Có Thuốc Trị

Chương 9: [CÓ BỆNH] 1

Thất Thế Hữu Hạnh, Bảy Đời Hạnh Phúc

29/10/2021

Edit&Beta: Di Di

[Tạ Lương]

Ta có bệnh.

Bệnh nặng trị không khỏi.

Đừng nói đến uống thuốc châm cứu chạy chữa, ta ngay cả đại phu cũng không dám mời đến chẩn bệnh. Bởi vì cho dù có mời Hoa Đà đến chẩn, chỉ sợ cũng cho rằng ta nói hưu nói vượn.

Bệnh này khi phát tát vô cùng kỳ hoặc, quả thực làm cho ta rất thống khổ.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, ta thử xoay hạ thân, giường gỗ của khách điếm đơn sơ thật là làm cho người ta đau thắt lưng.

Ta không dám chậm trễ, vội vã đi đến chỗ bồn nước rửa mặt chải đầu, mặc quần áo đeo bội kiếm, sau đó mở tay nải lấy ra dao cạo, cạo mấy sợi râu mọc đêm qua, lại cẩn thận dán mặt nạ dịch dung gia truyền lên.

Nhân lúc ý thức còn thanh tỉnh, có thể khống chế tay chân của mình, ta phải làm thật nhanh.

Bởi vì ta có bệnh. Bệnh kỳ lạ.

Khối thân thể này không phải lúc nào ta cũng có thể điều khiển một mình. Một khi phát bệnh, ta không hề có lực khống chế, thậm chí ngay cả nói một câu cũng không xong, ngay lập tức sẽ biến thành một người khác.

[Phạm Ái Quốc]

Ta tỉnh lại.

Tạ Lương không thể khống chế khi nào hắn ngủ say, ta cũng không cách nào khống chế khi nào mình hiện lên.

Đây không chừng đều là thách thức, là ý trời.

Ta cúi đầu nhìn một thân quần áo Tạ Lương mới thay, lại lấy gương ra kiểm tra bên ngoài lớp dịch dung, dán chút keo cuối cùng lúc nãy hắn chưa kịp dán.

Trong gương là một gương mặt người trung niên trải qua thế sự xoay vần, hoàn toàn che khuất gương mặt khá nổi tiếng ở dưới.

Sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn thành, ta nặng nề mở cửa phòng, đi vào gian phòng khách nói: "Tiểu nhị, mang cho ta bốn cái bánh bao thịt."

Ta thích ăn bánh bao thịt nhất, rắn chắc, ăn dễ no, ăn xong rồi đi đánh nhau một ngày cũng còn sức lực.

Nếu Tạ Lương tỉnh lại mà thấy, tám phần hắn sẽ tức giận. Hắn là cậu ấm chỉ được bề ngoài uống bát cháo thanh còn phải tìm thêm chút cánh hoa bỏ vào.

Nhưng mà lúc này là do ta trực ban, tức chết của hắn chưa cần dùng đến.

Ta và Tạ Lương ở trong cùng một thân thể, thay phiên khống chế thân thể này. Hắn cho là do bệnh, ta cho rằng tình huống thực tế còn phức tạp hơn một ít.

Đôi ta trong lúc đó khác nhau ở chỗ, sau khi Tạ Lương ngủ say không hề hay biết gì đến hành động của ta, mà ta cho dù không trực ban, cũng có thể thông qua ngũ cảm của hắn phát hiện từng nhất cử nhất động.

Cho nên ta vẫn luôn có thể nắm giữ tình huống, mà hắn thì là thường xuyên lâm vào kinh hoảng "vừa tỉnh lại không biết mình đang ở nơi nào". . Ngôn Tình Ngược

Này đối với ta mà nói không quá công bằng, bởi vì con người hắn tương đối...

[Tạ Lương]

Đây là gì?

Ta gọi tiểu nhị, chỉ chút da cặn trong tay mình: "Đây là gì?"

Tiểu nhị nhìn vài lần, biểu cảm không thể tưởng tượng nói: "Khách quan, đây là bánh bao thịt ngài gọi a."

Ta rất phẫn nộ, nhưng bản thân ta được dạy dỗ tốt. Ta nhu hòa dặn: "Mang điểm tâm thanh đạm đến."

Lời còn chưa dứt, một cái ợ do ăn no hướng thẳng đến cổ họng, bị ta mạnh mẽ nhịn xuống, tựa như nuốt một ngụm máu do chịu nội thương.

"..."

Ta lại nhu hòa gọi tiểu nhị: "Thôi, tính tiền."

"Được rôi khách quan, bốn cái bánh bao tổng cộng mười hai văn tiền."

Bốn.

Ta cố gắng khống chế biểu cảm, để tránh mặt nạ bị nhăn.

Từ khi mắc căn bệnh quái đảng này, ta thời thời khắc khắc đều muốn giết người —— nếu cái thứ trong đầu ta thật sự là một con người bằng máu thịt, hắn chắc chắn đã chết ba trăm lần.

[Phạm Ái Quốc]

Vừa rồi nói đến đâu ta?

Nga, Tạ Lương thường xuyên khi mở mắt đều lâm vào kinh hoảng, giống như đọc cuốn tiểu thuyết mãi không hết hai lần. Này đối với ta không công bằng, bởi vì người này tương đối lắm lời.

Có đôi khi ta hận không thể phong bế ngũ cảm, đỡ phải ở trong não nghe đống suy nghĩ dông dài của hắn.

Nhưng mà ta không khống chế được ngũ cảm.

Điều ta có thể làm chính là tận lực giảm bớt oán khí của hắn.



Ra khỏi khách điếm, ta thả hồn nhìn mọi nơi xung quanh một phen, không phát hiện ánh mắt khả nghi nào, lúc này mới vòng ra chuồng dắt ngựa ra, xoay người lên ngựa cưỡi ra khỏi thành.

Mắt đã thấy cổng thành, thời gian cũng không sai biệt lắm, ta lấy trong lòng ra một khúc gỗ vẫn luôn mang theo bên mình.

Trên khúc gỗ cong veo khắc rất nhiều ký tự và hình vẽ. Ta vất vả mới tìm được chỗ trống, rút trường kiếm bên hông ra, khắc vài nét xiêu vẹo.

[Tạ Lương]

Ngay khi đến lượt ta, tay phải đã cầm kiếm, tay trái đã cầm lấy khối gỗ. Tập trung nhìn vào, trên khối gỗ có thêm một chữ "Chiếu".

Nga, trạm tiếp theo là huyện Chiếu.

Nơi hẻo lánh nhất, nghèo nhất, thích hợp để chạy trốn đến nhất, quả thật chỉ có huyện Chiếu.

Ta chạy trốn đến nay đã được mấy tháng. Nói ra thì rất dài, tóm lại là chọc phải một cái phiền toái không nên chọc, hiện tại tất cả chính phái võ lâm đều đang ra lệnh truy nã ta.

Cũng là đang trên đường chạy trốn, ta mắc bệnh.

Mới đầu ta tưởng bản thân chỉ là ngất xỉu thông thường. Có khi đang ở khách điếm ăn cơm, đũa còn chưa đến miệng, trước mắt tối sầm, khi tỉnh lại đã nằm trên giường, nhìn sắc trời đã qua mấy canh giờ.

Bốn bề đều có địch, ngất xỉu như thế thật sự rất nguy hiểm. Trong lòng ta tràn đầy cảm kích tiểu nhị đã đưa ta về phòng, hôm sau nói lời cảm tạ với hắn, hắn lại khăng khăng nói là ta tự mình dùng chân đi về phòng.

Ta lúc này mới cảm thấy khủng hoảng.

Trên đường đi không tìm được một y quán đàng hoàng, nhìn thấy lang trung giang hồ, bọn họ lại đều nói mạch tượng của ta không có gì bất thường. Ta càng sợ hãi, ngất xỉu càng thường xuyên hơn. Cuộc sống bị gây sức ép loạn thành một đoàn, phân không rõ đâu là mơ đâu là thật, ta tưởng cứ như vậy đần độn bỏ mạng nơi chân trời.

Thẳng đến có một ngày, khi ta tỉnh lại phát hiện trong tay mình có một lá thư, trên thư viết: "Xin chào vị bằng hữu này, giới thiệu một chút, ta tên Phạm Ái Quốc ^_^"

Bên cạnh câu nói kia có một cái phù chú giả thần giả quỷ, ta tra sách cổ nhiều lần vẫn không giải được.

[Phạm Ái Quốc]

..........

[Tạ Lương]

Kế bên cửa thành là chợ, thành này nhân khẩu ít, chợ lần lượt bày thịt cá xiêm áo tám chín sạp, đằng trước có vài vị phụ nhân nhao nhao giở giọng địa phương cò kè mặc cà.

... Việc này không nên trách ta.

Ta chỉ là ghìm cương ngựa, nghĩ muốn mua chút đồ ăn. Mặt nạ cũng đeo, cử chỉ cũng ít gây chú ý.

Chính là khi ta đưa tiền cho ông chủ bán bánh, bỗng nhiên nhìn thấy xe củ cải của chủ quán bên cạnh bị người đụng đổ, ục ục lăn hết xuống đất.

Việc này không nên trách ta.

Chỉ trách Tạ Lương ta gia đình kinh doanh Tiêu Tương sơn trang, gia đình có tiếng học giỏi từ trước đến nay, xuất văn nhập võ.

Chỉ trách ta từ nhỏ đã khắc khổ quá mức, một phen trường kiếm xuất vỏ đã biến thành bản năng.

Kiếm của ta quá nhanh, chưa chớp mắt đã xuất vỏ.

Chiêu kiếm của ta thật đẹp, vừa ra liền tự động xoay chuyển, trong phút chốc vèo vèo ánh sáng tràn đầy tám màu kiếm hoa, lúc này mới vững vàng nâng hết mấy củ cải trắng kia, đem chúng nó đặt về vị trí cũ.

Sau đó ta mới phát giác ra là không tốt.

Mấy phụ nhân cò kè mặc cả kia bỗng dưng mắt lộ hung quang, đều cầm binh khí đánh về phía ta.

Người cầm đầu quát lớn: "Người này chính là Tạ Lương! Chính hắn giết Diệp bang chủ của Liễu Thính kiếm phái! Mau bắt người này, Võ Lâm minh có thưởng ——"

Ta xoay người lên ngựa, không ngờ bốn phương tám hướng chợt có tên phá không mà đến.

Ta hoảng hốt, ta liền

[Phạm Ái Quốc]

..........

"Tạ Lương!" Ta rống giận.

Ta thật sự muốn nhéo con nghé ngu ngốc này một cái, nhưng mà không thể ra tay.

Địch nhân không dự đoán được ta sẽ ngẩng đầu hét tên chính mình, dừng cước bộ một giây.

Ta rút kiếm chặn mấy mũi tên bay tới, cất bước bỏ chạy.

Có hai môn phái cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, không hẹn cùng chạy đến đây đuổi bắt. Mặc dù không phải môn phái lớn có máu mặt gì cho cam, nhưng lại thắng ở nhiều người, thủ đoạn cũng đủ bỉ ổi, không nói hai lời tiến lên, đầu tiên là bắn chết ngựa của ta.

Ta có một loại dự cảm sắp xong đời rồi.

Khối thân thể này còn tồn trữ chút công phu của Tạ Lương, ta liều mạng dùng khinh công, nhanh chóng chạy về hướng vùng núi rừng hoang vu.

Phía sau là vó ngựa đông đúc, tên bay như mưa, ám khí từ đường ngang ngõ tắt dường như cũng đều bay về phía ta. Công phu của Tạ Lương cũng coi như nổi tiếng giang hồ, tựa như tiên hạc giương cánh trong truyền thuyết, giờ phút này lại bị ta làm đến giống như chó đang chạy.



Trên lưng đột nhiên đau nhức, ngay sau đó là trên đùi.

Ta bất chấp thương thế, cắm đầu chạy vào trong núi, chọn những nơi cây cối um tùm nép vào.

[Tạ Lương]

Đau quá!

Ta đau đến thở không thông, lần nữa vội vàng độ khí, không dừng một bước, đi theo phương hướng ban đầu của Phạm Ái Quốc tiếp tục chạy một lát, mới hiểu thông tình hình.

Ngựa của kẻ địch bị cản trở ngoài bìa rừng, ám khí cung tên cũng bị chặn hơn phân nửa. Ta cũng không dám thả chậm bước chân, một bên nghiêng ngã lảo đảo chạy về phía trước, một bên cầm lấy tên cắm trên lưng và đùi, cắn răng rút ra.

Chỉ trong thoáng chốc máu chảy như mưa. Ta xé từ trên người xuống một mảnh vải, quấn ở miệng vết thương vài vòng, để tránh máu nhỏ xuống mặt đất làm bại lộ hành tung.

Trong rừng cổ thụ mọc tầng tầng lớp lớp cành lá che mất ánh mặt trời, từ chỗ u ám truyền đến vài tiếng thở dốc đáng sợ.

Trên ám khí có độc, da thịt bị thương đã bắt đầu tê dại. Chạy trốn càng nhanh, độc tố kia lan rộng càng nhanh.

Trong lòng ta âm thầm kêu khổ. Nơi này trước không có thôn làng sau không có khách điếm, lại có vô số truy binh như hổ rình mồi, nếu muốn bảo toàn được cái mạng nhỏ này, trừ khi có viện binh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng ta biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Hiện giờ ngay cả cha mẹ cũng không biết hướng đi của ta, trên đời càng không có người nguyện ý giúp ta.

[Phạm Ái Quốc]

Ta luôn tự hỏi Tạ Lương tìm đường chết đến nông nỗi này, dựa vào cái gì mà đến giờ hắn vẫn chưa chết.

Ta bắt đầu hoài nghi hắn là vai chính trong câu chuyện này.

Bởi vì phía trước ngay lúc này thật sự bay xuống một người.

Từ "bay xuống" này miêu tả có chút mơ hồ, tóm lại là nhìn bóng dáng rơi xuống của y, có thể nhận ra khinh công người này có thể ném bay Tạ Lương đi qua ba mươi con phố.

Lúc trước ta không biết trên giang hồ còn có sự tồn tại nghịch thiên nhường này. Nhưng người như vậy chỉ sợ không phải là cứu binh.

Người tới chậm rãi sửa sang xiêm y, xoay người lại liếc mắt nhìn ta một cái. Y thân cao tám thước, mày kiếm mắt sáng, trên mặt viết lo nước lo dân, một thân sôi trào đến nổi sắp nấu ra được một nồi lẩu anh khí và hiệp khí, ngay cả tư thế đi đến cũng giống như đang tuyên bố "trong trời đất này chỉ có ta là nam chính".

Y hơi nhíu mày nhìn ta, ánh mắt người nọ chuyển đến tay cầm kiếm của ta: "Tạ công tử của Tiêu Tương sơn trang."

Y biết Tạ Lương.

Nhưng ta không biết y.

Ta chỉ có thể vân đạm phong khinh mỉm cười ôm quyền, sau đó bảo trì tư thế không động đậy, cho đến khi

(Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì)

[Tạ Lương]

"Long đại hiệp!" Ta vừa mới tỉnh lại đã chấn động đến run rẫy, bật thốt lên.

Trong âm thanh hỗn tạp của ta chứa tình cảm phong phú, đầu tiên là kinh hỉ, ngay sau đó biến thành kinh hách.

Kinh hỉ là bởi vì, vị đại hiệp này võ công cái thế nghĩa bạc vân thiên, giúp đỡ chính nghĩa cứu rỗi hỗn loạn của võ lâm, có thể xoay chuyển cả Trung Nguyên ba vòng.

(Nghĩa bạc vân thiên: tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn)

Kinh hách là bởi vì, ta đã từng đắt tội y.

Nửa năm trước, vị Long đại hiệp này được Võ Lâm Minh chủ mời đến, đảm nhiệm vị trí giám khảo của trận chung kết Đại hội Võ Lâm lần thứ bảy mươi bảy. Y không biết vì sao trong phút não tàn... Trong phút hứng khởi, cải trang thành vô danh tiểu tốt lẫn vào đại hội, lại bị mấy kẻ có mắt như mù cười nhạo nói "Bộ dạng này của ngươi đến xách kiếm cho Tạ Lương công tử còn không xứng".

Ta làm bộ như không biết việc này.

Thật ra ta biết.

Trước đây bằng hữu giang hồ nửa là cho Tạ gia mặt mũi, nửa là chiếu cố ta tuổi nhỏ, thật thật giả giả tâng bốc ra vài lời lạnh lẽo. Bọn họ đã nâng ta lên rất cao, ta sớm không biết phân lượng của chính mình. Thật ra ta biết.

Đừng nói là đánh bại Long đại hiệp, ta ngay cả hạng nhất ở Đại hội Võ Lâm còn không giành được. Ta nhớ rõ khi ta bại dưới côn của một tên hòa thượng, Long đại hiệp ngồi trên ghế giám khảo cười đến vô cùng hiền lành.

Hiện giờ oan gia ngõ hẹp, ta cứng ngắc buông hay tay đang ôm quyền xuống: "Không thể ngờ được sẽ gặp Long đại hiệp ở nơi đây, thật là đúng lúc ha ha ha."

Đúng lúc cái con khỉ.

Võ Lâm Minh phát lệnh truy nã ra, có trọng thưởng tất có người dũng mãnh, mà ngay cả vị này cũng không thể có ngoại lệ. —— Hoặc là y mượn cơ hội đến báo thù xách kiếm kia?

Ta bất động thanh sắc nắm chặt chuôi kiếm, thử thúc giục nội tức, trong phút chốc khí huyết cuồn cuộn hoa cả mắt, thân thể mất khống chế run lên. Chất độc bá đạo kia, đảo mắt đã thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Với nhãn lực của Long đại hiệp, ta vừa mới run lên một cái, y đã giống như quỷ mà vụt đến bên cạnh ta. Ta cuống quít muốn tránh né, nhưng mà một chưởng chưa đánh ra, hai ngón tay của y nhanh như điện, trong thời gian ngắn điểm mấy huyệt vị, bảo ta đứng tay chỗ đừng động đậy.

Ta chạy đằng trời cũng không thoát.

Y lúc này mới từ từ lui về, khoanh tay đứng nhìn ta một lúc lâu, trên mặt không nhìn ra vui giận, chậm rãi nói: "Tại hạ là tản bộ nên đi ngang qua."

- ---------------

Rất tiếc khi thông báo là Di Di phải tạm thời drop truyện rồi. Dạo này Di đã bắt đầu vào ôn tuyển sinh với lại vừa mới chuyển trời nữa nên thời gian tới sẽ không thể edit thêm được nữa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua, chương này coi như món quà cuối trước khi Di Di comeback. Cảm ơn mọi người!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thuốc Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook