Chương 14
Lãnh Thu Nguyệt
03/12/2013
Chuyển ngữ: Cỏ Dại.
Chỉnh sửa: nhoclubu.
***
Cuối cùng Nhuận Ngọc cũng tránh được một kiếp, Đồng Dao cũng đã mấy ngày rồi không ngủ. Thật vất vả chờ Nhuận Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi, chờ hắn ngủ, Đồng Dao mới về phòng mình.
“Mấy ngày nay cô nương đã vất vả rồi.” Bà lão lúc trước từng hầu hạ cô, mang theo vẻ mặt tươi cười bưng thức ăn vào phòng Đồng Dao, “Những thứ này đều là lão nô dặn dò cung nữ đặc biệt làm cho cô nương, cô nương xem có hợp khẩu vị không.”
Đồng Dao mệt mỏi chỉ lắc lắc tay, ngay cả nói cũng lười, chỉ muốn ngủ.
“Lần này phải cảm tạ cô nương, nếu không có sự tương trợ của cô nương, chắc chắn lần này nước Chư Lương sẽ gặp đại nạn.” Bà lão lắc đầu cười, “Hiện tại, đại hoàng tử cũng đã mất, cả nước chỉ còn lại nhị hoàng tử, nhị hoàng tử nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của cô nương! Từ nay về sau toàn bộ nước Chư Lương đều là của nhị hoàng tử. Bây giờ, nhị hoàng tử đã bình an, cô nương cũng đã tốn rất nhiều công sức, chỉ cần nghĩ sau này làm thế nào hầu hạ hoàng đế tương lai của nước Chư Lương cho tốt là được.”
Trong lòng Đồng Dao nhanh chóng xẹt qua một bóng ma, đột nhiên nghĩ tới cái chết của đại hoàng tử. Trước đó vài ngày trong đầu cô luôn tập trung nghĩ về Nhuận Ngọc, sớm không nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ nghĩ lại càng thấy vô cùng kỳ lạ khó hiểu. Rõ ràng là Thấm Ngọc muốn đầu độc Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng, sao Thấm Ngọc lại chết trước? Thấm Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc là người trực tiếp kế thừa ngôi vị, chuyện này…
“Đại hoàng tử là người chính trực hào hoa phong nhã, lại không đau yếu bệnh tật gì, làm sao lại ra đi như vậy chứ?” Đồng Dao thử thăm dò.
“Ai da… Sao có thể là bệnh chứ. Đại hoàng tử đang ở trong hậu viện của tẩm cung thì gặp thích khách. Hiện tại đã phong toả toàn bộ nước Chư Lương, trong thành có nhiều tin đồn, trong dân gian còn truyền miệng tà ma hơn nữa.”
“Vậy sao? Nói thế nào?”
“Không biết thích khách do nước nào trà trộn vào. Ngày ấy, nhị hoàng tử trúng độc, đại hoàng tử vội vã đi khỏi đại điện để qua đây, khi đi ngang qua sân, đột nhiên bốn phía bay tới bốn mũi tên, nghe nói tất cả đều trúng đầu, nơi không được bảo vệ. Hộ vệ ở ngay bên cạnh, nhưng căn bản tên bắn quá nhanh không kịp trở tay. Bốn thích khách được tìm thấy ở gần đó, tất cả đã uống thuốc độc tự sát, toàn bộ khuôn mặt bị phá huỷ, căn bản không biết được thân phận. Hiên tại trong cung đều rối loạn.”
Nhuận Ngọc— là Nhuận Ngọc!
Cả người Đồng Dao run rẩy kịch liệt, chén trà cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Cô nương, cô nương làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, ta muốn trở về nằm một lát.”
“Được, được, là lão nô lắm mồm, làm cô nương hoảng sợ. Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, lão nô xin cáo lui.” Vẻ mặt của bà lão có phần lo nghĩ, hậm hực lui ra ngoài.
Tâm trạng Đồng Dao vô cùng hoảng hốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo xích khoá cửa. Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy có vài binh sĩ ở bên ngoài, đứng trước cửa phòng Đồng Dao.
Dùng hết sức đẩy cửa, rõ ràng cửa đã bị khoá.
“Sao lại thế này? Thả ta ra… Mau thả ta ra!” Đồng Dao dùng sức đập cửa hét lớn, nhưng thị vệ bên ngoài như bị điếc, hoàn toàn không quan tâm.
Đồng Dao run rẩy lùi về phía sau, trong lòng lại càng lạnh giá, cô lại bị giam lỏng…
Không ai biết đại hoàng tử chết như thế nào, không ai, chỉ có cô! Biết bí mật huấn luyện đội cung tiễn, trong rừng rậm đi săn theo kiểu giết hàng loạt, Toại Phong chết, Nghê Sắc chết, hiến tế người sống… Mọi chuyện hoàn toàn là sắp đặt của hắn. Mục đích chính là, giết chết người thừa kế ngôi vị, tự lên ngôi vua! Chuyện giết chết anh em ruột thịt lại phơi bày rành rành trước mắt cô…
Hô hấp của Đồng Dao ngày càng dồn dập.
Nhuận Ngọc đã giết chết con ngựa mà hắn yêu quý nhất, giết ái thiếp của hắn, thậm chí còn giết anh trai hắn. Bề ngoài xinh đẹp nhưng lòng dạ hắn lại ác độc như vậy. Hắn quyết không thể bỏ qua cho người thứ hai biết được chuyện này. Một phi tử thành vật hi sinh để hắn luyện binh, một phi tử khác thì bị hắn tế sống, hiện giờ bốn cung thủ còn lại cũng đã chết, người duy nhất biết rõ chân tướng chỉ còn có một mình cô.
Càng ngày trong lòng Đồng Dao càng rõ ràng. Nhưng việc Thấm Ngọc ban rượu độc hẳn là nằm ngoài dự liệu của Nhuận Ngọc. Sở dĩ Nhuận Ngọc uống rượu độc ở trước mặt mọi người, cũng vì khoảnh khắc này, hắn đang tiến hành một canh bạc, tiền đặt cược chính là mạng của hắn. Hắn đã tỉ mỉ vạch ra kế hoạch ám sát Thấm Ngọc, ngày ấy làm trò uống rượu độc trước mặt quần thần, cũng chỉ đóng kịch cho mọi người xem thôi.
Cái này được gọi là gì nào?
Khổ nhục kế sao?
Để người khác thấy lòng trung thành của hắn với Thấm Ngọc? Cho dù chết cũng không có người nghi ngờ người giết chết Thấm Ngọc hóa ra chính là người em ruột can tâm tình nguyện uống rượu độc này.
Thấm Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc danh chính ngôn thuận lên ngôi vua, hơn nữa còn được lòng của toàn bộ triều đình. Một người em trai lương thiện, một người em trai bị anh mình hãm hại… Người anh trai độc ác ấy đã chết, may mắn còn giữ lại người em trai xinh đẹp được muôn dân yêu mến để ngồi lên ngôi vị!
Đại hoàng tử đã chết, mà cô là người duy nhất biết rõ nội tình…
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Tay Đồng Dao run rẩy nắm thành quyền, nhìn binh sĩ đứng gác bên ngoài, trốn… Hôm nay phải trốn, nhất định phải trốn!
Lòng Đồng Dao đau như dao cắt…
Vì sao người hết lần này đến lần khác muốn cô chết lại là Nhuận Ngọc, vì sao… Vì sao lại là cô và hắn… Nước mắt cứ thi nhau rớt xuống.
Đồng Dao như ngồi trên đống lửa, đi đi lại lại ở trong phòng.
Bên ngoài vẫn có người canh gác, cửa sổ có thanh chắn bằng đồng, nếu như đập nhất định sẽ phát ra tiếng vang. Cô nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chờ mong trời mau tối.
Mỗi một phút đều trở nên vô cùng gian nan, thật lâu sau, sắc trời dần dần tối lại. Có cung nữ đi vào, mang lò sưởi tới đốt.
Đồng Dao vẫn đang tiếp tục chờ thời cơ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Nhuận Ngọc chưa bắt đầu hành động.
Trăng đã lên, ánh trăng sáng tỏ, trước cửa có hai người canh gác, bây giờ cũng dẫ khuya, một người đã đi. Đồng Dao dập tắt lò sưởi, có lẽ thị vệ tưởng cô chuẩn bị đi ngủ.
Cô tháo lò sưởi ra. Cái giá đỡ của lò sưởi làm từ trúc, Đồng Dao dùng chăn bọc nó lại, cố gắng bẻ thành hai đoạn, như vậy sẽ không phát ra tiếng động.
Cô dùng sức kéo khăn trải giường, xé ra một mảnh vải dài, nghiêng người từ cửa sổ quan sát tên thị vệ kia, dường như hắn không phát hiện gì cả.
Cô nhẹ nhàng quấn mảnh vải vòng quanh hai thanh chắn cửa sổ bằng đồng, sau đó cắm vào gậy trúc từ giữa mảnh vải vào bên trong, rồi hai tay nắm chặt gậy trúc, bắt đầu xoay theo chiều kim đồng hồ.
Có thể là do căng thẳng, không lâu sau đầu Đồng Dao đã đổ đầy mồ hôi. Cách thực hiện này là lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng một lực rất nhỏ có thể bẻ gẫy hai thanh chắn cửa bằng đồng, lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đây là phương pháp an toàn nhất.
Không lâu sau, chợt nghe thấy một tiếng trầm đục, thanh chắn cửa bị vặn gãy ở khúc giữa. Trong lòng Đồng Dao vui mừng khôn xiết, vị trí đoạn gãy rất tốt, có thể chạy trốn.
Cô đứng dậy, hai tay chống trên khung cửa sổ, vừa định nhảy ra, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay to, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Đồng Dao, giữ cô lại.
Đồng Dao sợ tới mức hét lên, ngoảnh đầu lại thấy khuôn mặt trắng bệch của Nhuận Ngọc. Ánh trăng chiếu xuống, con ngươi đen tối của hắn như tản ra lời nguyền ma quỷ, tóc đen bay bay lộ ra vẻ vô cùng ma mị. Hắn chỉ mặc áo khoác, ánh mắt nghiêm nghị, trái tim Đồng Dao đập nhanh đến nổi sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Tay trói gà không chặt, lại có thể bẻ gãy cửa sổ.” Nhuận Ngọc thản nhìn đảo qua thanh chắn cửa sổ bằng đồng đã bị bẻ gãy, “Quả thật là một người con gái thông minh, không hổ là hậu duệ của thợ rèn.”
Cả người Đồng Dao lạnh buốt, không nói nên lời. Nhuận Ngọc đưa tay mở mạng che mặt của Đồng Dao, mảnh vải tím rơi xuống đất.
“Không…”
Đồng Dao sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
“Để hoàng nhi nhìn mặt người, mẫu hậu!” Trong mắt của Nhuận Ngọc lộ ra sự hung ác độc địa.
“Ngươi… Ngươi biết?”
“Ha ha… Ha ha…” Đột nhiên Nhuận Ngọc cười lớn, có vẻ hơi mất lý trí, “Ngày ấy, người thật sự nghĩ rằng người có thể dễ dàng thoát khỏi tay hoàng nhi sao?”
“Ngươi? Là ngươi cố ý để cho ta chạy?”
“Chính xác.” Nhuận Ngọc nắm chặt vai Đồng Dao, cô đau đến cau mày, “Hoàng nhi thả người, vì muốn danh chính ngôn thuận giết người. Không thể tưởng tượng được mẫu hậu mạng lớn, có người chết thay…”
Đồng Dao đột nhiên nhớ tới người thôn phụ giặt quần áo ở bờ sông. Chính thủ hạ của Nhuận Ngọc cho rằng người thôn phụ khi đã thay đổi quần áo đó chính là cô, mới ra tay giết chết.
“Ta nghĩ ngươi đã chết, lại không thể ngờ người vẫn còn sống trên đời này, hơn nữa còn ngu xuẩn dâng chính mình đến trước mặt ta!”
Nhuận Ngọc lấy tay khẽ chạm tay vào đôi môi trắng bệch của Đồng Dao, dáng vẻ như một kẻ khát máu.
“Ngay từ đầu ngươi đã biết đó là ta? Vì sao lại không giết ta!”
Nhuận Ngọc nghiêng mặt, khẽ cười: “Sai, ban đầu, ta cho rằng mẫu hậu người đã chết. Mẫu hậu dùng thảo dược thay đổi dung mạo, ha ha, tuy rằng giọng nói hơi giống nhau, nhưng ta vẫn chưa nghĩ đến. Cho đến một ngày…”
“— — —”
Nhuận Ngọc nhẹ nhàng cúi người xuống, mùi hương hoa quế tràn bao trùm lấy Đồng Dao, khiến Đồng Dao lui về phía sau để trốn tránh. Nhưng vai lại bị Nhuận Ngọc nắm chặt, không cách nào lui đi: “Mãi cho đến một ngày, giữa dòng sông trong vắt, hương sen thoang thoảng, không mảnh vải che thân, làn da đẹp không tỳ vết. Ta nhìn thấy toàn bộ cơ thể của người. Dưới bóng nước, thân thể mẫu hậu trần trụi, nhưng khuôn mặt mẫu hậu vì sao lại trắng bệch như vậy…”
“Đủ rồi!” Đồng Dao không nghe nổi nữa, dùng sức lắc đầu vài cái, Nhuận Ngọc phải là bị bệnh nặng mới khỏi mới đúng, nhưng sức mạnh này lại khiến Đồng Dao không có cách nào giãy giụa, Đồng Dao thật sự thán phục khả năng hồi phục của hắn, “Nếu đã biết là ta, vì sao không trực tiếp giết ta! Vì sao khi đó còn muốn dây dưa với ta, nói những lời đó, những lời…”
“Ha ha, gả cho phụ vương, rồi lại muốn gả cho hoàng huynh, người đã có nhiều đàn ông như vậy, thêm ta thì có sao đâu…”
“… Vô sỉ!”
Đồng Dao tức giận cắn chặt răng.
“Ta vô sỉ ư?” Nhuận Ngọc cười lạnh, giọng nâng cao không ít, “Chẳng nhẽ người dám nói người chưa từng có tình ý với ta, chưa từng mong chờ sự quan tâm của ta?”
“Ta không có!”
“Chưa từng có tình ý với ta, vì sao mỗi ngày đều sầu não, vì sao giải độc cho ta? Người sợ ta sẽ chết, người không nỡ để ta chết…” Lý do trắng trợn của Nhuận Ngọc trực tiếp kích thích thần kinh vốn đã mỏng manh yếu ớt của Đồng Dao.
“Ta…”
Đột nhiên hắn đẩy mạnh Đồng Dao ra, hai mắt giận giữ nhìn cô: “Người đã gả cho phụ hoàng, rồi lại hạ độc người, sau đó lại mưu toan tái giá với Thấm Ngọc, hiện tại lại có tình ý với ta… Người mới là kẻ vô sỉ nhất chứ!”
“Ta hoàn toàn không biết chuyện tái giá với đại hoàng tử!”
“Không phải ý của người thì sao sứ giả nước Hồng Ngọc lại biết người vẫn còn trong trắng, sao lại ép Thấm Ngọc lập người làm phi!”
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, người giết phụ hoàng của ngươi căn bản không phải ta. Ta căn bản không phải hoàng hậu của nước Chư Lương các người!”
“Ăn nói hàm hồ!”
Đồng Dao thật sự sắp sụp đổ, rớt nước mắt nhưng lại bật cười: “Tuỳ ngươi đi, dù ta có trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Ta biết người giết đại hoàng tử là ngươi, muốn giết người diệt khẩu chứ gì… Ta là người cuối cùng biết hết mọi chuyện. Dù thế nào, ngươi cũng không giữ lại cái mạng của ta. Muốn giết cứ giết đi.”
“Muốn giết người, việc gì ta phải mang người về?”
Nhuận Ngọc khẽ nhếch miệng, vẻ mặt tà khí.
“Có ý gì?”
“Ta thay đổi ý định.” Hai tay Nhuận Ngọc khoanh trước ngực, từng bước đi về phía cô, “Người là nước cờ cuối cùng của ta, ta phải lợi dụng thật tốt mới đúng.”
Chỉnh sửa: nhoclubu.
***
Cuối cùng Nhuận Ngọc cũng tránh được một kiếp, Đồng Dao cũng đã mấy ngày rồi không ngủ. Thật vất vả chờ Nhuận Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi, chờ hắn ngủ, Đồng Dao mới về phòng mình.
“Mấy ngày nay cô nương đã vất vả rồi.” Bà lão lúc trước từng hầu hạ cô, mang theo vẻ mặt tươi cười bưng thức ăn vào phòng Đồng Dao, “Những thứ này đều là lão nô dặn dò cung nữ đặc biệt làm cho cô nương, cô nương xem có hợp khẩu vị không.”
Đồng Dao mệt mỏi chỉ lắc lắc tay, ngay cả nói cũng lười, chỉ muốn ngủ.
“Lần này phải cảm tạ cô nương, nếu không có sự tương trợ của cô nương, chắc chắn lần này nước Chư Lương sẽ gặp đại nạn.” Bà lão lắc đầu cười, “Hiện tại, đại hoàng tử cũng đã mất, cả nước chỉ còn lại nhị hoàng tử, nhị hoàng tử nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của cô nương! Từ nay về sau toàn bộ nước Chư Lương đều là của nhị hoàng tử. Bây giờ, nhị hoàng tử đã bình an, cô nương cũng đã tốn rất nhiều công sức, chỉ cần nghĩ sau này làm thế nào hầu hạ hoàng đế tương lai của nước Chư Lương cho tốt là được.”
Trong lòng Đồng Dao nhanh chóng xẹt qua một bóng ma, đột nhiên nghĩ tới cái chết của đại hoàng tử. Trước đó vài ngày trong đầu cô luôn tập trung nghĩ về Nhuận Ngọc, sớm không nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ nghĩ lại càng thấy vô cùng kỳ lạ khó hiểu. Rõ ràng là Thấm Ngọc muốn đầu độc Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng, sao Thấm Ngọc lại chết trước? Thấm Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc là người trực tiếp kế thừa ngôi vị, chuyện này…
“Đại hoàng tử là người chính trực hào hoa phong nhã, lại không đau yếu bệnh tật gì, làm sao lại ra đi như vậy chứ?” Đồng Dao thử thăm dò.
“Ai da… Sao có thể là bệnh chứ. Đại hoàng tử đang ở trong hậu viện của tẩm cung thì gặp thích khách. Hiện tại đã phong toả toàn bộ nước Chư Lương, trong thành có nhiều tin đồn, trong dân gian còn truyền miệng tà ma hơn nữa.”
“Vậy sao? Nói thế nào?”
“Không biết thích khách do nước nào trà trộn vào. Ngày ấy, nhị hoàng tử trúng độc, đại hoàng tử vội vã đi khỏi đại điện để qua đây, khi đi ngang qua sân, đột nhiên bốn phía bay tới bốn mũi tên, nghe nói tất cả đều trúng đầu, nơi không được bảo vệ. Hộ vệ ở ngay bên cạnh, nhưng căn bản tên bắn quá nhanh không kịp trở tay. Bốn thích khách được tìm thấy ở gần đó, tất cả đã uống thuốc độc tự sát, toàn bộ khuôn mặt bị phá huỷ, căn bản không biết được thân phận. Hiên tại trong cung đều rối loạn.”
Nhuận Ngọc— là Nhuận Ngọc!
Cả người Đồng Dao run rẩy kịch liệt, chén trà cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Cô nương, cô nương làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, ta muốn trở về nằm một lát.”
“Được, được, là lão nô lắm mồm, làm cô nương hoảng sợ. Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, lão nô xin cáo lui.” Vẻ mặt của bà lão có phần lo nghĩ, hậm hực lui ra ngoài.
Tâm trạng Đồng Dao vô cùng hoảng hốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo xích khoá cửa. Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy có vài binh sĩ ở bên ngoài, đứng trước cửa phòng Đồng Dao.
Dùng hết sức đẩy cửa, rõ ràng cửa đã bị khoá.
“Sao lại thế này? Thả ta ra… Mau thả ta ra!” Đồng Dao dùng sức đập cửa hét lớn, nhưng thị vệ bên ngoài như bị điếc, hoàn toàn không quan tâm.
Đồng Dao run rẩy lùi về phía sau, trong lòng lại càng lạnh giá, cô lại bị giam lỏng…
Không ai biết đại hoàng tử chết như thế nào, không ai, chỉ có cô! Biết bí mật huấn luyện đội cung tiễn, trong rừng rậm đi săn theo kiểu giết hàng loạt, Toại Phong chết, Nghê Sắc chết, hiến tế người sống… Mọi chuyện hoàn toàn là sắp đặt của hắn. Mục đích chính là, giết chết người thừa kế ngôi vị, tự lên ngôi vua! Chuyện giết chết anh em ruột thịt lại phơi bày rành rành trước mắt cô…
Hô hấp của Đồng Dao ngày càng dồn dập.
Nhuận Ngọc đã giết chết con ngựa mà hắn yêu quý nhất, giết ái thiếp của hắn, thậm chí còn giết anh trai hắn. Bề ngoài xinh đẹp nhưng lòng dạ hắn lại ác độc như vậy. Hắn quyết không thể bỏ qua cho người thứ hai biết được chuyện này. Một phi tử thành vật hi sinh để hắn luyện binh, một phi tử khác thì bị hắn tế sống, hiện giờ bốn cung thủ còn lại cũng đã chết, người duy nhất biết rõ chân tướng chỉ còn có một mình cô.
Càng ngày trong lòng Đồng Dao càng rõ ràng. Nhưng việc Thấm Ngọc ban rượu độc hẳn là nằm ngoài dự liệu của Nhuận Ngọc. Sở dĩ Nhuận Ngọc uống rượu độc ở trước mặt mọi người, cũng vì khoảnh khắc này, hắn đang tiến hành một canh bạc, tiền đặt cược chính là mạng của hắn. Hắn đã tỉ mỉ vạch ra kế hoạch ám sát Thấm Ngọc, ngày ấy làm trò uống rượu độc trước mặt quần thần, cũng chỉ đóng kịch cho mọi người xem thôi.
Cái này được gọi là gì nào?
Khổ nhục kế sao?
Để người khác thấy lòng trung thành của hắn với Thấm Ngọc? Cho dù chết cũng không có người nghi ngờ người giết chết Thấm Ngọc hóa ra chính là người em ruột can tâm tình nguyện uống rượu độc này.
Thấm Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc danh chính ngôn thuận lên ngôi vua, hơn nữa còn được lòng của toàn bộ triều đình. Một người em trai lương thiện, một người em trai bị anh mình hãm hại… Người anh trai độc ác ấy đã chết, may mắn còn giữ lại người em trai xinh đẹp được muôn dân yêu mến để ngồi lên ngôi vị!
Đại hoàng tử đã chết, mà cô là người duy nhất biết rõ nội tình…
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Tay Đồng Dao run rẩy nắm thành quyền, nhìn binh sĩ đứng gác bên ngoài, trốn… Hôm nay phải trốn, nhất định phải trốn!
Lòng Đồng Dao đau như dao cắt…
Vì sao người hết lần này đến lần khác muốn cô chết lại là Nhuận Ngọc, vì sao… Vì sao lại là cô và hắn… Nước mắt cứ thi nhau rớt xuống.
Đồng Dao như ngồi trên đống lửa, đi đi lại lại ở trong phòng.
Bên ngoài vẫn có người canh gác, cửa sổ có thanh chắn bằng đồng, nếu như đập nhất định sẽ phát ra tiếng vang. Cô nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chờ mong trời mau tối.
Mỗi một phút đều trở nên vô cùng gian nan, thật lâu sau, sắc trời dần dần tối lại. Có cung nữ đi vào, mang lò sưởi tới đốt.
Đồng Dao vẫn đang tiếp tục chờ thời cơ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Nhuận Ngọc chưa bắt đầu hành động.
Trăng đã lên, ánh trăng sáng tỏ, trước cửa có hai người canh gác, bây giờ cũng dẫ khuya, một người đã đi. Đồng Dao dập tắt lò sưởi, có lẽ thị vệ tưởng cô chuẩn bị đi ngủ.
Cô tháo lò sưởi ra. Cái giá đỡ của lò sưởi làm từ trúc, Đồng Dao dùng chăn bọc nó lại, cố gắng bẻ thành hai đoạn, như vậy sẽ không phát ra tiếng động.
Cô dùng sức kéo khăn trải giường, xé ra một mảnh vải dài, nghiêng người từ cửa sổ quan sát tên thị vệ kia, dường như hắn không phát hiện gì cả.
Cô nhẹ nhàng quấn mảnh vải vòng quanh hai thanh chắn cửa sổ bằng đồng, sau đó cắm vào gậy trúc từ giữa mảnh vải vào bên trong, rồi hai tay nắm chặt gậy trúc, bắt đầu xoay theo chiều kim đồng hồ.
Có thể là do căng thẳng, không lâu sau đầu Đồng Dao đã đổ đầy mồ hôi. Cách thực hiện này là lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng một lực rất nhỏ có thể bẻ gẫy hai thanh chắn cửa bằng đồng, lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đây là phương pháp an toàn nhất.
Không lâu sau, chợt nghe thấy một tiếng trầm đục, thanh chắn cửa bị vặn gãy ở khúc giữa. Trong lòng Đồng Dao vui mừng khôn xiết, vị trí đoạn gãy rất tốt, có thể chạy trốn.
Cô đứng dậy, hai tay chống trên khung cửa sổ, vừa định nhảy ra, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay to, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Đồng Dao, giữ cô lại.
Đồng Dao sợ tới mức hét lên, ngoảnh đầu lại thấy khuôn mặt trắng bệch của Nhuận Ngọc. Ánh trăng chiếu xuống, con ngươi đen tối của hắn như tản ra lời nguyền ma quỷ, tóc đen bay bay lộ ra vẻ vô cùng ma mị. Hắn chỉ mặc áo khoác, ánh mắt nghiêm nghị, trái tim Đồng Dao đập nhanh đến nổi sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Tay trói gà không chặt, lại có thể bẻ gãy cửa sổ.” Nhuận Ngọc thản nhìn đảo qua thanh chắn cửa sổ bằng đồng đã bị bẻ gãy, “Quả thật là một người con gái thông minh, không hổ là hậu duệ của thợ rèn.”
Cả người Đồng Dao lạnh buốt, không nói nên lời. Nhuận Ngọc đưa tay mở mạng che mặt của Đồng Dao, mảnh vải tím rơi xuống đất.
“Không…”
Đồng Dao sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
“Để hoàng nhi nhìn mặt người, mẫu hậu!” Trong mắt của Nhuận Ngọc lộ ra sự hung ác độc địa.
“Ngươi… Ngươi biết?”
“Ha ha… Ha ha…” Đột nhiên Nhuận Ngọc cười lớn, có vẻ hơi mất lý trí, “Ngày ấy, người thật sự nghĩ rằng người có thể dễ dàng thoát khỏi tay hoàng nhi sao?”
“Ngươi? Là ngươi cố ý để cho ta chạy?”
“Chính xác.” Nhuận Ngọc nắm chặt vai Đồng Dao, cô đau đến cau mày, “Hoàng nhi thả người, vì muốn danh chính ngôn thuận giết người. Không thể tưởng tượng được mẫu hậu mạng lớn, có người chết thay…”
Đồng Dao đột nhiên nhớ tới người thôn phụ giặt quần áo ở bờ sông. Chính thủ hạ của Nhuận Ngọc cho rằng người thôn phụ khi đã thay đổi quần áo đó chính là cô, mới ra tay giết chết.
“Ta nghĩ ngươi đã chết, lại không thể ngờ người vẫn còn sống trên đời này, hơn nữa còn ngu xuẩn dâng chính mình đến trước mặt ta!”
Nhuận Ngọc lấy tay khẽ chạm tay vào đôi môi trắng bệch của Đồng Dao, dáng vẻ như một kẻ khát máu.
“Ngay từ đầu ngươi đã biết đó là ta? Vì sao lại không giết ta!”
Nhuận Ngọc nghiêng mặt, khẽ cười: “Sai, ban đầu, ta cho rằng mẫu hậu người đã chết. Mẫu hậu dùng thảo dược thay đổi dung mạo, ha ha, tuy rằng giọng nói hơi giống nhau, nhưng ta vẫn chưa nghĩ đến. Cho đến một ngày…”
“— — —”
Nhuận Ngọc nhẹ nhàng cúi người xuống, mùi hương hoa quế tràn bao trùm lấy Đồng Dao, khiến Đồng Dao lui về phía sau để trốn tránh. Nhưng vai lại bị Nhuận Ngọc nắm chặt, không cách nào lui đi: “Mãi cho đến một ngày, giữa dòng sông trong vắt, hương sen thoang thoảng, không mảnh vải che thân, làn da đẹp không tỳ vết. Ta nhìn thấy toàn bộ cơ thể của người. Dưới bóng nước, thân thể mẫu hậu trần trụi, nhưng khuôn mặt mẫu hậu vì sao lại trắng bệch như vậy…”
“Đủ rồi!” Đồng Dao không nghe nổi nữa, dùng sức lắc đầu vài cái, Nhuận Ngọc phải là bị bệnh nặng mới khỏi mới đúng, nhưng sức mạnh này lại khiến Đồng Dao không có cách nào giãy giụa, Đồng Dao thật sự thán phục khả năng hồi phục của hắn, “Nếu đã biết là ta, vì sao không trực tiếp giết ta! Vì sao khi đó còn muốn dây dưa với ta, nói những lời đó, những lời…”
“Ha ha, gả cho phụ vương, rồi lại muốn gả cho hoàng huynh, người đã có nhiều đàn ông như vậy, thêm ta thì có sao đâu…”
“… Vô sỉ!”
Đồng Dao tức giận cắn chặt răng.
“Ta vô sỉ ư?” Nhuận Ngọc cười lạnh, giọng nâng cao không ít, “Chẳng nhẽ người dám nói người chưa từng có tình ý với ta, chưa từng mong chờ sự quan tâm của ta?”
“Ta không có!”
“Chưa từng có tình ý với ta, vì sao mỗi ngày đều sầu não, vì sao giải độc cho ta? Người sợ ta sẽ chết, người không nỡ để ta chết…” Lý do trắng trợn của Nhuận Ngọc trực tiếp kích thích thần kinh vốn đã mỏng manh yếu ớt của Đồng Dao.
“Ta…”
Đột nhiên hắn đẩy mạnh Đồng Dao ra, hai mắt giận giữ nhìn cô: “Người đã gả cho phụ hoàng, rồi lại hạ độc người, sau đó lại mưu toan tái giá với Thấm Ngọc, hiện tại lại có tình ý với ta… Người mới là kẻ vô sỉ nhất chứ!”
“Ta hoàn toàn không biết chuyện tái giá với đại hoàng tử!”
“Không phải ý của người thì sao sứ giả nước Hồng Ngọc lại biết người vẫn còn trong trắng, sao lại ép Thấm Ngọc lập người làm phi!”
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, người giết phụ hoàng của ngươi căn bản không phải ta. Ta căn bản không phải hoàng hậu của nước Chư Lương các người!”
“Ăn nói hàm hồ!”
Đồng Dao thật sự sắp sụp đổ, rớt nước mắt nhưng lại bật cười: “Tuỳ ngươi đi, dù ta có trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Ta biết người giết đại hoàng tử là ngươi, muốn giết người diệt khẩu chứ gì… Ta là người cuối cùng biết hết mọi chuyện. Dù thế nào, ngươi cũng không giữ lại cái mạng của ta. Muốn giết cứ giết đi.”
“Muốn giết người, việc gì ta phải mang người về?”
Nhuận Ngọc khẽ nhếch miệng, vẻ mặt tà khí.
“Có ý gì?”
“Ta thay đổi ý định.” Hai tay Nhuận Ngọc khoanh trước ngực, từng bước đi về phía cô, “Người là nước cờ cuối cùng của ta, ta phải lợi dụng thật tốt mới đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.