Chương 228: Sao anh ta nhìn em?”
Thảo Nhiên
07/01/2022
“Cố thiếu phu nhân, chút trò này của cô không qua mặt được tôi đâu, tôi muốn gặp cô ấy”.
Thấy khí thế của Hoắc Thiên Phong, các vệ sĩ lập tức siết chặt lại, nhìn hắn chằm chằm, Quân Dao lắc đầu, thở dài.
“Tùy anh.” Rồi cô quay qua nói với Cố Tư Bạch, “Tư Bạch, chúng ta đi thăm cô ấy thôi.”
Cố Tư Bạch đẩy xe đưa cô về phía phòng bệnh. Hoắc Thiên Phong nhìn thái độ hờ hững của hai người thì trong lòng bán tín bán nghi, đi theo Cố Tư Bạch và Quân Dao..
“Hoắc tổng, đây là phòng bệnh nhân, anh mang nhiều người như vậy đến e rằng không hay Quân Dạo quay đầu, lạnh nhạt nói với hắn.
Hoắc Thiên Phong giơ tay, ra hiệu cho người của mình lùi lại, chỉ còn một mình hắn, hắn giơ hai tay ra hiệu bản thân không mang theo vũ khí, Quân Dao nhìn hắn, chỉ buông ra một câu.
“Cô ấy mới tỉnh lại, đừng khiến cô ấy bị xúc động, ảnh hưởng sức khỏe.”
Ba người cùng vào phòng bệnh của Từ Mạn Nhu.Từ Mạn Nhu đang ngồi dựa người trên giường xem tivi. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt nhưng càng đẹp đến động lòng người, vẻ
đẹp yếu đuối, mong manh như sương khói.
“Mạn Nhu! Em thấy thế nào rồi?” Quân Dao vui vẻ kêu lên.
Từ Mạn Nhu chầm chậm đưa mắt nhìn Quân Dao, đôi mắt trong veo nhưng ngơ ngác.
“Cô là ai?”
Đáy lòng Quân Dao thoáng chốc chìm xuống, CỐ Tư Bạch đẩy xe lăn đến gần, cô cầm lấy tay Từ Mạn Nhu, vô cùng xót xa.
“Chị là Quân Dao, là chị gái của em” Khóe mắt Quân Dao rưng rưng.
Từ Mạn Nhu hơi nghiêng đầu nhìn Quân Dao chăm chú, rồi khóe môi xinh đẹp mấp máy, “Chị!”
Quân Dao không kìm nổi, rơi nước mắt, “Em gái ngoan, từ giờ chị sẽ chăm sóc em”.
Hoắc Thiên Phong chầm chậm bước đến, hắn vẫn chăm chăm nhìn Từ Mạn Nhu, nhưng cô hoàn toàn không nhìn hắn dù chỉ một cái.
“Mấy hôm nữa em khỏe, chị em mình cùng về nhà.” Quân Dao VỖ VỖ tay Mạn Nhu.
“Chị, em bị sao vậy, sao em không nhớ gì hết? Đầu em rất đau.” Từ Mạn Nhu nói.
Cô ấy đã tỉnh dậy mấy ngày, lúc mới tỉnh dậy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi khi thấy xung quanh vô cùng xa lạ, trong đầu cô cũng là khoảng trống không mờ nhạt. Không phải cô hoàn toàn không nhớ gì, mà chính là những hình ảnh quá vụn vặt và
mờ nhạt, không cách nào ghép nối lại với nhau được. Mỗi lần Từ Mạn Nhu cố gắng nhớ mọi chuyện thì đầu lại đau nhức vô cùng.
Trong thời gian này các bác sĩ và y tá chăm sóc cô ấy rất chu đáo. Cố Tư Bạch cũng đến thăm cô ấy vài lần, nhưng chỉ dặn dò cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, ngoài ra không nói gì, điều này càng khiến Từ Mạn Nhu hoang mang hơn.
Bây giờ người chị này xuất hiện, mặc dù cô ấy không thể nhớ, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thiết. Đây có lẽ đúng là chị gái của cô ấy rồi.
“Chị, em khỏe rồi, mình về nhà đi, ở đây chán lắm, suốt ngày phải nằm một chỗ” Từ Mạn Nhu nói.
“Được, để chị đi hỏi bác sĩ, nếu tình hình ổn thì mình cùng về.” Quân Dao gật đầu.
Lúc này ánh mắt Từ Mạn Nhu vô tình lướt qua người đàn ông lạ mặt còn lại trong phòng. Một hình ảnh lóe lên, đầu đau dữ dội làm cô ấy vô thức ôm lấy đầu.
Thấy khí thế của Hoắc Thiên Phong, các vệ sĩ lập tức siết chặt lại, nhìn hắn chằm chằm, Quân Dao lắc đầu, thở dài.
“Tùy anh.” Rồi cô quay qua nói với Cố Tư Bạch, “Tư Bạch, chúng ta đi thăm cô ấy thôi.”
Cố Tư Bạch đẩy xe đưa cô về phía phòng bệnh. Hoắc Thiên Phong nhìn thái độ hờ hững của hai người thì trong lòng bán tín bán nghi, đi theo Cố Tư Bạch và Quân Dao..
“Hoắc tổng, đây là phòng bệnh nhân, anh mang nhiều người như vậy đến e rằng không hay Quân Dạo quay đầu, lạnh nhạt nói với hắn.
Hoắc Thiên Phong giơ tay, ra hiệu cho người của mình lùi lại, chỉ còn một mình hắn, hắn giơ hai tay ra hiệu bản thân không mang theo vũ khí, Quân Dao nhìn hắn, chỉ buông ra một câu.
“Cô ấy mới tỉnh lại, đừng khiến cô ấy bị xúc động, ảnh hưởng sức khỏe.”
Ba người cùng vào phòng bệnh của Từ Mạn Nhu.Từ Mạn Nhu đang ngồi dựa người trên giường xem tivi. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt nhưng càng đẹp đến động lòng người, vẻ
đẹp yếu đuối, mong manh như sương khói.
“Mạn Nhu! Em thấy thế nào rồi?” Quân Dao vui vẻ kêu lên.
Từ Mạn Nhu chầm chậm đưa mắt nhìn Quân Dao, đôi mắt trong veo nhưng ngơ ngác.
“Cô là ai?”
Đáy lòng Quân Dao thoáng chốc chìm xuống, CỐ Tư Bạch đẩy xe lăn đến gần, cô cầm lấy tay Từ Mạn Nhu, vô cùng xót xa.
“Chị là Quân Dao, là chị gái của em” Khóe mắt Quân Dao rưng rưng.
Từ Mạn Nhu hơi nghiêng đầu nhìn Quân Dao chăm chú, rồi khóe môi xinh đẹp mấp máy, “Chị!”
Quân Dao không kìm nổi, rơi nước mắt, “Em gái ngoan, từ giờ chị sẽ chăm sóc em”.
Hoắc Thiên Phong chầm chậm bước đến, hắn vẫn chăm chăm nhìn Từ Mạn Nhu, nhưng cô hoàn toàn không nhìn hắn dù chỉ một cái.
“Mấy hôm nữa em khỏe, chị em mình cùng về nhà.” Quân Dao VỖ VỖ tay Mạn Nhu.
“Chị, em bị sao vậy, sao em không nhớ gì hết? Đầu em rất đau.” Từ Mạn Nhu nói.
Cô ấy đã tỉnh dậy mấy ngày, lúc mới tỉnh dậy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi khi thấy xung quanh vô cùng xa lạ, trong đầu cô cũng là khoảng trống không mờ nhạt. Không phải cô hoàn toàn không nhớ gì, mà chính là những hình ảnh quá vụn vặt và
mờ nhạt, không cách nào ghép nối lại với nhau được. Mỗi lần Từ Mạn Nhu cố gắng nhớ mọi chuyện thì đầu lại đau nhức vô cùng.
Trong thời gian này các bác sĩ và y tá chăm sóc cô ấy rất chu đáo. Cố Tư Bạch cũng đến thăm cô ấy vài lần, nhưng chỉ dặn dò cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, ngoài ra không nói gì, điều này càng khiến Từ Mạn Nhu hoang mang hơn.
Bây giờ người chị này xuất hiện, mặc dù cô ấy không thể nhớ, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thiết. Đây có lẽ đúng là chị gái của cô ấy rồi.
“Chị, em khỏe rồi, mình về nhà đi, ở đây chán lắm, suốt ngày phải nằm một chỗ” Từ Mạn Nhu nói.
“Được, để chị đi hỏi bác sĩ, nếu tình hình ổn thì mình cùng về.” Quân Dao gật đầu.
Lúc này ánh mắt Từ Mạn Nhu vô tình lướt qua người đàn ông lạ mặt còn lại trong phòng. Một hình ảnh lóe lên, đầu đau dữ dội làm cô ấy vô thức ôm lấy đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.