Chương 57
Lãnh Thu Nguyệt
12/04/2014
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Đồng Dao sửng sốt, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Từ từ!” Bắc Minh Quân lại mở miệng gọi cô lại, “Ngươi ở lại. Thần quan đại nhân đi trước đi.”
Lão thần quan lấy làm kinh hãi, đôi mắt đen liếc nhìn Đồng Dao, cũng không dám nhiều chuyện, rầu rĩ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trong lòng Đồng Dao vô cùng rối ren, cũng chẳng muốn để ý tới tâm tình Bắc Minh Quân. Không ai mở miệng, mọi người đều nín lại, xem ai nín tới chết trước…
Bắc Minh Quân quay người, liếc nhìn Đồng Dao, lâu sau, không chịu được nói: “Ngươi thật sự chắc chắn?”
Đồng Dao nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Ngày mai bản vương phái ngươi đưa ngươi tới phủ thừa tướng.”
“Ý của ngài là?”
Bắc Minh Quân chăm chú nhìn Đồng Dao: “Chuyện này ngươi cũng không giải quyết được, lại uổng phí tính mạng của mình, còn có ý nghĩa gì. Ngươi nên đi thôi, bản vương sẽ thay ngươi giải thích.”
Trong lòng Đồng Dao dao động, không nghĩ tới Bắc Minh Quân ngoài mặt cứng rắn như đá, lại lo lắng cho sự an nguy của cô, thậm ý còn tự mình ra mặt giải thích giúp cô.
Bắc Minh Quân thấy phản ứng của Đồng Dao, cười thản nhiên: “Ngươi đã nói, ở nước Cúc Lương ngoại trừ Vũ Quân, ngươi không quan tâm tới bất kỳ ai.”
Trong mắt Bắc Minh Quân xẹt qua một tia tự giễu, khiến cho Đồng Dao có chút áy náy: “Giờ Vũ Quân đã ở phủ thừa tướng, ngươi cũng tới đó đi.”
“Vậy còn ngài?” Đồng Dao buột miệng nói. Ánh mắt Bắc Minh Quân sắc bén nhìn lại, đôi mắt đen che giấu ngọn lửa đang bùng cháy.
“Ta.. ý của ta là, bệnh dịch lần này, ngài định giải quyết thế nào? Còn cả nước Cúc Lương nữa?” Đồng Dao vội vàng giải thích.
Ánh mắt Bắc Minh Quân kiên định nói: “Thần quan đại nhân sẽ có cách.”
“Cái gì?” Đồng Dao hét lên, “Chẳng lẽ ngài vẫn muốn làm theo những lời thần quan nói, tế trời, rồi cùng văn võ bá quan đi diễu hành, sau đó quất lên người mình?”
Bắc Minh Quân cười thản nhiên: “Vì nước Cúc Lương, điều đó có đáng gì.”
Đồng Dao bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi, để ta làm, ta sẽ ở lại. Việc này nên giao cho ta xử lý.”
“Ngươi có nắm chắc?”
Đồng dao thở dài: “Ngài thì sao, ngài có nắm chắc không?”
Bắc Minh Quân sửng sốt, không nói lời nào.
“Nếu không tin nắm chắc, vậy hãy để ta làm. Dù thế nào, so với phương pháp của thần quan… Được rồi, xin bệ hạ hãy chuẩn bị giúp ta y sư và dân binh, ta nên suy nghĩ lại để làm thế nào cho tốt. Ta xin cáo lui trước…”
“Từ từ.”
Đồng Dao xoay người nhìn hắn.
“Vì sao ngươi cứ muốn khăng khăng ở lại giúp nước Cúc Lương?”
“Ha ha, bệ hạ anh tuấn tài giỏi, nếu phải cởi áo, lại quất lên người mình, thật khó coi.” Đồng Dao giương mi, khẽ cười, “Vậy vì sao ngài lại dám giao vận mệnh của nước Cúc Lương vào tay ta?”
Bắc Minh Quân nghẹn lời, từng chữ nói ra có vẻ gian nan: “Chẳng lẽ ngươi…” Bắc Minh Quân ngừng lại, “Ngươi không nghĩ tới việc trở về? Ý ta là, trở về nước Cúc Lương!”
Đồng Dao khẽ nhíu mày, chuyện này càng nói càng hồ đồ: “Tuỳ ngài nghĩ thế nào, dù sao ta cũng bằng lòng ở lại là được.”
“Không tiếc mạng sống của mình vì nước Cúc Lương? Hay chỉ vì Vũ Quân?”
“Cả hai đều không phải…” Đồng Dao hạ tầm mắt, không phải chỉ vì Vũ Quân, vì mình, cũng là vì nước Chư Lương. Nếu phương pháp của thần quan không hiệu quả, nếu lúc này chính cô không ra tay, chắc khác nào tự tay đào huyệt chôn mình, không chỉ cô chết, Vũ Quân chết, cả nước Cúc Lương cũng sẽ chết.
Hơn nữa, nếu bây giờ quay về nước Chư Lương, nói không chừng cô sẽ mang theo bệnh dịch này về nước Chư Lương, không phải là hại chết Nhuận Ngọc sao! Chết… Ai mà không sợ chứ, nhưng dù có sợ, ai có thể thoát chết được chứ…
Đồng Dao thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảm xúc ẩn chứa trong khuôn mặt sâu xa của Bắc Minh Quân. Rốt cuộc cô đã nói gì khiến cho hoàng đế nước Cúc Lương có nét mặt như vậy?
“Bệ hạ, ta xin cáo lui”. Đồng Dao bị hắn nhìn cả người khó chịu, vội vàng tìm cớ rời đi.
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân, rất nghiêm túc: “Nếu ngươi chết, ta sẽ để Vũ Quân đi cùng ngươi, nước Cúc Lương nợ ngươi.”
Tim Đồng Dao đập lộp bộp, thiếu nửa nhịp.
Đồng Dao nghĩ đi nghĩ lại về câu nói cuối cùng của Bắc Minh Quân là thật hay giả: Vũ Quân là em trai hắn yêu quý nhất, hắn chắc chỉ nói vậy thôi, nhưng vẫn khiến cho người nghe kinh hồn bạt vía.
Đồng Dao không phải bác sĩ, đối với bệnh dịch cũng chỉ lý giải những điều cơ bản mà thôi. Bây giờ cô vẫn chưa rõ nguyên nhân gây bệnh là gì, cho nên cũng không dám tuỳ tiện tiếp xúc với người bệnh, dựa vào những lý lẽ vô cùng mê tín của người cổ đại, nước Cúc Lương nhất định sẽ bị huỷ diệt.
Đồng Dao suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn quyết định ra ngoài một lần, xem rốt cuộc thế nào. Cô không có nhiều cách, chỉ sai người dùng một miếng da trâu lớn bọc quanh xe ngựa. Bốn con ngựa cũng được bọc da trâu, làm thành tấm áo choàng cho người đánh xe, cố gắng bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Đi trên đường phố nước Cúc Lương, mùi tử thi nồng nặc phả vào mặt, xem ra mọi việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều! Cả bầu trời mờ mịt, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ, nhưng quá nhỏ.
Triệu chứng của loại bệnh này Đồng Dao chừa từng gặp trong đời, người khi bị lây nhiễm, sau ba ngày thì chết. Triệu chứng của bệnh đầu tiên là sốt, sau đó thì bị phù nề, cả người nổi mụn đen, trên cổ mọc đầy mụn mủ, bắt đầu bị xuất huyết, dần dần đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Những người chết đều trong tình trạng vô cùng thống khổ chấm dứt sinh mạng của mình, hơn nữa chết rất thảm. Thi thể rất mau thối rữa, toả ra một mùi thối tanh nồng, thu hút hàng vạn loài côn trùng và chuột bọ.
Khắp đường phố nước Cúc Lương trở nên vô cùng thê lương, nơi nơi đều ngổn ngang nhưng xác chết, mùi hôi thối xông lên, chó mèo lang thang dẫm nát những thi thể, thường xuyên nhìn thấy những con chuột hôi hám chạy qua xác chết, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến người ta thấy buồn nôn.
