Chương 94
Vọng Kha
17/09/2023
Từ sau tết nguyên đán, thế cục thiên hạ ngày càng căng thẳng.
Dự Quốc và Vệ Quốc kéo dài hơi tàn, đều đề phòng Đại Uyên xuất binh. Hài hước là, hai quốc gia này, một nước quốc quân tuổi già ngu ngốc, một nước bận rộn nội chiến, cho dù đến thời khắc nguy cấp sinh tồn, vẫn còn nhìn vào lợi ích trước mắt, không hề hợp tác thành tâm, có chút cảm giác bạn ít bè nhiều.
Vào lúc này, chỉ cần Đại Uyên phát ra một chút tin đồn, bọn họ sẽ rơi vào hoảng loạn, gió thổi cỏ lay.
Không lâu trước đây, thiết kỵ Đại Uyên vẫn là đối tượng mà ai cũng cười nhạo. Khi Vệ quốc từng xưng bá, đại quân trực tiếp áp sát biên giới các nước, căn bản không coi Đại Uyên ra gì, Uyên Đế còn phải ngoan ngoãn đưa tới con tin.
Nhưng mà hiện nay, tình thế đã khác.
Trái với thông thường, Đại Uyên rất hào hứng với chiến tranh lại im ắng trong một thời gian sau tết. Ngay cả binh đoàn đóng quân ở các nơi cũng không có ý định tiếp tục khuếch trương, khiến người ta bối rối.
Đại Uyên bất động, hai quốc gia kia càng không thể động.
Triều đình Dự Quốc cãi nhau túi bụi, danh tướng Vũ An Quân dâng tấu cho Dự Vương, thỉnh cầu xuất chiến. Tuy nhiên Dự Vương đã là một lão nhân gần đất xa trời, không muốn mạo hiểm trở thành vua vong quốc, vì thế thỉnh cầu ra trận bị từ chối nhiều lần.
Cùng lúc đó, Đại Uyên cuối cùng cũng có tin mới.
Nghe nói Tam hoàng tử lấy thân tuẫn quốc trong trận Hàm Cốc Quan năm ngoái đã kỳ tích trở về!
Tin tức vừa ra, cả nước đều kinh ngạc.
Dân chúng Đại Uyên đánh trống khua chiêng reo hò phấn khích. Hai nước kia lại lo lắng vô cùng.
Đại Uyên trọng võ, vốn đã có nhiều tướng giỏi binh hùng, bây giờ Tam hoàng tử dũng mãnh thiện chiến lại trở về, còn ngay lúc quan trọng, đúng là không cho bọn họ con đường sống!
Quân đội trên đại hoang này, ai nghe đến tên Tam hoàng tử và Bắc Ninh Vương của Đại Uyên cũng đều run sợ như chuột thấy mèo, mất đi một nửa sĩ khí.
Trước tin tức này, mấy vị Hoàng tử đoạt trữ quyết liệt lại bảo trì sự yên lặng kỳ lạ.
Từ khi Tông Lạc vào ở Vũ Xuân cung đến khi hoàn toàn phục hồi thị lực chỉ hơn một tháng, phần lớn bọn họ còn đang quan sát tình hình, kết quả sáng nay Uyên Đế liên tục ban ra thánh chỉ, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Trong phủ Ngũ hoàng tử, môn khách mưu sĩ nhất thời náo loạn. Tông Nguyên Vũ vừa mới từ ngoại ô cưỡi ngựa trở về, hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự mình mở cửa.
Hắn là người nằm mơ đầu tiên, giấc mơ ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất.
Trước khi thẳng thắn với Tam Hoàng huynh, mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng. Sau khi nói ra, lại vô cùng nhẹ nhõm.
Trong mộng cảm giác bị lão tướng quân thay mặt, mọi việc đều không do mình kiểm soát thật sự quá đau đầu.
Mấy ngày gần đây, Tông Nguyên Vũ cũng thử tham gia thảo luận cùng môn khách.
Không thích tranh quyền đoạt thế là một chuyện, nhưng nếu đã bước lên con đường này, đành phải dấn thân đến cuối. Dù sao đi nữa, hắn không thể như trong mộng, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, còn bị động như vậy.
Tông Nguyên Vũ vốn dĩ là một chưởng quỹ phủi tay, chỉ nghe kết luận, không bao giờ quan tâm thảo luận.
Vì thế khi thấy Ngũ hoàng tử cố gắng tham gia, môn khách ngạc nhiên nhưng vẫn kiên trì giải thích. Mặc kệ thế nào, họ vẫn trung thành với Ngũ hoàng tử.
Nghe hạ nhân báo cáo, lão Tướng quân cảm thấy hài lòng, vui mừng nhả quyền cho hắn.
Bên kia, phủ Lục hoàng tử còn kịch liệt hơn.
Môn khách bẩm báo: "Thám tử nói là ngày đó Tứ hoàng tử hiến đan cho Thánh thượng, lén để lại một viên, vì muốn lôi kéo Tam hoàng tử nên đã tặng đan, không ngờ ngẫu nhiên...."
Tông Vĩnh Liễu tức muốn xì khói: "Lão Tứ đúng là ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!"
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, giận dữ không kiểm soát.
"Vốn tưởng rằng lão Tứ là người tâm cơ, biết ẩn mình tính toán. Ai ngờ trái lại, hắn tự đưa thang cho người ta bắc! Tiền mất tật mang."
Vừa đi, Tông Vĩnh Liễu vừa quét sạch công văn đặt trên giá sách, giận không kìm được: "Muốn lôi kéo Tam hoàng tử, muốn binh quyền, cũng không nhìn lại xem mình có thực lực hay không!"
Các mưu sĩ không khỏi thở dài: "Thần cũng không ngờ, Tam hoàng tử trước nay thanh thuần rộng lượng, lại có dã tâm như vậy!"
Đúng vậy, ai có thể ngờ được?
Ngay cả Tông Vĩnh Liễu cũng không nghĩ tới.
Hắn từng chê cười sự ngây thơ của Tông Lạc.
Cho tới bây giờ, Tông Vĩnh Liễu mới giật mình nhận ra, thì ra hắn đã nhìn lầm Tam hoàng huynh, người chỉ biết đánh giặc, không quan tâm khuếch trương thế lực, thân ở hoàng gia còn mong cầu tình thân thủ túc.
Đến khi hồi triều, bỗng dưng mù loà mất trí nhớ, nhìn như mất đi cơ hội thừa kế ngai vàng, thật ra lấy lùi làm tiến. Không chỉ lạt mềm buộc chặt chiếm được sự chú ý của phụ hoàng, thành công vào ở Vũ Xuân cung, mà còn lấy được lòng Thái Uý.
Tông Vĩnh Liễu tức muốn bùng cháy.
Phải biết rằng, hắn đã theo đuổi Thẩm Tâm Nguyệt trong rất nhiều năm mà không được, thậm chí còn không ngại ngần gợi ý, hy vọng phụ hoàng ban chỉ tứ hôn. Chỉ tiếc ngày đó phụ hoàng lấy lý do Tam hoàng huynh còn chưa cưới vợ mà lướt qua, không ngờ chưa được bao lâu, lại muốn tứ hôn Thẩm Tâm Nguyệt cho Tam hoàng tử.
Chắc chắn Tông Lạc đã nghe được phong thanh rồi cầu xin Uyên Đế. Không chỉ làm hỏng kế hoạch của hắn, còn muốn cướp đi chuyện tốt này!
Tông Vĩnh Liễu vừa sợ vừa tức giận.
Tông Lạc từ trước đã có binh quyền, cộng thêm Thái Uý ủng hộ. Nếu suy nghĩ kỹ, Tam công hiện giờ đều về phe hắn, nói một câu như hổ mọc thêm cánh cũng không sai!
Những thứ này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến hắn tức giận nhất, vẫn là Thẩm Tâm Nguyệt.
Ngay từ đầu hắn đã đánh chủ ý vào thánh chỉ tứ hôn, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Tâm Nguyệt, đợi đến khi gạo nấu thành cơm, không có đường cho nàng cự tuyệt.
Thái Uý nhìn như chỉ có cái danh, nhưng trong tay vẫn còn quyền lực.
Miếng mồi trên dĩa sắp sửa bay mất, bảo Tông Vĩnh Liễu làm sao không giận?
"Ban đầu chúng thần cho rằng cần phải đề phòng Ngũ hoàng tử, ai ngờ lòi ra một con hắc mã."
Dù đã nhận ra dã tâm đoạt trữ của Tứ hoàng tử sau nhiều năm ẩn nấp, nhưng những môn khách trong phủ Lục hoàng tử cũng không để trong lòng. Dù sao thực lực tổng thể của Tông Thừa Tứ bày ra đó, đừng nói quan viên triều đình, ngay cả học sinh nghèo cũng không có mấy người muốn liên quan tới hắn, căn bản không có gì đáng kể.
Nghĩ đi nghĩ lại, bối cảnh thâm hậu lão Ngũ mới đáng quan tâm, cần phải đề phòng.
Tuy nhiên, xem tình huống bây giờ, Tam hoàng tử trong tay có thực quyền, dù trước kia không được sủng ái, nhưng sau khi Cửu hoàng tử phạm tội rơi đài, đang loáng thoáng được đế vương coi trọng.
Đến lúc này, tất cả mọi người mới tỉnh ngộ, suy tính kỹ lưỡng, đều cảm thấy lo sợ.
Ngoại trừ thái độ của Uyên Đế ra, Tam hoàng tử rõ ràng cái gì cũng không thiếu!
Nhưng vì sao lúc trước bọn họ không thấy được?
Dường như là vì thái độ coi thường của Uyên Đế, việc Tam hoàng tử không được sủng ái đã trở thành nhận định của tất cả các phái đoạt trữ. Trước đây không phải không có môn khách đề cập qua, chỉ là sau lưng đều bị bác bỏ.
Nhiều người có khả năng phân tích cảm thấy rùng mình, ngả mũ trước mưu lược sâu xa của Tam hoàng tử.
Giống như Tứ hoàng tử dùng vẻ ngoài phong lưu để che giấu ý đồ thật của mình, Tam hoàng tử hiển nhiên có thể lan truyền tin tức để mọi người mất cảnh giác.
Chỉ có thể nói, cho dù có thanh cao đạm mạc cỡ nào, khi đối mặt với lợi ích và ngai vàng thực tế, con người luôn phải tính toán cho bản thân.
Không chỉ phủ Lục hoàng tử, trong phủ Tứ hoàng tử, Tông Thừa Tứ cũng đang phát hoả.
Lúc trước hắn nhận được tin tức từ Tông Hoằng Cửu, đã náo loạn một trận. Sau đó vẫn là Công Tôn Du khuyên nhủ nhiều lần, thi triển mánh khoé, mới miễn cưỡng khiến hắn bình tĩnh.
Nhưng Tông Thừa Tứ trăm lần không nghĩ tới, chỉ mới mấy ngày, đôi mắt Tông Lạc đã hồi phục?!
Không được, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Trong tình hình này, người lo lắng nhất chắc chắn không phải là hắn, mà là những người khác.
Tông Thừa Tứ nhốt mình trong thư phòng hồi lâu, sau đó mới gọi Công Tôn Du vào.
"Công Tôn huynh đệ, sau khi suy nghĩ kỹ, chuyện này chỉ có giao cho ngươi làm, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."
Hắn lo lắng nói: "Bây giờ Hoàng huynh ta trở về, tình hình quan trọng nằm ở đây, chỉ có liên minh với hai Hoàng tử tranh ngôi còn lại, chúng ta mới có khả năng cạnh tranh, mong rằng Công Tôn huynh đệ giúp ta đi thuyết phục."
Công Tôn Du đã sớm đoán trước lộ ra nụ cười: "Yên tâm đi, ta sẽ đảm nhiệm."
......
Chỉ sau một ngày, tin tức Uyên Đế có ý ban hôn cho đích tiểu thư nhà Thái Uý và Tam hoàng tử đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong hoàng thành.
Theo lý mà nói, quyết định của Uyên Đế, chỉ cần ông không muốn người ngoài biết, thì sẽ không ai biết. Hiện giờ để cho tin đồn lan đi mạnh mẽ, tất nhiên cũng có nguyên do.
Ít nhất Tông Lạc hiểu rõ, lý do ngày đó hắn nói, trong mắt Uyên Đế căn bản không tính là lý do.
"Trẫm có thể tiếp tục cho con thời gian suy nghĩ."
May mà chuyện liên hôn chỉ là dệt gấm thêm hoa, không phải là điều tất yếu.
Cho dù giống như Bùi Khiêm Tuyết nói, việc lựa chọn người kế vị trong Vu tế đại điển có thể dựa trên phẩm chất và thực lực tổng hợp của từng Hoàng tử. Nhưng cho dù không có liên hôn, Uyên Đế bảo Thái úy ủng hộ ai, Thái úy cũng không dám nói một từ phản đối.
Nếu Tông Lạc đặc biệt chống đối, Uyên Đế cũng không cưỡng cầu.
Chỉ là......
"Dù cho việc này không bắt buộc, nhưng sau Vu tế đại điển, con phải cho trẫm một lý do."
Lời của Uyên Đế không thể bàn cãi: "Nếu con có người yêu, hãy cưới nàng về. Nếu không phải người của Đại Uyên, hãy cướp nàng về. Trẫm không quan tâm nữ tử con thích là ai, kinh thế hãi tục cũng không sao cả. Nhưng con cuối cùng vẫn phải cưới vợ."
Trong nhiều Hoàng tử như vậy, Uyên Đế chỉ nhắc một mình Tông Lạc, ý nghĩa thực sự là gì, trong lòng ai cũng rõ.
Cũng bởi vì chuyện này, suốt hai ngày nay, Tông Lạc cảm thấy rất phiền não.
Từ khi xuyên sách, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đây là lần đầu tiên.
Rõ ràng đã quyết định xong, ngày hôm sau phải tìm Ngu Bắc Châu hỏi rõ chân tướng đời trước, nhưng hắn vẫn chưa dám bước ra khỏi Vũ Xuân cung.
Tại sao lại như vậy, Tông Lạc thật lòng không dám nghĩ sâu.
Mỗi lần Uyên Đế nhắc đến chủ đề này, lúc hắn cố ý lờ đi, trong đầu vô thức hiện lên hình bóng đó.
Tuy nhiên, dù Tông Lạc cố gắng né tránh, nhưng có những người không muốn.
Ngày hôm sau, Cố Tử Nguyên và Bùi Khiêm Tuyết lần lượt tới chơi.
Sau khi Cố Tử Nguyên đến, hắn nói trái nói phải, nói đông nói tây, cuối cùng mới làm như lơ đãng hỏi tới chuyện tứ hôn.
Tông Lạc thở dài một hơi: "Chuyện bát tự còn chưa tính, ngay cả thánh chỉ cũng chưa ban. Tử Nguyên, sao ngươi cũng giống như những người khác, nghe gió tưởng là mưa."
Điều này có nghĩa là không có tứ hôn.
Cố Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trái tim lo lắng suốt một thời gian cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Không phải..... Ta chỉ là......"
Hắn siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, giống như cam chịu nói: "Ta chỉ là ái mộ Lạc huynh đã lâu, không thể..... kìm chế được."
Dự Quốc và Vệ Quốc kéo dài hơi tàn, đều đề phòng Đại Uyên xuất binh. Hài hước là, hai quốc gia này, một nước quốc quân tuổi già ngu ngốc, một nước bận rộn nội chiến, cho dù đến thời khắc nguy cấp sinh tồn, vẫn còn nhìn vào lợi ích trước mắt, không hề hợp tác thành tâm, có chút cảm giác bạn ít bè nhiều.
Vào lúc này, chỉ cần Đại Uyên phát ra một chút tin đồn, bọn họ sẽ rơi vào hoảng loạn, gió thổi cỏ lay.
Không lâu trước đây, thiết kỵ Đại Uyên vẫn là đối tượng mà ai cũng cười nhạo. Khi Vệ quốc từng xưng bá, đại quân trực tiếp áp sát biên giới các nước, căn bản không coi Đại Uyên ra gì, Uyên Đế còn phải ngoan ngoãn đưa tới con tin.
Nhưng mà hiện nay, tình thế đã khác.
Trái với thông thường, Đại Uyên rất hào hứng với chiến tranh lại im ắng trong một thời gian sau tết. Ngay cả binh đoàn đóng quân ở các nơi cũng không có ý định tiếp tục khuếch trương, khiến người ta bối rối.
Đại Uyên bất động, hai quốc gia kia càng không thể động.
Triều đình Dự Quốc cãi nhau túi bụi, danh tướng Vũ An Quân dâng tấu cho Dự Vương, thỉnh cầu xuất chiến. Tuy nhiên Dự Vương đã là một lão nhân gần đất xa trời, không muốn mạo hiểm trở thành vua vong quốc, vì thế thỉnh cầu ra trận bị từ chối nhiều lần.
Cùng lúc đó, Đại Uyên cuối cùng cũng có tin mới.
Nghe nói Tam hoàng tử lấy thân tuẫn quốc trong trận Hàm Cốc Quan năm ngoái đã kỳ tích trở về!
Tin tức vừa ra, cả nước đều kinh ngạc.
Dân chúng Đại Uyên đánh trống khua chiêng reo hò phấn khích. Hai nước kia lại lo lắng vô cùng.
Đại Uyên trọng võ, vốn đã có nhiều tướng giỏi binh hùng, bây giờ Tam hoàng tử dũng mãnh thiện chiến lại trở về, còn ngay lúc quan trọng, đúng là không cho bọn họ con đường sống!
Quân đội trên đại hoang này, ai nghe đến tên Tam hoàng tử và Bắc Ninh Vương của Đại Uyên cũng đều run sợ như chuột thấy mèo, mất đi một nửa sĩ khí.
Trước tin tức này, mấy vị Hoàng tử đoạt trữ quyết liệt lại bảo trì sự yên lặng kỳ lạ.
Từ khi Tông Lạc vào ở Vũ Xuân cung đến khi hoàn toàn phục hồi thị lực chỉ hơn một tháng, phần lớn bọn họ còn đang quan sát tình hình, kết quả sáng nay Uyên Đế liên tục ban ra thánh chỉ, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Trong phủ Ngũ hoàng tử, môn khách mưu sĩ nhất thời náo loạn. Tông Nguyên Vũ vừa mới từ ngoại ô cưỡi ngựa trở về, hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự mình mở cửa.
Hắn là người nằm mơ đầu tiên, giấc mơ ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất.
Trước khi thẳng thắn với Tam Hoàng huynh, mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng. Sau khi nói ra, lại vô cùng nhẹ nhõm.
Trong mộng cảm giác bị lão tướng quân thay mặt, mọi việc đều không do mình kiểm soát thật sự quá đau đầu.
Mấy ngày gần đây, Tông Nguyên Vũ cũng thử tham gia thảo luận cùng môn khách.
Không thích tranh quyền đoạt thế là một chuyện, nhưng nếu đã bước lên con đường này, đành phải dấn thân đến cuối. Dù sao đi nữa, hắn không thể như trong mộng, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, còn bị động như vậy.
Tông Nguyên Vũ vốn dĩ là một chưởng quỹ phủi tay, chỉ nghe kết luận, không bao giờ quan tâm thảo luận.
Vì thế khi thấy Ngũ hoàng tử cố gắng tham gia, môn khách ngạc nhiên nhưng vẫn kiên trì giải thích. Mặc kệ thế nào, họ vẫn trung thành với Ngũ hoàng tử.
Nghe hạ nhân báo cáo, lão Tướng quân cảm thấy hài lòng, vui mừng nhả quyền cho hắn.
Bên kia, phủ Lục hoàng tử còn kịch liệt hơn.
Môn khách bẩm báo: "Thám tử nói là ngày đó Tứ hoàng tử hiến đan cho Thánh thượng, lén để lại một viên, vì muốn lôi kéo Tam hoàng tử nên đã tặng đan, không ngờ ngẫu nhiên...."
Tông Vĩnh Liễu tức muốn xì khói: "Lão Tứ đúng là ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!"
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, giận dữ không kiểm soát.
"Vốn tưởng rằng lão Tứ là người tâm cơ, biết ẩn mình tính toán. Ai ngờ trái lại, hắn tự đưa thang cho người ta bắc! Tiền mất tật mang."
Vừa đi, Tông Vĩnh Liễu vừa quét sạch công văn đặt trên giá sách, giận không kìm được: "Muốn lôi kéo Tam hoàng tử, muốn binh quyền, cũng không nhìn lại xem mình có thực lực hay không!"
Các mưu sĩ không khỏi thở dài: "Thần cũng không ngờ, Tam hoàng tử trước nay thanh thuần rộng lượng, lại có dã tâm như vậy!"
Đúng vậy, ai có thể ngờ được?
Ngay cả Tông Vĩnh Liễu cũng không nghĩ tới.
Hắn từng chê cười sự ngây thơ của Tông Lạc.
Cho tới bây giờ, Tông Vĩnh Liễu mới giật mình nhận ra, thì ra hắn đã nhìn lầm Tam hoàng huynh, người chỉ biết đánh giặc, không quan tâm khuếch trương thế lực, thân ở hoàng gia còn mong cầu tình thân thủ túc.
Đến khi hồi triều, bỗng dưng mù loà mất trí nhớ, nhìn như mất đi cơ hội thừa kế ngai vàng, thật ra lấy lùi làm tiến. Không chỉ lạt mềm buộc chặt chiếm được sự chú ý của phụ hoàng, thành công vào ở Vũ Xuân cung, mà còn lấy được lòng Thái Uý.
Tông Vĩnh Liễu tức muốn bùng cháy.
Phải biết rằng, hắn đã theo đuổi Thẩm Tâm Nguyệt trong rất nhiều năm mà không được, thậm chí còn không ngại ngần gợi ý, hy vọng phụ hoàng ban chỉ tứ hôn. Chỉ tiếc ngày đó phụ hoàng lấy lý do Tam hoàng huynh còn chưa cưới vợ mà lướt qua, không ngờ chưa được bao lâu, lại muốn tứ hôn Thẩm Tâm Nguyệt cho Tam hoàng tử.
Chắc chắn Tông Lạc đã nghe được phong thanh rồi cầu xin Uyên Đế. Không chỉ làm hỏng kế hoạch của hắn, còn muốn cướp đi chuyện tốt này!
Tông Vĩnh Liễu vừa sợ vừa tức giận.
Tông Lạc từ trước đã có binh quyền, cộng thêm Thái Uý ủng hộ. Nếu suy nghĩ kỹ, Tam công hiện giờ đều về phe hắn, nói một câu như hổ mọc thêm cánh cũng không sai!
Những thứ này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến hắn tức giận nhất, vẫn là Thẩm Tâm Nguyệt.
Ngay từ đầu hắn đã đánh chủ ý vào thánh chỉ tứ hôn, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Tâm Nguyệt, đợi đến khi gạo nấu thành cơm, không có đường cho nàng cự tuyệt.
Thái Uý nhìn như chỉ có cái danh, nhưng trong tay vẫn còn quyền lực.
Miếng mồi trên dĩa sắp sửa bay mất, bảo Tông Vĩnh Liễu làm sao không giận?
"Ban đầu chúng thần cho rằng cần phải đề phòng Ngũ hoàng tử, ai ngờ lòi ra một con hắc mã."
Dù đã nhận ra dã tâm đoạt trữ của Tứ hoàng tử sau nhiều năm ẩn nấp, nhưng những môn khách trong phủ Lục hoàng tử cũng không để trong lòng. Dù sao thực lực tổng thể của Tông Thừa Tứ bày ra đó, đừng nói quan viên triều đình, ngay cả học sinh nghèo cũng không có mấy người muốn liên quan tới hắn, căn bản không có gì đáng kể.
Nghĩ đi nghĩ lại, bối cảnh thâm hậu lão Ngũ mới đáng quan tâm, cần phải đề phòng.
Tuy nhiên, xem tình huống bây giờ, Tam hoàng tử trong tay có thực quyền, dù trước kia không được sủng ái, nhưng sau khi Cửu hoàng tử phạm tội rơi đài, đang loáng thoáng được đế vương coi trọng.
Đến lúc này, tất cả mọi người mới tỉnh ngộ, suy tính kỹ lưỡng, đều cảm thấy lo sợ.
Ngoại trừ thái độ của Uyên Đế ra, Tam hoàng tử rõ ràng cái gì cũng không thiếu!
Nhưng vì sao lúc trước bọn họ không thấy được?
Dường như là vì thái độ coi thường của Uyên Đế, việc Tam hoàng tử không được sủng ái đã trở thành nhận định của tất cả các phái đoạt trữ. Trước đây không phải không có môn khách đề cập qua, chỉ là sau lưng đều bị bác bỏ.
Nhiều người có khả năng phân tích cảm thấy rùng mình, ngả mũ trước mưu lược sâu xa của Tam hoàng tử.
Giống như Tứ hoàng tử dùng vẻ ngoài phong lưu để che giấu ý đồ thật của mình, Tam hoàng tử hiển nhiên có thể lan truyền tin tức để mọi người mất cảnh giác.
Chỉ có thể nói, cho dù có thanh cao đạm mạc cỡ nào, khi đối mặt với lợi ích và ngai vàng thực tế, con người luôn phải tính toán cho bản thân.
Không chỉ phủ Lục hoàng tử, trong phủ Tứ hoàng tử, Tông Thừa Tứ cũng đang phát hoả.
Lúc trước hắn nhận được tin tức từ Tông Hoằng Cửu, đã náo loạn một trận. Sau đó vẫn là Công Tôn Du khuyên nhủ nhiều lần, thi triển mánh khoé, mới miễn cưỡng khiến hắn bình tĩnh.
Nhưng Tông Thừa Tứ trăm lần không nghĩ tới, chỉ mới mấy ngày, đôi mắt Tông Lạc đã hồi phục?!
Không được, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Trong tình hình này, người lo lắng nhất chắc chắn không phải là hắn, mà là những người khác.
Tông Thừa Tứ nhốt mình trong thư phòng hồi lâu, sau đó mới gọi Công Tôn Du vào.
"Công Tôn huynh đệ, sau khi suy nghĩ kỹ, chuyện này chỉ có giao cho ngươi làm, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."
Hắn lo lắng nói: "Bây giờ Hoàng huynh ta trở về, tình hình quan trọng nằm ở đây, chỉ có liên minh với hai Hoàng tử tranh ngôi còn lại, chúng ta mới có khả năng cạnh tranh, mong rằng Công Tôn huynh đệ giúp ta đi thuyết phục."
Công Tôn Du đã sớm đoán trước lộ ra nụ cười: "Yên tâm đi, ta sẽ đảm nhiệm."
......
Chỉ sau một ngày, tin tức Uyên Đế có ý ban hôn cho đích tiểu thư nhà Thái Uý và Tam hoàng tử đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong hoàng thành.
Theo lý mà nói, quyết định của Uyên Đế, chỉ cần ông không muốn người ngoài biết, thì sẽ không ai biết. Hiện giờ để cho tin đồn lan đi mạnh mẽ, tất nhiên cũng có nguyên do.
Ít nhất Tông Lạc hiểu rõ, lý do ngày đó hắn nói, trong mắt Uyên Đế căn bản không tính là lý do.
"Trẫm có thể tiếp tục cho con thời gian suy nghĩ."
May mà chuyện liên hôn chỉ là dệt gấm thêm hoa, không phải là điều tất yếu.
Cho dù giống như Bùi Khiêm Tuyết nói, việc lựa chọn người kế vị trong Vu tế đại điển có thể dựa trên phẩm chất và thực lực tổng hợp của từng Hoàng tử. Nhưng cho dù không có liên hôn, Uyên Đế bảo Thái úy ủng hộ ai, Thái úy cũng không dám nói một từ phản đối.
Nếu Tông Lạc đặc biệt chống đối, Uyên Đế cũng không cưỡng cầu.
Chỉ là......
"Dù cho việc này không bắt buộc, nhưng sau Vu tế đại điển, con phải cho trẫm một lý do."
Lời của Uyên Đế không thể bàn cãi: "Nếu con có người yêu, hãy cưới nàng về. Nếu không phải người của Đại Uyên, hãy cướp nàng về. Trẫm không quan tâm nữ tử con thích là ai, kinh thế hãi tục cũng không sao cả. Nhưng con cuối cùng vẫn phải cưới vợ."
Trong nhiều Hoàng tử như vậy, Uyên Đế chỉ nhắc một mình Tông Lạc, ý nghĩa thực sự là gì, trong lòng ai cũng rõ.
Cũng bởi vì chuyện này, suốt hai ngày nay, Tông Lạc cảm thấy rất phiền não.
Từ khi xuyên sách, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đây là lần đầu tiên.
Rõ ràng đã quyết định xong, ngày hôm sau phải tìm Ngu Bắc Châu hỏi rõ chân tướng đời trước, nhưng hắn vẫn chưa dám bước ra khỏi Vũ Xuân cung.
Tại sao lại như vậy, Tông Lạc thật lòng không dám nghĩ sâu.
Mỗi lần Uyên Đế nhắc đến chủ đề này, lúc hắn cố ý lờ đi, trong đầu vô thức hiện lên hình bóng đó.
Tuy nhiên, dù Tông Lạc cố gắng né tránh, nhưng có những người không muốn.
Ngày hôm sau, Cố Tử Nguyên và Bùi Khiêm Tuyết lần lượt tới chơi.
Sau khi Cố Tử Nguyên đến, hắn nói trái nói phải, nói đông nói tây, cuối cùng mới làm như lơ đãng hỏi tới chuyện tứ hôn.
Tông Lạc thở dài một hơi: "Chuyện bát tự còn chưa tính, ngay cả thánh chỉ cũng chưa ban. Tử Nguyên, sao ngươi cũng giống như những người khác, nghe gió tưởng là mưa."
Điều này có nghĩa là không có tứ hôn.
Cố Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trái tim lo lắng suốt một thời gian cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Không phải..... Ta chỉ là......"
Hắn siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, giống như cam chịu nói: "Ta chỉ là ái mộ Lạc huynh đã lâu, không thể..... kìm chế được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.