Chương 54
Lãnh Thu Nguyệt
07/04/2014
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Đồng Dao ở trong phòng đi qua đi lại, hận không thể tát mình một cái. Thật không biết lúc đó tại sao lại nói ra những lời vớ vẩn đó, giờ đây thì hoan hô, cả cô và Vũ Quân đều không được đi. Vũ Quân vừa về đã bị Bắc Minh Quân và lão thần quan triệu đi, nói là nghiên cứu kỹ phương pháp để kiềm chế bệnh dịch.
Đã hai canh giờ trôi qua, Vũ Quân vẫn chưa về, cũng không có người đến thông báo một tiếng, trong lòng Đồng Dao càng sốt ruột. Trước sự diệt vong của một quốc gia cách đây hàng nghìn năm, chỉ còn lại hài cốt… Con người hiện đại vẫn không thể giải mã được bí ẩn này. Trong lòng Đồng Dao càng sợ hãi, bệnh dịch trước mắt mang tính huỷ diệt, nếu nó chính là nguyên nhân huỷ diệt đất nước cổ đại này, có phải hay không, dân nước Cúc Lương, cả cô và Vũ Quân, cũng đều phải chết? Nghĩ tới đây, cả người Đồng Dao không khỏi run lên.
Bên cạnh không có một ai để có thể nói chuyện, đột nhiên cô nhớ tới công chúa Ôn Ngọc, nếu hiện tại nàng có thể xuất hiện nói chuyện với cô, có lẽ đối với cô mà nói trong lòng sẽ thoải mái hơn. Nhưng kể từ khi tới nước Cúc Lương, Ôn Ngọc liền biến mất, không còn xuất hiện nữa…
Thật sự không chịu nổi, rốt cuộc Đồng Dao đứng đậy, đi về phía phòng nghị sự của Bắc Minh Quân…
Cánh cửa màu đỏ thẫm đóng chặt, ngoài cửa có hai thị vệ canh gác. Đồng Dao có phần chột dạ, nhưng vẫn không thể chống lại nỗi bất an trong lòng, vì vậy rón rén đi bên cạnh cửa sổ, cố gắng dựa sát lại để nghe cuộc nói chuyện ở bên trong.
Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.
“Thần quan, hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?” Giọng nói trong trẻo, chính là giọng Vũ Quân.
“Ai. . . . . .” Lão thần quan thở dài, “Tất cả các thương nhân đã không còn giao dịch ở vùng duyên hải, ngư dân cũng không có việc làm. Hiện tại nước Cúc Lương đã…”
Vũ Quân dùng sức cắn chặt môi.
“Thần quan có diệu kế gì?” Bắc Minh Quân nói.
“Lão thần cho rằng dân nước Cúc Lương sa đoạ mới bị thần linh trừng phạt, chúng ta phải dùng vật sống để tế trời, hơn nữa còn phải tự hành quyết mới có thể hoá giải được tai hoạ lần này!”
“Dùng vật sống tế trời? Đã gần trăm năm nay nước Cúc Lương ta chưa hề làm như vậy.” Vũ Quân nhíu mày.
“Hoàng tử, chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ, không làm như vậy, nước Cúc Lương sẽ càng có thêm nhiều người chết.”
Bắc Minh Quân cắt ngang: “Ý ngươi nói phải tự mình hành quyết là sao?”
“Hoàng thất dẫn đầu cùng quần thần, đi qua các thành trấn lớn nhỏ tuần hành, dùng roi có gai nhọn quất lẫn nhau, miệng luôn thầm đọc: “Nước Cúc Lương có tội, xin thần linh tha thứ!”
Bên ngoài Đồng Dao nghe thấy nghẹn họng trố mắt nhìn, thiếu chút nữa thì ngã tại chỗ.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, việc này nhất định phải do hoàng tử dẫn đầu khởi xướng.”
Bắc Minh Quân quay đầu, trừng mắt liếc nhìn hắn.
“Xin bệ hạ thứ tội! Hoàng tử là người trời, để hoàng tử dẫn dắt mới có tác dụng.”
“Không được!” Bắc Minh Quân trừng mắt, từ chối.
“Bệ hạ, việc này liên quan đến sự tồn vong của nước Cúc Lương, xin bệ hạ nghĩ lại.”
Cả người Bắc Minh Quân cứng nhắc quay đi, tay nắm chặt thành quyền.
“Nếu thật sự có thể hoá giải, Vũ Quân tình nguyện thử một lần.” Giọng Vũ Quân bình thản như nước.
“Vũ Quân…” Giọng Bắc Minh Quân run rẩy.
“Không được!” Cùng lúc đó, ở ngoài cửa sổ Đồng Dao nghe được đã không thể chịu nổi, đẩy cửa ra, hét lên với thần quan, “Điên rồi! Muốn đi thì ngươi đi đi, Vũ Quân không thể đi!”
“Đồng Dao!” Vũ quân lắp bắp.
“Bệ hạ, bệnh này rất dễ lây, sức khoẻ Vũ Quân không tốt, ngài làm vậy không phải đẩy hắn đi vào đường chết sao!” Đồng Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Bắc Minh Quân giận dữ, nhắm chặt môi không nói.
“Thất công chúa, tuy rằng người là sứ thần của nước Cúc Lương, nhưng xin người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, sao có thể thiếu cung kính đối với hoàng đế nước Cúc Lương!” Vẻ mặt lão thần quan lập tức nhíu lại.
“Ta tuỳ việc mà xét, tuyệt đối không có ý bất kính,” Đồng Dao khẽ ngẩng đầu, “Nhưng thật ra lão thần quan ngươi, nhân dân bị bệnh dịch hoàng hành, ngươi là trọng thần của triều đình, không nghĩ ra biện pháp cứu dân, cứu lấy tính mạng của họ, cả ngày chỉ biết nhìn qua ngắm lại cái quỷ quái gì đó, nói những lời mê tín mê hoặc đám đông. Ngươi hại chính mình còn chưa tính, đừng thêm Vũ Quân vào. Phải diễu khắp phố, phải quất chính mình, muốn tế sống, ngươi trói ngươi lại đi tế trời đi, đừng kéo Vũ Quân vào!”
“Ngươi ——” Lời của lão thần quan đều bị mắc kẹt trong cổ họng, tức giận nói không nên lời. Hắn xoay người quỳ gối trước mặt Bắc Minh Quân: “Thất công chúa đối với lão thần ăn nói lỗ mãng, tất cả những gì lão thần nói đều do quan sát những vì sao, đều là ý chỉ của thần linh. Lão thần tận tâm tận lực vì cơ nghiệp nước Cúc Lương, xin bệ hạ làm chủ cho lão thần!”
“Ý chỉ của thần linh? Ha hả”, Đồng Dao cười lạnh lùng, “Ngươi đã từng nhìn thấy thần linh chưa? Là ngươi nằm mơ mà thấy sao? Đừng nói tới chuyện rốt cuộc có thần linh hay không, ít nhất trừ ngươi ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy!”
Đồng Dao quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Bệ hạ, ngài là thiên tử- con trời, ở nước Cúc Lương là người gần nhất với thần linh nhất, ngài đã nhìn thấy thần linh chưa? Ha ha, nếu ngay cả ngài cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao chứng minh tất cả những lời thần quan nói đều là sự thật? Chỉ vì nhìn lên mấy vì sao trên bầu trời sao?”
Bắc Minh Quân nheo mắt, lồng ngực lên xuống như con sư tử bị kích động lên cơn giận dữ.
“Đồng Dao”. Vũ Quân nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, lặng lẽ đi tới cửa sổ kéo tay cô, ra hiệu bảo cô đừng nói thêm gì nữa.
“Vũ Quân, cho dù thế nào, ta cũng không muốn để ngươi phải chịu tổn thương. Nếu ngươi chấp nhận, sẽ phải lấy danh nghĩa là lời của thần linh, phụng mệnh thần linh tự quất roi vào người mình, ta thà không quan tâm đến cảm nhận của ngươi, cũng sẽ bắt ngươi phải rời khỏi nơi này!”
Ánh mắt Vũ Quân cảm động.
“Bệ hạ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài làm vua, đây là giai đoạn vô cùng khó khăn, hẳn muốn khống chế một cách dứt điểm dịch bệnh này, mà không phải đấu tranh giữa những biện pháp vô nhân tính này.” Cô xoay người nắm chặt hai tay Vũ Quân, “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi, chết như vậy không đáng, những người khác ta không xen vào. Nhưng nếu ngươi đi, ta cũng sẽ đi, cả đời không bao giờ quay lại!”
Đồng Dao quyết tâm nói những lời tuyệt tình, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ dằn vặt của Vũ Quân, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng.
“Hoàng tử là nhiếp chính vương nước Cúc Lương, thời khắc nước Cúc Lương gặp khó khăn, chẳng lẽ thất công chúa muốn hoàng tử trở thành người phản quốc sao?” Lão thần quan bị Đồng Dao nói gay gắt mà không nói lại được gì, trong lòng sinh khí, hiện tại vừa đúng lúc có thể lấy thân phận của hoàng tử để phản bác lại.
“Ta không quan tâm hắn là người bội tín.”
Lão thần quan cười lạnh lùng: “Thất công chúa có thể không ngại, nhưng thất công chúa có từng nghĩ tới cảm nhận của hoàng tử? Hoàng tử bằng lòng sao?”
Đồng Dao ngẩn người. . . . .
“Hừ!” Lão thần quan bĩu môi, “Lão thần đã trao đổi cùng với thần linh hơn tám năm, lần này gặp kiếp nạn, cũng đã sớm đoán được. Lão thần thấy tuổi thất công chúa vẫn còn trẻ, cũng không cùng ngươi so đo. Thất công chúa luôn miệng nói lời nói của ta là vô căn cứ, nói vậy thất công chúa đã nghĩ ra phương pháp hay để khống chế bệnh dịch?”
Đồng Dao sửng sốt, quay đầu nói: “Ta không có cách nào.”
“Thất công chúa không cần khiêm tốn”, lão thần quan xoay người hành lễ với Bắc Minh Quân,” Bệ hạ, nếu thất công chúa có cách, không bằng để nàng thử xem. Nếu không làm được, thì để cho hoàng tử dẫn đầu đoàn đại thần, cứ làm theo phương pháp như lão thần nói.”
“Không được!” Đồng Dao lập tức hét lên từ chối, quay đầu nhìn đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân,”Được, ta đồng ý, ta sẽ đi vào thành nghĩ biện pháp, nhưng bây giờ Vũ Quân phải tới phủ Thừa tướng.”
“Không!” Vũ quân lập tức nổi nóng.
“Đừng nói nữa”, Đồng Dao cố gắng gạt tay hắn đi, “ Đi tới phủ Thừa tướng, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi.”
“Nhưng nàng như vậy, ta sẽ lo lắng!” Vũ Quân ngoan cố nắm chặt tay Đồng Dao.
“Vũ Quân…” Đồng Dao cảm thấy sống mũi cay cay, “Ta không thể để ngươi đi diễu trên phố, còn quất chính mình, phương pháp này chưa nói là có tác dụng hay không, vấn đề là căn bản không thể thực hiện được. Ngươi tin ta một lần này được không, ta không muốn ngươi phải chết một cách vô ích!”
“Cho nên nàng muốn mình phải chịu chết?”
“Không phải!” Đồng Dao lắc đầu, “Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, tin ta đi được không?”
“Ta tin nàng, nhưng ta sẽ không để nàng đi một mình. Nếu nàng thật sự muốn như vậy, không bằng bây giờ giết ta luôn đi.” Vũ Quân kích động nói.
Xung quanh yên tĩnh, từ đầu tới cuối Bắc Minh Quân không nói một câu, nhưng sắc mặt ngày càng khó coi, cuộc nói chuyện lâm vào tình thế bế tắc.
Đồng Dao ở trong phòng đi qua đi lại, hận không thể tát mình một cái. Thật không biết lúc đó tại sao lại nói ra những lời vớ vẩn đó, giờ đây thì hoan hô, cả cô và Vũ Quân đều không được đi. Vũ Quân vừa về đã bị Bắc Minh Quân và lão thần quan triệu đi, nói là nghiên cứu kỹ phương pháp để kiềm chế bệnh dịch.
Đã hai canh giờ trôi qua, Vũ Quân vẫn chưa về, cũng không có người đến thông báo một tiếng, trong lòng Đồng Dao càng sốt ruột. Trước sự diệt vong của một quốc gia cách đây hàng nghìn năm, chỉ còn lại hài cốt… Con người hiện đại vẫn không thể giải mã được bí ẩn này. Trong lòng Đồng Dao càng sợ hãi, bệnh dịch trước mắt mang tính huỷ diệt, nếu nó chính là nguyên nhân huỷ diệt đất nước cổ đại này, có phải hay không, dân nước Cúc Lương, cả cô và Vũ Quân, cũng đều phải chết? Nghĩ tới đây, cả người Đồng Dao không khỏi run lên.
Bên cạnh không có một ai để có thể nói chuyện, đột nhiên cô nhớ tới công chúa Ôn Ngọc, nếu hiện tại nàng có thể xuất hiện nói chuyện với cô, có lẽ đối với cô mà nói trong lòng sẽ thoải mái hơn. Nhưng kể từ khi tới nước Cúc Lương, Ôn Ngọc liền biến mất, không còn xuất hiện nữa…
Thật sự không chịu nổi, rốt cuộc Đồng Dao đứng đậy, đi về phía phòng nghị sự của Bắc Minh Quân…
Cánh cửa màu đỏ thẫm đóng chặt, ngoài cửa có hai thị vệ canh gác. Đồng Dao có phần chột dạ, nhưng vẫn không thể chống lại nỗi bất an trong lòng, vì vậy rón rén đi bên cạnh cửa sổ, cố gắng dựa sát lại để nghe cuộc nói chuyện ở bên trong.
Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.
“Thần quan, hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?” Giọng nói trong trẻo, chính là giọng Vũ Quân.
“Ai. . . . . .” Lão thần quan thở dài, “Tất cả các thương nhân đã không còn giao dịch ở vùng duyên hải, ngư dân cũng không có việc làm. Hiện tại nước Cúc Lương đã…”
Vũ Quân dùng sức cắn chặt môi.
“Thần quan có diệu kế gì?” Bắc Minh Quân nói.
“Lão thần cho rằng dân nước Cúc Lương sa đoạ mới bị thần linh trừng phạt, chúng ta phải dùng vật sống để tế trời, hơn nữa còn phải tự hành quyết mới có thể hoá giải được tai hoạ lần này!”
“Dùng vật sống tế trời? Đã gần trăm năm nay nước Cúc Lương ta chưa hề làm như vậy.” Vũ Quân nhíu mày.
“Hoàng tử, chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ, không làm như vậy, nước Cúc Lương sẽ càng có thêm nhiều người chết.”
Bắc Minh Quân cắt ngang: “Ý ngươi nói phải tự mình hành quyết là sao?”
“Hoàng thất dẫn đầu cùng quần thần, đi qua các thành trấn lớn nhỏ tuần hành, dùng roi có gai nhọn quất lẫn nhau, miệng luôn thầm đọc: “Nước Cúc Lương có tội, xin thần linh tha thứ!”
Bên ngoài Đồng Dao nghe thấy nghẹn họng trố mắt nhìn, thiếu chút nữa thì ngã tại chỗ.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, việc này nhất định phải do hoàng tử dẫn đầu khởi xướng.”
Bắc Minh Quân quay đầu, trừng mắt liếc nhìn hắn.
“Xin bệ hạ thứ tội! Hoàng tử là người trời, để hoàng tử dẫn dắt mới có tác dụng.”
“Không được!” Bắc Minh Quân trừng mắt, từ chối.
“Bệ hạ, việc này liên quan đến sự tồn vong của nước Cúc Lương, xin bệ hạ nghĩ lại.”
Cả người Bắc Minh Quân cứng nhắc quay đi, tay nắm chặt thành quyền.
“Nếu thật sự có thể hoá giải, Vũ Quân tình nguyện thử một lần.” Giọng Vũ Quân bình thản như nước.
“Vũ Quân…” Giọng Bắc Minh Quân run rẩy.
“Không được!” Cùng lúc đó, ở ngoài cửa sổ Đồng Dao nghe được đã không thể chịu nổi, đẩy cửa ra, hét lên với thần quan, “Điên rồi! Muốn đi thì ngươi đi đi, Vũ Quân không thể đi!”
“Đồng Dao!” Vũ quân lắp bắp.
“Bệ hạ, bệnh này rất dễ lây, sức khoẻ Vũ Quân không tốt, ngài làm vậy không phải đẩy hắn đi vào đường chết sao!” Đồng Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Bắc Minh Quân giận dữ, nhắm chặt môi không nói.
“Thất công chúa, tuy rằng người là sứ thần của nước Cúc Lương, nhưng xin người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, sao có thể thiếu cung kính đối với hoàng đế nước Cúc Lương!” Vẻ mặt lão thần quan lập tức nhíu lại.
“Ta tuỳ việc mà xét, tuyệt đối không có ý bất kính,” Đồng Dao khẽ ngẩng đầu, “Nhưng thật ra lão thần quan ngươi, nhân dân bị bệnh dịch hoàng hành, ngươi là trọng thần của triều đình, không nghĩ ra biện pháp cứu dân, cứu lấy tính mạng của họ, cả ngày chỉ biết nhìn qua ngắm lại cái quỷ quái gì đó, nói những lời mê tín mê hoặc đám đông. Ngươi hại chính mình còn chưa tính, đừng thêm Vũ Quân vào. Phải diễu khắp phố, phải quất chính mình, muốn tế sống, ngươi trói ngươi lại đi tế trời đi, đừng kéo Vũ Quân vào!”
“Ngươi ——” Lời của lão thần quan đều bị mắc kẹt trong cổ họng, tức giận nói không nên lời. Hắn xoay người quỳ gối trước mặt Bắc Minh Quân: “Thất công chúa đối với lão thần ăn nói lỗ mãng, tất cả những gì lão thần nói đều do quan sát những vì sao, đều là ý chỉ của thần linh. Lão thần tận tâm tận lực vì cơ nghiệp nước Cúc Lương, xin bệ hạ làm chủ cho lão thần!”
“Ý chỉ của thần linh? Ha hả”, Đồng Dao cười lạnh lùng, “Ngươi đã từng nhìn thấy thần linh chưa? Là ngươi nằm mơ mà thấy sao? Đừng nói tới chuyện rốt cuộc có thần linh hay không, ít nhất trừ ngươi ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy!”
Đồng Dao quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Bệ hạ, ngài là thiên tử- con trời, ở nước Cúc Lương là người gần nhất với thần linh nhất, ngài đã nhìn thấy thần linh chưa? Ha ha, nếu ngay cả ngài cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao chứng minh tất cả những lời thần quan nói đều là sự thật? Chỉ vì nhìn lên mấy vì sao trên bầu trời sao?”
Bắc Minh Quân nheo mắt, lồng ngực lên xuống như con sư tử bị kích động lên cơn giận dữ.
“Đồng Dao”. Vũ Quân nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, lặng lẽ đi tới cửa sổ kéo tay cô, ra hiệu bảo cô đừng nói thêm gì nữa.
“Vũ Quân, cho dù thế nào, ta cũng không muốn để ngươi phải chịu tổn thương. Nếu ngươi chấp nhận, sẽ phải lấy danh nghĩa là lời của thần linh, phụng mệnh thần linh tự quất roi vào người mình, ta thà không quan tâm đến cảm nhận của ngươi, cũng sẽ bắt ngươi phải rời khỏi nơi này!”
Ánh mắt Vũ Quân cảm động.
“Bệ hạ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài làm vua, đây là giai đoạn vô cùng khó khăn, hẳn muốn khống chế một cách dứt điểm dịch bệnh này, mà không phải đấu tranh giữa những biện pháp vô nhân tính này.” Cô xoay người nắm chặt hai tay Vũ Quân, “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi, chết như vậy không đáng, những người khác ta không xen vào. Nhưng nếu ngươi đi, ta cũng sẽ đi, cả đời không bao giờ quay lại!”
Đồng Dao quyết tâm nói những lời tuyệt tình, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ dằn vặt của Vũ Quân, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng.
“Hoàng tử là nhiếp chính vương nước Cúc Lương, thời khắc nước Cúc Lương gặp khó khăn, chẳng lẽ thất công chúa muốn hoàng tử trở thành người phản quốc sao?” Lão thần quan bị Đồng Dao nói gay gắt mà không nói lại được gì, trong lòng sinh khí, hiện tại vừa đúng lúc có thể lấy thân phận của hoàng tử để phản bác lại.
“Ta không quan tâm hắn là người bội tín.”
Lão thần quan cười lạnh lùng: “Thất công chúa có thể không ngại, nhưng thất công chúa có từng nghĩ tới cảm nhận của hoàng tử? Hoàng tử bằng lòng sao?”
Đồng Dao ngẩn người. . . . .
“Hừ!” Lão thần quan bĩu môi, “Lão thần đã trao đổi cùng với thần linh hơn tám năm, lần này gặp kiếp nạn, cũng đã sớm đoán được. Lão thần thấy tuổi thất công chúa vẫn còn trẻ, cũng không cùng ngươi so đo. Thất công chúa luôn miệng nói lời nói của ta là vô căn cứ, nói vậy thất công chúa đã nghĩ ra phương pháp hay để khống chế bệnh dịch?”
Đồng Dao sửng sốt, quay đầu nói: “Ta không có cách nào.”
“Thất công chúa không cần khiêm tốn”, lão thần quan xoay người hành lễ với Bắc Minh Quân,” Bệ hạ, nếu thất công chúa có cách, không bằng để nàng thử xem. Nếu không làm được, thì để cho hoàng tử dẫn đầu đoàn đại thần, cứ làm theo phương pháp như lão thần nói.”
“Không được!” Đồng Dao lập tức hét lên từ chối, quay đầu nhìn đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân,”Được, ta đồng ý, ta sẽ đi vào thành nghĩ biện pháp, nhưng bây giờ Vũ Quân phải tới phủ Thừa tướng.”
“Không!” Vũ quân lập tức nổi nóng.
“Đừng nói nữa”, Đồng Dao cố gắng gạt tay hắn đi, “ Đi tới phủ Thừa tướng, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi.”
“Nhưng nàng như vậy, ta sẽ lo lắng!” Vũ Quân ngoan cố nắm chặt tay Đồng Dao.
“Vũ Quân…” Đồng Dao cảm thấy sống mũi cay cay, “Ta không thể để ngươi đi diễu trên phố, còn quất chính mình, phương pháp này chưa nói là có tác dụng hay không, vấn đề là căn bản không thể thực hiện được. Ngươi tin ta một lần này được không, ta không muốn ngươi phải chết một cách vô ích!”
“Cho nên nàng muốn mình phải chịu chết?”
“Không phải!” Đồng Dao lắc đầu, “Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, tin ta đi được không?”
“Ta tin nàng, nhưng ta sẽ không để nàng đi một mình. Nếu nàng thật sự muốn như vậy, không bằng bây giờ giết ta luôn đi.” Vũ Quân kích động nói.
Xung quanh yên tĩnh, từ đầu tới cuối Bắc Minh Quân không nói một câu, nhưng sắc mặt ngày càng khó coi, cuộc nói chuyện lâm vào tình thế bế tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.