Chương 82
Thảo Nhiên
09/12/2021
Con đường này có lẽ là đường rừng, cực kì xóc nảy, xe xóc lên xóc xuống khiến đám người kia không thể giương oai giễu võ đứng thẳng lưng được nữa, chỉ có thể ngồi xuống, đối diện với Quân Dao.
“Tôi với mấy người không thì không oán, tại sao lại bắt tôi? Ai sai các người?” .
Quân Dao cố tình nói lớn, trong lòng thầm cầu nguyện máy đã được kết nối. Thực sự cố không dám chắc, chỉ cầu may, cũng mong có thể câu giờ, phân tán sự chú ý của bọn chúng.
“Đại ca, liệu chúng ta có thể…” Một tên mặt sẹo quay ra nói với tên cầm đầu, ánh mắt đầy thèm khát.
“Có thể cái đầu mày” Tên đầu trọc là kẻ cầm đầu đám lưu manh này vỗ đầu tên mặt sẹo một cái. Canh chừng cho cẩn thận, đến lục soát xem nó có đồ gì không?
Tên mặt sẹo bị đập vào đầu thì nhăn nhó, một tay xoa xoa đầu, lảo đảo đứng dậy.
“Đừng có qua đây, tôi nói rồi, các người bắt cóc tôi là vì tiền đúng không? Tôi trả gấp đôi, không, gấp ba, thả tôi ra đi!”
Tên mặt sẹo quay đầu nhìn đại ca, ý dò hỏi.
“Tôi đảm bảo sẽ trả gấp ba số tiền đó, xin các anh thả tôi ra đi” Quân Dao run rẩy nói. Cô biết bọn chúng đang có chút dao động, như này cô có Cơ hội thoát, nếu không cũng tranh thủ được thêm thời gian. “Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát. Chỉ cần các anh thả tôi ra, các anh vừa có tiền vừa an toàn, vụ làm ăn này có lợi cho các anh nhiều lắm” Cô ra sức thuyết phục.
“Đại ca, em thấy nó nói cũng có lí” Tên đầu định ngồi bên cạnh tên đầu trọc, gãi gãi cằm, nói.
“Không được, chúng mày theo tao lâu như thế rồi mà còn ngu thế à? Người sai bắt cô ta không đơn giản đầu, nếu hắn ta biết chúng ta qua mặt thì không còn đường sống đâu.”
“Vâng, đại ca”
“Chúng ta có thể thương lượng mà.” Quân Dao vẫn cố gắng.
“Mày mau lên soát người nó đi, sắp đến nơi rồi đấy. Con nhỏ này lải nhải lắm lời quá.” Tên đầu trọc mất kiên nhẫn xua xua tay.
Tên mặt sẹo liền tiến lên, chỉ vài bước đã đến sát Quân Dao. Cô có người lại.
“Không được động vào tôi. Thả tôi ra, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.”
Tên mặt sẹo dùng một cánh tay lực lưỡng tím lấy vai Quần Dao, kéo cô lên. Bả vai cô đau đớn.
như bị bóp nát, nhưng cố gắng nghiến răng chịu đầu, cô giãy giụa.
“Bao nhiêu tiền cũng được, thả tôi ra, thả tôi ra đi mà!” .
Tên mặt sẹo mặt không chút đổi sắc, bắt đầu dùng bàn tay to đùng, thô ráp lần khắp người Quân Dao, hắn ta nhân tiện sờ mó người cô. Bàn tay thô tục chạm đến đầu Quân Dao đều cảm thấy rùng mình đến đó. Cô dùng hết sức bình sinh đạp một cái vào giữa hai chân hắn. Nhưng tên mặt sẹo nhanh hơn, hắn tránh được qua một bên, cú đạp chỉ vào chân hắn.
Hắn ta nhăn mày, vung tay lên giáng thẳng xuống mặt Quân Dao một cái tát như trời giáng.
“Con đĩ này, dám đạp tao à? Dám đạp tao à?”
Hắn liên tiếp tát hai cái khiên Quân Dao ngã rạp xuống thùng xe. Mặt cô bỏng rát, khóe môi còn chảy máu. Quân Dao thở hổn hển, ôm lấy má mình, nhìn hắn chằm chằm.
“Còn nhìn nữa tin tao móc mắt mày ra không?”
Hắn ta tức giận trừng mắt đe dọa.
“Tôi với mấy người không thì không oán, tại sao lại bắt tôi? Ai sai các người?” .
Quân Dao cố tình nói lớn, trong lòng thầm cầu nguyện máy đã được kết nối. Thực sự cố không dám chắc, chỉ cầu may, cũng mong có thể câu giờ, phân tán sự chú ý của bọn chúng.
“Đại ca, liệu chúng ta có thể…” Một tên mặt sẹo quay ra nói với tên cầm đầu, ánh mắt đầy thèm khát.
“Có thể cái đầu mày” Tên đầu trọc là kẻ cầm đầu đám lưu manh này vỗ đầu tên mặt sẹo một cái. Canh chừng cho cẩn thận, đến lục soát xem nó có đồ gì không?
Tên mặt sẹo bị đập vào đầu thì nhăn nhó, một tay xoa xoa đầu, lảo đảo đứng dậy.
“Đừng có qua đây, tôi nói rồi, các người bắt cóc tôi là vì tiền đúng không? Tôi trả gấp đôi, không, gấp ba, thả tôi ra đi!”
Tên mặt sẹo quay đầu nhìn đại ca, ý dò hỏi.
“Tôi đảm bảo sẽ trả gấp ba số tiền đó, xin các anh thả tôi ra đi” Quân Dao run rẩy nói. Cô biết bọn chúng đang có chút dao động, như này cô có Cơ hội thoát, nếu không cũng tranh thủ được thêm thời gian. “Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát. Chỉ cần các anh thả tôi ra, các anh vừa có tiền vừa an toàn, vụ làm ăn này có lợi cho các anh nhiều lắm” Cô ra sức thuyết phục.
“Đại ca, em thấy nó nói cũng có lí” Tên đầu định ngồi bên cạnh tên đầu trọc, gãi gãi cằm, nói.
“Không được, chúng mày theo tao lâu như thế rồi mà còn ngu thế à? Người sai bắt cô ta không đơn giản đầu, nếu hắn ta biết chúng ta qua mặt thì không còn đường sống đâu.”
“Vâng, đại ca”
“Chúng ta có thể thương lượng mà.” Quân Dao vẫn cố gắng.
“Mày mau lên soát người nó đi, sắp đến nơi rồi đấy. Con nhỏ này lải nhải lắm lời quá.” Tên đầu trọc mất kiên nhẫn xua xua tay.
Tên mặt sẹo liền tiến lên, chỉ vài bước đã đến sát Quân Dao. Cô có người lại.
“Không được động vào tôi. Thả tôi ra, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.”
Tên mặt sẹo dùng một cánh tay lực lưỡng tím lấy vai Quần Dao, kéo cô lên. Bả vai cô đau đớn.
như bị bóp nát, nhưng cố gắng nghiến răng chịu đầu, cô giãy giụa.
“Bao nhiêu tiền cũng được, thả tôi ra, thả tôi ra đi mà!” .
Tên mặt sẹo mặt không chút đổi sắc, bắt đầu dùng bàn tay to đùng, thô ráp lần khắp người Quân Dao, hắn ta nhân tiện sờ mó người cô. Bàn tay thô tục chạm đến đầu Quân Dao đều cảm thấy rùng mình đến đó. Cô dùng hết sức bình sinh đạp một cái vào giữa hai chân hắn. Nhưng tên mặt sẹo nhanh hơn, hắn tránh được qua một bên, cú đạp chỉ vào chân hắn.
Hắn ta nhăn mày, vung tay lên giáng thẳng xuống mặt Quân Dao một cái tát như trời giáng.
“Con đĩ này, dám đạp tao à? Dám đạp tao à?”
Hắn liên tiếp tát hai cái khiên Quân Dao ngã rạp xuống thùng xe. Mặt cô bỏng rát, khóe môi còn chảy máu. Quân Dao thở hổn hển, ôm lấy má mình, nhìn hắn chằm chằm.
“Còn nhìn nữa tin tao móc mắt mày ra không?”
Hắn ta tức giận trừng mắt đe dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.