Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết
Chương 16: Đánh nhau
T.T.Diệu
06/10/2019
Bình An cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa kéo đến, tai ù hết cả lên, cô ngẩn ra nhìn Gia Vũ, không gian xung quanh dường như lắng động, trong mắt ngoài anh ra không còn bất kì ai khác, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thịch thịch, một lúc lâu vẫn không biết nên làm gì, nên nói gì.
Gia Vũ cúi đầu thấy Bình An cứ nhìn anh trân trân, môi anh nhếch lên, đầu hơi cúi xuống sát bên tai cô thấp giọng: “Ngốc luôn rồi hả?”
Bình An lúc này mới hoàn hồn, nhận ra tình cảnh hiện tại, vẻ mặt luống cuống, cô thấp giọng thì thào: “Anh thả em ra đi, mọi người đang nhìn kìa…như vậy không ổn lắm..” Càng nói giọng càng nhỏ đi.
“Có gì không ổn?” Gia Vũ hỏi lại rồi quay sang trợ lý đang đực mặt ra đứng bên cạnh nói: “Mang hành lý của cô ấy.”
Mất một lúc lâu trợ lý mới nhận ra chủ tịch đang nói cậu vội vội vàng vàng vâng dạ xách vali của Bình An lẻo đẻo đi theo Gia Vũ.
Bình An cười còn khó coi hơn khóc, anh đang giả ngốc với cô sao? Rõ ràng anh hiểu điều cô muốn nói mà.
“Anh thả em xuống đi.” Cô giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay Gia Vũ.
Nhìn người trong lòng giãy dụa náo loạn không ngừng, Gia Vũ cười gian: “Em còn náo loạn anh sẽ hôn em tại đây.”
Lời đe dọa lập tức có hiệu quả, Bình An ngừng cựa quậy, cô vùi sâu vào ngực anh không dám đưa mắt nhìn xung quanh.
Chờ Gia Vũ ôm Bình An đi ra khỏi cửa khách sạn, bây giờ mọi người mới kịp phản ứng, cả đám nháo nhào hết cả lêm. Kẻ xách vali chạy theo, kẻ buôn chuyện, kẻ hốt hoảng hét lên.
“Trời ạ! Tôi đang nằm mơ sao? Tình huống này, tình huống này là gì vậy?”
Có người tốt bụng nhắc nhở: “Là thật không phải mơ đâu.”
Người khác xen vào: “Họ bắt đầu từ khi nào?”
Một người tiếp theo suy đoán: “Không nhìn ra sao chắc chắn là buổi tối trong rừng rồi. Cô nam quả nữ ở bên nhau trong đêm chuyện gì nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra thôi.”
Lời nói của người này khiến cho đám đông loạn lên, có người không giữ được mồm miệng mà cười lạnh: “Trông cô ta bộ dáng luôn trưng ra vẻ hiền lành không ngờ tâm cơ phết.”
Có kẻ tốt bụng nhắc nhở: “Thôi chúng ta tự hiểu là được đừng nói ra, bây giờ cô ta đã là người của chủ tịch, không dễ chọc vào đâu. Tránh được tốt nhất nên tránh, đừng chọc tay vào ổ kiến lửa làm gì tốt nhất cứ lo tốt việc mình là được.”
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng tình, im lặng đi theo hai người bọn họ.
Trên đường trở về Việt Nam, Bình An ngồi khoang hạng thương gia với Gia Vũ, cả buổi cứ ngây ngốc, lòng rối loạn ngổn ngang trăm mối. Đến khi đã yên vị trên xe ô tô anh cũng không mở miệng.
Biểu hiện trên mặt cô từ đầu đến cuối đều không thoát khỏi mắt Gia Vũ, xe ô tô dừng trước cỗng biệt thự, lúc này Gia Vũ mới lên tiếng:
“Tới rồi.”
Bình An giật mình đáp: “Hả…à…vâng.” Cô luống cuống mở dây an toàn, hồi lâu vẫn không mở được, Gia Vũ nhìn điệu bộ quẩn bách của cô thì cố nén cười, anh nghiêng người giúp cô.
Những ngón tay thon dài mảnh khảnh chạm vào tay Bình An, cô như bị phỏng lúng túng rụt về, trên mặt hiện lên một tầng mây đỏ ửng nhàn nhạt.
Gia Vũ cúi đầu, bên tai Bình An khẽ thì thào: “Anh tháo rồi”
Bình An cười ngượng ngùng vài tiếng: “Cảm ơn.” Cô đưa tay toan mở cửa xe, bàn tay bỗng bị anh ngăn lại, nghiêng đầu mờ mịt nhìn anh: “Sao vậy”?”
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Bình An lắc đầu, mím môi hạ quyết tâm như muốn nói điều gì đó, cô nhìn anh chần chừ: “Em có chuyện muốn hỏi anh”
“Được.”
Gia Vũ chăm chú nhìn cô.
Bình An đang định cất giọng đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Vũ ngồi ngay ngắn trở lại, anh rút điện thoại trong túi ra nghe.
Lòng bàn tay thế mà đã đổ đầy mồ hôi, Bình An cắn môi, không tự chủ được thở phào một hơi.
“Được.” Gia Vũ cúp máy, anh nói: “Anh chuẩn bị đi công tác”
“Bao lâu?” Bình An hỏi.
“Nhanh thì tầm một tuần,” Gia Vũ hơi ngừng lại. “Chậm thì mất hai tuần.”
“Khi nào anh đi?”
Gia Vũ nhìn cô ngập ngừng: “Bây giờ.” Anh im lặng khẽ quan sát sắc mặt của Bình An.
Mặc dù trong lòng không nở xa anh, dù sao mối quan hệ của bọn họ chỉ mới tốt đẹp trở lại được vài ngày, cô thật muốn ngày nào cũng đều ở bên cạnh anh, một phút không rời, cho thỏa nỗi nhớ mông chín năm trời dài đăng đẳng ấy nhưng công việc quan trọng há có thể vì cô không muốn mà bắt anh đừng đi, bắt anh chỉ được phép giành thời gian cho mình. Cô mỉm cười, dặn dò: “Anh đi cẩn thẩn, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Không nhận được lời mà anh muốn nghe, lòng Gia Vũ có chút hụt hẫng, anh khẽ gật đầu đáp: “Ừm.”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo, một mảnh yên tĩnh vẫn là Gia Vũ phá vỡ trước: “Vừa rồi em muốn hỏi anh việc gì?”
Bình An xua tay: “Không quan trọng lắm.”
Chờ anh về rồi hỏi cũng không muộn. Bình An không muốn anh phải phân tâm.
Nhìn chiếc xe khuất dần, Bình An định cúi người nắm vali bỗng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình Bình An rất ngạc nhiên, chần chừ lúc lâu vẫn đưa tay bắt máy.
“Vâng ạ.”
“Em rãnh.”
“Em sẽ đến.”
“Bye anh.”
Bình An cúp máy, kéo vali vào biệt thự.
***
Điều Binh An sợ nhất cuối cùng cũng đến. Mấy ngày nay cô đi làm đều nhận được ánh mắt săm soi, dò xét của đồng nghiệp. Cô đi đến đấu nơi đó phút chốc liền im bặt, chờ cô vừa xoay người rời đi sau lưng liền vang lên tiếng xì xầm to nhỏ, loạt vào trong tai không ít, đa phần đều là những lời khó nghe, cô chỉ im lặng cười trừ. Cô đã quá quen với điều này, ngày trước lúc mới vào công ty lời đồn về cô cũng không ít hơn bây giờ là bao, mọi người bảo cô có quan hệ, leo lên giường với trưởng phòng Phạm mới được vào công ty. Chỉ một thời gian sau lời đồn liền lắng xuống, cô tin lần này cũng thế, nói chán tự khắc mọi người sẽ không nói gì nhưng không ngờ rằng lần này nghiêm trọng như vậy.
Video trong quán cà phê Hương Hương Gia Vũ đánh nhau với Minh Quân được một kẻ ẩn danh đăng lên trang thông tin nội bộ của công ty, một làn sóng ồn ào dâng lên, như giọt nước tràn ly, chuyện cũ chuyện mới đan xen. Ngày trước cô chỉ bị chửi là hồ ly dựa vào tí nhan sắc dụ dỗ Gia Vũ, có người còn cay độc hơn bảo rằng cô sẽ nhanh chóng bị anh chơi chán, đá phăng đi hiện tại còn bị châm chộc ra cô ủ mưu từ lâu, là kẻ giảo hoạt day dưa một loạt đàn ông, Gia Vũ bị cô bỏ bùa mê đến đầu óc mụ mị còn đánh nhau với đàn ông tranh cô, bảo cô bắt cá nhiều tay, bảo cô sẽ bị quả báo cuối cùng bị tất cả đàn ông ruồng rẫy, về già cô độc hiu quạnh lẻ loi một mình.
Dù bị chế giễu, bị nói bao nhiêu lời cay độc, mắng chửi thậm tệ Bình An đều phớt lờ đi nhưng trưa nay cô không tài nào nhịn thêm nữa, động đến cô cô mặc kệ nhưng động đến những người cô yêu thương cô quyết không bỏ qua cho bọn họ.
Trong giờ nghỉ trưa, Bình An đi một lượt công ty vẫn không tìm thấy Vân Anh đột nhiên đi đến một ngã rẽ cô nghe thấy âm thanh ồn ào, đông nghịt người, nhốn nháo chật cứng cả một góc. Cô không muốn chạm phải bọn họ đang lúc định rời khỏi bên tai truyền đến giọng quen thuộc.
“Mày mau xin lỗi An đi, sao mày dám nói thế hả? Ai là hồ ly? Ai chuyên dụ đàn ông lên giường?”
“Việc gì ta phải xin lỗi mày nịnh bợ cô ta sao? Cô ta cho mày bao nhiêu tiền mà mày cứ bênh chầm chầm vậy?”
Đám đông hùa vào: “Phải đấy, phải đấy.”
“Thấy sang bắt quàng làm họ.” Có kẻ lên tiếng chế giễu.
Tiếng Vân Anh gào lên: “Im miệng, im miệng hết ngay.”
Bình An cuộn chặt tay lại, lòng ngực dâng lên luồng khí tức giận sau đó lan hết toàn thân, lan hết từng ngóc ngách tế bảo. Cô lạnh lùng đi đến, chen vào đám đông. Mọi người trông thấy cô liền cả kinh không tự chủ được lách người qua chừa cho cô một hàng đi vào.
Đập vào mắt Bình An là cảnh Vân Anh áo quần toàn thân xộc xệch, tóc tai bù xù đang đánh nhau với một đám người trong nhà vệ sinh nữ. Khóe mắt cô đỏ lên, mũi cay xè cô lao vào kéo đám người kia ra quát lên: “Mấy người làm gì thế? Buông ra, buông ra.”
Trông thấy Bình An bọn họ càng nổi điên hơn, có kẻ túm tóc cô kéo ngược ra sau, Bình An chỉ cảm thấy một mảng da đầu phía sau tê rân, đau đến chảy nước mắt. Vân Anh thấy thế xông đến tát cho kẻ đó mấy bạt tai. Mấy kẻ khác thấy đồng bọn bị bắt nào thì ùn ùn kéo đến tách Vân Anh ra còn bồi thêm cho cô mấy cái tát, Vân anh ôm mặt trừng mắt nhìn bọn họ. Bình An điên lên, máu liều ở đâu tràn về cô cũng xông đến đánh bọn họ, một trận ẩu đã cứ như vậy bắt đầu, càng lúc càng hăng.
Người bên ngoài la hò, cổ vũ mặc nhiên không một ai vào can, hưng phấn đứng ngoài xem kịch vui.
Bỗng tràn đến mấy tiếng quát:
“Các người xem đây là đâu? Giải tán hết cho tôi.” Trưởng phòng Phạm tái mặt, cả người giận giữ, râu như muốn vểnh ngược lên.
“Còn các cô mau dừng tay lại nghe không?”
Mặc kể lời ông cả đám vẫn nháo nhào đánh qua đánh lại, mặt ông đen hết cả lên, giận giữ chỉ vào đám đông: “Đứng đờ ra đó làm gì? Mau mau kéo họ ra.”
Mấy kẻ đó luống cuống gật đầu vâng dạ tách đám Bình An ra.
Trong phòng làm việc trưởng phòng Phạm, một đám tầm mười người đứng cúi đầu trong đó có cả Bình An với Vân Anh len lét liếc nhìn trưởng phòng Phạm sắc mặt xám xịt cùng Tố Thùy đứng bên cạnh ông sắc mặt khó coi không kém.
Rầm.
Âm thanh đập bàn vang lên, cả đám vội rụt cổ lại.
“Các cô xem đây là nơi nào? Các cô là đám chợ búa?” Ông quát, dường như quá tức giận ông dừng lại thở phì phì: “Không ra thể thống gì cả.”
Vân Anh nói: “Tại bọn họ châm ngòi trước.”
Câu nói này chẳng khác một kẻ cố tình nhổ râu hùm, thêm dầu vào lửa trưởng phòng Phạm càng thêm giận dữ, ông đứng dậy chỉ tay vào đám người hét: “Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, tôi sẽ nói với chủ tịch.”
Bình An nghe đến hai từ “Chủ tịch” tim cô thắt lại, lòng áy náy không thôi, cô lại gây phiền phức cho anh rồi. Cô lí nhí: “Tôi xin lỗi. Tôi không ngờ chỉ vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng…”
Trưởng phòng Phạm ngắt lời: “Tôi không quan tâm chuyện cá nhân của cô. Chuyện này tôi nhất định không bỏ qua.” Ông ngồi phịch xuống, thở phì phò, quay đầu đi chỗ khác, xua tay, vẻ mặt hiện lên dòng chữ mấy người đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa: “Về viết bản tường trình mai nộp cho tôi.”
“Vâng ạ.” Cả đám lí nhí đáp
Bình An ngập ngừng đi theo sau Vân Anh, nhìn bóng lưng phía trước cô ngập ngừng: “Cảm ơn…thật sự…cảm ơn…”
Vân Anh dừng bước, quay đầu cười cười: “Không ngờ An đánh nhau được đấy.”
Bình An thở phào nhẹ nhõm, cô tiến lên nắm lấy tay Vân Anh, chân thành nói:Xin lỗi.
Vân Anh lắc đầu, nắm lại tay Bình An: “Mọi chuyện đã qua rồi, Anh đã hết giận An lâu rồi.”
Kể từ ngày trở về Việt Nam, Vân Anh đều né tránh Bình An, chỉ cần thấy cô là xoay lưng đi, cô nhiều lần muốn giải thích nhưng Vân Anh đều tìm lý do để né tránh, không muốn ở cùng một chỗ với cô. Cô biết mình không nên giấu Vân Anh, cô biết Vân Anh rất giận lại không biết phải nên làm gì. Trưa nay cô lại toan tìm Vân Anh giải thích, không ngờ chứng kiến được Vân Anh vì mình mà đánh nhau với đám người kia, cô thật sự rất cảm động, có muôn vàn lời muôn nói đến khi ra miệng chỉ thốt ra được mấy từ cảm ơn.
“Anh nghe An giải thích đi, chuyện đó quả thực An không muốn giấu đâu.”
Vân Anh gật đầu, quàng vai Bình An: “Được, tan làm cùng nhau ăn tối.”
“Được.”
“An bao.”
“Được.”
“Anh bị thương kìa.”
“An cũng bị thương kìa.”
“Không sao.”
“Không sao.”
Vân Anh nói: “Đánh đã tay, ha ha.”
Bình An tiếp lời: “Thật hả dạ, ha ha.”
Gia Vũ cúi đầu thấy Bình An cứ nhìn anh trân trân, môi anh nhếch lên, đầu hơi cúi xuống sát bên tai cô thấp giọng: “Ngốc luôn rồi hả?”
Bình An lúc này mới hoàn hồn, nhận ra tình cảnh hiện tại, vẻ mặt luống cuống, cô thấp giọng thì thào: “Anh thả em ra đi, mọi người đang nhìn kìa…như vậy không ổn lắm..” Càng nói giọng càng nhỏ đi.
“Có gì không ổn?” Gia Vũ hỏi lại rồi quay sang trợ lý đang đực mặt ra đứng bên cạnh nói: “Mang hành lý của cô ấy.”
Mất một lúc lâu trợ lý mới nhận ra chủ tịch đang nói cậu vội vội vàng vàng vâng dạ xách vali của Bình An lẻo đẻo đi theo Gia Vũ.
Bình An cười còn khó coi hơn khóc, anh đang giả ngốc với cô sao? Rõ ràng anh hiểu điều cô muốn nói mà.
“Anh thả em xuống đi.” Cô giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay Gia Vũ.
Nhìn người trong lòng giãy dụa náo loạn không ngừng, Gia Vũ cười gian: “Em còn náo loạn anh sẽ hôn em tại đây.”
Lời đe dọa lập tức có hiệu quả, Bình An ngừng cựa quậy, cô vùi sâu vào ngực anh không dám đưa mắt nhìn xung quanh.
Chờ Gia Vũ ôm Bình An đi ra khỏi cửa khách sạn, bây giờ mọi người mới kịp phản ứng, cả đám nháo nhào hết cả lêm. Kẻ xách vali chạy theo, kẻ buôn chuyện, kẻ hốt hoảng hét lên.
“Trời ạ! Tôi đang nằm mơ sao? Tình huống này, tình huống này là gì vậy?”
Có người tốt bụng nhắc nhở: “Là thật không phải mơ đâu.”
Người khác xen vào: “Họ bắt đầu từ khi nào?”
Một người tiếp theo suy đoán: “Không nhìn ra sao chắc chắn là buổi tối trong rừng rồi. Cô nam quả nữ ở bên nhau trong đêm chuyện gì nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra thôi.”
Lời nói của người này khiến cho đám đông loạn lên, có người không giữ được mồm miệng mà cười lạnh: “Trông cô ta bộ dáng luôn trưng ra vẻ hiền lành không ngờ tâm cơ phết.”
Có kẻ tốt bụng nhắc nhở: “Thôi chúng ta tự hiểu là được đừng nói ra, bây giờ cô ta đã là người của chủ tịch, không dễ chọc vào đâu. Tránh được tốt nhất nên tránh, đừng chọc tay vào ổ kiến lửa làm gì tốt nhất cứ lo tốt việc mình là được.”
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng tình, im lặng đi theo hai người bọn họ.
Trên đường trở về Việt Nam, Bình An ngồi khoang hạng thương gia với Gia Vũ, cả buổi cứ ngây ngốc, lòng rối loạn ngổn ngang trăm mối. Đến khi đã yên vị trên xe ô tô anh cũng không mở miệng.
Biểu hiện trên mặt cô từ đầu đến cuối đều không thoát khỏi mắt Gia Vũ, xe ô tô dừng trước cỗng biệt thự, lúc này Gia Vũ mới lên tiếng:
“Tới rồi.”
Bình An giật mình đáp: “Hả…à…vâng.” Cô luống cuống mở dây an toàn, hồi lâu vẫn không mở được, Gia Vũ nhìn điệu bộ quẩn bách của cô thì cố nén cười, anh nghiêng người giúp cô.
Những ngón tay thon dài mảnh khảnh chạm vào tay Bình An, cô như bị phỏng lúng túng rụt về, trên mặt hiện lên một tầng mây đỏ ửng nhàn nhạt.
Gia Vũ cúi đầu, bên tai Bình An khẽ thì thào: “Anh tháo rồi”
Bình An cười ngượng ngùng vài tiếng: “Cảm ơn.” Cô đưa tay toan mở cửa xe, bàn tay bỗng bị anh ngăn lại, nghiêng đầu mờ mịt nhìn anh: “Sao vậy”?”
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Bình An lắc đầu, mím môi hạ quyết tâm như muốn nói điều gì đó, cô nhìn anh chần chừ: “Em có chuyện muốn hỏi anh”
“Được.”
Gia Vũ chăm chú nhìn cô.
Bình An đang định cất giọng đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Vũ ngồi ngay ngắn trở lại, anh rút điện thoại trong túi ra nghe.
Lòng bàn tay thế mà đã đổ đầy mồ hôi, Bình An cắn môi, không tự chủ được thở phào một hơi.
“Được.” Gia Vũ cúp máy, anh nói: “Anh chuẩn bị đi công tác”
“Bao lâu?” Bình An hỏi.
“Nhanh thì tầm một tuần,” Gia Vũ hơi ngừng lại. “Chậm thì mất hai tuần.”
“Khi nào anh đi?”
Gia Vũ nhìn cô ngập ngừng: “Bây giờ.” Anh im lặng khẽ quan sát sắc mặt của Bình An.
Mặc dù trong lòng không nở xa anh, dù sao mối quan hệ của bọn họ chỉ mới tốt đẹp trở lại được vài ngày, cô thật muốn ngày nào cũng đều ở bên cạnh anh, một phút không rời, cho thỏa nỗi nhớ mông chín năm trời dài đăng đẳng ấy nhưng công việc quan trọng há có thể vì cô không muốn mà bắt anh đừng đi, bắt anh chỉ được phép giành thời gian cho mình. Cô mỉm cười, dặn dò: “Anh đi cẩn thẩn, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Không nhận được lời mà anh muốn nghe, lòng Gia Vũ có chút hụt hẫng, anh khẽ gật đầu đáp: “Ừm.”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo, một mảnh yên tĩnh vẫn là Gia Vũ phá vỡ trước: “Vừa rồi em muốn hỏi anh việc gì?”
Bình An xua tay: “Không quan trọng lắm.”
Chờ anh về rồi hỏi cũng không muộn. Bình An không muốn anh phải phân tâm.
Nhìn chiếc xe khuất dần, Bình An định cúi người nắm vali bỗng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình Bình An rất ngạc nhiên, chần chừ lúc lâu vẫn đưa tay bắt máy.
“Vâng ạ.”
“Em rãnh.”
“Em sẽ đến.”
“Bye anh.”
Bình An cúp máy, kéo vali vào biệt thự.
***
Điều Binh An sợ nhất cuối cùng cũng đến. Mấy ngày nay cô đi làm đều nhận được ánh mắt săm soi, dò xét của đồng nghiệp. Cô đi đến đấu nơi đó phút chốc liền im bặt, chờ cô vừa xoay người rời đi sau lưng liền vang lên tiếng xì xầm to nhỏ, loạt vào trong tai không ít, đa phần đều là những lời khó nghe, cô chỉ im lặng cười trừ. Cô đã quá quen với điều này, ngày trước lúc mới vào công ty lời đồn về cô cũng không ít hơn bây giờ là bao, mọi người bảo cô có quan hệ, leo lên giường với trưởng phòng Phạm mới được vào công ty. Chỉ một thời gian sau lời đồn liền lắng xuống, cô tin lần này cũng thế, nói chán tự khắc mọi người sẽ không nói gì nhưng không ngờ rằng lần này nghiêm trọng như vậy.
Video trong quán cà phê Hương Hương Gia Vũ đánh nhau với Minh Quân được một kẻ ẩn danh đăng lên trang thông tin nội bộ của công ty, một làn sóng ồn ào dâng lên, như giọt nước tràn ly, chuyện cũ chuyện mới đan xen. Ngày trước cô chỉ bị chửi là hồ ly dựa vào tí nhan sắc dụ dỗ Gia Vũ, có người còn cay độc hơn bảo rằng cô sẽ nhanh chóng bị anh chơi chán, đá phăng đi hiện tại còn bị châm chộc ra cô ủ mưu từ lâu, là kẻ giảo hoạt day dưa một loạt đàn ông, Gia Vũ bị cô bỏ bùa mê đến đầu óc mụ mị còn đánh nhau với đàn ông tranh cô, bảo cô bắt cá nhiều tay, bảo cô sẽ bị quả báo cuối cùng bị tất cả đàn ông ruồng rẫy, về già cô độc hiu quạnh lẻ loi một mình.
Dù bị chế giễu, bị nói bao nhiêu lời cay độc, mắng chửi thậm tệ Bình An đều phớt lờ đi nhưng trưa nay cô không tài nào nhịn thêm nữa, động đến cô cô mặc kệ nhưng động đến những người cô yêu thương cô quyết không bỏ qua cho bọn họ.
Trong giờ nghỉ trưa, Bình An đi một lượt công ty vẫn không tìm thấy Vân Anh đột nhiên đi đến một ngã rẽ cô nghe thấy âm thanh ồn ào, đông nghịt người, nhốn nháo chật cứng cả một góc. Cô không muốn chạm phải bọn họ đang lúc định rời khỏi bên tai truyền đến giọng quen thuộc.
“Mày mau xin lỗi An đi, sao mày dám nói thế hả? Ai là hồ ly? Ai chuyên dụ đàn ông lên giường?”
“Việc gì ta phải xin lỗi mày nịnh bợ cô ta sao? Cô ta cho mày bao nhiêu tiền mà mày cứ bênh chầm chầm vậy?”
Đám đông hùa vào: “Phải đấy, phải đấy.”
“Thấy sang bắt quàng làm họ.” Có kẻ lên tiếng chế giễu.
Tiếng Vân Anh gào lên: “Im miệng, im miệng hết ngay.”
Bình An cuộn chặt tay lại, lòng ngực dâng lên luồng khí tức giận sau đó lan hết toàn thân, lan hết từng ngóc ngách tế bảo. Cô lạnh lùng đi đến, chen vào đám đông. Mọi người trông thấy cô liền cả kinh không tự chủ được lách người qua chừa cho cô một hàng đi vào.
Đập vào mắt Bình An là cảnh Vân Anh áo quần toàn thân xộc xệch, tóc tai bù xù đang đánh nhau với một đám người trong nhà vệ sinh nữ. Khóe mắt cô đỏ lên, mũi cay xè cô lao vào kéo đám người kia ra quát lên: “Mấy người làm gì thế? Buông ra, buông ra.”
Trông thấy Bình An bọn họ càng nổi điên hơn, có kẻ túm tóc cô kéo ngược ra sau, Bình An chỉ cảm thấy một mảng da đầu phía sau tê rân, đau đến chảy nước mắt. Vân Anh thấy thế xông đến tát cho kẻ đó mấy bạt tai. Mấy kẻ khác thấy đồng bọn bị bắt nào thì ùn ùn kéo đến tách Vân Anh ra còn bồi thêm cho cô mấy cái tát, Vân anh ôm mặt trừng mắt nhìn bọn họ. Bình An điên lên, máu liều ở đâu tràn về cô cũng xông đến đánh bọn họ, một trận ẩu đã cứ như vậy bắt đầu, càng lúc càng hăng.
Người bên ngoài la hò, cổ vũ mặc nhiên không một ai vào can, hưng phấn đứng ngoài xem kịch vui.
Bỗng tràn đến mấy tiếng quát:
“Các người xem đây là đâu? Giải tán hết cho tôi.” Trưởng phòng Phạm tái mặt, cả người giận giữ, râu như muốn vểnh ngược lên.
“Còn các cô mau dừng tay lại nghe không?”
Mặc kể lời ông cả đám vẫn nháo nhào đánh qua đánh lại, mặt ông đen hết cả lên, giận giữ chỉ vào đám đông: “Đứng đờ ra đó làm gì? Mau mau kéo họ ra.”
Mấy kẻ đó luống cuống gật đầu vâng dạ tách đám Bình An ra.
Trong phòng làm việc trưởng phòng Phạm, một đám tầm mười người đứng cúi đầu trong đó có cả Bình An với Vân Anh len lét liếc nhìn trưởng phòng Phạm sắc mặt xám xịt cùng Tố Thùy đứng bên cạnh ông sắc mặt khó coi không kém.
Rầm.
Âm thanh đập bàn vang lên, cả đám vội rụt cổ lại.
“Các cô xem đây là nơi nào? Các cô là đám chợ búa?” Ông quát, dường như quá tức giận ông dừng lại thở phì phì: “Không ra thể thống gì cả.”
Vân Anh nói: “Tại bọn họ châm ngòi trước.”
Câu nói này chẳng khác một kẻ cố tình nhổ râu hùm, thêm dầu vào lửa trưởng phòng Phạm càng thêm giận dữ, ông đứng dậy chỉ tay vào đám người hét: “Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, tôi sẽ nói với chủ tịch.”
Bình An nghe đến hai từ “Chủ tịch” tim cô thắt lại, lòng áy náy không thôi, cô lại gây phiền phức cho anh rồi. Cô lí nhí: “Tôi xin lỗi. Tôi không ngờ chỉ vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng…”
Trưởng phòng Phạm ngắt lời: “Tôi không quan tâm chuyện cá nhân của cô. Chuyện này tôi nhất định không bỏ qua.” Ông ngồi phịch xuống, thở phì phò, quay đầu đi chỗ khác, xua tay, vẻ mặt hiện lên dòng chữ mấy người đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa: “Về viết bản tường trình mai nộp cho tôi.”
“Vâng ạ.” Cả đám lí nhí đáp
Bình An ngập ngừng đi theo sau Vân Anh, nhìn bóng lưng phía trước cô ngập ngừng: “Cảm ơn…thật sự…cảm ơn…”
Vân Anh dừng bước, quay đầu cười cười: “Không ngờ An đánh nhau được đấy.”
Bình An thở phào nhẹ nhõm, cô tiến lên nắm lấy tay Vân Anh, chân thành nói:Xin lỗi.
Vân Anh lắc đầu, nắm lại tay Bình An: “Mọi chuyện đã qua rồi, Anh đã hết giận An lâu rồi.”
Kể từ ngày trở về Việt Nam, Vân Anh đều né tránh Bình An, chỉ cần thấy cô là xoay lưng đi, cô nhiều lần muốn giải thích nhưng Vân Anh đều tìm lý do để né tránh, không muốn ở cùng một chỗ với cô. Cô biết mình không nên giấu Vân Anh, cô biết Vân Anh rất giận lại không biết phải nên làm gì. Trưa nay cô lại toan tìm Vân Anh giải thích, không ngờ chứng kiến được Vân Anh vì mình mà đánh nhau với đám người kia, cô thật sự rất cảm động, có muôn vàn lời muôn nói đến khi ra miệng chỉ thốt ra được mấy từ cảm ơn.
“Anh nghe An giải thích đi, chuyện đó quả thực An không muốn giấu đâu.”
Vân Anh gật đầu, quàng vai Bình An: “Được, tan làm cùng nhau ăn tối.”
“Được.”
“An bao.”
“Được.”
“Anh bị thương kìa.”
“An cũng bị thương kìa.”
“Không sao.”
“Không sao.”
Vân Anh nói: “Đánh đã tay, ha ha.”
Bình An tiếp lời: “Thật hả dạ, ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.