Có Thuốc Trị

Chương 1: [CÓ THUỐC] 1

Thất Thế Hữu Hạnh, Bảy Đời Hạnh Phúc

29/10/2021

Edit: Di Di vui vẻ | Beta: Tiêu An khó ở

Tác giả có lời muốn nói: Đơn thuần chính là một bản sao, đã xem qua không cần để ý tôi

[Một]

Mặt trăng giữa trời, bên trong một cánh cửa phòng đóng chặt truyền đến giọng nói bí ẩn.

"Huynh đệ có biết ba màu của đèn giao thông là gì?"

"Đỏ vàng xanh."

"Ngôn ngữ man di lấy từ nào dùng để gọi ngôn ngữ man di?"

"English."

"Liên minh huyền thoại gọi tắt là gì?"

"... Loát a loát*?"

(Người này nói là '捋啊捋' mà chữ đúng của tên game là '撸啊撸' đồng âm nên sai, Di để đại bản hán việt vô luôn nha)

"Sai rồi. Huynh đệ, những gì ta và ngươi làm không phải chuyện nhỏ, sự tình liên quan đến an nguy thiên hạ, những chuyện này trăm ngàn lần không thể thiếu cảnh giác."

"Vâng."

"Không bằng đem ký tự của ngôn ngữ man di đọc lại một lần."

"A, B, C, D..."

Trăng lặn về tây, những âm tiết kì lạ lặp đi lặp lại trong mật thất âm u kia cũng quy về vắng vẻ.

[Hai]

Lâu Chủ đánh giá Tả Vân Khởi.

Tả Vân Khởi cũng nhìn thẳng Lâu Chủ.

Tả Vân Khởi là thiếu niên mặt mày sáng sủa, chỉ là giờ phút này sắc mặt trắng bệch, quần áo tả tơi, bên trên cánh tay lộ ra ngoài còn trải đầy vết thương do bị đánh. Hắn dáng người cô tuyệt độc lập giữa đám đông, đón ánh mắt nội hàm khác nhau từ bốn phía, biểu tình lại có vài phần chuyện không liên quan đến mình.

Lâu Chủ nhấc chân bắt chéo nghiêng nghiêng đầu, hỏi hán tử cường tráng bên cạnh: "Thế nào, hắn là người xuyên việt?"

Năm sáu hán tử hai mặt nhìn nhau.

Một đại hán râu quai nón trong đó ôm quyền nói: "Hồi đại nhân, hắn tự xưng là người xuyên qua từ ngàn năm sau. Nhưng chúng ta cảm thấy hắn là giả vờ xuyên."

Lâu Chủ nói: "Vì sao?"

Hán tử nói: "Cả nhóm người chúng ta có thù không đội trời chung với người này, thật vất vả mới bắt được hắn. Ngày hôm trước hắn vừa bị nhốt vào địa lao, ngày hôm sau liền xuyên."

Đám hán tử cau mày quắc mắt sôi nổi nói: "Này quả thực coi chúng ta là kẻ ngốc a."

Lâu Chủ nói: "Ân..."

Tả Vân Khởi bỗng nhiên mở miệng nói: "Đám người ngốc các ngươi đều có thể nhìn ra không ổn, ta còn sẽ đi tìm chết như vậy sao."

"..."

[Ba]

Hán tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu xin đại nhân làm rõ."

Lâu chủ cười ha hả nói: "Ta chỉ là người làm sinh ý nhỏ, không được coi là đại nhân gì đó, chẳng qua vừa khéo là người xuyên việt. Chỉ có người xuyên việt mới nhìn ra ai thật sự là người xuyên việt."

[Bốn]

Đô thành Đại Lương phong thủy kì dị.

Mỗi năm luôn có một hai người mới chết đột nhiên trợn mắt như vậy, thân thể đã bị linh hồn của ngàn năm sau chiếm cứ.

Thậm chí có khả năng đang đi trên đường đột nhiên ngã xuống, lại bò dậy khi đã thay đổi linh hồn.

Lúc đầu sẽ khiến cho quỷ khóc sói gào một phen, hiện giờ mọi người cảm xúc ổn định, hủy đi linh đường thì hủy đi linh đường, báo quan phủ thì báo quan phủ.

Bất quá, loại sự tình này bên ngoài đô thành lại ít ỏi không có mấy. Ngẫu nhiên gặp phải, nếu là không lo, vẫn là sẽ tạo ra sóng to gió lớn ở địa phương. Bởi vậy luật pháp Đại Lương có quy định văn bản rõ ràng, các nơi trên cả nước một khi phát hiện trường hợp xuyên không, cần lập tức đưa vào kinh thành, chuyển giao cho chuyên gia thẩm tra xử lí.

