Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 8

Hoàng Thành U Hỏa

10/03/2017

Chương 8

Phảng phất như một giấc mộng dông dài, tôi mơ thấy thật thật là nhiều khuôn mặt, có lão Sở, có mẹ, có chú Ngô thím Ngô, có Tiểu Béo, thậm chí còn có tên Đao Phong chết tiệt kia.

“Không thể tổn thương anh ấy, anh ấy là mục tiêu thứ hai chúng ta đến Bắc Kinh lần này.”

Một câu nói cuối cùng nghe được trước khi hôn mê, thanh âm trầm thấp lạnh lùng nọ, chắc chắn xuất phát từ miệng của Đao Phong, cũng không biết mục tiêu mà y nói kia, rốt cuộc là loại ý nghĩa nào.

Chợt nhớ tới bộ quan tài nhìn thấy trong thạch thất, loại chất gỗ trải qua ngàn năm vẫn không mục này, cùng điêu khắc hoa văn tinh xảo tràn ngập hơi thở tử vong này, hẳn là mục tiêu đầu tiên của bọn họ.

Chỉ không ngờ rằng loại địa phương nhỏ bé như dốc Hoang Tước này, cũng có thể có cổ mộ để cho bọn trộm mộ nhìn ngó vào, có thể bảo tồn đến giờ còn chưa bị đào xới, quả thực chính là kỳ tích.

Không biết Tiểu Béo và chú Ngô thế nào rồi, ba tên trộm mộ kia có làm hại bọn họ không, hay cũng hôn mê bất tỉnh giống như tôi rồi, lão Sở nếu biết tôi biến thành thế này, không chừng có thể vui vẻ cười thành tiếng, tai họa cuối cùng là tôi đây đã có người giúp ông ấy giải quyết rồi.

“Thằng nhóc thối tha này, tỉnh dậy còn không chịu mở mắt.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, một cỗ mùi khói thuốc nồng nặc tiến vào xoang mũi, trong lòng tôi giật mình, vừa muốn mở mắt, liền cảm thấy trên cánh tay bị người hung hăng ngắt một cái.

“Ngao!” Đau đớn kịch liệt nháy mắt đâm vào thần kinh, tôi rề rà ngồi thẳng người dậy, điên cuồng xoa cánh tay chịu hết tàn phá, tức giận bất bình quát: “Lão Sở ba có thể bớt làm mấy loại chuyện quá mức thất đức này không, cánh tay đều sắp bị ba nhéo đứt rồi!”

Vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên một tiếng cười nhạo, thanh âm kia nhẹ nhàng gợi cảm, lại làm tôi nhịn không được hận nghiến răng nghiến lợi.

Tôi giương mắt nhìn về phía lão Sở, quả nhiên, sắc mặt ông già đã đen đến không thể đen hơn nữa. vẻ mặt như “Thằng oắt con mày lại làm lão tử mất mặt”, tôi thậm chí có thể tưởng tượng đợi lúc không còn ai nữa tình trạng tôi sẽ thê thảm cỡ nào.

Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn, tôi căn bản không ngờ tới ngay trong khoảng thời gian tôi hôn mê này, trong phòng đã có nhiều người tới như vậy.

Nhìn Đao Phong hai tay khoanh trước ngực tựa bên tường, cùng mỹ nữ nửa dựa bên mép bàn, còn có ông chú ngồi trên băng ghế mặt rất cứng nhắc kia, tôi không khỏi cảm thấy cực kỳ mù mờ.

Bọn người kia làm sao dám đến nhà tôi chứ? Chẳng lẽ không sợ chúng tôi báo cảnh sát bắn họ sao? Hay họ vì mục đích của mình, đã uy hiếp người nhà tôi, hiện giờ đang đàm phán?

Nhưng việc này vẫn chưa quan trọng, quan trọng là trước đó Ngô Tiểu Béo và chú Ngô ở cùng với tôi sao rồi, bởi vì nhìn dáng vẻ của lão Sở, tôi quả quyết nghĩ mình hiện giờ không có gì nguy hiểm.

“Các người ném chú Ngô và Tiểu Béo đi đâu rồi?” Tôi xoa huyệt thái dương phát đau, bày ra sắc mặt âm trầm thấp giọng nói.

“Ôi chao, thật đúng là nghĩa nặng tình thâm nha, anh Sở, đứa con này của anh so với anh còn thiện lương hơn đó.” Cô gái kia chống hai tay trên bàn, cười tươi xinh đẹp.

“Họ không sao cả.” Bình tĩnh nhìn về phía tôi, Đao Phong vẫn như cũ bộ dáng lạnh như băng, giờ phút này y đã cởi bộ áo liền quần nọ ra, cũng không mang theo mèo đen, hoàn toàn là trang phục của người bình thường.

Tôi nghe vậy quay đầu nhìn y, phát hiện anh chàng này mặc dù không thích nói chuyện lắm, mặt ngoài nhìn qua có chút trầm lặng, nhưng kỳ thật ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như che kín gai thép, quét mắt liếc bạn một lần có thể chích bạn mấy cái. Chỉ vừa mới vài lần quan sát này, tôi không biết đã bị y đâm bao nhiêu lần rồi. Đương nhiên, nguyên nhân trong đó không thể thiếu đoạn kết của chúng tôi trong mộ ở sườn núi trước đó.



Song không hiểu tại sao, mỗi lần nghe được lời của y, tôi bao giờ cũng vô thức lựa chọn tin tưởng, thậm chí còn có một loại cảm giác an tâm.

“Không nói việc này nữa.” Tay lớn vung lên, lão Sở bày ra vẻ mặt có thể dọa trẻ con khóc rống, trung khí mười phần nói: “Các người biến con tôi thành như vậy, còn muốn tôi giúp các người, xuân thu đại mộng các người mơ đến năm 2012 à.”

(Tiêu: thành ngữ Xuân Thu Đại Mộng chính là chỉ những suy nghĩ không thực tế, bởi vì thời xuân thu chiến quốc, rất nhiều vua chúa vì xưng bá mà cực kỳ hiếu chiến, họ thường phấn đấu rất nhiều năm nhưng không đạt được, tựa như một giấc mơ thật dài, cho nên có câu nói xuân thu đại mộng.)

Nói rồi, lão Sở đưa tay nắm cằm tôi, đem mặt tôi bày hướng ba người kia, tôi cũng thuận thế trở mình trợn trắng mắt, phối hợp lão Sở làm ra sắc mặt của người chết.

“Anh ta bị mộ thú cắn, độc tố không trừ sạch, sống không quá một năm.” Mặc dù trong miệng nói uy hiếp, mặt Đao Phong vẫn co giật một chút, y rõ ràng cực kỳ khó chịu với cách nói chuyện móc máy hại người này của lão Sở.

“Ngươi đây là đang uy hiếp lão tử?” Cười cười, lão Sở điềm tĩnh như thường chẳng mảy may để sống chết của tôi vào mắt, ông hung tợn nhìn chằm chằm Đao Phong, nói từng chữ: “Cho dù Sở Dương hôm nay chết tại đây, các người cũng đừng hòng muốn lấy được vật kia.”

Trong phòng thoáng rơi vào im lặng khó xử, môi mỏng của Đao Phong mím chặt, vẫn không nhúc nhích cùng lão Sở giằng co, tôi mặc dù không rõ ràng tình hình lắm, cũng thái độ kiên quyết theo nhìn về phía hai người khác.

Im lặng trong giây lát, Đao Phong đột nhiên đứng thẳng người, đi tới ném cho tôi tờ danh thiếp, sau đó cũng không quay đầu lại vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Tôi tên là Đao Phong, ngày mai tôi sẽ trở lại, cho đến khi nào anh bằng lòng đi theo tôi thì thôi.”

Y vừa ra khỏi cửa, cô gái kia liền bước nhanh sang đây, giày ống cao nện trên đất phát ra âm thanh vang dội.

“Tôi là Kỷ Tuyền, bên kia là Ngô Mưu, không lâu nữa cậu sẽ hiểu rõ ông ấy thôi, chúng tôi sẽ ở “Mỹ Nhạc Thiên” trong thành phố, cậu muốn thì có thể qua đó.”

Đao Phong và Kỷ Tuyền đi rồi, ông chú tên Ngô Mưu cũng đi tới, ông ấy là người duy nhất phớt lờ tôi, chỉ nói chuyện với lão Sở.

“Anh Sở, anh hiểu mà, việc này không thể kéo dài, chuyện năm đó chúng ta đều có trách nhiệm, mấy năm nay Sở gia vẫn chưa hề xuất hiện, bây giờ là lúc đưa tay hỗ trợ rồi.” Nói xong, Ngô Mưu này liếc mắt nhìn tôi một cái, liền yên lặng xoay người đi.

Đợi sau khi tất cả mọi người đã đi cả, trong phòng một lần nữa khôi phục an tĩnh, tôi và lão Sở đồng thời thở phào nhẹ nhỏm.

Lão Sở thở dài một tiếng, nhìn tôi nói: “Người nhà họ Đao chính là mặt thối không ngửi được như vậy, mày nhìn thái độ của thằng nhóc kia đi, lão tử không thích nó làm sao đây.”

“Con cũng không thích cậu ta.” Tôi và lão Sở liếc nhau, tiếp tục nói: “Nhưng mà cậu ta nói con sống không quá một năm là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật, mộ thú của Đao gia là dữ nhất, chẳng lẽ sau khi con bị cắn không có cảm giác gì sao?”

Được lão Sở nhắc nhở như vậy, tôi mới nhớ tới, trong mộ sau khi bị mèo đen cắn mu bàn tay, cái loại cảm giác đầu váng mắt hoa cả người mệt mỏi, cuối cùng ngay cả mắt cũng mở không lên này, lộn xộn nửa ngày hóa ra đều là thằng cha kia giở trò quỷ.

“Mẹ kiếp, còn muốn lão tử hỗ trợ, cút mẹ đi!”

“Việc này tuyệt đối không thể giúp, mấy người họ cũng không phải thứ gì tốt, nhưng không giúp mạng nhỏ của con coi như toi.” Tôi nhíu mày, nghiêm túc nhìn lão Sở: “Họ tới cùng muốn thứ gì, phí công lớn như vậy muốn con hỗ trợ, tìm ba không phải thích hợp hơn sao?”

Còn “Chuyện năm đó” mà Ngô Mưu nói nữa, đây chẳng lẽ có quan hệ khó tháo gỡ gì với Sở gia sao?



“Giỡn hoài, già cỗi như tao sao có thể theo chúng đi lăn qua lăn lại.” Khoát tay áo, lão Sở đứng lên hướng ra ngoài cửa, lại hoàn toàn xem nhẹ vấn đề khác của tôi.

Tôi có thể cảm giác được, lão Sở cố gắng giấu giếm chuyện này với tôi, ông ấy không muốn cho tôi biết cái gọi là “Chuyện năm đó”, thậm chí căn bản không muốn tôi chen vào, nhưng việc này lại làm cho lòng hiếu kỳ của tôi càng thêm nặng, hận không thể lập tức tìm được Đao Phong hỏi rõ ràng.

Chẳng qua hiện giờ hành động khẳng định không được, dựa theo tính tình của lão Sở, nếu biết tôi lén ông ấy đi hỏi “giai cấp địch nhân”, trở về còn không lột da tôi sao.

Nghĩ rồi, tôi liền nhảy xuống giường, đi theo lão Sở tới phòng khách, ra vẻ ưu thương nặng nề hỏi: “Lão Sở, ba nói con năm đó có phải được ba nhặt từ trong thùng rác về không, sao biết con khó giữ mạng nhỏ này, mà ba còn có thể tỉnh rụi như thế, hai ta tới cùng có quan hệ huyết thống hay không?”

Nghe xong lời tôi, vừa mới ngồi lên sofa chuẩn bị xem TV, lão Sở trừng mắt, cởi dép trên chân liền ném về hướng tôi, tôi nhất thời tránh không kịp, vừa vặn bị đập trúng.

“Cái thằng nhóc chết tiệt nhà mày, lão tử hiện giờ hối hận nhất chính là năm đó sao không đem cái thứ chọc tức người ta như mày sút dính tường, mẹ mày cực nhọc vất vả mang thai mười tháng sinh hạ ra chính là thứ não úng như mày?”

Nhìn thấy lão Sở kích động như thế, tôi biết tôi đã nói quá lời rồi, lập tức muốn đổi da mặt lấy lòng lão Sở, ai ngờ chưa đợi tôi qua đó mở miệng, cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng của mẹ.

“Lộn xộn nửa ngày mẹ mấy chục năm qua nuôi nấng một đứa vô ơn!” Cho dù người đến trung niên, mẹ vẫn như cũ hãy còn bộ dáng thướt tha hai tay mang theo thức ăn, vẻ mặt tủi thân đứng ở của trừng mắt với tôi.

“Mẹ? Sao tự nhiên lại trở về vào lúc này.” Thấy thế, tôi mặc kệ lão Sở, lập tức chuyển hướng thẳng đến mẹ.

“Mày cút! Tao không phải mẹ mày, cút ngay, thằng bất hiếu!” Mẹ ném ném đánh đánh, một túi thức ăn toàn bộ đập trên người tôi, đập xong bà còn chưa hết tức giận, quay đầu chạy vào phòng.

“Mẹ, con sai rồi, con chỉ chọc lão Sở thôi mà, mẹ đừng tưởng thật chứ, mẹ mở cửa đi mẹ.” Vốn chỉ muốn tìm cớ bắt lão Sở nói ra, vậy mà thoáng cái biến thành loại tình huống rối tinh rối mù này, tôi nhất thời chân tay luống cuống hối hận vạn phần, hận không thể xé nát cái miệng thối này.

Tôi thề qua lần này rồi, đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra những lời vô lương tâm này nữa, đáng tiếc mẹ rõ ràng không tin tôi, vẫn không chịu mở cửa cho tôi.

Rơi vào đường cùng, tôi đành phải xách thức ăn mẹ vứt lên trong ánh mắt khinh bỉ của lão Sở, đến phòng bếp hành động, để cầu sự tha thứ của mẹ.

Mẹ để bảo trì vóc dáng vẫn ồn ào không chịu ăn thịt, nhưng tôi biết kỳ thật mẹ thích nhất chính là sườn chua ngọt.

Cũng may con người tôi không có sở trường gì khác, nấu cơm thật ra lại có rất có tay nghề, không có nguyên nhân gì khác, lúc đầu khi có bạn gái cái gì cũng từng thử qua, ngoại trừ không có tiền không có thế không xe không nhà không cửa, tôi đều kiêm đủ tất cả điều kiện của một người đàn ông tốt thời nay, cứ chờ lúc nào đó sẽ từ trên trời rơi xuống một Lâm muội muội đè chết tôi.

(Tiêu: Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng đó :D)

Nói đến Lâm muội muội, tôi lại nghĩ tới Kỷ Tuyền làm cho trước mắt người ta sáng ngời kia, tuy nói chị ta hùng hổ ngang ngược chịu chơi, cùng Lâm muội muội hoàn toàn không cùng loại, nhưng dáng chuẩn cùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đối có thể mê đảo phần lớn đàn ông.

Hơn nữa, tôi không có cách nào từ trong miệng lão Sở moi được lời, cũng không thể tìm Đao Phong, nhưng không chừng có thể từ chị ta lấy được một ít tin tức, chị ta trước khi đi cố ý nói cho tôi biết địa chỉ, chẳng lẽ không phải ám chỉ tôi tới tìm chị ta sao?

Nhìn thức ăn trên tay một chút, trong lòng tôi âm thầm vạch ra sách lược, quyết định đêm nay phải đi tìm Kỷ Tuyền. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Thuật Phong Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook