sai người nhanh chóng đi mời.
Kết quả hơn một canh giờ sau, Tam điện hạ mới đến.
Khí trời lại lạnh, Bệ hạ chậm chạp không truyền đồ ăn, vì phải giữ ấm, nội thị canh giữ ở trước Chương cung đã phải thay đổi món ăn hết bốn năm lần, lúc này mới chờ được vị tổ tông này đến.
Tông Lạc hoàn toàn không biết.
Hắn yên lặng ngồi xuống theo sự hướng dẫn của cung nhân, lẳng lặng chờ đợi đồ ăn dọn xong mới cầm lấy đũa, cúi đầu ăn cơm.
Một đũa cho vào miệng, suýt chút nữa Tông Lạc đã phun ra.
Uyên Đế thích ăn cay, ỷ vào nội lực của mình, không nghe lời khuyên kiêng cử.
Trong số đó, món tôm tươi dấm tiêu cay đến nhíu mày.
Đế vương đối diện nhìn thấy liền phất phất tay, nội thị thừa dịp Tông Lạc lơ đãng, vừa đổi món vừa dọn đĩa.
Ba chữ 'Ăn không nói' trung thực chạy qua toàn bộ cung đình.
Tông Lạc vùi đầu ăn cơm, nhất là khi thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt sắc bén đang dán vào mình, tốc độ ăn lại càng nhanh hơn nữa.
Đợi đến khi các cung nhân thu dọn chén đũa, Tông Lạc liền chắp tay: "Nhi thần không quấy rầy phụ hoàng nghỉ trưa nữa, xin phép đến Thái y viện điều trị."
Quấy rầy cái gì? Bây giờ cũng sắp chiều rồi!
Uyên Đế nặng nề khép tấu chương lại: "Đi sớm về sớm, trị liệu xong tới đây gặp trẫm rồi hả đi."
Tông Lạc: "......"
Hắn miễn cưỡng đáp 'Vâng'.
Lúc sắp rời khỏi Chương cung, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh cứng rắn: "Lần sau nếu trẫm phát hiện ngươi còn dám thức khuya, trẫm sẽ cho ngươi dọn vào Thái y viện trong cung ở, để ngươi khỏi mong trở về phủ Hoàng tử!"
Hắn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm từ khi trăng tròn cho đến hừng đông.
Tông Lạc sớm đã phớt lờ cơn đau ở cổ.
Nói thật, mấy lần bị Ngu Bắc Châu gặm cắn, tuy rằng y có hơi dùng sức, nhưng hắn cũng không nhíu mày, chỉ cảm thấy máu tươi chảy ra không hề dễ chịu.
Nỗi đau tự sát ở kiếp trước còn đau hơn nhiều so với vết thương chó gặm của Ngu Bắc Châu.
Tông Lạc chỉ đang suy nghĩ về giấc mơ mà Cố Tử Nguyên đã gặp.
Sau khi hắn nói xong, Tông Lạc nóng lòng hỏi thêm rất nhiều chi tiết.
"Trong mộng ta cùng Lạc huynh không hề quen biết, cuối cùng ta chỉ nhớ rõ quan binh phong tỏa toàn bộ hoàng thành, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết Bệ hạ hình như đột nhiên phát bệnh, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ."
Đáng tiếc những điều Cố Tử Nguyên có thể cung cấp là rất hạn chế.
Kỳ thật trong <
Mà Cố Tử Nguyên kiếp trước cũng chỉ vùi đầu tu sử, không phải đại thần, rất nhiều chuyện chỉ biết nửa vời, tam sao thất bản.
Giống như sau khi nghe hắn nói xong, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể biết Uyên Đế có tỉnh hay không. Việc quan binh phong toả kinh thành có thể là mệnh lệnh của Hoàng đế, hoặc cũng có thể là do có người đảo chính.
Nghĩ tới đây, Tông Lạc không khỏi thở dài.
Những người như Cố Tử Nguyên, kiếp trước không tiếp xúc nhiều với hắn, thế mà cũng gặp giấc mộng liên quan, vậy những người khác thì sao?
Nếu chỉ coi đó là một giấc mơ kỳ lạ thì sẽ không sao, nhưng nếu lưu tâm, e rằng có thể tạo thành trở ngại không nhỏ đối với kế hoạch của hắn.
Dù sao trên đất đại hoang, truyền thuyết quỷ thần, tiên nhân tiên mộ chưa bao giờ hết.
Khi nằm mơ, người hiện đại có thể mỉm cười cho qua, nhưng người cổ đại sẽ thật sự cho rằng đó là điềm báo, hoặc do tiên nhân báo mộng.
"Không được, phải tỉnh táo lại. Kỳ thật, nghĩ kỹ thì chuyện này cũng là một con dao hai lưỡi."
Ban đầu, ý định của Tông Lạc là từ từ khôi phục thị lực của mình trong mắt mọi người, dùng việc này để dẫn dụ bắt kẻ sau màn, tra ra những chuyện lạ kỳ đời trước.
Nếu dần dần có người mơ về quá khứ, thì tương đương với việc giao điểm đột phá cho Tông Lạc.
Hắn không cần hao tâm tổn trí, chỉ cần án binh bất động, người sau màn rất có thể sẽ tự mình nhảy ra.
Nhưng mà cần phải bắt kịp tốc độ.
Tông Lạc lại thở dài.
Trước đó, e rằng hắn còn phải gặp Ngu Bắc Châu.
Nghĩ lại cũng đau dạ dày.
Tuy nhiên, Ngu Bắc Châu không phải là người khó đối phó nhất.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người Tông Lạc sợ nhất vẫn là Uyên Đế.
Hắn bây giờ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc trong Vu tế đại điển chuyện gì đã xảy ra. Kiếp trước Uyên Đế giết hắn một lần, nên rất khó nói liệu ông có giết chết hắn lần hai.
Nhưng cái gì nên trả đều đã trả hết rồi, nếu như kiếp này Tông Lạc lại rơi vào tình cảnh cũ, dù có thế nào hắn cũng sẽ không tự sát.
Nhưng nếu thật sự đi đến bước đường kia, hắn nên xử trí thế nào?
Tông Lạc đầu óc rối bời, nhìn sắc trời phương Đông dần dần trắng nhợt, dứt khoát không nghĩ gì nữa, cởi giày đi ngủ.
Ngủ được hai canh giờ, hắn đã bị đánh thức.
"Điện hạ, hôm nay là ngày tiến cung."
Liêu quản gia nhẹ nhàng gõ cửa: "Bây giờ đã quá trưa, người mà Bệ hạ phái tới đã ở trước phủ đợi một canh giờ, nếu ngài còn không tỉnh dậy, e rằng sẽ bị hỏi tội."
Ba ngày một lần, hôm nay là ngày đầu tiên vào cung châm cứu.
Tông Lạc xoa đầu ngồi dậy trên giường, để cho người hầu bước vào sửa sang y phục.
Vào cung đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, không được quá tùy tiện, nếu không sẽ có nguy cơ vi phạm nghi thức ngự tiền.
Thấy hắn uể oải, lão quản gia hai mắt lóe sáng: "Điện hạ, đêm qua ngài thức khuya sao?"
Tông Lạc: "....." Nguy rồi, quên mất việc này.
Hắn vội vàng đứng vững, phủ nhận thẳng thừng: "Không có không có."
Ngày xưa đánh giặc hành quân, ban đêm phải ngủ chập chờn, cảnh giác cao độ đề phòng tập kích. Cho nên Tông Lạc đã hình thành thói quen ngủ ngay khi chạm vào gối, khi có động tĩnh là lại thức ngay, mỗi ngày chỉ ngủ được mấy canh giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Vấn đề nằm ở vu dược mà Ngự y đã sắc.
Mỗi ngày uống thuốc ba cử, giờ giấc khác nhau cho nên nguyên liệu làm thuốc cũng không giống nhau. Có thể buổi tối trong thuốc có thêm thành phần gây ngủ, khiến người ta mệt mỏi rã rời, chỉ cần nằm xuống là ngủ luôn đến sáng.
Dù sao hiện tại Tông Lạc cũng là bệnh nhân, toàn bộ người trong phủ Tam hoàng tử mỗi ngày đều nhìn hắn cẩn thận, xem hắn giống như một món đồ sứ dễ vỡ, sợ hắn xảy ra chuyện gì. Nghe Ngự y nói giấc ngủ có thể thúc đẩy máu huyết lưu thông trong các kinh mạch quanh mắt, họ càng nóng lòng muốn bắt Tông Lạc nằm ngủ cả ngày.
Hiếm khi hắn thức dậy trễ như vậy.
Bởi vì tin tức do Cố Tử Nguyên mang đến tối qua quá mức chấn động, cho nên Tông Lạc mới phải suy nghĩ suốt đêm. Bây giờ ngủ không đủ giấc, đầu óc có chút mơ hồ.
"Điện hạ nên nghe theo lời dặn của Ngự y, dưỡng bệnh cho tốt, như vậy mắt mới mau khỏi."
Lão quản gia dùng ánh mắt nhìn thấu đảo qua đáy mắt lam nhạt, không truy hỏi thêm, mà nghiêm túc nói: "Sức khoẻ mới là vốn quý của con người."
Tông Lạc dù không bị bệnh cũng không tránh khỏi cảm thấy chột dạ, vội vàng gật đầu cam đoan.
Hắn vừa ra ngoài cửa, Chiếu Dạ Bạch liền chạy ra khỏi chuồng, ngậm lấy dây cương nhét vào tay hắn, sau đó đứng yên tại chỗ.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Tông Lạc đều muốn cảm khái một câu, ngựa cưng của hắn thật đúng là có ý thức quản lý tốt bản thân.
Hắn vừa lên ngựa, đột nhiên lại có người hầu chạy tới bẩm báo: "Điện hạ, Diệp công tử tỉnh rồi, hiện muốn gặp ngài."
Tông Lạc đã lên ngựa, do dự giữa việc vào cung và gặp Diệp Lăng Hàn, sau cùng nói: "Ngươi bảo hắn dưỡng thương cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì chờ ta trở về rồi nói."
Dặn xong, hắn vung roi ngựa.
Chiếu Dạ Bạch khẽ kêu một tiếng, tức thì lao đi.
Khi đến cổng cung, hắn trao dây cương cho nội thị.
Nguyên Gia canh cổng hoàng cung đã lâu, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Điện hạ, ngài rốt cục đã tới, Bệ hạ đang chờ ngài cùng dùng bữa trưa."
Tông Lạc: "????"
Hắn bắt đầu nghi ngờ đôi tai của mình.
Uyên Đế bình thường bận rộn quốc sự, sau khi hạ triều, thường xuyên phê duyệt tấu chương cả ngày, trừ công vụ ra cực kỳ không thích bị quấy rầy, hàng năm đều sẽ phát sinh thảm án mỹ nhân không biết suy nghĩ đưa canh đưa nước bị ném ra ngoài Chương cung, nói chi cùng người khác dùng bữa.
Sau khi từ Vệ quốc trở về, Tông Lạc sống trong cung cấm một năm, chưa từng được hưởng vinh dự như vậy.
Nhiều năm trôi qua, nghe nói chỉ có một mình Tông Hoằng Cửu là được cùng Uyên Đế ăn cơm, người khác có muốn ghen tỵ cũng không được.
Vì thế hắn mang tâm tình khó tả cùng Nguyên Gia đi tới Chương cung.
Vừa bước vào, hắn đang định chắp tay hành lễ, phía trên liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi còn biết tới đây sao?!"
Tông Lạc trong lòng cười khổ.
Hắn tưởng khi vào cung, chỉ cần đến chỗ Ngự y châm cứu uống thuốc là xong.
Bởi vì sau chuyện Thanh Tự, hắn định tránh mặt Uyên Đế, nên hôm nay mới ngủ nướng. Ai biết cha hắn căn bản ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp sai bảo Nguyên Gia ngồi xổm ở cửa cung chờ hắn.
Bạch y Hoàng tử vén vạt áo lên ngay ngắn chỉnh tề: "Là nhi thần tới muộn, mong Bệ hạ thứ tội."
Thôi cứ kệ đi, Hoàng đế là lớn nhất trong xã hội phong kiến, trước tiên nhận lỗi rồi nói sau.
Uyên Đế đứng ở sau bàn, chắp tay sau lưng, tầm mắt sắc bén từ sau chuỗi châu trên mũ miện phóng tới.
Tông Lạc cảm thấy may mắn vô cùng.
Cũng may lụa trắng không chỉ che mắt, mà còn che cả màu xanh nhàn nhạt đêm trước thức khuya.
Uyên Đế hừ lạnh một tiếng: "Lại đây dùng bữa!"
Âm thanh của ông cứng rắn, giống như nện xuống mặt sàn.
Theo sự hiểu biết của Tông Lạc về cha mình, tiếng sấm càng to thì ông càng ít tức giận.
Lúc ông thật sự tức giận sẽ giống như lần trước ở Thanh Tự, trực tiếp ném vỡ chén trà, chỉ cần một chút sai lầm là sẽ bay màu vĩnh viễn.
Cung nhân đang đợi một bên lúc này nơm nớp lo sợ tiến lên.
Người ở Ngự thiện phòng sắp đặt bàn ăn, phía trên trải lụa. Những nội thị khác tay cầm hộp sơn màu đỏ lần lượt bước vào, đặt lên bàn món ăn nóng hổi.
Nguyên Gia ngoan ngoãn chỉ biết cảm khái trong lòng, không dám nhiều chuyện nói ra.
Bệ hạ bình thường sinh hoạt cực kỳ có trật tự. Lúc nào rời giường, lúc nào tảo triều, lúc nào triệu kiến đại thần, lúc nào phê duyệt tấu chương, lúc nào luyện kiếm, lúc nào dùng bữa, mọi việc đều được phân định thời gian rõ ràng. Giống như những bậc khổ hạnh ở trong Vu từ, mấy chục năm đều thực hiện hằng ngày như vậy.
Bệ hạ lẽ ra nên dùng bữa trưa này từ một canh giờ trước.
Dựa theo thời gian, hiện giờ Bệ hạ nên nằm chợp mắt, nếu không buổi chiều phê duyệt tấu chương sẽ ngủ gà ngủ gật.
Sáng nay tâm tình Bệ hạ rất tốt. Trước khi tảo triều, sau khi bãi triều, lúc gặp đại thần, đến khi phê duyệt tấu chương, ông đều hỏi xem Tam hoàng tử có đến Thái y viện chưa, sau mấy lần nhận được đáp án phủ định, tâm tình tốt kia dần dần trở nên bình thản.
Trước khi dùng bữa, Uyên Đế lại hỏi một lần, nghe thấy Tông Lạc vẫn chưa vào cung thì liền xụ mặt, sai người nhanh chóng đi mời.
Kết quả hơn một canh giờ sau, Tam điện hạ mới đến.
Khí trời lại lạnh, Bệ hạ chậm chạp không truyền đồ ăn, vì phải giữ ấm, nội thị canh giữ ở trước Chương cung đã phải thay đổi món ăn hết bốn năm lần, lúc này mới chờ được vị tổ tông này đến.
Tông Lạc hoàn toàn không biết.
Hắn yên lặng ngồi xuống theo sự hướng dẫn của cung nhân, lẳng lặng chờ đợi đồ ăn dọn xong mới cầm lấy đũa, cúi đầu ăn cơm.
Một đũa cho vào miệng, suýt chút nữa Tông Lạc đã phun ra.
Uyên Đế thích ăn cay, ỷ vào nội lực của mình, không nghe lời khuyên kiêng cử.
Trong số đó, món tôm tươi dấm tiêu cay đến nhíu mày.
Đế vương đối diện nhìn thấy liền phất phất tay, nội thị thừa dịp Tông Lạc lơ đãng, vừa đổi món vừa dọn đĩa.
Ba chữ 'Ăn không nói' trung thực chạy qua toàn bộ cung đình.
Tông Lạc vùi đầu ăn cơm, nhất là khi thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt sắc bén đang dán vào mình, tốc độ ăn lại càng nhanh hơn nữa.
Đợi đến khi các cung nhân thu dọn chén đũa, Tông Lạc liền chắp tay: "Nhi thần không quấy rầy phụ hoàng nghỉ trưa nữa, xin phép đến Thái y viện điều trị."
Quấy rầy cái gì? Bây giờ cũng sắp chiều rồi!
Uyên Đế nặng nề khép tấu chương lại: "Đi sớm về sớm, trị liệu xong tới đây gặp trẫm rồi hả đi."
Tông Lạc: "......"
Hắn miễn cưỡng đáp 'Vâng'.
Lúc sắp rời khỏi Chương cung, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh cứng rắn: "Lần sau nếu trẫm phát hiện ngươi còn dám thức khuya, trẫm sẽ cho ngươi dọn vào Thái y viện trong cung ở, để ngươi khỏi mong trở về phủ Hoàng tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.