Chương 32: Vẫn như trước
Liễu Mộc Mộc
25/11/2019
Tạ Tranh làm việc từ sáng đến chiều, quên mất luôn cả thời gian. Sáng sớm sau khi họp xong Cố Tư Vũ đã đi mất hút chẳng thấy bóng dáng đâu cũng không bắt cô đi theo cùng. Cô thừa biết anh có hẹn với Ngải Tư Duệ nên càng không quan tâm. Cố gắng để bản thân thôi nghĩ về chuyện đó. Nhìn lại đồng hồ đã là 7 giờ tối. Hoành Lục về đêm là náo nhiệt nhất, các tầng dưới đều đã kín chỗ, ở lại trên phòng làm việc ở đây trái ngược hẳn với không khí dưới kia. Mọi người đều đã tan làm hết. Chỉ còn mình cô vẫn còn cắm mặt vào đống tài liệu quản lí của Hoành Lục.
Lúc cô làm công việc này mới phát hiện ra, Hoành Lục trước nay đều làm ăn vô cùng lời lãi, các hạng mục giải trí đều được nâng cao, thu nhập hàng năm lên đến con số đáng ngưỡng mộ khiến cô cũng phải thầm cảm thán. Cố Tư Vũ đã một mình làm nên Hoành Lục trang hoàng như vậy sao? Nhìn những con số trên giấy cô thật sự rất nể phục anh! Cô chỉ làm một chức thư kí quèn thôi đã bận như thế này còn anh phải lo biết bao nhiêu thứ! Nghĩ đến thôi cũng đã nhức đầu rồi huống hồ chi là bắt tay vào làm việc.
Bận đến tối mặt như vậy nhưng anh vẫn không quên tìm phụ nữ để giải khuây! Từ khi làm thư kí cho anh đến giờ đã có bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu cô gái tìm đến đây để gặp Cố thiếu! Số lần gọi đến cho cô nhiều vô số kể mà những lần đó cô đều đáp lại một câu "Cố thiếu đang bận!"
Tạ Tranh thật sự chẳng hiểu nổi tại sao anh lại giao cho cô nhiệm vụ này? Chẳng phải anh có điện thoại riêng sao? Cứ phải cho số điện thoại công ty làm gì? Đúng là phiền phức!
Nhìn ngoài tấm kính trong suốt, màn đêm đã buông xuống nhường chỗ cho những ánh đèn nổi bật của thành phố hiện đại. Chiếc bụng nhỏ của Tạ Tranh đột nhiên kêu lên "ùng ục" cô còn chưa ăn gì!
Dù sao cô cũng chẳng biết Cố Tư Vũ sẽ đi bao lâu có quay về đây hay không nên liền sắp xếp lại đống giấy trên bàn rồi cầm lấy túi xách ra về.
Vừa mới bước chân ra khỏi ghế thì đã đập ngay vào mắt cô thân hình của Cố Tư Vũ anh chắn ngang trước mặt cô cúi đầu nhìn xuống. Tạ Tranh hơi giật mình sau đó mới kịp phản ứng
"Cố thiếu?"
Cô còn tưởng anh không về lại Hoành Lục chứ?
"Muốn đi về sao?"
Tạ Tranh theo phản xạ gật đầu
Anh không nói gì chỉ nhàn nhã quay lưng lại đi ra hướng thang máy. Cô vẫn còn lơ ngơ đứng bật động tại chỗ cho đến khi bị anh nhắc một câu mới kịp chạy đến chỗ anh
"Không về nữa sao?"
"Ồ"
Con người anh lúc nào cũng vậy, vô cùng khó đoán Tạ Tranh đứng bên cạnh anh thôi cũng lạnh toát sống lưng. Trong thang máy kín, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ nồng nặc trên người anh. Đôi chân mày hơi nhíu lại có chút khó chịu đứng nhếch ra một chút.
Tuy Cố Tư Vũ không nhìn cô nhưng anh vẫn cảm nhận được cô đang giữ khoảng cách với mình. Lúc này anh mới để ý tới mùi hương nồng nặc kia liền hiểu ra! Môi hơi cong lên một đường tuyệt mỹ, cố ý nói
"Ngải Tư Duệ hình như rất thân thiết với em thì phải?"
Cái gì? Cô có nghe lầm không vậy? Thân thiết?
Không khí vô cùng khó chịu nay còn thêm ngột ngạt, Tạ Tranh lạnh giọng đáp lại
"Chắc là thân..."
"Cô ấy lúc nào cũng nhắc về em...hôm nay còn tìm đến tôi để ôn lại kỉ niệm xưa cũ."
"Anh có kỉ niệm xưa cũ với cô ta sao?" Tạ Tranh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt hình viên đạn nhắm vào anh
Cố Tư Vũ nghiêng đầu phát hiện ra liền nén lại ngang bản thân không bật cười, giở giọng có chút xấu xa
"Em ghen à?"
Ách
Lúc này Tạ Tranh mới kịp nhận ra lời nói của mình. Hồi nãy do quá bất mãn chỉ theo bản tính mà phun ra một câu giờ bị anh bắt bẻ lại liền trở nên lúng túng
"Ai ghen chứ?"
Cố Tư Vũ khóe môi không nhịn được cười, gương mặt của cô rõ ràng là đang chất vấn anh giống y như trước đây vậy! Có lần anh chơi bóng rổ ở sân trường khi vừa kết thúc trận đã có rất nhiều bạn nữ khác cầm theo một chai nước suối đưa đến cho anh, khi ấy Tạ Tranh đứng ở dưới sân cổ vũ liền trừng mắt lườm anh một cái, gương mặt hiện rõ sự ghen tuông. Thấy vậy anh liền lướt qua đám nữ sinh đó đến chỗ cô rồi thản nhiên cầm chai nước trên tay cô uống sạch cũng không quên nói một câu
"Anh chỉ uống nước của em thôi!"
Giờ đây cảm giác lại ùa về, gương mặt cô khi ấy của cô vẫn không hề thay đổi.
Còn đang không biết làm sao thì chiếc bụng nhỏ của cô đột nhiên kêu lên phá tan hết thảy sự im lặng khi nãy
Tạ Tranh bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Sao có thể để loại âm thanh này phát ra chứ? Đôi mắt liền lén nhìn anh lại thấy anh nhìn đang nhìn cô bất giác rụt đầu né tránh.
"Còn chưa ăn gì à?"
Anh còn hỏi? Đương nhiên là chưa rồi. Cô vì muốn quên hết suy nghĩ trong đầu mà cắm mặt làm cả một ngày chỉ ăn được bữa trưa ít cơm giờ chiếc bụng kháng nghị cô cũng không ngăn được.
"Chưa ăn"
Cửa thang máy "đinh" một tiếng rồi mở ra. Cố Tư Vũ đứng im lặng vài giây sau đó liền nói
"Vậy đi ăn thôi...tôi cũng chưa ăn gì!"
***
Anh dẫn cô đi ăn xong rồi đưa về lại căn biệt thự. Tạ Tranh tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng an tĩnh mà đi ngủ. Cô ngủ không sâu lắm, lâu lại giật mình chắc có lẽ sáng nay bị anh doạ nên trạng thái lúc nào cũng trong tình cảnh đề phòng.
Tỉnh dậy lần nữa, Tạ Tranh quyết định đi xuống bếp uống một ly nước song lại vô tình như thấy cửa thư phòng đang khép hờ. Đèn bên trong vẫn còn sáng Cố Tư Vũ chưa ngủ sao? Sau khi uống nước xong, tầm mắt hơi liếc qua chiếc máy pha cà phê bất giác cô hơi khựng lại.
Đi lên lại trên lầu, Tạ Tranh dừng trước cửa thư phòng sau đó khẽ gõ cửa
Cố Tư Vũ đang ngồi bấm máy tính chậm rãi nói vọng ra ngoài
"Vào đi"
Nghe xong Tạ Tranh liền nhẹ nhàng đi vào. Cố Tư Vũ mắt hơi hướng lên nhìn cô lại thấy trên tay cô đang cầm một tách cà phê còn bốc khói sau đó liền nói
"Giờ còn chưa ngủ sao?"
Tạ Tranh cầm ly cà phê để trên bàn cẩn thận sau đó mới trả lời anh
"Tính xuống bếp uống chút nước lại thấy anh vẫn còn thức làm việc nên tiện thể pha một tách cà phê!"
"Ừm..." Anh nhàn nhã gật đầu một cái mắt vẫn dán lên màn hình máy tính
Tạ Tranh đứng một lúc, không hiểu sao lại có chút tò mò cô hơi nghiêng đầu xem thử anh đang làm gì.
Cố Tư Vũ cảm nhận được cô vẫn chưa đi nên anh dừng một chút sau đó khẽ ngẩng mặt lên nhìn cô
"Còn có chuyện gì nữa sao?"
"À không có gì...anh cứ làm việc tiếp đi"
Bị anh phát hiện Tạ Tranh liền vội vàng thu lại biểu cảm của mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài trước khi ra khỏi phòng cô đột nhiên quay người lại nói
"Anh cũng ngủ sớm đi...trời đã khuya lắm rồi"
Để lại một câu rồi nhanh chóng chuồn đi mất. Cố Tư Vũ nghe xong sắc mặt hiện lên chút ý cười. Cô là đang quan tâm anh sao?
Tưởng rằng mình sẽ tiếp tục làm việc nữa nhưng nào ngờ cô vừa đi liền gấp lại máy laptop trên bàn, cầm lấy tách cà phê cô vừa pha uống một ngụm. Hương vị cà phê này vẫn như ngày nào. Cô vẫn còn nhớ đến cách pha cà phê anh thích nhất! Tâm trạng vốn căng thẳng vì công việc cũng dần trở nên thả lỏng.
Lúc cô làm công việc này mới phát hiện ra, Hoành Lục trước nay đều làm ăn vô cùng lời lãi, các hạng mục giải trí đều được nâng cao, thu nhập hàng năm lên đến con số đáng ngưỡng mộ khiến cô cũng phải thầm cảm thán. Cố Tư Vũ đã một mình làm nên Hoành Lục trang hoàng như vậy sao? Nhìn những con số trên giấy cô thật sự rất nể phục anh! Cô chỉ làm một chức thư kí quèn thôi đã bận như thế này còn anh phải lo biết bao nhiêu thứ! Nghĩ đến thôi cũng đã nhức đầu rồi huống hồ chi là bắt tay vào làm việc.
Bận đến tối mặt như vậy nhưng anh vẫn không quên tìm phụ nữ để giải khuây! Từ khi làm thư kí cho anh đến giờ đã có bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu cô gái tìm đến đây để gặp Cố thiếu! Số lần gọi đến cho cô nhiều vô số kể mà những lần đó cô đều đáp lại một câu "Cố thiếu đang bận!"
Tạ Tranh thật sự chẳng hiểu nổi tại sao anh lại giao cho cô nhiệm vụ này? Chẳng phải anh có điện thoại riêng sao? Cứ phải cho số điện thoại công ty làm gì? Đúng là phiền phức!
Nhìn ngoài tấm kính trong suốt, màn đêm đã buông xuống nhường chỗ cho những ánh đèn nổi bật của thành phố hiện đại. Chiếc bụng nhỏ của Tạ Tranh đột nhiên kêu lên "ùng ục" cô còn chưa ăn gì!
Dù sao cô cũng chẳng biết Cố Tư Vũ sẽ đi bao lâu có quay về đây hay không nên liền sắp xếp lại đống giấy trên bàn rồi cầm lấy túi xách ra về.
Vừa mới bước chân ra khỏi ghế thì đã đập ngay vào mắt cô thân hình của Cố Tư Vũ anh chắn ngang trước mặt cô cúi đầu nhìn xuống. Tạ Tranh hơi giật mình sau đó mới kịp phản ứng
"Cố thiếu?"
Cô còn tưởng anh không về lại Hoành Lục chứ?
"Muốn đi về sao?"
Tạ Tranh theo phản xạ gật đầu
Anh không nói gì chỉ nhàn nhã quay lưng lại đi ra hướng thang máy. Cô vẫn còn lơ ngơ đứng bật động tại chỗ cho đến khi bị anh nhắc một câu mới kịp chạy đến chỗ anh
"Không về nữa sao?"
"Ồ"
Con người anh lúc nào cũng vậy, vô cùng khó đoán Tạ Tranh đứng bên cạnh anh thôi cũng lạnh toát sống lưng. Trong thang máy kín, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ nồng nặc trên người anh. Đôi chân mày hơi nhíu lại có chút khó chịu đứng nhếch ra một chút.
Tuy Cố Tư Vũ không nhìn cô nhưng anh vẫn cảm nhận được cô đang giữ khoảng cách với mình. Lúc này anh mới để ý tới mùi hương nồng nặc kia liền hiểu ra! Môi hơi cong lên một đường tuyệt mỹ, cố ý nói
"Ngải Tư Duệ hình như rất thân thiết với em thì phải?"
Cái gì? Cô có nghe lầm không vậy? Thân thiết?
Không khí vô cùng khó chịu nay còn thêm ngột ngạt, Tạ Tranh lạnh giọng đáp lại
"Chắc là thân..."
"Cô ấy lúc nào cũng nhắc về em...hôm nay còn tìm đến tôi để ôn lại kỉ niệm xưa cũ."
"Anh có kỉ niệm xưa cũ với cô ta sao?" Tạ Tranh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt hình viên đạn nhắm vào anh
Cố Tư Vũ nghiêng đầu phát hiện ra liền nén lại ngang bản thân không bật cười, giở giọng có chút xấu xa
"Em ghen à?"
Ách
Lúc này Tạ Tranh mới kịp nhận ra lời nói của mình. Hồi nãy do quá bất mãn chỉ theo bản tính mà phun ra một câu giờ bị anh bắt bẻ lại liền trở nên lúng túng
"Ai ghen chứ?"
Cố Tư Vũ khóe môi không nhịn được cười, gương mặt của cô rõ ràng là đang chất vấn anh giống y như trước đây vậy! Có lần anh chơi bóng rổ ở sân trường khi vừa kết thúc trận đã có rất nhiều bạn nữ khác cầm theo một chai nước suối đưa đến cho anh, khi ấy Tạ Tranh đứng ở dưới sân cổ vũ liền trừng mắt lườm anh một cái, gương mặt hiện rõ sự ghen tuông. Thấy vậy anh liền lướt qua đám nữ sinh đó đến chỗ cô rồi thản nhiên cầm chai nước trên tay cô uống sạch cũng không quên nói một câu
"Anh chỉ uống nước của em thôi!"
Giờ đây cảm giác lại ùa về, gương mặt cô khi ấy của cô vẫn không hề thay đổi.
Còn đang không biết làm sao thì chiếc bụng nhỏ của cô đột nhiên kêu lên phá tan hết thảy sự im lặng khi nãy
Tạ Tranh bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Sao có thể để loại âm thanh này phát ra chứ? Đôi mắt liền lén nhìn anh lại thấy anh nhìn đang nhìn cô bất giác rụt đầu né tránh.
"Còn chưa ăn gì à?"
Anh còn hỏi? Đương nhiên là chưa rồi. Cô vì muốn quên hết suy nghĩ trong đầu mà cắm mặt làm cả một ngày chỉ ăn được bữa trưa ít cơm giờ chiếc bụng kháng nghị cô cũng không ngăn được.
"Chưa ăn"
Cửa thang máy "đinh" một tiếng rồi mở ra. Cố Tư Vũ đứng im lặng vài giây sau đó liền nói
"Vậy đi ăn thôi...tôi cũng chưa ăn gì!"
***
Anh dẫn cô đi ăn xong rồi đưa về lại căn biệt thự. Tạ Tranh tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng an tĩnh mà đi ngủ. Cô ngủ không sâu lắm, lâu lại giật mình chắc có lẽ sáng nay bị anh doạ nên trạng thái lúc nào cũng trong tình cảnh đề phòng.
Tỉnh dậy lần nữa, Tạ Tranh quyết định đi xuống bếp uống một ly nước song lại vô tình như thấy cửa thư phòng đang khép hờ. Đèn bên trong vẫn còn sáng Cố Tư Vũ chưa ngủ sao? Sau khi uống nước xong, tầm mắt hơi liếc qua chiếc máy pha cà phê bất giác cô hơi khựng lại.
Đi lên lại trên lầu, Tạ Tranh dừng trước cửa thư phòng sau đó khẽ gõ cửa
Cố Tư Vũ đang ngồi bấm máy tính chậm rãi nói vọng ra ngoài
"Vào đi"
Nghe xong Tạ Tranh liền nhẹ nhàng đi vào. Cố Tư Vũ mắt hơi hướng lên nhìn cô lại thấy trên tay cô đang cầm một tách cà phê còn bốc khói sau đó liền nói
"Giờ còn chưa ngủ sao?"
Tạ Tranh cầm ly cà phê để trên bàn cẩn thận sau đó mới trả lời anh
"Tính xuống bếp uống chút nước lại thấy anh vẫn còn thức làm việc nên tiện thể pha một tách cà phê!"
"Ừm..." Anh nhàn nhã gật đầu một cái mắt vẫn dán lên màn hình máy tính
Tạ Tranh đứng một lúc, không hiểu sao lại có chút tò mò cô hơi nghiêng đầu xem thử anh đang làm gì.
Cố Tư Vũ cảm nhận được cô vẫn chưa đi nên anh dừng một chút sau đó khẽ ngẩng mặt lên nhìn cô
"Còn có chuyện gì nữa sao?"
"À không có gì...anh cứ làm việc tiếp đi"
Bị anh phát hiện Tạ Tranh liền vội vàng thu lại biểu cảm của mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài trước khi ra khỏi phòng cô đột nhiên quay người lại nói
"Anh cũng ngủ sớm đi...trời đã khuya lắm rồi"
Để lại một câu rồi nhanh chóng chuồn đi mất. Cố Tư Vũ nghe xong sắc mặt hiện lên chút ý cười. Cô là đang quan tâm anh sao?
Tưởng rằng mình sẽ tiếp tục làm việc nữa nhưng nào ngờ cô vừa đi liền gấp lại máy laptop trên bàn, cầm lấy tách cà phê cô vừa pha uống một ngụm. Hương vị cà phê này vẫn như ngày nào. Cô vẫn còn nhớ đến cách pha cà phê anh thích nhất! Tâm trạng vốn căng thẳng vì công việc cũng dần trở nên thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.