Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Chương 4

Chước Đào

27/08/2021

Phòng học khối lớp 10 nằm ở lầu Văn Lan.

Các học sinh mới đều lục tục đi về hướng này. Ai cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ phấn chấn và ngây ngô lúc mới vào đời, trông rất giàu sức sống.

“Phòng học của chúng ta ở lầu ba, đi nào.”

Tưởng Trầm Tinh chạy đến trước sơ đồ phòng học mà nhìn, sau đó gọi Trang Cẩm Lộ.

“Đến đây.”

Hai người một trước một sau lên cầu thang.

“Ôi chà, đúng rồi, không phải trước đây cậu bị què à?”

Trang Cẩm Lộ giải thích: “Không phải què luôn, xương đùi của mình bị gãy nhẹ. Vừa khéo ngày hôm qua mình đã tháo bột rồi.”

“Ồ.” Tưởng Trầm Tinh hỏi: “Vậy chẳng phải là cậu có thể thoải mái cúp học quân sự sao? Mới vừa tháo bột thì cũng không thể vận động mạnh được đâu.”

Trang Cẩm Lộ cười cười: “Có thể học được, chỉ cần không chạy bộ thôi. Hoạt động tập thể thì không nên cúp đâu.”

Thật ra Trang Cẩm Lộ không có nhiều bạn bè.

Bởi vì cậu quá ưu tú về mọi mặt, không giống với các học sinh bình thường khác. Họ đứng cạnh cậu chắc chắn sẽ bị so sánh.

Huống chi những bạn học cấp hai của cậu trước đây ai nấy cũng đều có thành tích tốt, tự tôn không thấp, làm sao có thể chịu được việc bạn của mình vượt trội hơn về mọi mặt đây?

Vậy nên cho dù Trang Cẩm Lộ có đối xử với mỗi bạn thật thân mật và chân thành, mọi người cũng vẫn luôn cảm thấy giữa họ có khoảng cách, sẽ không thoải mái cười đùa như với các bạn khác.

Cậu vẫn luôn cho rằng là vì mình không biết kết bạn, rất nỗ lực thay đổi để hòa mình cùng với mọi người, thế nên nói chung cậu đều tham gia mọi hoạt động tập thể.

Tưởng Trầm Tinh nhìn Trang Cẩm Lộ như nhìn người ngoài hành tinh, thầm nghĩ cậu còn ước gì mình bị gãy xương để trốn học quân sự, sao thằng nhóc này lại không tranh thủ vậy nhỉ?

Khù khờ.

Đến phòng học lớp 10/8, bên trong đã có rất nhiều bạn.

Tất cả mọi người đều mặc quần áo tự do, ngồi lung tung cả. Người hướng ngoại thì nhanh chóng làm quen bạn mới, người hướng nội thì ngồi đợi giáo viên chủ nhiệm.

Tưởng Trầm Tinh và Trang Cẩm Lộ tìm một chỗ trống gần đấy rồi ngồi xuống. Không bao lâu sau, đã có người chú ý tới họ.

Trang Cẩm Lộ thì miễn bàn, cậu không cần nói tiếng nào mà chỉ yên tĩnh ngồi đấy thôi cũng đã đáng chú ý rồi.

Mà tuy rằng đường nét trên mặt Tưởng Trầm Tinh không xuất chúng như Trang Cẩm Lộ, nhưng khuôn mặt nếu so với những nam sinh khác thì vẫn sáng sủa đẹp trai hơn một chút. Huống chi cậu mặc toàn là hàng hiệu từ đầu đến chân, bộ dạng lại cà lơ phất phơ, khỏi nói cũng biết trông có khí chất quý công tử đến mức nào.

Rất nhiều nữ sinh vô tình hay cố ý mà nhìn hai người, kìm nén sự hào hứng rồi xì xào bàn tán chuyện gì đó.

Lúc này có một nam sinh lảo đảo chạy vào từ cửa, kích động vô cùng: “Tin hot!! Mọi người có biết rằng lớp bên cạnh có tin hot không!!!”

“Mạnh Nhất Minh, cậu có thể đừng gào thét như thế không, dọa tôi sợ mất hồn mất vía luôn đó.”

“Chuyện gì vậy, lớp kế bên có mỹ nữ tuyệt thế à?”

Mạnh Nhất Minh thở ra một hơi, sau đó hít sâu, rồi nhanh chóng liến thoắng: “Thủ khoa kì thi chuyển cấp Cố Phàm thế mà lại ghi nguyện vọng là trường chúng ta, hiện giờ đang ngồi ở lớp 10/7 kìa! Lớp họ muốn điên luôn rồi!!!”

“Tao đi xem, thiệt hay giả vậy? Không lẽ là nghĩ không ra nên điền đại trường số 3?”

“Đi nhìn xem, mau đi xem một chút!”

“Tôi đi, chắc không phải là trùng tên đâu ha? Chẳng phải là trong đám học sinh mới tụi mình cũng có một đứa trùng tên trùng họ với Trang Cẩm Lộ đó sao, học ở lớp chúng ta luôn đó.”



Các bạn học rục rà rục rịch, có mấy bạn đã sang lớp 10/7 hóng chuyện.

Trang Cẩm Lộ cũng muốn đi xem.

Nếu đúng thật là Cố Phàm thì tốt rồi.

Cậu thích được cạnh tranh. Thành tích của Cố Phàm và cậu không chênh nhau là bao, cậu đã từng thấy tiếc vì không học cùng trường với Cố Phàm.

Nếu không, nói không chừng bọn họ đã có thể thành một đôi bạn cùng cạnh tranh, cùng tiến bộ.

Thế là cậu hỏi người bạn mới quen: “Tưởng Trầm Tinh, cậu có muốn đi xem thử không?”

Tưởng Trầm Tinh hoàn toàn không hứng thú: “Có gì hay đâu mà xem, tôi cùng học cấp hai với cậu ta mà, có gặp nhau rồi. Một con mọt sách, học bài tới nỗi choáng váng cả người, ngoài học ra thì cũng không làm gì cả. Cậu cũng đừng mơ được như cậu ta. Người như vậy chỉ biết có thi cử thôi, cuộc sống quá nhàm chán. Cậu cứ thế này là tốt rồi, khoa học đã chứng minh rằng không động não thì có thể sống thêm mười năm lận đấy.”

Trang Cẩm Lộ ngẩn người, vô cùng tò mò mà hỏi: “Kết quả của nghiên cứu này được đăng ở đâu vậy? Có những nhà khoa học nào tham gia nghiên cứu? Nghiên cứu này không tiến hành thu thập mẫu quy nạp, nhà nghiên cứu chắc là người đầu tiên khai phá lĩnh vực này nhỉ?”

Lúc này lại đến phiên Tưởng Trầm Tinh ngẩn người.

Cậu nói linh ta linh tinh cái gì vậy? Ông đây nghe không hiểu lắm?

Rõ ràng là cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện thôi mà? Sao giờ họ lại giống như đang cùng nghiên cứu và thảo luận những vấn đề học thuật vậy?!

Đối diện với ánh mắt khao khát học hỏi của Trang Cẩm Lộ, Tưởng Trầm Tinh chột dạ nói không ra lời. Cuối cùng cậu phất tay cản lại, nói: “Tóm lại học mấy cũng vô dụng thôi!”

Trang Cẩm Lộ không đồng ý, nhưng vì đây là bạn mới quen, cậu cũng không muốn cự cãi với Tưởng Trầm Tinh. Thế nên, cậu chỉ thấp giọng lầm bầm: “Học tập cũng là một năng lực, cậu nghĩ vậy không hay, sau này đừng nói như vậy nữa.”

Tưởng Trầm Tinh không nghe thấy, cho rằng Trang Cẩm Lộ đã bị cậu thuyết phục, hơi hơi đắc ý.



Không lâu sau, những bạn chạy sang lớp 10/7 hóng chuyện cũng quay lại.

“Là thật! Nhìn bảng xếp hạng thành tích thì điểm thi đầu vào của Cố Phàm là 642. Đệt, thế giới này ảo vãi!”

“Không thể nào. Cậu ta là một tên học bá biến thái, sao phải đến trường chúng ta phá chứ?! Đây chẳng phải là không cho người ta được sống hay sao?!”

642 điểm, Trang Cẩm Lộ vuốt cằm suy nghĩ một chút, Cố Phàm có lẽ đã sơ suất rồi.

Cậu không dự thi ba bài thi cuối. Nếu cộng thêm vào với ngữ văn và toán học, điểm sẽ là 654 điểm.

Cố Phàm và cậu chênh lệch không quá lớn.

Dù không tính đến chuyện này, Trang Cẩm Lộ vẫn rất vui vẻ.

Tuy rằng không biết vì sao rõ ràng Cố Phàm có thể vào học ở trường cấp ba tốt nhất mà lại đến đây, nhưng có đối thủ cạnh tranh thì cậu lại càng có động lực học tập.

Thật nhanh, lúc chín giờ có tiếng chuông reo.

Các bạn học lục tục tìm chỗ trống mà ngồi xuống.

Một lát sau, Vương Văn Bình- giáo viên chủ nhiệm lớp 10/8 cầm danh sách đi vào.

Thoạt nhìn trông Vương Văn Bình không lớn tuổi lắm, còn chưa tới ba mươi. Hẳn là cô vừa nhậm chức giáo viên cách đây không lâu thì đã bị đẩy vào cái vị trí giáo viên chủ nhiệm phiền phức này.

Vương Văn Bình nhìn quanh lớp học một vòng, câu đầu tiên nói ra là: “Trang Cẩm Lộ là bạn nào thế?”

Trang Cẩm Lộ hơi lo lắng, tại sao vừa vào đã bị gọi tên vậy…

Cậu đứng lên: “Thưa cô, là em ạ.”

Khuôn mặt Vương Văn Bình lộ vẻ thích thú và trìu mến nhìn cậu vài lần, sau đó cô nở một nụ cười ôn hòa: “Được rồi, lát nữa em đến phòng làm việc của cô, phòng 207 ở lầu hai nhé.”

Trang Cẩm Lộ gật gật đầu.

“Ngồi xuống đi.”

Sau khi Trang Cẩm Lộ ngồi xuống, Vương Văn Bình không cười nữa, bắt đầu nói chuyện khá là nghiêm túc.

Đại khái là mấy cái luận điệu cũ rích năm nào cũng nhai lại tới lui, đám học sinh kém như họ đều không nghe làm gì, chỉ tò mò muốn chết về việc Vương Văn Bình đột nhiên gọi riêng Trang Cẩm Lộ lên.

Trang Cẩm Lộ học trường cấp hai tốt nhất ở thành phố A, tỷ lệ đậu vào trường cấp ba trọng điểm là từ 90% trở lên, ngay cả học sinh kém cỏi nhất cũng không rớt xuống trường số 3. Thế nên ở đây không ai biết trông Trang Cẩm Lộ như thế nào, bọn họ nghĩ đơn giản rằng Trang Cẩm Lộ của lớp này chỉ là cùng tên với đại học bá mà thôi.

Tưởng Trầm Tinh giật nhẹ góc áo Trang Cẩm Lộ ở dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: “Sao cô lại gọi cậu tới phòng làm việc nhỉ?”

Trang Cẩm Lộ nghĩ hẳn là giáo viên chủ nhiệm có biết đại khái về tình huống khi cậu đi thi, có lẽ là muốn khích lệ cậu một chút rằng đừng nản chí, học tại trường số 3 cũng đừng tự buông thả mà trượt dài.

Tưởng Trầm Tinh nói tiếp: “Mặt mũi cô này khó chịu thấy rõ luôn, nhìn thì biết ngay là xem thường chúng ta, không muốn dạy lớp mình. Nếu không muốn thì thôi cô đừng tới, bản thân cô đã không được dạy ở trường cấp ba tốt thế mà lại còn chê bai người khác. Thật buồn nôn.”

Trang Cẩm Lộ cũng nhận ra, trong lòng tuy không thoải mái nhưng cũng không nói gì.

Trước tiên, Vương Văn Bình nói sơ lược về kế hoạch mấy ngày này.

Ngày hôm nay làm bài kiểm tra đầu vào, ngày mai đi tham gia đại hội học sinh mới, ngày mốt chính thức bắt đầu học quân sự.

Sau khi nói xong, cô cầm lấy danh sách rồi nói: “Bây giờ thời gian không còn nhiều, những chuyện khác sau này từ từ nói. Bây giờ cô gọi đến tên bạn nào thì bạn đó đứng lên cho mọi người làm quen một chút nhé.”

Danh sách học sinh được sắp xếp dựa trên thành tích kì thi chuyển cấp.

Vương Văn Bình căn cứ theo đấy mà điểm danh.

Người đạt thành tích cao nhất lớp là một cậu nam sinh tên là Chu Trạch Vũ, được 319 điểm.

Chu Trạch Vũ đứng lên, tuy rằng cậu đã rất cố gắng tỏ ra bình thản nhưng trên khuôn mặt ngây ngô vẫn không giấu được vẻ đắc ý.

319 điểm, cao hơn điểm chuẩn hẳn 80 điểm.

Cậu ta vốn cho rằng mình là người đạt số điểm cao nhất trường, tuy vừa mới biết được còn có tên Cố Phàm dở hơi đứng trên mình nhưng nói thế nào đi nữa thì cậu chàng vẫn là người đứng thứ hai. Thế nên khi đứng trước tất cả các bạn học chỉ đạt hơn 200 điểm thì cậu không khỏi vênh vang đắc ý, cảm thấy mình thật ưu việt.

Vương Văn Bình dần đọc đến những cái tên phía dưới danh sách.

Từ dưới đếm lên thì Tưởng Trầm Tinh là người đứng thứ ba, còn Trang Cẩm Lộ đứng thứ hai. Tưởng Trầm Tinh thở phù phù, nở nụ cười: “Tôi thi đã đủ nát rồi, còn cậu thì chắc lúc đi thi vừa mộng du vừa làm bài hả?”

Trang Cẩm Lộ haha cười khổ: “Đừng cười mình, mình đã khổ sở mất mấy ngày đấy.”

Tưởng Trầm Tinh vỗ vỗ bả vai cậu: “Không sao đâu người anh em, nghĩ thoáng chút đi. Sau này tôi dạy cho cậu, nếu tôi mà nghiêm túc học hành thì nhất định sẽ đạt yêu cầu.”

Tuy rằng Trang Cẩm Lộ không cần cậu dạy, nhưng vì hiểu rằng chỉ có cái mồm Tưởng Trầm Tinh là khó nghe thôi chứ tính nết rất tốt, vậy nên cậu bèn cảm kích đáp: “Cảm ơn cậu.”

Cậu suy nghĩ một chút, cũng học theo cách Tưởng Trầm Tinh nói chuyện: “Cảm ơn nha người anh em.”

Lúc này Vương Văn Bình đã gọi đến cái tên xếp thứ nhất từ dưới đếm lên: “Khương Vĩ.”

Không ai đứng lên cả.

Vương Văn Bình cao giọng: “Khương Vĩ? Khương Vĩ là bạn nào?”

Học sinh trong lớp xì xào bàn tán, Vương Văn Bình vỗ mạnh xuống bàn, tất cả liền im bặt.

“Khương Vĩ không đến à?”



Tưởng Trầm Tình lập tức yểm trợ cho bạn hiền: “Thưa cô Vương, Khương Vĩ đi vệ sinh rồi ạ. Bị đau bụng.”

Vương Văn Bình không nói gì. Khi cô đang chuẩn bị chào tạm biệt thì cửa sau lớp học bị đẩy ra.

Khương Vĩ một vai khoác cặp, một tay thọc vào túi quần thể dục, rất tự nhiên mà đứng ở đằng kia.

Cậu vừa nhai kẹo cao su vừa nói: “Có mặt.”

Vương Văn Bình nhíu nhíu mày, nói: “Em là Khương Vĩ à?”

Khương Vĩ ừ một tiếng.

Vương Văn Bình thấy cậu mang cặp, thế là tháo mắt kính xuống rồi hỏi: “Em đi vệ sinh còn mang cặp làm gì?”

Khương Vĩ liếc về phía Tưởng Trầm Tinh một cái, cậu chàng nhanh chóng ra dấu tay cho cậu.

Khương Vĩ hiểu rõ, đáp: “Em bị đau bụng, trong này có trữ sẵn một ít giấy.”

Tưởng Trầm Tinh giơ ngón cái lên.

Các bạn cùng lớp ai nấy đều cố nén kích động mà theo dõi sự việc.

Đối với những học sinh kém như họ mà nói thì chắc chắn Khương Vĩ còn nổi tiếng hơn so với Trang Cẩm Lộ.

1001 tin đồn liên quan đến Khương Vĩ đã sớm bị truyền đi khắp nơi, không biết thật giả thế nào mà mọi người cũng chẳng để tâm, chỉ là hóng drama một chút cho náo nhiệt thôi.

Thế là càng lúc lời đồn về Khương Vĩ càng quá đáng, nào là buộc nữ sinh phải phá thai này, rồi đánh giáo viên, lại còn đánh nhau tới nỗi bị lôi về đồn vân vân mây mây.

Học cùng một trường với Khương Vĩ là chuyện vừa kích thích vừa đáng sợ. Vừa muốn hóng xem cậu ta có thể ngông cuồng bá đạo đến độ nào, vừa sợ cậu sẽ đem phiền toái tới cho mình.

Ngay khi trong lòng các bạn học đều đang thúc giục “Đánh nhau đi”, Vương Văn Bình lại không tính toán thêm với Khương Vĩ nữa, cô chỉ đơn giản tha cho cậu.

“Tìm chỗ ngồi xuống đi.”

Khương Vĩ: “Cảm ơn cô.”

Cậu vừa mới nhấc chân đi tới thì Vương Văn Bình đã nói tiếp: “Nhổ kẹo cao su ra nữa.”

“… Được.”

Khương Vĩ nhổ kẹo vào trong thùng rác, sau đó ngồi xuống chỗ trống sau lưng Tưởng Trầm Tinh.

Cậu vứt ba lô trên mặt bàn, sau đó thoải mái dựa cả người vào lưng ghế mà đưa mắt nhìn lung tung, rồi nhìn thấy Trang Cẩm Lộ ngồi cạnh Tưởng Trầm Tinh.

Từ góc của cậu thì chỉ có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của Trang Cẩm Lộ, cùng với gò má ôn hòa vô hại.

Trang Cẩm Lộ đang nghiêm túc nghe giáo viên chủ nhiệm nói, từ đầu tới cuối đều không một lần liếc mắt nhìn sang nơi khác.

Khương Vĩ chọt chọt Tưởng Trầm Tinh, ra hiệu cho cậu xem điện thoại di động.

Tưởng Trầm Tinh lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy trên đó hiện lên một tin nhắn của Khương Vĩ.

“Ngày hôm qua mày còn gào lên bảo là nếu gặp lại thằng nhóc này thì nhất định sẽ trả mối thù bị cướp mất nữ thần. Sao vậy, sao hôm nay lại ngồi chung rồi?”

Tưởng Trầm Tinh trả lời: “Đâu phải mày không biết tính tao, tao toàn nói miệng vậy thôi à. Trang Cẩm Lộ này ngốc nghếch khù khờ, tao không thể lớn tiếng với cậu ấy. Mày tin không, mới vừa nãy bọn tao còn thảo luận vấn đề học thuật á??? Cậu ấy nhìn tao bằng đôi mắt khát khao học hỏi, trong chớp mắt tao thấy mình như là một thằng cực kì trâu bò luôn!”

Khương Vĩ bật cười: “Ngu ngốc.”

Rồi cậu nói ngay: “Mày add nó đi.”

Tưởng Trầm Tinh: “Mày làm gì mà không tự add?”

Khương Vĩ: “Nó cho tao vào danh sách đen rồi. Mày ngồi gần như vậy, mày đi hỏi đi.”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Trong lòng Tưởng Trầm Tinh vô cùng nể phục mà quay sang nhìn Trang Cẩm Lộ. Dám chặn Khương Vĩ, người anh em này không phải dạng vừa đâu.

Cậu lén lút giật nhẹ góc áo Trang Cẩm Lộ, nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, add nhau đi? Mình add cậu nhé?”

Trang Cẩm Lộ phất tay dưới gầm bàn: “Mình không mang điện thoại di động. Để mình viết ra cho cậu.”

“… Không mang điện thoại di động? Để ở phòng ngủ à?”

“Ở nhà.”

Trang Cẩm Lộ đọc kĩ nội quy trường rồi, trên đó có viết rõ là không được phép mang điện thoại di động.

Cậu nhìn chiếc điện thoại trong tay Tưởng Trầm Tinh, lo âu: “Tốt nhất là cậu nên giấu đi. Sau này cố gắng đừng mang theo, sẽ ảnh hưởng việc học đấy.”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Tên này là người ngoài hành tinh à?

Thời buổi này mà còn có người không động vào điện thoại cả tuần lễ sao???

Lời editor: Hồi đầu mình edit cho Tưởng Trầm Tinh xưng tôi-cậu với Trang Cẩm Lộ vì ban đầu họ chưa quen thân lắm, nhưng mà sau tin nhắn với Khương Vĩ thì mình thấy Tưởng Trầm Tinh đã không còn những định kiến ban đầu về Trang Cẩm Lộ nữa. Thế nên khi họ add nhau mình đã đổi cho Trầm Tinh xưng mình-cậu rồi =)))

Mình được nghỉ hè rồi hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook