Chương 19: Theo đuổi
Liễu Mộc Mộc
25/11/2019
Tháng 11 năm 2012...
Sau màn mất nụ hôn đầu không thể nào sốc hơn thì Tạ Tranh đi đến đâu đều thấy mặt Cố Tư Vũ đến đó, cứ tưởng như anh là ma suốt ngày bám theo cô không buông
"Tạ Tranh"
"Tạ Tranh"
Tạ Tranh"
Mỗi lần gọi tên đều là một cực hình đối với cô, mỗi lần như vậy là Cố Tư Vũ lại xuất hiện với bộ mặt vui vẻ đầy xấu xa, nụ cười của anh như ánh mặt trời chiếu rọi vào tâm hồn yếu ớt của cô. Mặc dù đáy lòng đã lay động ít nhiều nhưng gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh đến lạnh nhạt!
Đỉnh điểm là khi cô cùng Hạ Quân Dao đang ăn cơm dưới căng tin trường thì chẳng biết từ đâu Cố Tư Vũ lại xuất hiện gây huyên náo cả một khu, anh đến chỗ bàn cô ngồi xuống ngay bên cạnh một cách vô cùng tự nhiên. Tạ Tranh miệng đang ăn một đũa cơm bị kinh ngạc đến rơi cả đũa trên bàn, nghẹn không nói nổi lời nào.
"Cô bé của anh...hôm nay anh đích thân nấu cho em bữa trưa nè! Em ăn thử xem"
Hạ Quân Dao phía đối diên, mắt tròn, mắt dẹt nhìn một màn trước mặt mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Tạ Tranh và Cố học trưởng hai người không phải là đang yêu nhau chứ? Nhìn cách nói chuyện của Cố học trưởng thì 80% là như vậy rồi!
Những lời nói sến súa khó hiểu đến dựng hết da gà của anh khiến Tạ Tranh xém nữa thì phụt cả cơm trong miệng, ú ớ nói
"Anh đang nói cái gì vậy? Ai là cô bé của anh? Bữa trưa này là sao? "
Chậc chậc
Cố Tư Vũ nghiêng đầu chống cằm bày vẻ mặt đẹp trai của mình ra nhìn cô ôn tồn nói
"Em nhỏ hơn anh mà đúng không? Còn nữa không phải chúng ta...Aaaa"
"Anh im lặng nào" Tạ Tranh biết câu sau của anh đang muốn nói gì nên liền dùng chân đạp anh một cái. Cô vẫn chưa nói cho Hạ Quân Dao biết chuyện hôm trước cá cược với anh, còn nữa cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đó một chút nào! Nên mới có hành động ngăn chặn như vậy
Mặt mày Cố Tư Vũ nghệch ra, anh bị cô đạp xuống chân một cái, lực đạo không hề nhỏ nên khiến anh không kịp phòng bị gì chỉ giương con mắt tội nghiệp về phía cô
"Tạ Tranh em có phải con gái không vậy? Cứ thích dùng bạo lực!"
Cái gì? Anh dám nói cô không phải con gái? Cố Tư Vũ có phải anh chán sống rồi không? Đưa con mắt đầy tức giận về phía anh, cô gằn giọng đầy bất mãn
"Tôi không phải con gái đấy nên anh tốt nhất đừng có đến gần tôi! Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì anh đâu"
Haha
Mặc dù bị lời nói đe dọa của cô làm cho kinh ngạc nhưng anh lại chẳng hề tức giận ngược lại còn bày gương mặt đầy ý cười ra đối diện với cô
"Không sao...anh thích tính cách này của em!"
Đến mức này rồi Hạ Quân Dao thật sự là không thể nuốt nổi cơm nữa nên liền bẽn lẽn đứng lên cầm khay cơm của mình nói
"Tạ Tranh...mình không nuốt trôi cơm nữa rồi! Cậu cứ ở đây với Cố học trưởng nha, gặp lại sau"
"Quân Dao?" Tạ Tranh còn chưa kịp nói gì đã thấy cô đi mất hút, quay lại liếc mắt đầy hậm hực với Cố Tư Vũ
Anh nhận thấy ánh mắt của cô chỉ biết cười trừ nhún vai mấy cái nói
"Được rồi, em thử ăn món anh làm xem có ngon không?" Cố Tư Vũ đẩy hộp cơm mở sẵn ra trước mặt cô
Tạ Tranh nhìn một lượt, nhìn cũng không tệ nha! Cô chần chừ một chút sau đó mới lấy đũa gắp thử một miếng đưa lên miệng. Mùi vị khiến cô phải tròn cả mắt, quay sang nhìn anh
"Anh tự làm thật à?"
"Ngon đúng không? Anh không làm thì ai làm? Đây là cả tấm lòng anh dành cho em đấy!" Cố Tư Vũ vui vẻ nở nụ cười tươi rói với cô, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho một cô gái nên khi thấy cô có phản ứng như vậy liền cảm thấy rất vui, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Cứ thế mà ngắm nhìn dáng vẻ cô ăn
Ăn cơm xong, Cố Tư Vũ vẫn lẽo đẽo theo sau cô không rời nửa bước đến khi không còn chịu nổi nữa mới quay lại nói
"Anh hôm nay không có tiết học sao?"
"Không có!"
"Anh không bận gì à?"
"Không bận"
Tạ Tranh thực sự là bị anh làm cho cứng họng, không hỏi anh nữa cứ nhắm về phía thư viện mà đi thẳng một đường. Bên trong thư viện có rất nhiều sinh viên đang tham khảo cũng như tự học, các tủ sách cao ngất chất đầy ắp các loại sách xếp thành một hàng dài. Tạ Tranh đi một vòng cô kiếm một cuốn sách tham khảo, lần mò mãi mới thấy được nhưng khổ nỗi là nó nằm ở trên cao! Mặc dù cô cũng không thuộc dạng nấm lùn nhưng so với tủ sách ở đây thì phải cân nhắc lại, với tay mãi mà chỉ mới đụng được nó còn thêm cả nhón chân, chật vật một lúc thì từ đằng sau có thứ gì đó cứng nhắc đang bao bọc lấy cô! Cố Tư Vũ áp cả người về phía cô rồi vươn tay lấy quyển sách cô cần xuống. Động tác vô cùng nhẹ nhàng và quyến rũ, Tạ Tranh nhất thời đứng im bất động chỉ chăm chú quan sát anh không chớp mắt! Tim chẳng hiểu sao lại đập mạnh liên hồi tựa như sắp nhảy dựng ra ngoài.
Mình bị làm sao vậy?
Đưa cuốn sách trước mặt cô rồi trầm giọng nói
"Của em nè"
"Hả?...à" Phải qua vài giây cô mới định thần lại, bối rối cầm lấy cuốn sách, hai má cũng đỏ lên không ít
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngượng của cô mà nhịn không được cười
"Em sao vậy? Mặt đỏ lên hết rồi kìa!"
"Có sao?" Tạ Tranh né tránh ánh mắt của anh vội quay mặt đi chỗ khác
Haha. Thật đáng yêu nha!
"Còn nói không, rõ ràng là em đang xấu hổ"
Tạ Tranh bị anh chọc đến cạn ngôn chỉ biết cúi mặt ra chỗ bàn tự học ngồi, không thèm ngó ngàng đến anh nữa.
Sau màn mất nụ hôn đầu không thể nào sốc hơn thì Tạ Tranh đi đến đâu đều thấy mặt Cố Tư Vũ đến đó, cứ tưởng như anh là ma suốt ngày bám theo cô không buông
"Tạ Tranh"
"Tạ Tranh"
Tạ Tranh"
Mỗi lần gọi tên đều là một cực hình đối với cô, mỗi lần như vậy là Cố Tư Vũ lại xuất hiện với bộ mặt vui vẻ đầy xấu xa, nụ cười của anh như ánh mặt trời chiếu rọi vào tâm hồn yếu ớt của cô. Mặc dù đáy lòng đã lay động ít nhiều nhưng gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh đến lạnh nhạt!
Đỉnh điểm là khi cô cùng Hạ Quân Dao đang ăn cơm dưới căng tin trường thì chẳng biết từ đâu Cố Tư Vũ lại xuất hiện gây huyên náo cả một khu, anh đến chỗ bàn cô ngồi xuống ngay bên cạnh một cách vô cùng tự nhiên. Tạ Tranh miệng đang ăn một đũa cơm bị kinh ngạc đến rơi cả đũa trên bàn, nghẹn không nói nổi lời nào.
"Cô bé của anh...hôm nay anh đích thân nấu cho em bữa trưa nè! Em ăn thử xem"
Hạ Quân Dao phía đối diên, mắt tròn, mắt dẹt nhìn một màn trước mặt mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Tạ Tranh và Cố học trưởng hai người không phải là đang yêu nhau chứ? Nhìn cách nói chuyện của Cố học trưởng thì 80% là như vậy rồi!
Những lời nói sến súa khó hiểu đến dựng hết da gà của anh khiến Tạ Tranh xém nữa thì phụt cả cơm trong miệng, ú ớ nói
"Anh đang nói cái gì vậy? Ai là cô bé của anh? Bữa trưa này là sao? "
Chậc chậc
Cố Tư Vũ nghiêng đầu chống cằm bày vẻ mặt đẹp trai của mình ra nhìn cô ôn tồn nói
"Em nhỏ hơn anh mà đúng không? Còn nữa không phải chúng ta...Aaaa"
"Anh im lặng nào" Tạ Tranh biết câu sau của anh đang muốn nói gì nên liền dùng chân đạp anh một cái. Cô vẫn chưa nói cho Hạ Quân Dao biết chuyện hôm trước cá cược với anh, còn nữa cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đó một chút nào! Nên mới có hành động ngăn chặn như vậy
Mặt mày Cố Tư Vũ nghệch ra, anh bị cô đạp xuống chân một cái, lực đạo không hề nhỏ nên khiến anh không kịp phòng bị gì chỉ giương con mắt tội nghiệp về phía cô
"Tạ Tranh em có phải con gái không vậy? Cứ thích dùng bạo lực!"
Cái gì? Anh dám nói cô không phải con gái? Cố Tư Vũ có phải anh chán sống rồi không? Đưa con mắt đầy tức giận về phía anh, cô gằn giọng đầy bất mãn
"Tôi không phải con gái đấy nên anh tốt nhất đừng có đến gần tôi! Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì anh đâu"
Haha
Mặc dù bị lời nói đe dọa của cô làm cho kinh ngạc nhưng anh lại chẳng hề tức giận ngược lại còn bày gương mặt đầy ý cười ra đối diện với cô
"Không sao...anh thích tính cách này của em!"
Đến mức này rồi Hạ Quân Dao thật sự là không thể nuốt nổi cơm nữa nên liền bẽn lẽn đứng lên cầm khay cơm của mình nói
"Tạ Tranh...mình không nuốt trôi cơm nữa rồi! Cậu cứ ở đây với Cố học trưởng nha, gặp lại sau"
"Quân Dao?" Tạ Tranh còn chưa kịp nói gì đã thấy cô đi mất hút, quay lại liếc mắt đầy hậm hực với Cố Tư Vũ
Anh nhận thấy ánh mắt của cô chỉ biết cười trừ nhún vai mấy cái nói
"Được rồi, em thử ăn món anh làm xem có ngon không?" Cố Tư Vũ đẩy hộp cơm mở sẵn ra trước mặt cô
Tạ Tranh nhìn một lượt, nhìn cũng không tệ nha! Cô chần chừ một chút sau đó mới lấy đũa gắp thử một miếng đưa lên miệng. Mùi vị khiến cô phải tròn cả mắt, quay sang nhìn anh
"Anh tự làm thật à?"
"Ngon đúng không? Anh không làm thì ai làm? Đây là cả tấm lòng anh dành cho em đấy!" Cố Tư Vũ vui vẻ nở nụ cười tươi rói với cô, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho một cô gái nên khi thấy cô có phản ứng như vậy liền cảm thấy rất vui, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Cứ thế mà ngắm nhìn dáng vẻ cô ăn
Ăn cơm xong, Cố Tư Vũ vẫn lẽo đẽo theo sau cô không rời nửa bước đến khi không còn chịu nổi nữa mới quay lại nói
"Anh hôm nay không có tiết học sao?"
"Không có!"
"Anh không bận gì à?"
"Không bận"
Tạ Tranh thực sự là bị anh làm cho cứng họng, không hỏi anh nữa cứ nhắm về phía thư viện mà đi thẳng một đường. Bên trong thư viện có rất nhiều sinh viên đang tham khảo cũng như tự học, các tủ sách cao ngất chất đầy ắp các loại sách xếp thành một hàng dài. Tạ Tranh đi một vòng cô kiếm một cuốn sách tham khảo, lần mò mãi mới thấy được nhưng khổ nỗi là nó nằm ở trên cao! Mặc dù cô cũng không thuộc dạng nấm lùn nhưng so với tủ sách ở đây thì phải cân nhắc lại, với tay mãi mà chỉ mới đụng được nó còn thêm cả nhón chân, chật vật một lúc thì từ đằng sau có thứ gì đó cứng nhắc đang bao bọc lấy cô! Cố Tư Vũ áp cả người về phía cô rồi vươn tay lấy quyển sách cô cần xuống. Động tác vô cùng nhẹ nhàng và quyến rũ, Tạ Tranh nhất thời đứng im bất động chỉ chăm chú quan sát anh không chớp mắt! Tim chẳng hiểu sao lại đập mạnh liên hồi tựa như sắp nhảy dựng ra ngoài.
Mình bị làm sao vậy?
Đưa cuốn sách trước mặt cô rồi trầm giọng nói
"Của em nè"
"Hả?...à" Phải qua vài giây cô mới định thần lại, bối rối cầm lấy cuốn sách, hai má cũng đỏ lên không ít
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngượng của cô mà nhịn không được cười
"Em sao vậy? Mặt đỏ lên hết rồi kìa!"
"Có sao?" Tạ Tranh né tránh ánh mắt của anh vội quay mặt đi chỗ khác
Haha. Thật đáng yêu nha!
"Còn nói không, rõ ràng là em đang xấu hổ"
Tạ Tranh bị anh chọc đến cạn ngôn chỉ biết cúi mặt ra chỗ bàn tự học ngồi, không thèm ngó ngàng đến anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.