Chương 69
Thảo Nhiên
09/12/2021
“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi. Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần. chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”
Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. “Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”
Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?
“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”
Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực. Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.
A
Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về. Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.
“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”
“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”
“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều. Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi. Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.
***
Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.
“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được. Ông bảo tôi phải sống làm sao?”
Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa. Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành. “Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”
Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên. Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng. “Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”
“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi. Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần. chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”
Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. “Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”
Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?
“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”
Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực. Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.
A
Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về. Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.
“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”
“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”
“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều. Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi. Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.
***
Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.
“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được. Ông bảo tôi phải sống làm sao?”
Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa. Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành. “Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”
Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên. Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng. “Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”
Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. “Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”
Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?
“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”
Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực. Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.
A
Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về. Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.
“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”
“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”
“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều. Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi. Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.
***
Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.
“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được. Ông bảo tôi phải sống làm sao?”
Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa. Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành. “Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”
Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên. Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng. “Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”
“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi. Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần. chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”
Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. “Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”
Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?
“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”
Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực. Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.
A
Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về. Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.
“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”
“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”
“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều. Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi. Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.
***
Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.
“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được. Ông bảo tôi phải sống làm sao?”
Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa. Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành. “Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này. Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”
Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên. Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng. “Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.