Chương 201
Thảo Nhiên
17/12/2021
Sau khi ăn tối cùng Từ Mạn Nhu và các em bé trong trại trẻ xong, Quân Dao lên xe trở về.Về đến nhà trời đã tối nhưng Cố Tư Bạch và Ngũ hổ vẫn chưa trở về.
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
Sau khi ăn tối cùng Từ Mạn Nhu và các em bé trong trại trẻ xong, Quân Dao lên xe trở về.Về đến nhà trời đã tối nhưng Cố Tư Bạch và Ngũ hổ vẫn chưa trở về.
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
Sau khi ăn tối cùng Từ Mạn Nhu và các em bé trong trại trẻ xong, Quân Dao lên xe trở về.Về đến nhà trời đã tối nhưng Cố Tư Bạch và Ngũ hổ vẫn chưa trở về.
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.