Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết

Chương 7: Bình yên trước cơn bão?

T.T.Diệu

06/10/2019

Nghe tiếng động cơ xe ôtô nhỏ dần rồi biến mất. Bình An ăn thêm vài miếng bún, sau đó rữa bát, lau nhà. Nhìn đồng hồ đã chỉ tám giờ, cô vội thay quần áo, bắt taxi đến công ty Hi Vọng. Bước vào phòng làm việc, ai cũng chuyên tâm vào công việc, cô định bụng bước đi nhẹ để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nhưng Vân Anh đã chạy đến bên cô, nói liên hồi, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân:

An nghỉ lâu vậy, bệnh hết chưa? Anh lo lắm đấy. Gọi cho An không được nữa chứ.

Sóng mũi Bình An cay cay, cô không ngờ còn có người quan tâm mình, cô cất giọng nghẹn ngào:

Xin lỗi Anh, điện thoại An hết pin mà An lại lười sạc.

Anh Lâm đang chuyên tâm làm việc, anh quay đầu quan tâm:

Em khỏe chưa?

Bình An mỉm cười gật đầu.

E hèm. Tố Thùy từ cửa đi vào.

Anh Lâm cúi đầu tiếp tục làm việc. Vân Anh vội chạy đến bàn làm việc của mình.

Tố Thùy đi đến chỗ Bình An, giọng lạnh nhạt:

Khỏe rồi thì bắt đầu làm việc đi.

Bình An gật đầu, đi đến bàn làm việc ngồi xuống.

Tố Thùy di chuyển tầm mắt khỏi Bình An, nhìn một lượt trong phòng:

Mọi người làm việc đi.

Tố Thùy xoay người đi ra ngoài. Vân Anh nhìn Bình An lè lưỡi nhún vai ra hiệu lát nữa nói tiếp.

Một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Bình An xoa xoa đôi vai mỏi nhừ, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn ngay ngắn mới cầm túi xách đứng dậy.

Vân Anh thấy Bình An đứng dậy liền vội vả cầm túi xách chạy đến:

An, đi ăn đi.

Bình An lắc đầu từ chối khéo, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường đã điểm năm giờ đúng. Cô phải về nấu cơm cho Gia Vũ.

Xin lỗi Anh nha, hôm nay An bận xíu việc, hẹn hôm khác nha, An mời.

Gương mặt Vân Anh xị xuống như trái bóng xì hơi:

Buồn vậy.

An xin lỗi mà. Bình An không muốn làm bạn mất hứng nhưng cô không còn cách nào khác.

Được rồi, lần này thôi đấy. Vân Anh hạ giọng: Lần sau mời Anh không được nuốt lời đó.

Bình An thở phào. Cô gật đầu chắc nịch.

Vân Anh liền nở nụ cười toe toét kéo tay Bình An ra về, trên đường không ngừng kể lại những chuyện thú vị của công ty khi cô vắng mặt.

Bình An đôi khi rất ganh tỵ với Vân Anh. Cô ước mình cũng vui vẻ, suy nghĩ đơn giản như Vân Anh thì hay biết mấy.

Sau khi chia tay Vân Anh, Bình An vội đi nhanh ra cỗng. Bước chân sững lại, bên kia đường cô nhìn thấy Gia Vũ đứng tựa lưng vào xe ôtô bên cạnh là trưởng phòng Đào. Từ góc độ này cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Đào Ái Huân, ánh mắt nhìn anh lưu luyến không rời, tình cảm không hề có ý che dấu. Trước đây trong bữa tiệc Vân Anh đã nói đến việc Đào Ái Huân yêu anh, ấy vậy mà cô quên mất. Lòng dâng lên nỗi buồn bực vô cớ. Ngày trước cô và anh còn quen nhau, xung quanh anh cũng có rất nhiều bóng hồng như vậy, hiện tại cô lấy tư cách gì để ghen.

Bình An toan bước đi, Đào Ái Huân tình cờ nhìn thấy cô, cô ta vẫy tay gọi lớn:

Bình An.

Bình An thấy lạ, cô và Đào Ái Huân chỉ gặp nhau mấy lần, chưa bao giờ ngồi với nhau nói chuyện tử tế, cô ta sao lại biết tên cô? Cô thở dài muốn tránh lại không thể tránh được rồi. Hít một hơi thật sâu, tỏ ra vẻ bình thường, cô đi đến chỗ anh và Đào Ái Huân.

Gia Vũ nghe hai chữ Bình An phát ra từ miệng Đào Ái Huân, anh quay đầu, nhìn thấy cô vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt đi đến thì nhíu mày. Anh liếc Đào Ái Huân bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta cười cười, nụ cười như có như không.

Chào chủ tịch, chào trưởng phòng Đào. Lời nói ra miệng nghe rất dễ dàng, nhưng có ai hay để nói ra mấy từ đó Bình An đã phải dùng hết sức lực cửa bản thân.

Gia Vũ nhìn Bình An lạnh nhạt.

Đào Ái Huân thân thiện:

An khỏe chưa? Trong người nếu còn bệnh đừng nên ép bản thân mà nghỉ thêm đi nhé.

Bình An không hiểu tại sao Đào Ái Huân đột nhiên tốt với cô như vậy. Theo phép lịch sự cô mỉm cười, lịch sự đáp:

Cảm ơn trưởng phòng. Tôi khỏe rồi.

Để tôi đưa cô về.

Không cần. Gia Vũ ngắt lời: Để tôi đưa cô ấy về.

Bình An tròn mắt, biểu cảm kinh ngạc nhìn Gia Vũ. Cô không nghe lầm chứ?

Đi thôi còn đứng thừ ra đó. Gia Vũ mở cửa xe chui vào, không quên ném cho Bình An một câu nói.

Bình An vội chào Đào Ái Huân rồi đi nhanh đến xe Gia Vũ, nghĩ nghĩ rồi mở cửa xe ghế sau chui vào.

Gia Vũ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, anh nhíu mày buồn bực:

Lên ghế trước ngồi.

Bình An thừ một lúc lâu mới hiểu Gia Vũ đang nói gì, cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra ngoài, mở cửa trước chui vào. Cô thắt dây an toàn, len lén nhìn anh.

Gia Vũ hài lòng, khởi động xe, xe nhanh chóng lao vút trên đường.

Đào Ái Huân dõi mắt nhìn theo, ánh mắt ban đầu sửng sốt sau chuyển qua không cam tâm, cô ta xiết chặc bàn tay, ngón tay dài đâm vào lòng bàn tay đến in dấu, cô ta vẫn mảy may không để ý.

Bình An cô có tư cách gì được hạnh phúc? Đào Ái Huân căm phẫn.

***

Chiếc xe lao nhanh trên đường, nhà cửa, cây cối, xe cộ lướt dần qua lùi lại phiá sau. Đây không phải là đường về nhà Gia Vũ.

Bình An hỏi khẽ:

Chúng ta đi đâu vậy?

Gia Vũ đang tập trung lái xe, liếc mắt nhìn Bình An không đáp.

Bình An biết có hỏi thêm vẫn không nhận được câu trả lời. Cô đành ngậm miệng dõi mắt nhìn ra bên ngoài. Bầu trời về đêm, phố xá đã lên đèn, dòng người tấp nập lướt qua trái ngược vẻ yên tỉnh lạ thường trong xe. Từ lúc lên xe đến giờ, Gia Vũ luôn im lặng điều đó càng khiến cô lo lắng, không biết có chuyện gì sắp xảy ra, cô cứ cảm thấy hôm nay anh lạ lạ. Cô len lén nhìn trộm anh. Từ gốc độ này chỉ có thể nhìn được gương mặt góc cạnh, nghiêm nghị, sóng mũi cao thẳng tấp, bờ môi hơi mím chặt, không biết anh đang nghĩ điều gì, thỉnh hoảng lông mày nhíu chặc lại. Cô chợt nhớ về buổi tối hôm qua, hai gò má chợt ửng hồng. Cô xấu hổ, quay mặt đi.

Xe ôtô chạy thêm khoảng tầm năm phút thì dừng lại. Gia Vũ đánh tay lái, đậu sát lề đường. Anh quay đầu nhìn Bình An, nói ngắn gọn:

Xuống xe, đứng đây đợi tôi.

Bình An gật đầu, tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống.

Gia Vũ đậu xe ở bãi giữ xe, sải bước đi đến nơi Bình An đang đứng đợi. Khi cách cô khoảng tầm mấy mét anh đột nhiên sững lại. Cô vẫn giống như trước kia mỗi lần đợi anh đều giết thời gian bằng việc xoay tròn mũi giày. Trải qua bao năm thói quen xoay mũi giày vẫn chưa thay đổi, có chăng lòng người thay đổi mà thôi. Anh đã từng xem cô là mục tiêu để phấn đấu. Anh không ngừng nổ lực để tương lai cô được hạnh phúc, không cần lo đến cái ăn cái mặt. Anh học ngày học đêm, làm ngày làm đêm. Anh còn nhớ như in, tháng lương làm thêm đầu tiên chỉ vỏn vẹn vài trăm ngàn, anh hạnh phúc đến nỗi cả đêm không ngủ được, mua tặng cô sợi dây chuyền bằng bạc. Anh luôn cảm thấy cô quen anh rất thiệt thoài. Cô lại chưa từng oán thán. Anh cười khổ thở dài.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Gia Vũ, Bình An chợt xoay đầu. Anh đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối, bóng dáng ấy toát lên vẻ cô đơn, lạnh lẽ khiến tim cô như bị ai đó bóp nghét. Cô chậm chạp, từng bước từng bước đi đến chỗ anh.

Đi thôi. Đợi Bình An đến gần, Gia Vũ lạnh nhạt cất giọng.

Bình An được Gia Vũ đưa đến một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố và tất nhiên trung tâm này cũng là của công ty anh. Gia Vũ đi đến đâu đều thu hút anh nhìn của người khác. Ngày trước cô lấy đó làm tự hào, nhìn bao ánh mắt ganh tỵ của đám con gái cô thấy rất vui. Anh là của cô, mãi mãi chỉ là của cô đáng tiếc hiện tại không phải nữa rồi. Tim cô nhói đau.

Gia Vũ đột nhiên nắm chặt cổ tay Bình An kéo đi, cô suýt mất thăng bằng, đi vội theo anh. Anh đưa cô đến tiệm đá quý, trang sức. Cô nhân viên đờ ra nhìn anh vài giây, cảm thấy anh rất quen nhưng nghĩ mãi không ra, vội cúi đầu miệng cười tiếp đón:



Kính chào quý khách.

Gia Vũ khá thờ ơ trước sự nồng nhiệt của cô nhân viên, anh kéo Bình An đến nơi bày dây chuyền.

Lấy tôi cái này. Gia Vũ chỉ vào sợi dây chuyền bạc, mặt khắc hình đôi cánh thiên thần làm bằng kim cương.

Cô nhân viên nhìn Bình An ánh mắt cực kì ngưỡng mộ:

Anh thật tinh mắt, đây là mẫu mới ra trên thế giới chỉ có mười cái. Bạn gái anh đeo lên sẽ rất đẹp.

Khóe môi cong lên, Gia Vũ nhận lấy sợi dây chuyền, anh xoay người Bình An lại đứng đối diện, một tay vuốt tóc cô ra một bên, anh cúi người đeo sợi dây chuyền lên cổ cô. Anh hài lòng, chỉnh lại tóc cho cô. Xoay người nói với cô nhân viên.

Thanh toán giúp tôi. Gia Vũ rút ví lấy thẻ đưa đến trước mặt cô nhân viên, cô ta vội vàng cầm lấy.

Không cần đâu. Bình An níu tay áo Gia Vũ, lắc đầu ngăn cản, sợi dây chuyền mắc như vậy cô không thể nhận được.

Vậy? Cô nhân viên bối rối nhìn Gia Vũ.

Gia Vũ buồn bực nhíu mày nhìn Bình An, không quên nói với cô nhân viên:

Thanh toán giúp tôi.

Gia Vũ nhìn Bình An, cô không muốn nhận quà anh? Lòng anh trở nên nặng nề, chợt nhớ lại hôm tặng cô sợi dây chuyền bạc bằng cả tháng lương đầu tiên, cô cười tít mắt hạnh phúc ôm anh vào lòng:

Em rất thích. Cảm ơn anh.

Em thích anh rất vui. Anh hạnh phúc ôm người con gái bé nhỏ vào lòng càng thêm chặc.

Cô chợt thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm nghị:

Tiền đâu anh mua vậy?

Anh đi làm thêm. Anh không định giấu diếm, thành thật nói.

Mắt cô đỏ lên, bộ dạng sắp khóc.

Anh luống cuống: Em đừng khóc, công việc anh làm không cực đâu, rất nhẹ nhàng, anh đứng tính tiền trong siêu thị mini thôi, vừa mát, vừa không mệt.

Thật sao?

Thật. Anh gật đầu chắc chắn, đây là lần đầu tiên anh nói dối cô, sợ cô lo, cô buồn. Anh đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt chứa đựng yêu thương nồng đậm. Thật ra anh đi làm bốc vác cho công trình, làm từ sáng sớm cho đến tối mịt nhưng chỉ cần có thể khiến cô vui, anh lại không thấy cực, không thấy mệt.

Gia Vũ thở dài, liếc mắt nhìn Bình An lạnh lùn

Không muốn lấy cũng phải lấy.

Cô nhân viên rất nhanh thanh toán xong đưa lại thẻ cho Gia Vũ, anh nhận lấy, kéo tay Bình An đi.

Bình An lặng thinh, cuối đầu đi theo Gia Vũ.

Cô nhân viên đưa mắt ngưỡng mộ dõi theo bóng cả hai đến khi khuất dần mới sực nhớ ra, cô ta lấp bắp:

“ Chủ...tịch…”

Gia Vũ đưa cô đến nơi bán nhân sâm, thực phẩm dinh dưỡng. Anh chăm chú, tỉ mỉ lựa chọn. Bình An đi theo bên cạnh, quan sát, trong đầu đầy nghi vấn.

Anh mua mấy thứ này cho ai? Nghi vấn của Bình An rất nhanh được giải đáp. Hiện tại cô và Gia Vũ đang đứng trước cỗng nhà cô.

Tại sao lại đến đây? Bình An hoảng hốt có chút khó tin, dù nghĩ ra mọi lý do cô lại chưa từng nghĩ đến kết quả này.

Gia Vũ không đáp, nhấn chuông.

Như Ý trong nhà chạy ra, nhìn thấy Bình An gương mặt xinh xắn lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng mở cỗng, hớn hở:

Chị An, chị An về sao không báo trước. Mẹ ơi chị An về nè.

Như Ý xà vào lòng Bình An.

Bình An dịu dàng xoa đầu em gái. Gần hai tuần rồi chưa về nhà. Cô thật sự rất nhớ mẹ và Như Ý. Như nghĩ điều gì, cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Gia Vũ. Anh cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen sóng sánh ánh nước như mặt hồ phẳng lặng, khiến cô không tài nào đoán được suy nghĩ anh lúc này.

Chị ,anh này là ai? Như Ý rời vòng tay Bình An nhìn Gia Vũ tò mò.

Đâu, đâu nào. Bà Lan trong nhà đi ra, gương mặt đầy trông ngóng.

Đến khi nhìn thấy Gia Vũ, bà Lan sửng sốt, ngạc nhiên cực độ.

Vũ?

Con chào bác. Lâu rồi không gặp bác khỏe không? Gia Vũ cười hiền, cúi đầu chào, cái chào này là thật lòng. Anh rất nhớ bác, anh luôn xem bác như mẹ ruột.

Bà Lan đưa mắt nhìn Bình An. Bà thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Năm đó, không biết tại sao đang yên đang lành hai đứa lại chia tay. Nhìu lần hỏi cô nhưng vô ích. Bây giờ, Vũ lại xuất hiện trước mặt bà.

Bình An cười yếu ớt. Đến cô còn không ngờ huống chi mẹ. Gia Vũ đang nghĩ gì?

Bác rất khỏe. Hai đứa mau vào nhà nhanh đứng ngoài này lâu cảm lạnh đấy.

Gia Vũ gật đầu cùng Bình An đi vào nhà. Anh đặt nhân sâm, thực phẩm dinh dưỡng lên bàn, đợi bà Lan ngồi xuống ghế, anh mới ngồi.

Cháu có ít quà biếu bác, mong bác nhận cho cháu vui.

Đến chơi là bác vui rồi quà cáp chi cho tốn kém. Bà Lan gật đầu, mỉm cười hài lòng.

Đó là điều cháu nên làm.

Nghe Gia Vũ nói câu này, bà Lan càng hài lòng hơn.

Bình An đưa mắt nhìn Gia Vũ. Anh có ý gì? Câu anh vừa nói khiến mẹ hiểu lầm là hai người đã quay lại. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh có chút xa lạ. Anh của trước đây, chỉ cần nhìn qua là biết anh đang nghĩ gì ngay. Hiện tại, tâm tư thâm trầm khó đoán. Người đàn ông này thật sự là Gia Vũ? Người trước đây cô từng yêu?

Con bé này còn ngẩn ra đấy vào bếp lấy nước cho Vũ. Bà Lan vỗ vào tay Bình An trách, gương mặt liền vui vẻ quay sang Gia Vũ: Cháu chắc khát rồi? Để con bé vào trong lấy nước.

Bình An không nói gì, đứng dậy đi vào bếp.

Chị? Như Ý kéo tay Bình An gọi.

Bình An đang lấy ly đặt vào khay, cúi đầu nhìn Như Ý mỉm cười:

Sao nào?

Anh đẹp trai kia là người yêu chị hở?

Tay cô hơi khựng lại.

Không phải.

Nhưng mẹ bảo phải mà. Em không chịu đâu em muốn anh ấy là anh rễ của em. Mấy đứa bạn mà biết em có anh rễ đẹp trai như thế, tụi nó chắc ngưỡng mộ em lắm. Như Ý giậm chân, nhõng nhẽo.

Nụ cười trên gương mặt Bình An cứng ngắc, đành hạ giọng :

Được rồi, được rồi, là anh rễ em được chưa?

Thật không?

Thật.

Sau khi dỗ xong Như Ý, Bình An mang nước ra phòng khách. Không khí phòng khách rất vui vẻ, mẹ cô cùng Gia Vũ cười nói không ngớt, thấy bản thân giống người thừa, cô đành xuống bếp nấu thức ăn. Buổi ăn tối diễn ra cực kì vui vẻ, lâu rồi mẹ mới vui đến thế. Mặc dù không biết anh có mục đích gì nhưng cô vẫn nên cảm ơn anh.



Ra về, ngồi trên xe Bình An mới hỏi ra nghi vấn trong lòng:

Sao anh lại đến nhà tôi?

Gia Vũ mắt không nhìn cô một lần, tập trung lái xe, nhàn nhã:

Thăm mẹ em.

Thăm mẹ tôi? Tại sao? Chẳng phải chúng ta đã... Bình An chưa kịp nói hết câu, tiếng phanh xe thắng gấp trên đường, người ngã mạnh về phiá trước, nhờ dây an toàn kéo lại, cô thở phào, tim đập loạn xạ.

Rất nhanh một lực mạnh bóp lấy cằm Bình An. Cô nghe tiếng rít lên, âm thanh lạnh lùng pha tức giận bên tai:

Chuyện của tôi không cần cô quản. Hãy nhớ kĩ vào, cô chỉ có quyền im lặng và phục tùng. Hiểu chứ?

Bình An đau đến ứa nước mắt. Khi tưởng cằm sắp bị bóp nát, cánh tay ấy liền buông ra.

Suốt đoạn đường còn lại, Bình An biết ý không hỏi bất cứ câu nào nữa.

Xe dừng trước cỗng biệt thự. Bình An vừa leo xuống xe, chiếc xe liền quay đầu, cô chỉ kịp nhìn thấy một vệt đen mất hút trên đường lớn. Cô xoa xoa chiếc cằm còn đỏ ửng của mình. Hơi lạnh buổi đêm khiến cô rùng mình, liền kéo cao cổ áo khoác. Người đàn ông này thật khó hiểu đang yên đang lành, liền vô cớ nổi giận.

***

Xe ô tô đỗ trước cửa quán bar Trụy lạc. Gia Vũ xuống xe, ném chìa khóa cho tên bảo vệ bên cạnh, bản thân đi nhanh vào quán. Anh xuyên qua đám đông ồn ào đi lên lầu, vào phòng 2 vip.

Bên trong dưới ánh đèn mờ một chàng trai ngồi nhàn nhã dựa lưng vào ghế, chân bắt chéo trên bàn, không ngừng lắc lắc ly rượu trên tay.

Gia Vũ đi đến ghế ngồi xuống.

Văn Nguyệt liếc mắt, châm chọc:

Hôm nay mặt trời lặn đằng Bắc hay đằng Nam đây? Mày lại hẹn tao uống rượu?

Gia Vũ không thèm đoái hoài đến lời chăm chọc, anh giật lấy ly rượu trên tay Văn Nguyệt ngửa cổ uống cạn.

Văn Nguyệt nhướn mày nhìn Gia Vũ, sáp lại gần, tò mò:

Thất tình hả?

Thất tình? Gia Vũ cười khẩy hỏi lại. Anh lấy chai rượu trên bàn, ngửa cổ uống, chẳng khác nào uống nước lọc.

Văn Nguyệt biết bản thân đoán đúng, lắc đầu thở dài, không ngăn cản Gia Vũ, hơn ai hết anh hiểu rõ mùi vị, nỗi đau này. Anh lấy chai rượu khác trên bàn rót vào ly, từ từ thưởng thức.

Nguyệt mày biết không tao thực sự rát hận cô ấy. Cô ấy đúng là đồ không có trái tim.Tại sao cô ấy lại không yêu tao?

Mày say rồi.

Tao không say.

Văn Nguyệt nhanh chóng bắt lấy Gia Vũ, ngăn một màn sắp đo đất, lầm bầm:

Thế còn bảo không say.

Tao không say.

Rồi, rồi. Mày không say. Đi, tao đưa mày về.

Ném Gia Vũ lên xe, Văn Nguyệt nhẹ nhõm, khởi động ô tô, ô tô lao vút hòa vào bóng đêm.

Đến biệt thự của Gia Vũ, Văn Nguyệt lúc này mới đứng hình trong vài giây. Anh muốn chửi thề. Thằng này không thuê giúp việc, anh đưa vào nhà bằng cách nào?

Vỗ vỗ mặt Gia Vũ:

Chià khóa nhà mày để đâu?

...

Văn Nguyệt thở dài, đưa tay vào túi quần Gia Vũ sờ mó một hồi.

Mày dê tao à... Gia Vũ hơi hé mắt, lầu bầu.

Cả người cứng ngắc, Văn Nguyệt đưa ánh mắt sắc bén như dao nhìn Gia Vũ tiếp tục chìm vào cơn say.

Ông đây thèm vào. Mẹ kiếp.

Một hồi vật vã, Văn Nguyệt cũng thành công tìm ra chià khóa. Anh dìu Gia Vũ mở cỗng biệt thự, đi một quãng sân thật dài, thật dài khiến anh muốn tắt thở. Lôi lôi kéo kéo một hồi cũng đến trước cửa. Anh quăng Gia Vũ xuống đất, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán thở phì phò.

Mệt chết mất. À quên sao mình không lái xe vào nhỉ? Đem vác nó từ cỗng vào cho cực thân nhỉ? Trời ơi, mình điên rồi.

Văn Nguyệt hầm hực mở cửa. Cánh cửa vừa mở, chút nữa dọa anh chết ngất, một cô gái rất xinh đẹp đứng ngay trước cửa. Nhìn thấy anh, cô gái ấy trợn tròn mắt ngạc nhiên không kém.

Cô là ai?

Anh là ai? Bình An nhìn chàng trai trước mặt đề phòng. Bây giờ đã gần ba giờ sáng rồi, lẽ nào cô thức chờ Gia Vũ lại chờ được ăn trộm. Cô lui về sau mấy bước , lạnh giọng:

Anh là ăn trộm?

Văn Nguyệt thừ mặt ra, khóc không ra nước mắt. Cô gái này nghĩ đi đâu vậy có ăn trộm nào đẹp trai như anh không? Đương nhiên là không rồi.

Cô xem ăn trộm mà đẹp trai như tôi à? Lại còn ngang nhiên đi vào cửa chính?

Thế anh là ai? Bình An không tin lắm.

Tôi là bạn Gia Vũ. Văn Nguyệt nhấn mạnh từng chữ, nhớ sực ra điều gì anh la lên:

Ấy chết, để nó nằm ngoài sân nảy giờ khéo trúng gió cái tiêu.

Văn Nguyệt lúc này mới ngớ đến đến bạn, chạy ra ôm Gia Vũ vào.

Bình An vội chạy lên đỡ một tay.

Sao anh ấy say đến thế này?

Văn Nguyệt bĩu môi, nhún vôi. Cô gái này nói cứ như anh là người ép Gia Vũ uống say bí tỉ không bằng là do... Anh đưa mắt nhìn Bình An. Cô gái Gia Vũ nói là cô gái này?

Sao tôi biết được.

Ném Gia Vũ lên giường.

Nhiệm vụ tôi đã xong, phần còn lại giao cho cô.

Cảm ơn anh.

Không có gì. Tôi về đây Văn Nguyệt để lại câu nói rồi một mạch đi thẳng ra cỗng. Trên đường đi không ngừng lải nhải:

Thằng này im im mà ghê thật, đem con người ta về nhà luôn. Ta nói im im mới nguy hiểm. Ông bà ta nói đâu có sai.

Thật không ngờ,...

Khó mà tin được....

Khéo làm thịt con người ta mất...

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook