Chương 71
Thảo Nhiên
09/12/2021
Quân Khải ôm ngực, cúi đầu, trong đôi mắt già nua dần dâng lên một tầng hơi nước.
“Alô.”
Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”
Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?
Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.
Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.
Hỏng
Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.
Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.
“Rầm!”
Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.
“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”
Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.
Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.
Quân Khải ôm ngực, cúi đầu, trong đôi mắt già nua dần dâng lên một tầng hơi nước.
“Alô.”
Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”
Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?
Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.
Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.
Hỏng
Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.
Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.
“Rầm!”
Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.
“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”
Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.
Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.
“Alô.”
Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”
Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?
Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.
Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.
Hỏng
Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.
Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.
“Rầm!”
Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.
“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”
Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.
Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.
Quân Khải ôm ngực, cúi đầu, trong đôi mắt già nua dần dâng lên một tầng hơi nước.
“Alô.”
Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”
Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?
Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.
Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.
Hỏng
Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.
Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.
“Rầm!”
Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.
“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”
Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.
Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.