Chương 74
Lãnh Thu Nguyệt
06/06/2018
Vẫn con đường quen thuộc này, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Cửa đều bị đá phá hủy, cửa sổ cũng bị tàn phá hoang tàn. Cả hậu cung không còn ai, lặng ngắt như tờ khiến cho Đồng Dao cảm thấy sợ hãi. Bên trong tối om, dường như có gì đó bên trong mà bất cứ lúc nào cũng nhảy ra được.
Đồng Dao dựng hết cả tóc gáy.
A Mễ Na chết ở đây....
Tất cả phi tần cung nữ họ ở đâu? Bị bắt? Hay bị giết?...
Nhuận Ngọc.... Chàng ở đâu?
Phía trước chính là phòng của cô, đúng trước cửa, Đồng Dao cảm thấy bùi ngùi, vẫn tốt, nhìn quá căn phòng này không có dấu vết bị tàn phá, có thể do nơi này không có ai ở, bên trong cũng không có thứ gì đáng giá, binh lính cũng lười đi vào trong...
Đồng Dao khe khẽ đẩy cửa đi vào, nước mắt đã chảy xuống hai má. Mùi hương hoa quế nhàn nhạt.... Trong không khí vẫn còn lưu lại hương hoa quế. Đi vào trong vẫn có, nơi này có mùi hương của Nhuận Ngọc...
Đồng Dao không dám đốt đèn, chỉ dò dò đi vào trong phòng, phía trước là cửa sổ, khung cửa sổ quen thuộc. Trước cửa đặt một chiếc bàn, đưa tay sờ lên, trái tim Đồng Dao đau nhói. Chồng sách rất caỏ, bên cạnh còn đặt một thanh đao... Bên cạnh là cái ấm, cầm chiếc ấm lắc lắc, bên trong vẫn còn nước.
Nhuận Ngọc, chàng có từng tới đây không? Qúa khứ cứ thế ào về từng giọt từng giọt tí tách như những du hồn trở về cuốn quanh cơ thể Đồng Dao. Khuôn mặt tuấn tú của Nhuận Ngọc, mái tóc đen dài, đôi mắt đen. Nụ cười luôn nở nơi khóe miệng.
Mỗi đêm Nhuận Ngọc luôn ngồi trước bàn phê tấu chương, tới tận khuya, mới tắt đèn. Khe khẽ lên giường. Ôm cô vào lòng, sự ấm áp này không ngôn từ nào có thể tả xiết. Không lúc nào là cảm thấy thỏa mãn.
Nhuận Ngọc luôn dùng ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn nhìn cô, tuy lời nói của Nhuận Ngọc làm tổn thương cô, nhưng hành động của hắn thì trái lại với lời nói. Mỗi đêm, bọn họ không nói gì, nhưng một Nhuận Ngọc như vậy lại vô cùng thân thiết. Ấm áp như vậy. Có đôi khi Nhuận Ngọc phải tranh trong mâu thuẫn....Vài lần cô muốn nói cho hắn biết. Nhưng cô không phải Lãnh Hương công chúa, làm sao có thể mở miệng nói được chứ? Không ai tin cô. Thất công chúa hạ độc cha của Nhuận Ngọc, thù giết cha Nhuận Ngọc mãi không quên, càng không tin cô trong sạch.
Bỗng nhiên Đồng Dao phát hiện hóa ra cô không hề hận Nhuận Ngọc. Yêu đến mức không thể hận. Cho dù hắn có làm những chuyện khiến cô tổn thương, vẫn như trước yêu hắn. Nếu có thể cứu Nhuận Ngọc. Chỉ cần Nhuận Ngọc còn sống, làm gì cô cũng bằng lòng, tất cả có là gì...!
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn, mặt trên vẫn lưu lại mùí hương của Nhuận Ngọc, ôm chặt chăn vào trong lòng, đau đớn đến thế...
Theo thói quen muốn tựa vào thành giường, cảm giác nhẹ tênh, khiến cô suýt ngã. Đồng Dao hoảng sợ,chuyện gì thế này? Cô nhớ rõ ở đây có thành giường cơ mà, lúc xưa cô rất thích tựa vào đây, nhìn Nhuận Ngọc phê duyệt tấu chương. Ai đã dỡ nó ra?
Cô đưa tay tìm kiếm xung quanh? Đây là cái gì?! Một thanh đồng được chạm trổ? Những dây leo và lá cây, còn có mây, ai đã đưa tới đây?
Vừa động vào, đột nhiên cảm thấy nửa người mất trọng lượng, trong phút chốc cả người đảo ngược. Còn chưa kịp hét lên, đã thấy trời đất ngả nghiêng.
Đồng Dao giật mình, các học giả trong lịch sử có ghi chép về những đường hầm. Cô nghĩ có lẽ mình sắp ngã. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng phù phù, rồi rơi ùm xuống sông. Cả người ướt nhẹp...
Đến khi Đồng Dao kịp phản ứng, hai tay theo bản năng bắt đầu ra sức bơi. Ngay cả khi phải uống vài ngụm nước, mũi không thở được. Xung quanh tối đen, không thể biết được nước có sâu không. Cảm giác sợ hãi trước tử thần lập tức bao trùm.
Ý chí khát vọng sống, khiến cho Đồng Dao cố sức bơi về phía đầu nguồn, khi cô lo lắng mình sẽ chết, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, đầu từ từ ngoi lên khỏi mặt nước. Tuy rằng vẫn không nhìn thấy xung quanh, nhưng còn hơn cảm giác tuyệt vọng trong làn nước này.
Dùng nốt chút sức còn lại, liều mạng bơi, may ra vận khí tốt, một tay cô đã bám được vào bờ. Đồng Dao thầm may mắn cô biết bơi, nếu không, đã chết ở nơi nàỵ.
Cô ngồi bên bờ cố gắng hít thở, nơi này độ ẩm thấp, lạnh đến tận xương tủy. Giờ đã lên bờ, nhưng vẫn cảm giác cả người lạnh toát. Cơ thể không ngừng run rẩy.
Tuy không bị chết đuối, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không ổn chút nào, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cô nhớ là mình bị rơi từ trên giường xuống. Đó là cơ quan sao? Nếu vậy, tám chín phần là Nhuận Ngọc làm, Nhuận Ngọc đã gắn thứ này trên giường cô.
Mà đây là đâu? Trong đêm tối thời gian trở nên dài dằng dặc, tuy Đồng Dao không còn sức lực, nhưng thị giác cũng dần dần thích nghi với bóng tối, xung qụanh dường như có chút ánh sáng, từ từ cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Đây là một hang động lớn, trên mặt hang cũng có rất nhiều nước đọng, hàng rêu xanh. Cô vừa rơi xuống một mạch nước ngầm, hai bên rất hẹp, hắn là nước này đổ ra cửa sông nào đó.
Nhìn thấy có một lối mòn, đen kịt, nhẵn bóng, rất ngay ngắn, không giống như tự nhiên mà có... Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đồng Dao, nếu cơ quan kia là do Nhuận Ngọc làm, vậy rất có thể...
Đồng Dao gắng sức lắc đầu, không dám nghĩ nhiều. Ngộ nhỡ không phải, thất vọng càng nhiều, bây giờ cô quá mệt mỏi, không chịu nổi đả kích nào nữa, vẫn cứ mang trong mình một chút hy vọng tốt hơn... Không nghĩ nữa, cô phải rời khỏi đây rồi tính sau!
Nếu nước này chảy ra sông, vậy chắc chắn sẽ phải chảy tới nơi nào đó, cứ theo hướng dòng chảy, có thể tìm được đường ra.
Đồng Dao ôm lấy cơ thể lạnh ngắt, run rẩy. Đi dọc theo con đường phía trước.
Từ xa, Đồng Dao ngửi thấy mùi xác chết hôi thối, còn có mùi máu tươi. Cảm giác kích động này khiến Đồng Dao cảm thấy dạ dày quằn quại, nôn khan.
Nhìn về phía đối diện, bên cạnh bờ sông là bức tường đá. Không nhìn kỹ sẽ không thấy, ở dọc theo hai bên bờ, có một cái động lớn cao hai thước. Một nửa chồi khỏi mặt nước, một nửa ở trong nước. Bên ngoài còn có thanh vịn được đúc bằng đồng rất tỷ mỉ.
Đồng Đao suy xét tình hình, việc xây dựng nên cơ cấu này. Rõ ràng đây chính là một thủy lao! Giam phạm nhân ở đây, không có nhân tính. Ngâm nửa người trong nước, nửa người phơi sương trên mặt nước. Loại giam giữ này căn bản không thể trốn thoát, quanh năm suốt tháng cơ thể dần dần sẽ bị phù thối rữa... Đồng Dao không dám nghĩ tiếp.
Nhưng nơi này lặng ngắt như tờ. Không giống như nơi để giam giữ phạm nhân, hẳn đầy là nhà tù đã bị bỏ không.
Nhưng mùi hôi thối kia từ đâu bay tới. Đồng Dao vội vàng bám vào tường. Tự vả vào miệng mình. Chính xác. Bên cạnh còn có nhiều lò than được sắp xếp theo thứ tự thành hàng, đây là một thủy lao được xây dựng dựa vào địa hình thiên nhiên.
Hang động ở phía trước, một màu đen kịt, sâu không đáy.
Đồng Dao cố gắng thuyết phục bản thân dũng cảm đi về phía trước. Nhưng cô cũng không muốn phải bỏ mạng nơi này.
Mới bước được vài bước, đột nhiên cô chạm vào vật gì. Trượt chân, lại ngã xuông nước. Chật vật leo lên bờ một lần nữa, quan sát tỷ mỉ, thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên mặt đãt. Người kia đã chết, thi thể đã thối rữa, nhìn mức độ này, xem ra đã chết được vài ngày.
Đồng Dao sợ hãi, rùng mình dựng hết cả tóc gáy. Cố gắng bình tĩnh, đi tới nhìn người đàn ông, tuy rằng xác chết đã phân hủy không còn nhìn thấy rõ, nhưng quần áo trên người, còn có cây trượng, nhìn phong cách ăn mặc... Không phải thần quan của nước Chư Lương sao.
Cơ thể Đồng Dao lạnh toát, trong lòng run rẩy. Dùng sức cắn môi, không chế tâm tình của mình. Tại sao ông ấy lại chết ở đây? Nếu là bị nhốt tra tấn trong tù, thì chắc chắn sẽ bị nhốt ở hang đá đối diện. Nhưng nhìn tình hình này, giống như bị rơi…
Một suy nghĩ nảy ra trong đâu Đồng Dao, suy nghĩ ấy như một động lực thôi thúc Đồng Dao đi tiếp về phía trước, hướng về phía trước. Quên cái rét cắt da cắt thịt, quên nỗi sợ hãi... Nhuận Ngọc..., Nhuận Ngọc...
Xung quanh một màu đen kịt, chỉ có ẩm ướt lạnh lẽo. Không biết cô đã đi bao lâu, cảm giác sắp sụp đổ, nhưng con đường vẫn cứ dài... Mùi tanh hôi thối vẫn quanh quẩn trước mũi Đồng Dao...
Âm thanh của sự tuyệt vọng vang vọng luẩn quẩn trong đầu Đồng Dao, cô sợ bản thân mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa...
Nhuận Ngọc... Nhuận Ngọc... Chàng ở đâu... Làm ơn hãy cho ta nhìn một chút, để ta nghe tiếng chàng... Nhuận Ngọc...
Đầu gối cô như nhũn ra, trước mắt tối sầm. Không còn sức lực nữa... Không kiên trì nổi nữa... Không đi nổi...
Mùi hương hoa quế ngọt ngào, dường như không phân tán trong không khí. Là thật sao? Có phải cô sắp chết không...
Toàn thân cô lạnh lẽo, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt là nóng đến vậy. Miếng bạch ngọc vẫn nằm trên tay cô, Đồng Dao bất lực nhìn: “Nhuận Ngọc, là chàng sao? Chàng đã đến rồi sao? Nhuận Ngọc...”
“Đồng Dao”
Giọng nói này giống như luồng điện tác động vào tai Đồng Dao, khiến cô giật mình, đôi mắt mở to há miệng đây kinh ngạc.
“Đồng Dao, là nàng sao? Người đâu, đốt lửa, đốt lửa!"
Đồng Dao quay đầu lại về nơi phát ra tiếng động, có lửa bốc lên. Có một đám người trốn phía sau tảng đá lớn. Thân hình cao lớn đi từ phía sau bước ra, là người cô ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt quen thuộc kia, thân hình quen thuộc đang đứng trước mặt cô. Vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt xúc động đang nhìn cô.
“Đồng Dao, là nàng sao? Thật là nàng..." Nhuận Ngọc chìa tay bước lại gần.
Đồng Dao nói không nên lời, hai tay ôm miệng, cố gắng không để bật ra tiếng khóc. Nước mắt theo ngón tay cứ thể chảy xuống không dứt.
Nhuận Ngọc vươn tay, vén mái tóc cô, kéo lại gần. Ôm chặt Đồng Dao vào trong lòng: “Đúng là nàng rồi, sao nàng lại ở đây. Tại sao nàng...”
"Tìm chàng... Ta tới tìm chàng."
"Tìm ta?" Nhuận Ngọc xúc động, “Tại sao? Lại tìm ta?”
“Không biết..." Đồng Dao ôm chặt lưng Nhuận Ngọc, lại lắc đầu, “Không! Ta biết! Ta yêu chàng, không muốn rời xa chàng. Muốn tới tìm chàng, nhớ chàng, sợ chàng chết, sợ mất chàng, ta...”
Còn chưa nói xong, Nhuận Ngọc đã hôn cô. Giống như đã phải chờ cả nghìn năm, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không thôi. Đồng Dao cảm thấy không thở nổi, nhưng vẫn không thôi quấn lấy, cô sợ một khi buông ra, mọi thứ sẽ mất đi.
Chưa bao giờ một nụ hôn lại đưa lại cho người ta cảm giác này. Đồng Dao cảm thấy hắn giống như cả thế giới, bầu trời như chao đảo.
Chỉ đến khi cả hai người không thở được, mới lưu luyến dừng lại. Nhuận Ngọc nhìn Đồng Dao thật sâu, lại ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt đau lòng: “Ngu ngốc, trở về làm gì, ngu ngốc, tìm ta làm gì! Nàng sẽ mất mạng!”
Đồng Dao dùng sức lắc đầu: “Ta không biết, không biết gì cả, chỉ muốn tìm chàng. Nếu không thấy chàng, so với chết còn khó chịu hơn!”
“Khi ta gửi thư tới nước Cúc Lương tại sao nàng không về, nước Cúc Lương bị bệnh dịch vì sao nàng không trở lại? Lúc trước cố tình không về, giờ nàng về làm gì!” Nhuận Ngọc dùng sức lay bả vai cô, bộ mặt đầy phẫn nộ: “Bây giờ còn trở về làm gì! Ta nhớ nàng, nhó đến phát điên rồi…”
Đồng Dao ngẩn người: “Chàng nhớ ta?”
“Phải, nhớ muốn chết, muốn điên rồi. Nhớ đến nỗi muốn tấn công nước Cúc Lương, muốn giết hết người nước Cúc Lương đưa nàng về! Không để nàng lại rời khỏi ta!”
“Nhận Ngọc..." Đồng Dao bật khóc: “Ta nghĩ chàng hận ta!”
"Phải, ta hận nàng, nàng giết chết cha ta. Nhưng... ta lại yêu nàng, ta càng hận mình hơn!” Nhuận Ngọc nói từng lòi như khắc cốt ghi tâm, Đồng Dao nghe mà trong tim đau nhói. Chàng không tin ta, đúng không?"
“Ta tin, bây giờ mỗi câu nàng nói, ta đều tin!” “Được... Được! Vậy ta nói, ta không giết cha chàng, ta không phải thất công chúa nước Hồng Ngọc!” Toàn thân Nhuận Ngọc cứng ngắc, nhìn thật sâu vào hai mắt cô. Một hồi lâu, giống như niệm chú nói: “Ta tin! Nàng không giết cha ta, cha ta không phải do nàng giêt!” Rồi ôm Đồng Dao vào trong ngực: “Ở bên cạnh nhau, mãi không xa rời. Nàng không giết cha ta, cha ta không phải do nàng giết. Ta có thể yêu nàng...”
Nhuận Ngọc lập đi lập lại kỹ những lời này, giống như đang nói cho bản thân mình hơn. Tuy Đồng Dao không biết rốt cuộc Nhuận Ngọc nói những lời này là thật hay nhất thời xúc động, nhưng có thể được câu này, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi... Vậy là đủ rồi!
“Sao nàng tới được đây?”
“Ta tới cùng Vũ Quân.”
“Hoàng tử?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
Là Vũ Quân cầu xin hoàng đế nước Cúc Lương, để hắn phái quân tới cứu chàng. Không có sự trợ giúp của nước Cúc Lương ta sẽ không còn được gặp lại chàng.”
Nhuận Ngọc cắn môi không nói.
“Nhuận Ngọc, đây là đâu?”
“ Đây là đường hầm bí mật để chạy trốn khi cần thiết, đã có từ trăm năm về trước, phòng bị khi có biến.”
“Sao cửa vào lại trên giường của ta?”
Nhuận Ngọc trừng mắt liếc cô: “Lối vào này, chỉ dành cho hoàng đế dùng khi khẩn cấp.”
"Tại sao..."
“Nàng đi rồi, ta vẫn ngủ trong phòng nàng, thế nên ta cho người làm một cửa ở phòng nàng.” Nhuận Ngọc vùi mặt trong cổ Đồng Dao: “Nàng có biết lúc nào ta nhớ nàng nhất không?”
Trong lòng Đồng Dao ấm áp, ôm chặt lấy thắt lưng hắn...
“Khi nước Hồng Ngọc tấn công, nước Chư Lương không hề có sự chuẩn bị, cộng thêm với sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều. Ta đành phải dẫn theo những tử sĩ cùng một số quan viên trốn ở đây, chờ đợi thời cơ.”
“ Ta nhìn thấy thần quan…”
“Nếu có ai nhìn thấy, sẽ không chết. Khi chúng ta tới cứu thần quan, phát hiện lúc đó người đã chết rồi,” Nhuận Ngọc nhìn mấy người ở phía sau: “Hiện tại chỉ còn có từng này người...”
Đồng Dao dựng hết cả tóc gáy.
A Mễ Na chết ở đây....
Tất cả phi tần cung nữ họ ở đâu? Bị bắt? Hay bị giết?...
Nhuận Ngọc.... Chàng ở đâu?
Phía trước chính là phòng của cô, đúng trước cửa, Đồng Dao cảm thấy bùi ngùi, vẫn tốt, nhìn quá căn phòng này không có dấu vết bị tàn phá, có thể do nơi này không có ai ở, bên trong cũng không có thứ gì đáng giá, binh lính cũng lười đi vào trong...
Đồng Dao khe khẽ đẩy cửa đi vào, nước mắt đã chảy xuống hai má. Mùi hương hoa quế nhàn nhạt.... Trong không khí vẫn còn lưu lại hương hoa quế. Đi vào trong vẫn có, nơi này có mùi hương của Nhuận Ngọc...
Đồng Dao không dám đốt đèn, chỉ dò dò đi vào trong phòng, phía trước là cửa sổ, khung cửa sổ quen thuộc. Trước cửa đặt một chiếc bàn, đưa tay sờ lên, trái tim Đồng Dao đau nhói. Chồng sách rất caỏ, bên cạnh còn đặt một thanh đao... Bên cạnh là cái ấm, cầm chiếc ấm lắc lắc, bên trong vẫn còn nước.
Nhuận Ngọc, chàng có từng tới đây không? Qúa khứ cứ thế ào về từng giọt từng giọt tí tách như những du hồn trở về cuốn quanh cơ thể Đồng Dao. Khuôn mặt tuấn tú của Nhuận Ngọc, mái tóc đen dài, đôi mắt đen. Nụ cười luôn nở nơi khóe miệng.
Mỗi đêm Nhuận Ngọc luôn ngồi trước bàn phê tấu chương, tới tận khuya, mới tắt đèn. Khe khẽ lên giường. Ôm cô vào lòng, sự ấm áp này không ngôn từ nào có thể tả xiết. Không lúc nào là cảm thấy thỏa mãn.
Nhuận Ngọc luôn dùng ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn nhìn cô, tuy lời nói của Nhuận Ngọc làm tổn thương cô, nhưng hành động của hắn thì trái lại với lời nói. Mỗi đêm, bọn họ không nói gì, nhưng một Nhuận Ngọc như vậy lại vô cùng thân thiết. Ấm áp như vậy. Có đôi khi Nhuận Ngọc phải tranh trong mâu thuẫn....Vài lần cô muốn nói cho hắn biết. Nhưng cô không phải Lãnh Hương công chúa, làm sao có thể mở miệng nói được chứ? Không ai tin cô. Thất công chúa hạ độc cha của Nhuận Ngọc, thù giết cha Nhuận Ngọc mãi không quên, càng không tin cô trong sạch.
Bỗng nhiên Đồng Dao phát hiện hóa ra cô không hề hận Nhuận Ngọc. Yêu đến mức không thể hận. Cho dù hắn có làm những chuyện khiến cô tổn thương, vẫn như trước yêu hắn. Nếu có thể cứu Nhuận Ngọc. Chỉ cần Nhuận Ngọc còn sống, làm gì cô cũng bằng lòng, tất cả có là gì...!
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn, mặt trên vẫn lưu lại mùí hương của Nhuận Ngọc, ôm chặt chăn vào trong lòng, đau đớn đến thế...
Theo thói quen muốn tựa vào thành giường, cảm giác nhẹ tênh, khiến cô suýt ngã. Đồng Dao hoảng sợ,chuyện gì thế này? Cô nhớ rõ ở đây có thành giường cơ mà, lúc xưa cô rất thích tựa vào đây, nhìn Nhuận Ngọc phê duyệt tấu chương. Ai đã dỡ nó ra?
Cô đưa tay tìm kiếm xung quanh? Đây là cái gì?! Một thanh đồng được chạm trổ? Những dây leo và lá cây, còn có mây, ai đã đưa tới đây?
Vừa động vào, đột nhiên cảm thấy nửa người mất trọng lượng, trong phút chốc cả người đảo ngược. Còn chưa kịp hét lên, đã thấy trời đất ngả nghiêng.
Đồng Dao giật mình, các học giả trong lịch sử có ghi chép về những đường hầm. Cô nghĩ có lẽ mình sắp ngã. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng phù phù, rồi rơi ùm xuống sông. Cả người ướt nhẹp...
Đến khi Đồng Dao kịp phản ứng, hai tay theo bản năng bắt đầu ra sức bơi. Ngay cả khi phải uống vài ngụm nước, mũi không thở được. Xung quanh tối đen, không thể biết được nước có sâu không. Cảm giác sợ hãi trước tử thần lập tức bao trùm.
Ý chí khát vọng sống, khiến cho Đồng Dao cố sức bơi về phía đầu nguồn, khi cô lo lắng mình sẽ chết, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, đầu từ từ ngoi lên khỏi mặt nước. Tuy rằng vẫn không nhìn thấy xung quanh, nhưng còn hơn cảm giác tuyệt vọng trong làn nước này.
Dùng nốt chút sức còn lại, liều mạng bơi, may ra vận khí tốt, một tay cô đã bám được vào bờ. Đồng Dao thầm may mắn cô biết bơi, nếu không, đã chết ở nơi nàỵ.
Cô ngồi bên bờ cố gắng hít thở, nơi này độ ẩm thấp, lạnh đến tận xương tủy. Giờ đã lên bờ, nhưng vẫn cảm giác cả người lạnh toát. Cơ thể không ngừng run rẩy.
Tuy không bị chết đuối, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không ổn chút nào, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cô nhớ là mình bị rơi từ trên giường xuống. Đó là cơ quan sao? Nếu vậy, tám chín phần là Nhuận Ngọc làm, Nhuận Ngọc đã gắn thứ này trên giường cô.
Mà đây là đâu? Trong đêm tối thời gian trở nên dài dằng dặc, tuy Đồng Dao không còn sức lực, nhưng thị giác cũng dần dần thích nghi với bóng tối, xung qụanh dường như có chút ánh sáng, từ từ cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Đây là một hang động lớn, trên mặt hang cũng có rất nhiều nước đọng, hàng rêu xanh. Cô vừa rơi xuống một mạch nước ngầm, hai bên rất hẹp, hắn là nước này đổ ra cửa sông nào đó.
Nhìn thấy có một lối mòn, đen kịt, nhẵn bóng, rất ngay ngắn, không giống như tự nhiên mà có... Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đồng Dao, nếu cơ quan kia là do Nhuận Ngọc làm, vậy rất có thể...
Đồng Dao gắng sức lắc đầu, không dám nghĩ nhiều. Ngộ nhỡ không phải, thất vọng càng nhiều, bây giờ cô quá mệt mỏi, không chịu nổi đả kích nào nữa, vẫn cứ mang trong mình một chút hy vọng tốt hơn... Không nghĩ nữa, cô phải rời khỏi đây rồi tính sau!
Nếu nước này chảy ra sông, vậy chắc chắn sẽ phải chảy tới nơi nào đó, cứ theo hướng dòng chảy, có thể tìm được đường ra.
Đồng Dao ôm lấy cơ thể lạnh ngắt, run rẩy. Đi dọc theo con đường phía trước.
Từ xa, Đồng Dao ngửi thấy mùi xác chết hôi thối, còn có mùi máu tươi. Cảm giác kích động này khiến Đồng Dao cảm thấy dạ dày quằn quại, nôn khan.
Nhìn về phía đối diện, bên cạnh bờ sông là bức tường đá. Không nhìn kỹ sẽ không thấy, ở dọc theo hai bên bờ, có một cái động lớn cao hai thước. Một nửa chồi khỏi mặt nước, một nửa ở trong nước. Bên ngoài còn có thanh vịn được đúc bằng đồng rất tỷ mỉ.
Đồng Đao suy xét tình hình, việc xây dựng nên cơ cấu này. Rõ ràng đây chính là một thủy lao! Giam phạm nhân ở đây, không có nhân tính. Ngâm nửa người trong nước, nửa người phơi sương trên mặt nước. Loại giam giữ này căn bản không thể trốn thoát, quanh năm suốt tháng cơ thể dần dần sẽ bị phù thối rữa... Đồng Dao không dám nghĩ tiếp.
Nhưng nơi này lặng ngắt như tờ. Không giống như nơi để giam giữ phạm nhân, hẳn đầy là nhà tù đã bị bỏ không.
Nhưng mùi hôi thối kia từ đâu bay tới. Đồng Dao vội vàng bám vào tường. Tự vả vào miệng mình. Chính xác. Bên cạnh còn có nhiều lò than được sắp xếp theo thứ tự thành hàng, đây là một thủy lao được xây dựng dựa vào địa hình thiên nhiên.
Hang động ở phía trước, một màu đen kịt, sâu không đáy.
Đồng Dao cố gắng thuyết phục bản thân dũng cảm đi về phía trước. Nhưng cô cũng không muốn phải bỏ mạng nơi này.
Mới bước được vài bước, đột nhiên cô chạm vào vật gì. Trượt chân, lại ngã xuông nước. Chật vật leo lên bờ một lần nữa, quan sát tỷ mỉ, thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên mặt đãt. Người kia đã chết, thi thể đã thối rữa, nhìn mức độ này, xem ra đã chết được vài ngày.
Đồng Dao sợ hãi, rùng mình dựng hết cả tóc gáy. Cố gắng bình tĩnh, đi tới nhìn người đàn ông, tuy rằng xác chết đã phân hủy không còn nhìn thấy rõ, nhưng quần áo trên người, còn có cây trượng, nhìn phong cách ăn mặc... Không phải thần quan của nước Chư Lương sao.
Cơ thể Đồng Dao lạnh toát, trong lòng run rẩy. Dùng sức cắn môi, không chế tâm tình của mình. Tại sao ông ấy lại chết ở đây? Nếu là bị nhốt tra tấn trong tù, thì chắc chắn sẽ bị nhốt ở hang đá đối diện. Nhưng nhìn tình hình này, giống như bị rơi…
Một suy nghĩ nảy ra trong đâu Đồng Dao, suy nghĩ ấy như một động lực thôi thúc Đồng Dao đi tiếp về phía trước, hướng về phía trước. Quên cái rét cắt da cắt thịt, quên nỗi sợ hãi... Nhuận Ngọc..., Nhuận Ngọc...
Xung quanh một màu đen kịt, chỉ có ẩm ướt lạnh lẽo. Không biết cô đã đi bao lâu, cảm giác sắp sụp đổ, nhưng con đường vẫn cứ dài... Mùi tanh hôi thối vẫn quanh quẩn trước mũi Đồng Dao...
Âm thanh của sự tuyệt vọng vang vọng luẩn quẩn trong đầu Đồng Dao, cô sợ bản thân mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa...
Nhuận Ngọc... Nhuận Ngọc... Chàng ở đâu... Làm ơn hãy cho ta nhìn một chút, để ta nghe tiếng chàng... Nhuận Ngọc...
Đầu gối cô như nhũn ra, trước mắt tối sầm. Không còn sức lực nữa... Không kiên trì nổi nữa... Không đi nổi...
Mùi hương hoa quế ngọt ngào, dường như không phân tán trong không khí. Là thật sao? Có phải cô sắp chết không...
Toàn thân cô lạnh lẽo, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt là nóng đến vậy. Miếng bạch ngọc vẫn nằm trên tay cô, Đồng Dao bất lực nhìn: “Nhuận Ngọc, là chàng sao? Chàng đã đến rồi sao? Nhuận Ngọc...”
“Đồng Dao”
Giọng nói này giống như luồng điện tác động vào tai Đồng Dao, khiến cô giật mình, đôi mắt mở to há miệng đây kinh ngạc.
“Đồng Dao, là nàng sao? Người đâu, đốt lửa, đốt lửa!"
Đồng Dao quay đầu lại về nơi phát ra tiếng động, có lửa bốc lên. Có một đám người trốn phía sau tảng đá lớn. Thân hình cao lớn đi từ phía sau bước ra, là người cô ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt quen thuộc kia, thân hình quen thuộc đang đứng trước mặt cô. Vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt xúc động đang nhìn cô.
“Đồng Dao, là nàng sao? Thật là nàng..." Nhuận Ngọc chìa tay bước lại gần.
Đồng Dao nói không nên lời, hai tay ôm miệng, cố gắng không để bật ra tiếng khóc. Nước mắt theo ngón tay cứ thể chảy xuống không dứt.
Nhuận Ngọc vươn tay, vén mái tóc cô, kéo lại gần. Ôm chặt Đồng Dao vào trong lòng: “Đúng là nàng rồi, sao nàng lại ở đây. Tại sao nàng...”
"Tìm chàng... Ta tới tìm chàng."
"Tìm ta?" Nhuận Ngọc xúc động, “Tại sao? Lại tìm ta?”
“Không biết..." Đồng Dao ôm chặt lưng Nhuận Ngọc, lại lắc đầu, “Không! Ta biết! Ta yêu chàng, không muốn rời xa chàng. Muốn tới tìm chàng, nhớ chàng, sợ chàng chết, sợ mất chàng, ta...”
Còn chưa nói xong, Nhuận Ngọc đã hôn cô. Giống như đã phải chờ cả nghìn năm, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không thôi. Đồng Dao cảm thấy không thở nổi, nhưng vẫn không thôi quấn lấy, cô sợ một khi buông ra, mọi thứ sẽ mất đi.