Chuyên gia này chính là Lâu Chủ.

Lâu Chủ họ Lâu, tên Chủ.

Lâu Chủ thông thường mặc một thân phú quý rảnh rỗi, mặt mày mơ hồ có vài phần phong độ trí thức, nhưng mà ánh mắt lơ mơ khóe miệng hơi nhếch, cả người lộ ra một cổ khí chất có thể nằm quyết sẽ không ngồi.

Bá tánh trong kinh thành đều biết, thân thể này nguyên bản là của một quan văn nhất phẩm, sau lại chết đi, lại sống lại, liền sửa tên mình thành Lâu Chủ.

Nói ngắn gọn, y là người thay hoàng đế phân biệt người xuyên không.

[Năm]

Lâu Chủ nói: "Theo lý thuyết, thông thường chỉ có người xuyên tới giả dạng người bình thường. Nhưng hôm nay tiên đế băng hà, đương kim thánh thượng cung cấp cho nhân sĩ xuyên không phúc lợi tốt, đưa người bản địa tới giả mạo cũng không phải không có khả năng."

Tân đế dã tâm bừng bừng, chính sách đối với người xuyên việt hơi phóng khoáng, cố ý đẩy mạnh xây dựng văn hóa Đại Lương. Một khi thông qua cuộc thẩm tra, người xuyên việt được phân công không câu nệ với triều đình cũng có thể tỏa sáng. Lâu Chủ chính là một ví dụ.

Hán tử vội nói: "Xin cho tại hạ bẩm. Trên giang hồ có một đại môn phái chuyên về độc dược, gọi là Bàng Môn. Bàng Môn có môn chủ, gọi là Tả Đạo."

Lâu Chủ nói: "Ân."

Hán tử nói: "Tả Đạo có đứa con trai, tên Tả Vân Khởi, chính là gia hỏa này."

Tả Vân Khởi nói: "Ta cũng không phải là Tả Vân Khởi."

Hán tử nói: "Trên giang hồ còn có đại bang phái, tên Thanh Long Bang, cũng chính là chúng ta."

Lâu Chủ búng tay một cái, liền có một thị nữ tay nhỏ dâng lên một cốc trà nhỏ bằng men sứ màu xanh ngọc.

Lâu Chủ nói: "Các ngươi đặt tên theo điểm tâm sao."

[Sáu]

Hán tử nói: "Thủ đoạn dùng độc của Bàng Môn cực kỳ âm ngoan, huynh đệ Thanh Long Bang chết thảm dưới tay bọn họ nhiều vô số kể. Rốt cuộc ông trời có mắt, hai tháng trước, Bàng Môn khi luyện dược phạm sai lầm, nổi lên lửa lớn, dược phòng chứa đủ loại vật kịch độc kia bị lửa thiêu, yêu khí tứ tán, thế nhưng làm toàn môn phái trên dưới bị một hơi khí độc chết. Nhưng môn chủ Tả Đạo vẫn chưa tìm thấy thi thể, không biết trốn đi nơi nào. Còn thiếu môn chủ ở bên ngoài du lịch này, cũng lưu lại một cái mạng nhỏ."

Lâu Chủ nói: "Vì thế các ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà trói hắn lại."

"..."

Hán tử nói: "Đại nhân anh minh. Ta mong chờ chủ yếu là khảo vấn Tả Vân Khởi, buộc hắn khai ra nơi cha hắn rơi xuống. Ai ngờ đánh xuống mấy roi liền tắt thở."

Lâu Chủ nói: "Mấy roi kia của các ngươi, rốt cuộc là mấy roi?"

Hán tử nói: "Tả Vân Khởi có công phu trong người, theo lý không nên không thể nếm khổ như thế. Chúng ta nghĩ là hắn giả chết, đem hắn đi ngâm nước lạnh cả một đêm."

"..."

Hán tử nói: "Quả nhiên hắn liền tỉnh. Chính là tuy rằng người tỉnh, lại..."

Tả Vân Khởi nói: "Lại không phải nguyên chủ."

[Bảy]

Hán tử nói: "Đại nhân, cần biết rằng nếu Tả Vân Khởi còn sống, tất nhiên là phải bị khảo vấn đến chết, cha hắn cũng khó thoát khỏi báo ứng. Thời điểm hắn bị xuyên qua, không khỏi có chút quá trùng hợp."



Lâu Chủ nói: "Có lý."

Hán tử nói: "Nhưng vạn nhất hắn thật sự bị xuyên, ta cũng không dám tự tiện xử tử, lỡ đại sự của triều đình. Chỉ đành phải đến kinh thành cầu xin đại nhân ngài phân biệt thật giả. Nếu là giả, lại băm hắn cũng không muộn."

Lâu Chủ nói: "Việc này không khó, để ta hỏi hắn mấy vấn đề."

Tả Vân Khởi nói: "Ngươi cứ hỏi."

Lâu Chủ nói: "Ngươi nói ngươi không phải Tả Vân Khởi, vậy ngươi bên trong túi da này kỳ thật là ai?"

Tả Vân Khởi nói: "Châu Kiệt Luân."

[Tám]

Tả Vân Khởi nói: "Chỉ đùa một chút."

[Chín]

Lâu Chủ nói: "Muốn qua đường phải đi chỗ nào?"

Tả Vân Khởi: "Băng qua đường."

Lâu Chủ nói: "Liên minh huyền thoại tên gọi tắt là gì?"

Tả Vân Khởi nói: "LOL."

Lâu Chủ nói: "Có mấy cái vòng Olympic?"

Tả Vân Khởi nói: "Năm cái."

Lâu Chủ nói: "Từ trái sang phải là những màu gì?"

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Ngươi hỏi lương tâm ngươi xem, chính mình có nhớ rõ không?"

"..."

Lâu Chủ nói: "Đề tiếp theo."

[Mười]

Lâu Chủ nói: "Kế tiếp là đề trắc nghiệm. Sông lớn chảy về hướng đông, sao trên trời —— A. Sáng lấp lánh; B. Không nói lời nào; C. trông về Bắc Đẩu; D. Chớp a chớp."

Tả Vân Khởi nói: "C."

(Cho bạn nào thắc mắc: anh Chủ đang hát bài "Hảo hán ca" OST Thủy Hử)

Lâu Chủ nói: "Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần, sống thật —— A. Hấp tấp; B. Tiêu tiêu sái sái; C. Vẻ vang; D. Lỏng lẻo."

"..."

Lâu Chủ nói: "Mời trả lời."

"..."

Một hán tử vỗ án (cái bàn để sách) nói: "Như thế nào, trả lời không được?"

Tả Vân Khởi nói: "... C."

(Bài này là "Khi nào" OST Hoàn Châu cách cách)

"..."

Lâu Chủ nhìn Tả Vân Khởi.

Tả Vân Khởi cũng nhìn Lâu Chủ.

Tất cả mọi người nhìn Lâu Chủ.

[Mười một]

Lâu Chỉ nhìn chằm chằm Tả Vân Khởi một lúc lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Hắn xác thực là người xuyên không."

Đám hán tử kinh hãi nói: "Không có khả năng!"

Lâu Chủ nói: "Ta nói xuyên là xuyên. Các ngươi hoài nghi phán đoán của ta không đúng?"

Hán tử nói: "Chúng ta cả gan có chút hoài nghi."

"..."

Lâu Chủ cười lạnh nói: "Mấy vấn đề này nếu không phải người xuyên việt, tuyệt không có khả năng đáp đúng. Ai không phục, đi lên tiếp thử hai đề xem."

Cũng không có người đứng ra.

Lâu Chủ nói: "Hắn nếu là xuyên không, khẳng định không nhớ rõ được nơi cha hắn rơi xuống, các ngươi muốn tra cũng không tra được. Huống chi nhân sĩ xuyên qua cần được đưa vào cung, để bệ hạ đích thân thẩm vấn. Người này từ đây do ta tiếp quản, chư vị mời giải tán."

Đám hán tử ngươi một câu ta một câu mà nói thầm một lúc lâu, bất đắc dĩ Lâu Chủ mời ra hoàng đế tên tuổi lớn như vậy, chỉ đành hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Tả Vân Khởi hơi hơi nghiêng đầu, mắt giao nhau với hán tử râu quay nón cầm đầu, từng người lại dường như không có việc gì dời mắt đi.

[Mười hai]

Lâu Chủ bỏ chân xuống, thay đổi tư thế khác.

Lâu Chủ nói: "Ngươi trả lời sai rồi. Không phải là vẻ vang, là tiêu tiêu sái sái."

Tả Vân Khởi nói: "Thì ra là thế."

Lâu Chủ nói: "Vì sao ngươi chọn C?"

Tả Vân Khởi khoanh tay nói: "Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, thật sự không biết thì chọn C."

"..."

[Mười ba]

Lâu Chủ nói: "Cho nên ngươi đoán bừa."

Tả Vân Khởi nói: "Là đoán bừa."

Lâu Chủ nói: "Nếu ngươi thật sự là người xuyên việt, sao có thể không biết một câu này?"

Tả Vân Khởi nói: "Ta ở nông thôn, không văn hóa, không đọc qua bài thơ này."

"..."

Lâu Chủ nói: "Đây là một bài hát."

Tả Vân Khởi nói: "Ta ở nông thôn, không kiến thức, chưa từng nghe qua bài hát này."

Lâu Chủ nhìn Tả Vân Khởi.

Tả Vân Khởi cũng nhìn Lâu Chủ.

[Mười bốn]

Điểm khả nghi trong lòng Lâu Chủ mọc thành cụm, suy nghĩ bay loạn. Nếu Tả Vân Khởi là người xuyên việt, không có khả năng trả lời không được đề đơn giản như vậy. Nhưng nếu hắn là người bản địa, như thế nào lại biết ABCD, còn đọc ra khẩu quyết chinh phục phòng thi?



Lâu Chủ nếu thông thạo lĩnh vực này, tự nhiên là đã đi làm điều tra viên. Theo y biết, ghi chép về nhân sĩ xuyên không trên giang hồ cực kỳ khan hiếm, cho dù có lòng tìm kiếm, cũng tuyệt đối không tra được đến loại chi tiết này.

Lâu Chủ không có cách nào hoàn toàn tin tưởng Tả Vân Khởi.

Nhưng y lại không có cách nào giải thích trình độ hiểu biết của Tả Vân Khởi đối với tri thức hiện đại.

Hơn nữa, trong mơ hồ, y luôn cảm thấy ngôn hành cử chỉ của thiếu niên này có một loại cảm giác quen thuộc không tên, phảng phất lâu ngày gặp lại.

Lâu Chủ xác định đời này y chưa từng nhìn thấy Tả Vân Khởi. Như vậy... Là đời trước?

Lâu Chủ nhìn Tả Vân Khởi.

Lâu Chủ nói: "Đời trước ngươi rốt cuộc tên là gì?"

Tả Vân Khởi nói: "Lưu Đức Hoa."

[Mười lăm]

Lâu Chủ nói: "Thú vị." Y ngoài cười trong không cười mà ha hả hai tiếng, "Ngươi tạm thời ở lại lâu đi."

Tả Vân Khởi hơi rùng mình.

Tả Vân Khởi nói: "Vì sao?"

Lâu Chủ nói: "Bổn lâu mỗi cuối tháng sẽ tấu lên trên một lần, để báo hướng đi mới của người xuyên việt. Sau đó ngươi liền sẽ được tuyên triệu vào cung, để bệ hạ quyết định là phân công nhân tài, hay là tên phiền toái đánh nhốt vào thiên lao."

Tả Vân Khởi nói: "Hiện tại vừa mới đến giữa tháng, cái hiệu suất làm việc này của ngươi, không sợ muộn sẽ sinh biến?"

Lâu Chủ nói: "Quả thật, phát hiện người xuyên việt tình huống khẩn cấp, có thể lập tức báo cáo. Nhưng trong mắt bệ hạ, người xuyên việt suy cho cùng là 'không phải tộc ta', cho dù ban ân phân công, cũng sẽ đem chúng ta an bài ở những nơi rải rác. Ta khó có thể gặp lại đồng loại, mấy ngày nay ngươi liền bồi ta nói chuyện nhiều chút."

"..."

Lâu Chủ nói: "Như thế nào, nhìn thấy đồng hương cũng không kích động?"

Tả Vân Khởi nói: "... Kích động."

Lâu Chủ giương khóe miệng, ác liệt nói: "Không tỏ chút vẻ nào là sao?"

Tả Vân Khởi không lên tiếng một lúc lâu, đảo mắt một cái, thẳng tắp ngã quỵ trên mặt đất.

Lâu Chủ nói: "Quá phóng đại."

Lâu Chủ nói: "Uy, quá phóng đại."

Lâu Chủ nói: "Đại phu!"

[Mười sáu]

Ánh đèn rực rỡ, trong một gian phòng của khách điếm ngoài thành, hán tử râu quai nón trầm giọng nói: "Có thể coi như qua cửa thứ nhất này."

Một hán tử khác ban ngày đi theo bên người hắn nói: "Môn chủ không cần lo lắng, thiếu môn chủ gan dạ sáng suốt đa mưu túc trí hơn người, kế hoạch tiếp theo cũng nhất định có thể thuận lợi tiến hành."

Hán tử râu quai nón thở dài: "Chỉ hy vọng như thế."

Tùy tùng kia nói: "Môn chủ, đôi ta lẫn vào Thanh Long Bang đã nhiều ngày, hiện giờ đem thiếu môn chủ đi từ dưới mí mắt họ, ở lại lâu hơn chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Vẫn là mau rời đi."

Hán tử râu quai nón nói: "Chỉ là vừa đi, liền càng không thể thăm hỏi tình huống của Vân Khởi bên kia."

Tùy tùng kia âm trầm nói: "Thiếu môn chủ nói qua, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."

"..."

Hán tử râu quai nón nói: "Tiểu tử này đến tột cùng là học được mấy cách nói rối loạn lung tung từ nơi nào thế?"

Tùy tùng nói: "Thuộc hạ không biết."

Hán tử râu quai nón nói: "Cái gì mà năm vòng sáu vòng, ngươi nghe nói qua chưa?"

Tùy tùng nói: "Thuộc hạ không biết."

Hán tử râu quai nón nói: "Ân, không hổ là con trai ta."

"..."

[Mười bảy]

Lâu Chủ ngồi ở thư phòng nhấc bút viết chữ. Bút là trúc tương phi tím sương hào*, giấy là giấy phấn vàng, liền đến đầu ngón tay cầm bút cũng lộ ra một cổ hương vị xa hoa dâm dật.

(Trúc tương phi tím sương hào: là một loại bút có thân làm từ trúc tương phi hoặc gọi là trúc đốm, đầu bút làm bằng nhúm lông tím đen của con thỏ)

Nghề chính của Lâu Chủ lại không phải là giám định nhân sĩ xuyên không.

Y quản một tòa lâu trong thành.

Lâu cao khoảng bảy tầng, là quy cách đương kim thánh thượng đặc chuẩn. Kết hợp của quán rượu khách điếm câu lan sòng bạc, khái niệm phục vụ nâng cao, lại kiêm ngói xanh chu manh hết sức hoa mĩ đồ sộ, có thể nói là nổi bật vô song. Bởi vì khi khánh thành không có tấm bảng hiệu, liền bị bá tánh gọi tắt là "Lâu đặc biệt cao".

(Ngói xanh chu manh:)

co-thuoc-tri-1-0

Sau lại nhận được thánh ân, khâm thưởng một bức trục ngọc bù lại, trên viết "Người tốt Lâu Chủ một đời bình an."

[Mười tám]

Lâu Chủ viết chính là một phong thư.

"Kính gửi Lâm minh chủ: Nghe qua hai tháng trước trong giang hồ có dược phòng của Bàng Môn nổi lửa, đột tử toàn bộ, môn chủ Tả Đạo mất tích, con trai bị kẻ thù bắt đi. Thiếu môn chủ hai ngày trước bị áp giải đến bỉ lâu (cách nói khiêm tốn, tương tự hàn xá đồ các kiểu), tự chứng minh bị xuyên. Việc này nhìn chung, thật nhiều trùng hợp. Thỉnh cầu minh chủ điều tra án Bàng Môn này có thật hay không, nếu còn điểm nghi vấn, mong rằng không ngại báo lại cho."

Lâu Chủ đem thư giao cho hạ nhân, xoay người đi đến khách phòng. (phòng cho khách, để hán việt cho sang)

Tả Vân Khởi hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường.

Hắn quấn băng vải cả người, thay quần áo sạch sẽ, càng có tướng mạo thoát tục lạnh lùng thấu xương. Tuy rằng tuổi không lớn, vậy mà đã rất có khí phái thiếu chủ một môn phái.

Lâu Chủ chống tay trên cột giường, nhìn không chớp mắt tư thế ngủ bình tĩnh của hắn.

Lâu Chủ mở miệng nói: "Ngươi định xỉu đến cuối tháng luôn sao?"

"..."

[Mười chín]

Lâu Chủ nói: "Thuốc này uống vào ngủ một giấc, cũng qua rồi a."

"..."

Lâu Chủ nói: "Ta đếm tới ba nếu ngươi còn không tỉnh, ta liền gọi cho Thanh Long Bang. Ba."

"..."

Lâu Chủ nói: "Người đâu, hôm nay phòng bếp làm món mai tuyết tháng chạp nấu thịt thăn, cua hấp rượu hoa điêu mười năm, gà bó xôi lá sen Hồ Tây, canh nhân sâm và nấm hương, sau khi ăn xong lại đến mứt long nhãn, bánh chiên."

"Vâng."

"Tất cả đều đem đến trước giường Tả công tử, ta ngồi ăn ở nơi này."

......

Tả Vân Khởi nói: "Ưm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Có Thuốc Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook