Chương 49
Lãnh Thu Nguyệt
24/03/2014
Chuyển ngữ: Cỏ dại
“Vũ Quân, là tiếng lá trúc va vào nhau sao?” Đồng Dao mở to mắt, nhìn xung quanh.
“. . . . . .”
“Làm sao mà ta cảm thấy như có tiếng người khóc?”
“Không phải sợ, có ta ở đây.” Vũ Quân thì thầm, bình tĩnh nhìn xung quanh, khuôn mặt hoà nhã tỏ vẻ dũng cảm.
“Vũ Quân, ngươi xem phía trước có cái gì đó?” Đồng Dao ôm chặt lấy cánh tay Vũ Quân, phát hiện hai đầu gối mình bắt đầu run rẩy.
“Chúng ta cùng đi tới đó xem.”
Thực ra Đồng Dao không muốn đi tới đó, nhưng thấy bộ dáng rất kiên quyết của Vũ Quân, rất sợ nếu để hắn đi vào một mình, đành phải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi đi về phía trước.
Khi gần tới nơi, hoá ra là một cái nhà bị cháy đen, nhìn qua rách tả tơi. Nhìn lướt qua, cũng không tìm thấy cánh cửa ở đâu, chỉ nhìn thấy một ô cửa số tối om, có rất nhiều chắn song làm bằng đồng đen. Từ xa nhìn lại, giống như một cái miệng rộng thở ra đầy khí đen.
Lẫn trong tiếng gió rít gào, dường như có người khóc nấc lên thành từng cơn và tiếng rên rỉ, mỗi tiếng hét theo tiếng tiếng lá trúc lúc có lúc không. Đồng Dao cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác ghê rợn khiến cô buồn nôn.
“Nàng đứng ở đây, ta đi qua xem bên trong là cái gì.”
“Không được, không được đi!” Đột nhiên Đồng Dao kêu lên, nắm chặt lấy Vũ Quân. Ngay cả cô cũng không nói rõ được vì sao, dù có thế nào cô cũng có một cảm giác nhất định không thể để Vũ Quân đi vào.
“Đừng đi, Vũ Quân, ta cảm thấy không ổn! Đừng đi, đứng tới gần!”
“Đồng Dao, bình tĩnh lại, đừng sợ! Đừng sợ!” Vũ Quân an ủi, vỗ vai cô, “Ta chỉ đi qua nhìn một chút, nhìn qua cửa sổ, bảo đảm cách xa, ta không sao.”
Đồng Dao ôm chặt lấy cánh tay Vũ Quân: “Cùng nhau đi, chỉ nhìn một chút, không được tới gần.”
“Được.”
Hai người từ từ đi về phía trước, mùi hôi thối càng ngày càng gần. Đúng lúc này, đột nhiên một con chuột rất lớn chạy qua chân Đồng Dao, khiến cô sợ tới mức tim như ngừng đập.
Đồng Dao nheo mắt, nhìn khung cửa sổ tối om, không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Dường như cửa sổ này là bức chắn ngăn cách giữa trần gian và địa ngục, cô cố gắng kéo Vũ Quân, không cho phép hắn đi tiếp về phía trước.
Bên trong tối đen, không có chút ánh sáng, gần như không nhìn thấy gì.
“Đồng Dao, nàng nghe đi, có tiếng nói, nghe rất quen.”
Thần kinh Đồng Dao đã bị kéo căng tới cực điểm, dường như đã mất đi khả năng tư duy. Lúc này thần trí mới được Vũ Quân gọi trở lại, trong góc tối cô nhận ra người đang nức nở khóc: “Đây… Là Hoán Nhi…”
“Thất công chúa…” Đột nhiên giữa song cửa đen truyền ra tiếng gọi.
Tâm trạng Đồng Dao căng thẳng: “Hoán Nhi, là ngươi sao? Ngươi ở trong đó?”
“Thất công chúa! Hoàng tử!” Sau vài tiếng động nhỏ, bên cửa sổ xuất hiện khuôn mặt vàng vọt, khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt đen đã khóc đến đỏ bừng, mái tóc rối bù.
Đồng Dao không nhận ra hắn, làm sao mới có một hồi không thấy, cả người Hoán Nhi đã thay đổi thế này. Nếu không phải đã biết hắn, thì thật sự đã cho rằng hắn là quỷ sống trong rừng.
“Hoàng tử, cứu nô tài, cứu nô tài! Đưa nô tài ra ngoài! Thất công chúa, van xin người!” Hoán Nhi cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi song cửa, nước mắt tuôn rơi, khiến cho người ta thấy mà đau lòng.
“Hoán Nhi đừng sợ”. Vũ Quân giãn mày, chìa tay tìm khuôn mặt của Hoán Nhi.
Trong đầu Đồng Dao như có một trận mây đen thổi qua, nắm chặt lấy tay Vũ Quân: “Đừng chạm vào!” Cô nghĩ, cô đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Vũ Quân hoảng sợ.
Bỗng nhiên có tiếng gào thét thảm thiết từ trong phòng phát ra, một bóng đen từ bên trong xông tới, sau đó là chuỗi âm thanh ầm ầm, lộ ra khuôn mặt dữ tợn sát ngay trên cửa sổ. Đồng Dao túm chặt Vũ Quân lại phía sau.
“A —— cứu ta! Cứu ta! Ta đau quá a ——” Sắc mặt khô vàng, trên mặt có nhiều vết chấm màu đen và phù nề, chảy ra nhiều mủ màu đỏ, hai mắt đầy tơ máu. Người kia phát điên mà rung song cửa, còn ra sức dùng răng cắn, phát ra những tiếng vang khanh khách, trong lòng Đồng Dao sợ hãi.
“Đau chết mất! Đau chết ta——thả ta ra, thả ta ra——” Người kia rất đau đớn, dùng sức chà khuôn mặt vào cửa sổ, máu bắn tung toé khắp nơi.
Đồng Dao phản ứng rất nhanh, nàng kéo Vũ Quân lại, hai người nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Đừng đi—— cứu ta! Đừng đi!” Tiếng kêu tới xé lòng vang vọng trong không gian nơi đây.
Vũ Quân sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt, toàn thân lạnh ngắt.
Đồng Dao ra sức thở, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đừng nhìn, Vũ Quân, trở về, chúng ta về thôi.”
Vũ Quân vẫn đứng tại chỗ không đi, nhìn khuôn mặt đáng sợ của người đó, nhìn ngón tay đang thối rữa của hắn.
“Thất công chúa, cứu nô tài! Thất công chúa, nô tài rất sợ!” Hoán Nhi khóc tới xé lòng. Bộ dáng người kia như quỷ, đã phát điên, nắm lấy cổ Hoán Nhi, dữ tợn cắn vào tai Hoán Nhi. Hoán Nhi không chịu được hét lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Đồng Dao bật khóc: “Vũ Quân, ta xin ngươi, đừng nhìn nữa.Chúng ta —–đi, về thôi! Không thể tiếp tục ở đây, ta van xin ngươi! Đi, đi mau!” Đồng Dao không biết sức lực ở đâu, kéo Vũ Quân đi về.
Mọi tế bào dường như đã kiệt sức, ngay cả lòng bàn chân giẫm lên đất cũng trở nên yếu ớt, dinh dính, Đồng Dao cúi đầu nhìn, thứ cháy sém trên mặt đất, không phải là đất. Hô hấp của Đồng Dao dồn dập, cảm giác như mình đang ở trong địa ngục. Đây là cành cây sao? Tại sao trông lại cháy ngón tay bị cháy đen thế, đây là cái gì, là răng người sao? Chuyện này…
Cả vũ trụ dường như điên đảo. Đồng Dao trống rỗng người như sắp ngã…
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn! Chúng ta trở về, ta đưa nàng về.” Vũ Quân kéo Đồng Dao vào trong lồng ngực, sức lớn tưởng như có thể bóp nát cô.
Lồng ngực ấm áp của Vũ Quân đưa Đồng Dao trở về cảm thấy sự tồn tại của mình: “Được, đi về, ta phải về thôi.”
“Được, cùng nhau trở về! Đừng sợ, đã có ta!”
“Được.”
Cùng nhau chạy một mạch như điên trở về, đầu óc hỗn loạn giống như bị quăng bom nổ bùm một tiếng. Đồng Dao cố gắng điều hoà hơi thở của mình, quay đầu lại nhìn Vũ Quân, hắn đưa tay kéo cô đi, giúp cho cô cảm thấy thoải mái. Nhưng nhìn qua dáng vẻ của hắn không được tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống. Đồng Dao cắn răng để bản thân mình phải kiên cường lên, tự nói với bản thân: không thể tiếp tục làm gánh nặng cho Vũ Quân, cô phải cố gắng chịu đựng.
Tuy đã cố gắng quên đi cảnh tượng lúc nãy, nhưng nếu đã là sự thật, sẽ phải đối mặt. Huống chi, bởi vì cô thô lỗ, bởi vì do lúc đầu không hiểu rõ tình hình, hiện tại đã trở nên hỏng bét.
Đi về tới cửa sổ trước phòng, Đồng Dao kéo Vũ Quân lại: “Đừng đi vào trong, cởi hết quần áo ra.”
Vũ Quân sửng sốt.
“Đừng ngây ra đấy làm gì, cởi quần áo, áo trong cũng không để lại.”
Lập tức khuôn mặt Vũ Quân đỏ ửng, vội vàng quay sang chỗ khác.
Lúc này tâm trạng Đồng Dao rất rối bời, cũng không cảm thấy xấu hổ: “Vũ Quân, mau cởi hết quần áo ra!”
“Nàng đây là…” Vũ Quân đưa lưng về phía cô, tỏ vẻ băn khoăn.
“Khi nào vào phòng, ta sẽ từ từ giải thích rõ cho ngươi. Tóm lại trước tiên ngươi cởi hết quần áo ra, không cởi hết không được vào phòng.”
Động tác của Đồng Dao nhanh chóng, đã cởi hết quần áo trên người mình, nhưng nhìn Vũ Quân vẫn ăn mặc chỉnh tề, không có một chút nhúc nhích, nóng nảy nói: “Này, ta nói nếu ngươi không cởi, ta sẽ giúp ngươi cởi!”
“Không, không, để ta tự làm là được rồi.” Vũ Quân vội vàng từ chối, khẽ vươn tay, cởi áo ngoài, dưới ánh trăng, lộ ra chiếc lưng thon dài cùng làn da hoàn mỹ. Đồng Dao ngẩn người, hoá ra mình cũng có phản ứng với cơ thể của hắn, hai má cô nóng lên, quay người… không dám nhìn thẳng.
“Ta đi vào trước, người cởi xong thì đi vào.”
“Được.” Giọng Vũ Quân rất nhỏ.
Đi vào trong phòng, Đồng Dao dùng tay xé chiếc ga giường quấn lên người. Sau đó Vũ Quân đi vào, Đồng Dao xấu hổ dời tầm mắt, tiện tay xé ga giường cho hắn.
“Người đâu!”
Ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng bước chân, một cung nữ đi vào. Trông thấy bộ dạng của Đồng Dao cùng Vũ Quân, sợ tới mức thở hổn hển.
Nhưng Đồng Dao không quan tâm nhiều như vậy: “Chuẩn bị nước! Chúng ta muốn tắm.”
“Dạ?” Cung nữ há hốc mồm, quai hàm cũng trật khỏi khớp.
“Ta nói chúng ta muốn tắm, mang nước ấm tới đây.”
“Vâng… Vâng…” Cung nữ vội vàng chạy đi.
“Từ từ, ở phòng bếp có dấm không?”
“Chuyện này… Có ạ. Thất công chúa, ngươi muốn…”
“Có là tốt rồi,” Đồng Dao vội vàng căn dặn, “ Trong phòng có bếp lò, nấu một nồi dấm. Còn có, có một số trang phục ngoài cửa sổ, cho người đem đi thiêu, sau đó chôn đi.”
“. . . . . .”
Cung nữ trợn tròn mắt, bất động tại chỗ. Đồng Dao nhíu mày: “Còn không mau đi làm đi, ngơ ngẩn ở đó làm gì?”
“Dạ, dạ!” Ánh mắt cung nữ nghi ngờ liếc nhìn Vũ Quân, thay bọn họ đóng kín cửa, xoay người chạy đi.
“Đồng Dao…” Giọng Vũ Quân có chút mơ màng.
“Sao?” Đồng Dao cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không dám nhìn Vũ Quân, cô nắm chặt ga giường, chăm chú nhìn ngón chân.
“Nàng muốn..”
“Chuyện gì?”
“Không, không có gì. . . . . .”
“Sao.”
“Bọn họ sẽ cho là ta và ngươi…”
Đồng Dao dùng sức cắn chặt môi.
Trên mặt Vũ Quân đỏ bừng, không nói thêm gì nữa.
“Vũ Quân, là tiếng lá trúc va vào nhau sao?” Đồng Dao mở to mắt, nhìn xung quanh.
“. . . . . .”
“Làm sao mà ta cảm thấy như có tiếng người khóc?”
“Không phải sợ, có ta ở đây.” Vũ Quân thì thầm, bình tĩnh nhìn xung quanh, khuôn mặt hoà nhã tỏ vẻ dũng cảm.
“Vũ Quân, ngươi xem phía trước có cái gì đó?” Đồng Dao ôm chặt lấy cánh tay Vũ Quân, phát hiện hai đầu gối mình bắt đầu run rẩy.
“Chúng ta cùng đi tới đó xem.”
Thực ra Đồng Dao không muốn đi tới đó, nhưng thấy bộ dáng rất kiên quyết của Vũ Quân, rất sợ nếu để hắn đi vào một mình, đành phải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi đi về phía trước.
Khi gần tới nơi, hoá ra là một cái nhà bị cháy đen, nhìn qua rách tả tơi. Nhìn lướt qua, cũng không tìm thấy cánh cửa ở đâu, chỉ nhìn thấy một ô cửa số tối om, có rất nhiều chắn song làm bằng đồng đen. Từ xa nhìn lại, giống như một cái miệng rộng thở ra đầy khí đen.
Lẫn trong tiếng gió rít gào, dường như có người khóc nấc lên thành từng cơn và tiếng rên rỉ, mỗi tiếng hét theo tiếng tiếng lá trúc lúc có lúc không. Đồng Dao cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác ghê rợn khiến cô buồn nôn.
“Nàng đứng ở đây, ta đi qua xem bên trong là cái gì.”
“Không được, không được đi!” Đột nhiên Đồng Dao kêu lên, nắm chặt lấy Vũ Quân. Ngay cả cô cũng không nói rõ được vì sao, dù có thế nào cô cũng có một cảm giác nhất định không thể để Vũ Quân đi vào.
“Đừng đi, Vũ Quân, ta cảm thấy không ổn! Đừng đi, đứng tới gần!”
“Đồng Dao, bình tĩnh lại, đừng sợ! Đừng sợ!” Vũ Quân an ủi, vỗ vai cô, “Ta chỉ đi qua nhìn một chút, nhìn qua cửa sổ, bảo đảm cách xa, ta không sao.”
Đồng Dao ôm chặt lấy cánh tay Vũ Quân: “Cùng nhau đi, chỉ nhìn một chút, không được tới gần.”
“Được.”
Hai người từ từ đi về phía trước, mùi hôi thối càng ngày càng gần. Đúng lúc này, đột nhiên một con chuột rất lớn chạy qua chân Đồng Dao, khiến cô sợ tới mức tim như ngừng đập.
Đồng Dao nheo mắt, nhìn khung cửa sổ tối om, không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Dường như cửa sổ này là bức chắn ngăn cách giữa trần gian và địa ngục, cô cố gắng kéo Vũ Quân, không cho phép hắn đi tiếp về phía trước.
Bên trong tối đen, không có chút ánh sáng, gần như không nhìn thấy gì.
“Đồng Dao, nàng nghe đi, có tiếng nói, nghe rất quen.”
Thần kinh Đồng Dao đã bị kéo căng tới cực điểm, dường như đã mất đi khả năng tư duy. Lúc này thần trí mới được Vũ Quân gọi trở lại, trong góc tối cô nhận ra người đang nức nở khóc: “Đây… Là Hoán Nhi…”
“Thất công chúa…” Đột nhiên giữa song cửa đen truyền ra tiếng gọi.
Tâm trạng Đồng Dao căng thẳng: “Hoán Nhi, là ngươi sao? Ngươi ở trong đó?”
“Thất công chúa! Hoàng tử!” Sau vài tiếng động nhỏ, bên cửa sổ xuất hiện khuôn mặt vàng vọt, khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt đen đã khóc đến đỏ bừng, mái tóc rối bù.
Đồng Dao không nhận ra hắn, làm sao mới có một hồi không thấy, cả người Hoán Nhi đã thay đổi thế này. Nếu không phải đã biết hắn, thì thật sự đã cho rằng hắn là quỷ sống trong rừng.
“Hoàng tử, cứu nô tài, cứu nô tài! Đưa nô tài ra ngoài! Thất công chúa, van xin người!” Hoán Nhi cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi song cửa, nước mắt tuôn rơi, khiến cho người ta thấy mà đau lòng.
“Hoán Nhi đừng sợ”. Vũ Quân giãn mày, chìa tay tìm khuôn mặt của Hoán Nhi.
Trong đầu Đồng Dao như có một trận mây đen thổi qua, nắm chặt lấy tay Vũ Quân: “Đừng chạm vào!” Cô nghĩ, cô đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Vũ Quân hoảng sợ.
Bỗng nhiên có tiếng gào thét thảm thiết từ trong phòng phát ra, một bóng đen từ bên trong xông tới, sau đó là chuỗi âm thanh ầm ầm, lộ ra khuôn mặt dữ tợn sát ngay trên cửa sổ. Đồng Dao túm chặt Vũ Quân lại phía sau.
“A —— cứu ta! Cứu ta! Ta đau quá a ——” Sắc mặt khô vàng, trên mặt có nhiều vết chấm màu đen và phù nề, chảy ra nhiều mủ màu đỏ, hai mắt đầy tơ máu. Người kia phát điên mà rung song cửa, còn ra sức dùng răng cắn, phát ra những tiếng vang khanh khách, trong lòng Đồng Dao sợ hãi.
“Đau chết mất! Đau chết ta——thả ta ra, thả ta ra——” Người kia rất đau đớn, dùng sức chà khuôn mặt vào cửa sổ, máu bắn tung toé khắp nơi.
Đồng Dao phản ứng rất nhanh, nàng kéo Vũ Quân lại, hai người nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Đừng đi—— cứu ta! Đừng đi!” Tiếng kêu tới xé lòng vang vọng trong không gian nơi đây.
Vũ Quân sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt, toàn thân lạnh ngắt.
Đồng Dao ra sức thở, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đừng nhìn, Vũ Quân, trở về, chúng ta về thôi.”
Vũ Quân vẫn đứng tại chỗ không đi, nhìn khuôn mặt đáng sợ của người đó, nhìn ngón tay đang thối rữa của hắn.
“Thất công chúa, cứu nô tài! Thất công chúa, nô tài rất sợ!” Hoán Nhi khóc tới xé lòng. Bộ dáng người kia như quỷ, đã phát điên, nắm lấy cổ Hoán Nhi, dữ tợn cắn vào tai Hoán Nhi. Hoán Nhi không chịu được hét lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Đồng Dao bật khóc: “Vũ Quân, ta xin ngươi, đừng nhìn nữa.Chúng ta —–đi, về thôi! Không thể tiếp tục ở đây, ta van xin ngươi! Đi, đi mau!” Đồng Dao không biết sức lực ở đâu, kéo Vũ Quân đi về.
Mọi tế bào dường như đã kiệt sức, ngay cả lòng bàn chân giẫm lên đất cũng trở nên yếu ớt, dinh dính, Đồng Dao cúi đầu nhìn, thứ cháy sém trên mặt đất, không phải là đất. Hô hấp của Đồng Dao dồn dập, cảm giác như mình đang ở trong địa ngục. Đây là cành cây sao? Tại sao trông lại cháy ngón tay bị cháy đen thế, đây là cái gì, là răng người sao? Chuyện này…
Cả vũ trụ dường như điên đảo. Đồng Dao trống rỗng người như sắp ngã…
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn! Chúng ta trở về, ta đưa nàng về.” Vũ Quân kéo Đồng Dao vào trong lồng ngực, sức lớn tưởng như có thể bóp nát cô.
Lồng ngực ấm áp của Vũ Quân đưa Đồng Dao trở về cảm thấy sự tồn tại của mình: “Được, đi về, ta phải về thôi.”
“Được, cùng nhau trở về! Đừng sợ, đã có ta!”
“Được.”
Cùng nhau chạy một mạch như điên trở về, đầu óc hỗn loạn giống như bị quăng bom nổ bùm một tiếng. Đồng Dao cố gắng điều hoà hơi thở của mình, quay đầu lại nhìn Vũ Quân, hắn đưa tay kéo cô đi, giúp cho cô cảm thấy thoải mái. Nhưng nhìn qua dáng vẻ của hắn không được tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống. Đồng Dao cắn răng để bản thân mình phải kiên cường lên, tự nói với bản thân: không thể tiếp tục làm gánh nặng cho Vũ Quân, cô phải cố gắng chịu đựng.
Tuy đã cố gắng quên đi cảnh tượng lúc nãy, nhưng nếu đã là sự thật, sẽ phải đối mặt. Huống chi, bởi vì cô thô lỗ, bởi vì do lúc đầu không hiểu rõ tình hình, hiện tại đã trở nên hỏng bét.
Đi về tới cửa sổ trước phòng, Đồng Dao kéo Vũ Quân lại: “Đừng đi vào trong, cởi hết quần áo ra.”
Vũ Quân sửng sốt.
“Đừng ngây ra đấy làm gì, cởi quần áo, áo trong cũng không để lại.”
Lập tức khuôn mặt Vũ Quân đỏ ửng, vội vàng quay sang chỗ khác.
Lúc này tâm trạng Đồng Dao rất rối bời, cũng không cảm thấy xấu hổ: “Vũ Quân, mau cởi hết quần áo ra!”
“Nàng đây là…” Vũ Quân đưa lưng về phía cô, tỏ vẻ băn khoăn.
“Khi nào vào phòng, ta sẽ từ từ giải thích rõ cho ngươi. Tóm lại trước tiên ngươi cởi hết quần áo ra, không cởi hết không được vào phòng.”
Động tác của Đồng Dao nhanh chóng, đã cởi hết quần áo trên người mình, nhưng nhìn Vũ Quân vẫn ăn mặc chỉnh tề, không có một chút nhúc nhích, nóng nảy nói: “Này, ta nói nếu ngươi không cởi, ta sẽ giúp ngươi cởi!”
“Không, không, để ta tự làm là được rồi.” Vũ Quân vội vàng từ chối, khẽ vươn tay, cởi áo ngoài, dưới ánh trăng, lộ ra chiếc lưng thon dài cùng làn da hoàn mỹ. Đồng Dao ngẩn người, hoá ra mình cũng có phản ứng với cơ thể của hắn, hai má cô nóng lên, quay người… không dám nhìn thẳng.
“Ta đi vào trước, người cởi xong thì đi vào.”
“Được.” Giọng Vũ Quân rất nhỏ.
Đi vào trong phòng, Đồng Dao dùng tay xé chiếc ga giường quấn lên người. Sau đó Vũ Quân đi vào, Đồng Dao xấu hổ dời tầm mắt, tiện tay xé ga giường cho hắn.
“Người đâu!”
Ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng bước chân, một cung nữ đi vào. Trông thấy bộ dạng của Đồng Dao cùng Vũ Quân, sợ tới mức thở hổn hển.
Nhưng Đồng Dao không quan tâm nhiều như vậy: “Chuẩn bị nước! Chúng ta muốn tắm.”
“Dạ?” Cung nữ há hốc mồm, quai hàm cũng trật khỏi khớp.
“Ta nói chúng ta muốn tắm, mang nước ấm tới đây.”
“Vâng… Vâng…” Cung nữ vội vàng chạy đi.
“Từ từ, ở phòng bếp có dấm không?”
“Chuyện này… Có ạ. Thất công chúa, ngươi muốn…”
“Có là tốt rồi,” Đồng Dao vội vàng căn dặn, “ Trong phòng có bếp lò, nấu một nồi dấm. Còn có, có một số trang phục ngoài cửa sổ, cho người đem đi thiêu, sau đó chôn đi.”
“. . . . . .”
Cung nữ trợn tròn mắt, bất động tại chỗ. Đồng Dao nhíu mày: “Còn không mau đi làm đi, ngơ ngẩn ở đó làm gì?”
“Dạ, dạ!” Ánh mắt cung nữ nghi ngờ liếc nhìn Vũ Quân, thay bọn họ đóng kín cửa, xoay người chạy đi.
“Đồng Dao…” Giọng Vũ Quân có chút mơ màng.
“Sao?” Đồng Dao cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không dám nhìn Vũ Quân, cô nắm chặt ga giường, chăm chú nhìn ngón chân.
“Nàng muốn..”
“Chuyện gì?”
“Không, không có gì. . . . . .”
“Sao.”
“Bọn họ sẽ cho là ta và ngươi…”
Đồng Dao dùng sức cắn chặt môi.
Trên mặt Vũ Quân đỏ bừng, không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.