Chưa bao giờ một nụ hôn lại đưa lại cho người ta cảm giác này. Đồng Dao cảm thấy hắn giống như cả thế giới, bầu trời như chao đảo.
Chỉ đến khi cả hai người không thở được, mới lưu luyến dừng lại. Nhuận Ngọc nhìn Đồng Dao thật sâu, lại ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt đau lòng: “Ngu ngốc, trở về làm gì, ngu ngốc, tìm ta làm gì! Nàng sẽ mất mạng!”
Đồng Dao dùng sức lắc đầu: “Ta không biết, không biết gì cả, chỉ muốn tìm chàng. Nếu không thấy chàng, so với chết còn khó chịu hơn!”
“Khi ta gửi thư tới nước Cúc Lương tại sao nàng không về, nước Cúc Lương bị bệnh dịch vì sao nàng không trở lại? Lúc trước cố tình không về, giờ nàng về làm gì!” Nhuận Ngọc dùng sức lay bả vai cô, bộ mặt đầy phẫn nộ: “Bây giờ còn trở về làm gì! Ta nhớ nàng, nhó đến phát điên rồi…”
Đồng Dao ngẩn người: “Chàng nhớ ta?”
“Phải, nhớ muốn chết, muốn điên rồi. Nhớ đến nỗi muốn tấn công nước Cúc Lương, muốn giết hết người nước Cúc Lương đưa nàng về! Không để nàng lại rời khỏi ta!”
“Nhận Ngọc..." Đồng Dao bật khóc: “Ta nghĩ chàng hận ta!”
"Phải, ta hận nàng, nàng giết chết cha ta. Nhưng... ta lại yêu nàng, ta càng hận mình hơn!” Nhuận Ngọc nói từng lòi như khắc cốt ghi tâm, Đồng Dao nghe mà trong tim đau nhói. Chàng không tin ta, đúng không?"
“Ta tin, bây giờ mỗi câu nàng nói, ta đều tin!” “Được... Được! Vậy ta nói, ta không giết cha chàng, ta không phải thất công chúa nước Hồng Ngọc!” Toàn thân Nhuận Ngọc cứng ngắc, nhìn thật sâu vào hai mắt cô. Một hồi lâu, giống như niệm chú nói: “Ta tin! Nàng không giết cha ta, cha ta không phải do nàng giêt!” Rồi ôm Đồng Dao vào trong ngực: “Ở bên cạnh nhau, mãi không xa rời. Nàng không giết cha ta, cha ta không phải do nàng giết. Ta có thể yêu nàng...”
Nhuận Ngọc lập đi lập lại kỹ những lời này, giống như đang nói cho bản thân mình hơn. Tuy Đồng Dao không biết rốt cuộc Nhuận Ngọc nói những lời này là thật hay nhất thời xúc động, nhưng có thể được câu này, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi... Vậy là đủ rồi!
“Sao nàng tới được đây?”
“Ta tới cùng Vũ Quân.”
“Hoàng tử?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
Là Vũ Quân cầu xin hoàng đế nước Cúc Lương, để hắn phái quân tới cứu chàng. Không có sự trợ giúp của nước Cúc Lương ta sẽ không còn được gặp lại chàng.”
Nhuận Ngọc cắn môi không nói.
“Nhuận Ngọc, đây là đâu?”
“ Đây là đường hầm bí mật để chạy trốn khi cần thiết, đã có từ trăm năm về trước, phòng bị khi có biến.”
“Sao cửa vào lại trên giường của ta?”
Nhuận Ngọc trừng mắt liếc cô: “Lối vào này, chỉ dành cho hoàng đế dùng khi khẩn cấp.”
"Tại sao..."
“Nàng đi rồi, ta vẫn ngủ trong phòng nàng, thế nên ta cho người làm một cửa ở phòng nàng.” Nhuận Ngọc vùi mặt trong cổ Đồng Dao: “Nàng có biết lúc nào ta nhớ nàng nhất không?”
Trong lòng Đồng Dao ấm áp, ôm chặt lấy thắt lưng hắn...
“Khi nước Hồng Ngọc tấn công, nước Chư Lương không hề có sự chuẩn bị, cộng thêm với sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều. Ta đành phải dẫn theo những tử sĩ cùng một số quan viên trốn ở đây, chờ đợi thời cơ.”
“ Ta nhìn thấy thần quan…”
“Nếu có ai nhìn thấy, sẽ không chết. Khi chúng ta tới cứu thần quan, phát hiện lúc đó người đã chết rồi,” Nhuận Ngọc nhìn mấy người ở phía sau: “Hiện tại chỉ còn có từng này người...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.