Nước Cúc Lương có một bến cảng lớn, nhưng giờ đây chỉ còn vài con thuyền nhỏ nhặt ngoài khơi, căn bản không có người điều khiển, đất đai khô cằn một màu vàng khô. Những ngôi nhà đất, trang nghiêm đứng trong yên tĩnh, cửa mở lớn, bên trong tối đen, có lẽ chủ nhà ở chết ở trong nhà.
Một người kêu to nhảy ra giữa đường, ngựa bị sợ hãi, bước đi cũng rối loại.
“Đều là ngươi, đều là ngươi làm hại —— a ——” ngươi kia chạy về phía xe ngựa nói, “ Thần linh, xin đừng trừng phạt con…” Còn chưa nói xong, liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết.
Đồng Dao nắm chặt tay, cả người run rẩy: “Đủ rồi, về thôi.”
Đồng Dao trở về tới cửa cung, liền nhảy xuống xe ngựa, cởi áo da trên người. Bố trí xe ngựa cùng người lái xe ở sân sau, cô vội vàng đi ngay tới phòng nghị sự.
“Bệ hạ!” Đồng Dao thở hồng hộc tiến vào.
Bắc Minh Quân vừa thấy cô, lập tức đi tới.
“Đừng tới đây!” Đồng Dao vôi vàng lấy hai tay che mặt.
Bắc Minh Quân sửng sốt.
“Ta đã tới khu bị bệnh, tuy rằng đã tiến hành khử độc, nhưng từ giờ trở đi vẫn xin bệ hạ đừng tiến lại gần ta.”
“Cái gì? Ngươi nói ngươi ra khỏi cung? Tại sao không báo với bản vương, hay phái người theo bảo hộ?”
“Bệ hạ, đây là bệnh dịch nguy hiểm, không phải binh lính là có thể phòng bị được. Lần này ta đến đây, muốn nói vài câu, ta nói cách của ta, xin bệ hạ hãy cố gắng làm theo yêu cầu của ta.”
Bắc Minh Quân cúi đầu: “Nói đi.”
“Xin bệ hạ bố trí binh lính xây dựng biệt viện ở ngoài thành, đặc biết thu nạp những người đã bị nhiễm bệnh. Mặt khác, những người trong cung bị nhiễm bệnh đều phải xuất cung, cho dù là quan lại hay người trong hoàng thất phi tần, đều là lập tức cách ly.”
“Ta cần một lượng lớn thảo dược làm thuốc sát trùng, thuốc sát trùng phải được vẩy vào mọi ngóc ngách trong viện. Những người bị nhiễm bệnh, phải cạo toàn bộ râu tóc lông trên người, phòng ngừa bọ chét ký sinh trùng phát triển trên người. Quần áo của người bệnh, phải bị thiêu huỷ, sau đó phát quần áo bệnh do triều đình may, mọi trang phục đều phải ngâm qua thuốc.”
“Còn có, xin bệ hạ chuẩn bị lượng lớn thuốc chuột, chia ra làm nhiều phần, rắc ở tất cả các nơi, nhất định phải diệt hết chuột. Tất cả những thi thể tử vong, phải hoả táng ngay lập tức, sau đó đào hố lấp, kể cả xác chết của các con vật.”
Bắc Minh Quân nhìn Đồng Dao thật sâu, liên tục gật đầu.
“Bệ hạ, từ hôm nay trở đi, ta cũng dọn ra ngoài cung ở, để kiểm soát tình hình. Mọi người đừng nói chuyện này cho Vũ Quân, ta không muốn để hắn phải lo lắng cho ta. Được rồi, ta đi đây.”
“Từ từ!”
Đồng Dao quay đầu lại, thấy Bắc Minh Quân dùng sức cắn môi, nhìn qua cảm xúc không ổn định.
“Bệ hạ. . . . . .”
“Ngươi phải ra ngoài sao?”
“Phải!”
Bắc Minh Quân đi tới, nắm chặt lấy tay Đồng Dao.
Trái tim Đồng Dao căng thẳng, vội vàng rút tay ra.
“Ngàn vạn lần đừng chết!” Bắc Minh Quân chớp mắt.
Đồng Dao xấu hổ gật đầu, lập tức quay người đi.
Đồng Dao sửng sốt, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Từ từ!” Bắc Minh Quân lại mở miệng gọi cô lại, “Ngươi ở lại. Thần quan đại nhân đi trước đi.”
Lão thần quan lấy làm kinh hãi, đôi mắt đen liếc nhìn Đồng Dao, cũng không dám nhiều chuyện, rầu rĩ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trong lòng Đồng Dao vô cùng rối ren, cũng chẳng muốn để ý tới tâm tình Bắc Minh Quân. Không ai mở miệng, mọi người đều nín lại, xem ai nín tới chết trước…
Bắc Minh Quân quay người, liếc nhìn Đồng Dao, lâu sau, không chịu được nói: “Ngươi thật sự chắc chắn?”
Đồng Dao nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Ngày mai bản vương phái ngươi đưa ngươi tới phủ thừa tướng.”
“Ý của ngài là?”
Bắc Minh Quân chăm chú nhìn Đồng Dao: “Chuyện này ngươi cũng không giải quyết được, lại uổng phí tính mạng của mình, còn có ý nghĩa gì. Ngươi nên đi thôi, bản vương sẽ thay ngươi giải thích.”
Trong lòng Đồng Dao dao động, không nghĩ tới Bắc Minh Quân ngoài mặt cứng rắn như đá, lại lo lắng cho sự an nguy của cô, thậm ý còn tự mình ra mặt giải thích giúp cô.
Bắc Minh Quân thấy phản ứng của Đồng Dao, cười thản nhiên: “Ngươi đã nói, ở nước Cúc Lương ngoại trừ Vũ Quân, ngươi không quan tâm tới bất kỳ ai.”
Trong mắt Bắc Minh Quân xẹt qua một tia tự giễu, khiến cho Đồng Dao có chút áy náy: “Giờ Vũ Quân đã ở phủ thừa tướng, ngươi cũng tới đó đi.”
“Vậy còn ngài?” Đồng Dao buột miệng nói. Ánh mắt Bắc Minh Quân sắc bén nhìn lại, đôi mắt đen che giấu ngọn lửa đang bùng cháy.
“Ta.. ý của ta là, bệnh dịch lần này, ngài định giải quyết thế nào? Còn cả nước Cúc Lương nữa?” Đồng Dao vội vàng giải thích.
Ánh mắt Bắc Minh Quân kiên định nói: “Thần quan đại nhân sẽ có cách.”
“Cái gì?” Đồng Dao hét lên, “Chẳng lẽ ngài vẫn muốn làm theo những lời thần quan nói, tế trời, rồi cùng văn võ bá quan đi diễu hành, sau đó quất lên người mình?”
Bắc Minh Quân cười thản nhiên: “Vì nước Cúc Lương, điều đó có đáng gì.”
Đồng Dao bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi, để ta làm, ta sẽ ở lại. Việc này nên giao cho ta xử lý.”
“Ngươi có nắm chắc?”
Đồng dao thở dài: “Ngài thì sao, ngài có nắm chắc không?”
Bắc Minh Quân sửng sốt, không nói lời nào.
“Nếu không tin nắm chắc, vậy hãy để ta làm. Dù thế nào, so với phương pháp của thần quan… Được rồi, xin bệ hạ hãy chuẩn bị giúp ta y sư và dân binh, ta nên suy nghĩ lại để làm thế nào cho tốt. Ta xin cáo lui trước…”
“Từ từ.”
Đồng Dao xoay người nhìn hắn.
“Vì sao ngươi cứ muốn khăng khăng ở lại giúp nước Cúc Lương?”
“Ha ha, bệ hạ anh tuấn tài giỏi, nếu phải cởi áo, lại quất lên người mình, thật khó coi.” Đồng Dao giương mi, khẽ cười, “Vậy vì sao ngài lại dám giao vận mệnh của nước Cúc Lương vào tay ta?”
Bắc Minh Quân nghẹn lời, từng chữ nói ra có vẻ gian nan: “Chẳng lẽ ngươi…” Bắc Minh Quân ngừng lại, “Ngươi không nghĩ tới việc trở về? Ý ta là, trở về nước Cúc Lương!”
Đồng Dao khẽ nhíu mày, chuyện này càng nói càng hồ đồ: “Tuỳ ngài nghĩ thế nào, dù sao ta cũng bằng lòng ở lại là được.”
“Không tiếc mạng sống của mình vì nước Cúc Lương? Hay chỉ vì Vũ Quân?”
“Cả hai đều không phải…” Đồng Dao hạ tầm mắt, không phải chỉ vì Vũ Quân, vì mình, cũng là vì nước Chư Lương. Nếu phương pháp của thần quan không hiệu quả, nếu lúc này chính cô không ra tay, chắc khác nào tự tay đào huyệt chôn mình, không chỉ cô chết, Vũ Quân chết, cả nước Cúc Lương cũng sẽ chết.
Hơn nữa, nếu bây giờ quay về nước Chư Lương, nói không chừng cô sẽ mang theo bệnh dịch này về nước Chư Lương, không phải là hại chết Nhuận Ngọc sao! Chết… Ai mà không sợ chứ, nhưng dù có sợ, ai có thể thoát chết được chứ…
Đồng Dao thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảm xúc ẩn chứa trong khuôn mặt sâu xa của Bắc Minh Quân. Rốt cuộc cô đã nói gì khiến cho hoàng đế nước Cúc Lương có nét mặt như vậy?
“Bệ hạ, ta xin cáo lui”. Đồng Dao bị hắn nhìn cả người khó chịu, vội vàng tìm cớ rời đi.
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân, rất nghiêm túc: “Nếu ngươi chết, ta sẽ để Vũ Quân đi cùng ngươi, nước Cúc Lương nợ ngươi.”
Tim Đồng Dao đập lộp bộp, thiếu nửa nhịp.
Đồng Dao nghĩ đi nghĩ lại về câu nói cuối cùng của Bắc Minh Quân là thật hay giả: Vũ Quân là em trai hắn yêu quý nhất, hắn chắc chỉ nói vậy thôi, nhưng vẫn khiến cho người nghe kinh hồn bạt vía.
Đồng Dao không phải bác sĩ, đối với bệnh dịch cũng chỉ lý giải những điều cơ bản mà thôi. Bây giờ cô vẫn chưa rõ nguyên nhân gây bệnh là gì, cho nên cũng không dám tuỳ tiện tiếp xúc với người bệnh, dựa vào những lý lẽ vô cùng mê tín của người cổ đại, nước Cúc Lương nhất định sẽ bị huỷ diệt.
Đồng Dao suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn quyết định ra ngoài một lần, xem rốt cuộc thế nào. Cô không có nhiều cách, chỉ sai người dùng một miếng da trâu lớn bọc quanh xe ngựa. Bốn con ngựa cũng được bọc da trâu, làm thành tấm áo choàng cho người đánh xe, cố gắng bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Đi trên đường phố nước Cúc Lương, mùi tử thi nồng nặc phả vào mặt, xem ra mọi việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều! Cả bầu trời mờ mịt, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ, nhưng quá nhỏ.
Triệu chứng của loại bệnh này Đồng Dao chừa từng gặp trong đời, người khi bị lây nhiễm, sau ba ngày thì chết. Triệu chứng của bệnh đầu tiên là sốt, sau đó thì bị phù nề, cả người nổi mụn đen, trên cổ mọc đầy mụn mủ, bắt đầu bị xuất huyết, dần dần đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Những người chết đều trong tình trạng vô cùng thống khổ chấm dứt sinh mạng của mình, hơn nữa chết rất thảm. Thi thể rất mau thối rữa, toả ra một mùi thối tanh nồng, thu hút hàng vạn loài côn trùng và chuột bọ.
Khắp đường phố nước Cúc Lương trở nên vô cùng thê lương, nơi nơi đều ngổn ngang nhưng xác chết, mùi hôi thối xông lên, chó mèo lang thang dẫm nát những thi thể, thường xuyên nhìn thấy những con chuột hôi hám chạy qua xác chết, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến người ta thấy buồn nôn.
Nước Cúc Lương có một bến cảng lớn, nhưng giờ đây chỉ còn vài con thuyền nhỏ nhặt ngoài khơi, căn bản không có người điều khiển, đất đai khô cằn một màu vàng khô. Những ngôi nhà đất, trang nghiêm đứng trong yên tĩnh, cửa mở lớn, bên trong tối đen, có lẽ chủ nhà ở chết ở trong nhà.
Một người kêu to nhảy ra giữa đường, ngựa bị sợ hãi, bước đi cũng rối loại.
“Đều là ngươi, đều là ngươi làm hại —— a ——” ngươi kia chạy về phía xe ngựa nói, “ Thần linh, xin đừng trừng phạt con…” Còn chưa nói xong, liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết.
Đồng Dao nắm chặt tay, cả người run rẩy: “Đủ rồi, về thôi.”
Đồng Dao trở về tới cửa cung, liền nhảy xuống xe ngựa, cởi áo da trên người. Bố trí xe ngựa cùng người lái xe ở sân sau, cô vội vàng đi ngay tới phòng nghị sự.
“Bệ hạ!” Đồng Dao thở hồng hộc tiến vào.
Bắc Minh Quân vừa thấy cô, lập tức đi tới.
“Đừng tới đây!” Đồng Dao vôi vàng lấy hai tay che mặt.
Bắc Minh Quân sửng sốt.
“Ta đã tới khu bị bệnh, tuy rằng đã tiến hành khử độc, nhưng từ giờ trở đi vẫn xin bệ hạ đừng tiến lại gần ta.”
“Cái gì? Ngươi nói ngươi ra khỏi cung? Tại sao không báo với bản vương, hay phái người theo bảo hộ?”
“Bệ hạ, đây là bệnh dịch nguy hiểm, không phải binh lính là có thể phòng bị được. Lần này ta đến đây, muốn nói vài câu, ta nói cách của ta, xin bệ hạ hãy cố gắng làm theo yêu cầu của ta.”
Bắc Minh Quân cúi đầu: “Nói đi.”
“Xin bệ hạ bố trí binh lính xây dựng biệt viện ở ngoài thành, đặc biết thu nạp những người đã bị nhiễm bệnh. Mặt khác, những người trong cung bị nhiễm bệnh đều phải xuất cung, cho dù là quan lại hay người trong hoàng thất phi tần, đều là lập tức cách ly.”
“Ta cần một lượng lớn thảo dược làm thuốc sát trùng, thuốc sát trùng phải được vẩy vào mọi ngóc ngách trong viện. Những người bị nhiễm bệnh, phải cạo toàn bộ râu tóc lông trên người, phòng ngừa bọ chét ký sinh trùng phát triển trên người. Quần áo của người bệnh, phải bị thiêu huỷ, sau đó phát quần áo bệnh do triều đình may, mọi trang phục đều phải ngâm qua thuốc.”
“Còn có, xin bệ hạ chuẩn bị lượng lớn thuốc chuột, chia ra làm nhiều phần, rắc ở tất cả các nơi, nhất định phải diệt hết chuột. Tất cả những thi thể tử vong, phải hoả táng ngay lập tức, sau đó đào hố lấp, kể cả xác chết của các con vật.”
Bắc Minh Quân nhìn Đồng Dao thật sâu, liên tục gật đầu.
“Bệ hạ, từ hôm nay trở đi, ta cũng dọn ra ngoài cung ở, để kiểm soát tình hình. Mọi người đừng nói chuyện này cho Vũ Quân, ta không muốn để hắn phải lo lắng cho ta. Được rồi, ta đi đây.”
“Từ từ!”
Đồng Dao quay đầu lại, thấy Bắc Minh Quân dùng sức cắn môi, nhìn qua cảm xúc không ổn định.
“Bệ hạ. . . . . .”
“Ngươi phải ra ngoài sao?”
“Phải!”
Bắc Minh Quân đi tới, nắm chặt lấy tay Đồng Dao.
Trái tim Đồng Dao căng thẳng, vội vàng rút tay ra.
“Ngàn vạn lần đừng chết!” Bắc Minh Quân chớp mắt.
Đồng Dao xấu hổ gật đầu, lập tức quay người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.