Chương 65
Lãnh Thu Nguyệt
30/04/2014
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Đầu Đồng Dao như nổ tung, muốn nhanh chóng rời khỏi đại điện, tránh xa mọi người. Đi đến bên cạnh khóm hoa, im lặng những bông hoa đang đung đưa trong gió, ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng. Tiếng huyên náo truyền ra từ đại điện, giống như đến từ một thế giới khác, mà bản thân cô không thuộc về nơi đó.
Không biết đã đứng bao lâu, cả người lạnh toát, bàn tay cô cũng không còn cảm giác. Đồng Dao cười khổ, cứ nghĩ rằng mình sẽ rất đau khổ, nhưng giờ đây tất cả đã tê liệt, không có cảm giác gì cả, chuyện này là tốt, hay xấu đây?
Hít thật sâu bầu không khí lạnh lẽo, giờ đây cô chỉ còn hai bàn tay trắng, nói không chừng đây lại là một chuyện tốt, không có gì cả, ít nhất cũng không còn phải sợ sẽ mất đi!
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, Đồng Dao rùng mình.
Người kia không nói, im lặng đi tới đứng bên cạnh Đồng Dao. Hai tay để ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn những cành cây đang lay động, không nói?
Đồng Dao nheo mắt, cả người cũng căng thẳng.
“Bầu không khí nơi đây thật trong lành. Nhưng quá lạnh.” Tiếng nói của Tất đại nhân rất khẽ.
Đồng Dao không trả lời.
“Tại sao không làm theo kế hoạch?”
Đồng Dao ngẩn người, đầu óc mờ mịt.
“Thất công chúa làm như vậy, có phải chuyện còn chưa xong, hay có ý định nào khác?”
Hô hấp của Đồng Dao trở nên dồn đập, lời nói của Tất đại nhân tuy không có gì đặc biệt, nhưng lại như là đang ngầm ám chỉ điều gì. Cô không dám trả lời, cô căn bản không phải là thất công chúa, mà là người khác, biết đâu hắn sẽ tự nói ra. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
“Không hề.”
Đột nhiên Tất đại nhân quay đầu lại, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào Đồng Dao. Đồng Dao bị nhìn cả người không được tự nhiên, nhưng cô cố gắng ngẩng cao đầu. Không yếu thế.
“Được,´sự việc đã tới mức này. Lão phu cũng không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng ta tin tưởng người là một người thông minh”, Tất đại nhân nhíu mày: “Thân phận này của người vô cùng nguy hiểm. Cho dù người từ bỏ nhiệm vụ. Nước Hồng Ngọc không ngại đứng ra chống lưng của người, nếu người để mất đi chỗ dựa vững chắc này. Thật sự không phải là một việc làm sáng suốt. Lão chỉ khuyên người hãy chăm sóc tốt bản thân. Nếu định làm việc gì gây bất lợi cho nước Hồng Ngọc, trong ý nghĩ cũng không nên. Nếu không đối với người cũng không có lợi gì.”
“Bên ngoài gió to, thất công chúa nên vào phòng, sẽ tốt hơn. Tránh gây ra những việc sai lầm, hy vọng thất công chúa có thể nhớ rõ những lời lão phu đã nói. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Lão thần cáo lui!” Dứt lời, Tất đại nhân xoay người rời đi.
Tim Đồng Dao cuộn trào mãnh liệt, dường như mọi đáp án đang ở ngay trước mặt. Nhưng lại cách một tấm màn, không thể chạm tới. Từ bỏ nhiệm vụ? Xem ra việc thất công chúa tới nước Chư Lương, thực sự có mục đích. Nhuận Ngọc luôn miệng nói, chính cô giết chết cha của hắn, xem ra việc này có tám chín phần là thật. Nhưng tại sao Tất đại nhân lại nói thất công chúa vứt bỏ nhiệm vụ? Giết chết hoàng đế, không phải nhiệm vụ đã hoàn thành sao? Nàng từ bỏ nhiệm vụ gì?
Cho dù thất công chúa từ bỏ mệnh lệnh, nước Hồng Ngọc vẫn như trước ra mặt giúp đỡ nàng. Đồng Dao nhíu mày, trợ giúp? Giúp như thế nào? Từ đầu đến cuối người nước Hồng Ngọc, cô chỉ gặp hai người, người đầu tiên là sứ giá Phàn Ấn, người còn lại là Tất đại nhân. Mục đích của hắn là muốn thất công chúa lấy đại hoàng tử nước Chư Lương, nhưng Thấm Ngọc đã chết, lại muốn thất công chúa lấy Nhuận Ngọc? Chẳng lẽ việc này là giúp cô sao? Thật sự khó hiểu??????
Cơ thể lạnh lẽo run rẩy, ngọn lửa phẫn nộ từ ngực bùng cháy, đầu căng ra đau đớn, nước Hồng Ngọc? nước Hồng Ngọc? Ngươi hại ta phải chết, cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ phải chết trong tay của ta?????
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đồng Dao rùng mình. Một ý niệm nảy ra trong đầu khiến cô hoảng sợ. Nước Hồng Ngọc khiến cô phải chết???? Trong lòng hoảng sợ, không phải hại cô, mà là người phụ nữ đó??? Nhưng tại sao, trong giây phút đó, lại cảm thấy cô và nàng nhập vào làm một. Là nàng xuyên qua đôi mắt của cô nhìn thấy tất cả mọi chuyện sao? Cả người đã đứng bên ngoài rất lâu, cơ thể cứng ngắc. Trong đại điện ngày càng náo nhiệt, đèn sáng rực rỡ.
Suy nghĩ nhiều chuyện, lại càng khiến đầu óc cô trở nên rối loạn. Đồng Dao nhớ lại hình ảnh của năm đầu tiên, giờ Nhuận Ngọc không ở đây, cũng không thể trở về nước Chư Lương. Mà mỗi một phút một giây ở nước Cúc Lương… không… Không muốn tiếp tục ngu ngốc, không muốn nghĩ tới đôi mắt lạnh nhạt của Vũ Quân. Không thể tiếp tục, muốn tới nước Hồng Ngọc, cho dù phải dùng cách nào, tới nước Hồng Ngọc???? Cô muốn tới nước Hồng Ngọc.
Bước chân bất tri bất giác bắt đầu đi về phía trước, rời khỏi đại điện, không có ai ngoài hành lang. Mơ hồ lại đi tới rừng trúc, đến khi lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình đang đứng trước phòng nghị sự của Bắc Minh Quân.
Lắc đầu, cười khổ. Không rõ tại sao cô lại chạy tới đây. Bắc Minh Quân đang phải tiếp đãi sứ giả nước Hồng Ngọc, đương nhiên sẽ không có mặt ở đây. Huống hồ cô chạy tới đây để nói gì với hắn chứ? Nói muốn rời khỏi nước Cúc Lương, đi cùng sứ giả nước Hồng Ngọc về nước sao? Chả khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cô vốn là sứ giả nước Chư Lương, hơn nữa Bắc Minh Quân lại luôn cho rằng cô là một người phụ nữ có tâm cơ, vẫn luôn hoài nghi cô gây bất lợi với Vũ Quân. Hiện tại Vũ Quân đã nói rõ, không cần cô. Nói cách khác, cô đã mất đi chỗ dựa ở nước Cúc Lương. Hẳn là Bắc Minh Quân phải mong cô sớm trở về nước Chư Lương mới đúng. Làm sao mà hắn có thể ngay lập tức đồng ý cho cô tới nước Hồng Ngọc, chả khác nào tự rước lấy phiền toái cho hắn.
Chính cô vẫn còn ngây thơ? Vừa quay người muốn rời đi. Lại đột nhiên phát hiện có ánh sáng ở trong phòng. Dường như có người ở bên trong, trong lòng Đồng Dao nghi ngờ, từ từ đi tới gần.
Quả thật có người, tiếng nói rất trầm, giọng nói rất khẽ.
“Hẳn bệ hạ đã nhận được thư của hoàng đế nước Hồng Ngọc, mục đích lần này lão tới đây, chắc ngài cũng đã biết.”
Đồng Dao nhíu mày, không phải giọng của Tất đại nhân sao, việc cơ mật sao? Hắn nói vậy là có ý gì?
“Phải, ý kiến của hoàng đế nước Hồng Ngọc, cũng giống bản vương, ta cũng đang có ý này.” Bắc Minh Quân không nhanh không chậm trả lời.
“Tốt quá. Để biểu hiển thành ý của nước Hồng Ngọc, muốn gả cửu công chúa tới nước Cúc Lương. Đại diện cho quyết tâm của nước Hồng Ngọc ký kết đồng minh với nước Cúc Lương.”
“Thay mặt bản vương tạ ơn bệ hạ!”
Đồng Dao day huyệt thái dương, nheo mắt lại thật sự không thể tin được lời Bắc Minh Quân. Nước Cúc Lương đã ký kết đồng minh với nước Chư Lương, lại ngầm cấu kết với nước Hồng Ngọc, không phải là một kẻ giả nhân giả nghĩa sao. Tiếp theo thế nào? Nước Hồng Ngọc, đất nước hùng cường giàu mạnh, nước Cúc Lương nhất định cũng sẽ phát triển trở nên giàu có, nước Chư Lương sẽ chờ bị huỷ diệt??? Nhuận Ngọc, ngươi tính đi tính lại, lại không nghĩ Bắc Minh Quân là rắn hai đầu a???
Ha ha, cô chính là thất công chúa nước Hồng Ngọc. Giờ họ lại muốn gả cửu công chúa tới nước Cúc Lương? Nhất định không có chuyện gì tốt đẹp cả, thất công chúa có thể ra tay giết hoàng đế nước Hồng Ngọc. Nếu cửu công chúa muốn cũng có thể trực tiếp ra tay giết Bắc Minh Quân, đến lúc đó nước Cúc Lương chỉ còn lại nhiếp chính vương Vũ Quân cơ thể đau ốm liên miên. Nước Hồng Ngọc muốn đoạt cả thiên hạ, nước cờ này thật cao tay.
Đồng Dao cười lạnh, Bắc Minh Quân đã sớm biết thất công chúa ra tay giết hoàng đế nước Chư Lương, cho nên mới phòng bị cô như vậy. Có lẽ lúc này hắn ngoài mặt thì ung dung thản nhiên, trong tay nhất định đã có phòng ngự. Làm người??? Thật quá vất vả.
Hai con hổ đánh nhau, sẽ có một con bị thương. Vật hy sinh không phải nước Chư Lương sao? Đồng Dao nắm chặt tay có chút run rẩy. Nhuận Ngọc!!! Nhuận Ngọc!!!
Cuộc nói chuyện của bọn họ được tiến hành rất thuận lời, một hồi đã xong. Đồng Dao nhìn thấy Tất đại nhân theo hông cửa đi ra ngoài, thấy khuôn mặt như điêu khắc của Bắc Minh Quân, mang theo nụ cười nhạt. Tất đại nhân đi rồi, ánh mắt hắn tối sầm lại, cũng không có biểu cảm gì. Từ từ ngồi xuống, nhìn lò sưởi, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Cô nên làm gì bây giờ? Nên nói gì đây? Rốt cuộc vẫn nên giả ngu, giả vờ không biết gì cả? Đồng Dao cắn môi, cho dù chuyện gì, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là rời khỏi nơi này, đi tới nước Hồng Ngọc. Tuy không biết phải mở miệng nói thế nào nhưng vẫn phải làm.
Không biết đã đứng bao lâu, cả người lạnh toát, bàn tay cô cũng không còn cảm giác. Đồng Dao cười khổ, cứ nghĩ rằng mình sẽ rất đau khổ, nhưng giờ đây tất cả đã tê liệt, không có cảm giác gì cả, chuyện này là tốt, hay xấu đây?
Hít thật sâu bầu không khí lạnh lẽo, giờ đây cô chỉ còn hai bàn tay trắng, nói không chừng đây lại là một chuyện tốt, không có gì cả, ít nhất cũng không còn phải sợ sẽ mất đi!
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, Đồng Dao rùng mình.
Người kia không nói, im lặng đi tới đứng bên cạnh Đồng Dao. Hai tay để ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn những cành cây đang lay động, không nói?
Đồng Dao nheo mắt, cả người cũng căng thẳng.
“Bầu không khí nơi đây thật trong lành. Nhưng quá lạnh.” Tiếng nói của Tất đại nhân rất khẽ.
Đồng Dao không trả lời.
“Tại sao không làm theo kế hoạch?”
Đồng Dao ngẩn người, đầu óc mờ mịt.
“Thất công chúa làm như vậy, có phải chuyện còn chưa xong, hay có ý định nào khác?”
Hô hấp của Đồng Dao trở nên dồn đập, lời nói của Tất đại nhân tuy không có gì đặc biệt, nhưng lại như là đang ngầm ám chỉ điều gì. Cô không dám trả lời, cô căn bản không phải là thất công chúa, mà là người khác, biết đâu hắn sẽ tự nói ra. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
“Không hề.”
Đột nhiên Tất đại nhân quay đầu lại, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào Đồng Dao. Đồng Dao bị nhìn cả người không được tự nhiên, nhưng cô cố gắng ngẩng cao đầu. Không yếu thế.
“Được,´sự việc đã tới mức này. Lão phu cũng không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng ta tin tưởng người là một người thông minh”, Tất đại nhân nhíu mày: “Thân phận này của người vô cùng nguy hiểm. Cho dù người từ bỏ nhiệm vụ. Nước Hồng Ngọc không ngại đứng ra chống lưng của người, nếu người để mất đi chỗ dựa vững chắc này. Thật sự không phải là một việc làm sáng suốt. Lão chỉ khuyên người hãy chăm sóc tốt bản thân. Nếu định làm việc gì gây bất lợi cho nước Hồng Ngọc, trong ý nghĩ cũng không nên. Nếu không đối với người cũng không có lợi gì.”
“Bên ngoài gió to, thất công chúa nên vào phòng, sẽ tốt hơn. Tránh gây ra những việc sai lầm, hy vọng thất công chúa có thể nhớ rõ những lời lão phu đã nói. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Lão thần cáo lui!” Dứt lời, Tất đại nhân xoay người rời đi.
Tim Đồng Dao cuộn trào mãnh liệt, dường như mọi đáp án đang ở ngay trước mặt. Nhưng lại cách một tấm màn, không thể chạm tới. Từ bỏ nhiệm vụ? Xem ra việc thất công chúa tới nước Chư Lương, thực sự có mục đích. Nhuận Ngọc luôn miệng nói, chính cô giết chết cha của hắn, xem ra việc này có tám chín phần là thật. Nhưng tại sao Tất đại nhân lại nói thất công chúa vứt bỏ nhiệm vụ? Giết chết hoàng đế, không phải nhiệm vụ đã hoàn thành sao? Nàng từ bỏ nhiệm vụ gì?
Cho dù thất công chúa từ bỏ mệnh lệnh, nước Hồng Ngọc vẫn như trước ra mặt giúp đỡ nàng. Đồng Dao nhíu mày, trợ giúp? Giúp như thế nào? Từ đầu đến cuối người nước Hồng Ngọc, cô chỉ gặp hai người, người đầu tiên là sứ giá Phàn Ấn, người còn lại là Tất đại nhân. Mục đích của hắn là muốn thất công chúa lấy đại hoàng tử nước Chư Lương, nhưng Thấm Ngọc đã chết, lại muốn thất công chúa lấy Nhuận Ngọc? Chẳng lẽ việc này là giúp cô sao? Thật sự khó hiểu??????
Cơ thể lạnh lẽo run rẩy, ngọn lửa phẫn nộ từ ngực bùng cháy, đầu căng ra đau đớn, nước Hồng Ngọc? nước Hồng Ngọc? Ngươi hại ta phải chết, cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ phải chết trong tay của ta?????
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đồng Dao rùng mình. Một ý niệm nảy ra trong đầu khiến cô hoảng sợ. Nước Hồng Ngọc khiến cô phải chết???? Trong lòng hoảng sợ, không phải hại cô, mà là người phụ nữ đó??? Nhưng tại sao, trong giây phút đó, lại cảm thấy cô và nàng nhập vào làm một. Là nàng xuyên qua đôi mắt của cô nhìn thấy tất cả mọi chuyện sao? Cả người đã đứng bên ngoài rất lâu, cơ thể cứng ngắc. Trong đại điện ngày càng náo nhiệt, đèn sáng rực rỡ.
Suy nghĩ nhiều chuyện, lại càng khiến đầu óc cô trở nên rối loạn. Đồng Dao nhớ lại hình ảnh của năm đầu tiên, giờ Nhuận Ngọc không ở đây, cũng không thể trở về nước Chư Lương. Mà mỗi một phút một giây ở nước Cúc Lương… không… Không muốn tiếp tục ngu ngốc, không muốn nghĩ tới đôi mắt lạnh nhạt của Vũ Quân. Không thể tiếp tục, muốn tới nước Hồng Ngọc, cho dù phải dùng cách nào, tới nước Hồng Ngọc???? Cô muốn tới nước Hồng Ngọc.
Bước chân bất tri bất giác bắt đầu đi về phía trước, rời khỏi đại điện, không có ai ngoài hành lang. Mơ hồ lại đi tới rừng trúc, đến khi lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình đang đứng trước phòng nghị sự của Bắc Minh Quân.
Lắc đầu, cười khổ. Không rõ tại sao cô lại chạy tới đây. Bắc Minh Quân đang phải tiếp đãi sứ giả nước Hồng Ngọc, đương nhiên sẽ không có mặt ở đây. Huống hồ cô chạy tới đây để nói gì với hắn chứ? Nói muốn rời khỏi nước Cúc Lương, đi cùng sứ giả nước Hồng Ngọc về nước sao? Chả khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cô vốn là sứ giả nước Chư Lương, hơn nữa Bắc Minh Quân lại luôn cho rằng cô là một người phụ nữ có tâm cơ, vẫn luôn hoài nghi cô gây bất lợi với Vũ Quân. Hiện tại Vũ Quân đã nói rõ, không cần cô. Nói cách khác, cô đã mất đi chỗ dựa ở nước Cúc Lương. Hẳn là Bắc Minh Quân phải mong cô sớm trở về nước Chư Lương mới đúng. Làm sao mà hắn có thể ngay lập tức đồng ý cho cô tới nước Hồng Ngọc, chả khác nào tự rước lấy phiền toái cho hắn.
Chính cô vẫn còn ngây thơ? Vừa quay người muốn rời đi. Lại đột nhiên phát hiện có ánh sáng ở trong phòng. Dường như có người ở bên trong, trong lòng Đồng Dao nghi ngờ, từ từ đi tới gần.
Quả thật có người, tiếng nói rất trầm, giọng nói rất khẽ.
“Hẳn bệ hạ đã nhận được thư của hoàng đế nước Hồng Ngọc, mục đích lần này lão tới đây, chắc ngài cũng đã biết.”
Đồng Dao nhíu mày, không phải giọng của Tất đại nhân sao, việc cơ mật sao? Hắn nói vậy là có ý gì?
“Phải, ý kiến của hoàng đế nước Hồng Ngọc, cũng giống bản vương, ta cũng đang có ý này.” Bắc Minh Quân không nhanh không chậm trả lời.
“Tốt quá. Để biểu hiển thành ý của nước Hồng Ngọc, muốn gả cửu công chúa tới nước Cúc Lương. Đại diện cho quyết tâm của nước Hồng Ngọc ký kết đồng minh với nước Cúc Lương.”
“Thay mặt bản vương tạ ơn bệ hạ!”
Đồng Dao day huyệt thái dương, nheo mắt lại thật sự không thể tin được lời Bắc Minh Quân. Nước Cúc Lương đã ký kết đồng minh với nước Chư Lương, lại ngầm cấu kết với nước Hồng Ngọc, không phải là một kẻ giả nhân giả nghĩa sao. Tiếp theo thế nào? Nước Hồng Ngọc, đất nước hùng cường giàu mạnh, nước Cúc Lương nhất định cũng sẽ phát triển trở nên giàu có, nước Chư Lương sẽ chờ bị huỷ diệt??? Nhuận Ngọc, ngươi tính đi tính lại, lại không nghĩ Bắc Minh Quân là rắn hai đầu a???
Ha ha, cô chính là thất công chúa nước Hồng Ngọc. Giờ họ lại muốn gả cửu công chúa tới nước Cúc Lương? Nhất định không có chuyện gì tốt đẹp cả, thất công chúa có thể ra tay giết hoàng đế nước Hồng Ngọc. Nếu cửu công chúa muốn cũng có thể trực tiếp ra tay giết Bắc Minh Quân, đến lúc đó nước Cúc Lương chỉ còn lại nhiếp chính vương Vũ Quân cơ thể đau ốm liên miên. Nước Hồng Ngọc muốn đoạt cả thiên hạ, nước cờ này thật cao tay.
Đồng Dao cười lạnh, Bắc Minh Quân đã sớm biết thất công chúa ra tay giết hoàng đế nước Chư Lương, cho nên mới phòng bị cô như vậy. Có lẽ lúc này hắn ngoài mặt thì ung dung thản nhiên, trong tay nhất định đã có phòng ngự. Làm người??? Thật quá vất vả.
Hai con hổ đánh nhau, sẽ có một con bị thương. Vật hy sinh không phải nước Chư Lương sao? Đồng Dao nắm chặt tay có chút run rẩy. Nhuận Ngọc!!! Nhuận Ngọc!!!
Cuộc nói chuyện của bọn họ được tiến hành rất thuận lời, một hồi đã xong. Đồng Dao nhìn thấy Tất đại nhân theo hông cửa đi ra ngoài, thấy khuôn mặt như điêu khắc của Bắc Minh Quân, mang theo nụ cười nhạt. Tất đại nhân đi rồi, ánh mắt hắn tối sầm lại, cũng không có biểu cảm gì. Từ từ ngồi xuống, nhìn lò sưởi, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Cô nên làm gì bây giờ? Nên nói gì đây? Rốt cuộc vẫn nên giả ngu, giả vờ không biết gì cả? Đồng Dao cắn môi, cho dù chuyện gì, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là rời khỏi nơi này, đi tới nước Hồng Ngọc. Tuy không biết phải mở miệng nói thế nào nhưng vẫn phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.