Chương 17: Rồng con và bi kịch
Chủng Tử, Bất Năng Phát Nha Đích Chủng Tử
21/08/2020
Điều thứ tám của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》
Xin hãy sớm dạy con bạn cách bay và phép thuật thăng bằng để giảm sự ảnh hưởng của cơ thể đến các đồ vật xung quanh, nếu không con nhỏ đang trong thời kì trưởng thành sẽ mang đến sự phá hoại còn lớn hơn 100 dũng sĩ cộng lại.Hôm nay, khi Lucy giấu đá quý mà hồi sáng lấy được vào dưới giường rồi nằm lên chuẩn bị ngủ, bi kịch đã xảy ra.
“…” Vương tử Edward bị tin bi kịch phá vỡ buổi cầu nguyện tối im lặng hồi lâu, rồi lạnh tanh hỏi: “ ‘Giường bị đè gãy’ là gì ý gì?”
…
Giường bị đè gãy, chính là Lucy đè gãy giường.
Đây là một bi kịch, mà con bi kịch hơn là, kho báu chưa kịp phi tang của Lucy đã bị phát hiện.
khi đang cố sống cố chết ôm chặt kho báu, Lucy nhận ra mình hơi chột dạ khi đối mặt với vương tử.
“Đây là tất cả những thứ nhóc đã lấy được?” Vương tử Edward rất ngạc nhiên: tuy rằng chàng biết Rồng con có tích trữ vàng bạc và châu báu, nhưng … Đây cũng quá nhiều rồi.
Lucy lén nhìn chàng một cái, rồi cúi đầu chăm chăm nghịch viên ngọc bích trong tay mình.
“Lộc cộc!” Ngọc bích lăn xuống đụng vào hai lá vàng.
Lá vàng bay ra, rìa lá chạm vào một viên trân châu đen, trân châu lăn một vòng, dùng lại cạnh một nút áo kim cương, mà sau nút áo, là đống đổ nát của cái giường lẫn với kho báu của Rồng con.
Vương tử Edward cảm thán: “Chẳng trách giường sẽ sập …”
“Ngao …” Rồng con cũng khẽ thở dài: loài người gian xảo sắp cướp kho báu của nhóc đi rồi …
“Đứng dậy, đi theo ta.” Vương tử bình tĩnh yêu cầu.
Rồng con vẫn ngồi yên, chỉ có đôi mắt long lanh nước vừa cảnh giác vừa đáng thương nhìn vương tử Edward.
Vương tử ngại ngùng xoay đầu, khụ một tiếng: “Đứng dậy đi.”
“Hức …” Rồng con lùi về phía sau.
“Không thể ở đây được nữa.” Chàng bất đắc dĩ giải thích: “Ta sẽ không chạm vào đồ của nhóc — mấy cái đó vẫn là của nhóc thôi …”
Vì thế nên Lucy nửa tin nửa ngờ đứng dậy: “Thề?”
“…” Vương tử thỏa hiệp: “Thề với thần Ánh Sáng.”
Sau khi chúc kho báu ngủ ngon, Rồng con theo vương tử vào một phòng ngủ xa hoa — phòng ngủ của vương tử.
“Hôm nay cứ ngủ tạm ở đây đi.” Vương tử nói: “Mai sẽ sửa lại cái giường đó cho nhóc.”
Lucy gật gật đầu, ngoan ngoãn bò lên giường …
Sáng hôm sau, khi thấy quầng mắt thâm xì của vương tử Edward, vương hậu dịu dàng của vương quốc Hạt Dẻ lo lắng cầm lấy tay chàng: “Con thân yêu của ta.” Nàng hỏi: “Hôm qua con không được ngon giấc sao?”
“…” Nét mặt vương tử hơi kì lạ, gân xanh giật giật trên trán.
“Mấy cô Jodie nói, hôm qua con đón Lucy về phòng ngủ — có chuyện gì xảy ra sao?”
“Mẫu hậu …” Vương tử ngập ngừng: “Rồng rất nặng sao ạ?”
“Vì sao lại hỏi thế?” Vương hậu rất ngạc nhiên.
“Không có gì ạ.” Vương tử thở dài: “Lucy cũng đè sập cả giường của con …”
Từ khi đón ánh nắng mặt trời ngày hôm ấy, quốc vương của vương quôc Hạt Dẻ luôn mong mình chưa bao giờ mở mắt ra.
“Chồng yêu dấu à, đừng bi quan thế.” Vương hậu an ủi ông: “Sẽ bị hói đầu đấy.”
“Ta thà tạm biệt tóc trên đầu mình còn hơn là nghe mấy báo cáo kiểu này!” Quốc vương rít gào quăng đống báo cáo thiệt hại xuống bàn: “Hãy nhìn đi, vương hậu của ta! Làm sập giường, làm vỡ bàn, vỡ cả bồn cầu — Arg, chết tiệt! Hôm nay còn đập vỡ sàn nhà!”
“Nếu còn như thế rồi một ngày cung điện này sẽ thành phế tích mất!” Quốc vương sụp đổ.
Vương hậu cũng rất hoang mang: “Rõ là bên Nicolas chưa từng xảy ra chuyện này — vì sao Lucy lại bị vậy nhỉ?”
“Mặc kệ là nó bị gì, bảo mấy con Rồng vô trách nhiệm ấy mang thằng quỷ côn đồ này đi ngay lập tức! Lập tức!”
Tiếng gào thét của quốc vương vang vọng … vang vọng … vang … vọng …
==== Vẫn là một nơi xa ====
Nicolas: Anh có nghe thấy tiếng gì đó không?
Arthur: Hả? Không có. Sao thế?
Nicolas: Chắc là em nghe nhầm … Arthur, đi thăm Lucy đi.
Arthur: Được rồi.
Nicolas: Đợt trước quên không gửi 《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》cho Felina, mong là chưa mang lại phiền phức gì cho nàng ấy.
Arthur: Mong là vậy.
Xin hãy sớm dạy con bạn cách bay và phép thuật thăng bằng để giảm sự ảnh hưởng của cơ thể đến các đồ vật xung quanh, nếu không con nhỏ đang trong thời kì trưởng thành sẽ mang đến sự phá hoại còn lớn hơn 100 dũng sĩ cộng lại.Hôm nay, khi Lucy giấu đá quý mà hồi sáng lấy được vào dưới giường rồi nằm lên chuẩn bị ngủ, bi kịch đã xảy ra.
“…” Vương tử Edward bị tin bi kịch phá vỡ buổi cầu nguyện tối im lặng hồi lâu, rồi lạnh tanh hỏi: “ ‘Giường bị đè gãy’ là gì ý gì?”
…
Giường bị đè gãy, chính là Lucy đè gãy giường.
Đây là một bi kịch, mà con bi kịch hơn là, kho báu chưa kịp phi tang của Lucy đã bị phát hiện.
khi đang cố sống cố chết ôm chặt kho báu, Lucy nhận ra mình hơi chột dạ khi đối mặt với vương tử.
“Đây là tất cả những thứ nhóc đã lấy được?” Vương tử Edward rất ngạc nhiên: tuy rằng chàng biết Rồng con có tích trữ vàng bạc và châu báu, nhưng … Đây cũng quá nhiều rồi.
Lucy lén nhìn chàng một cái, rồi cúi đầu chăm chăm nghịch viên ngọc bích trong tay mình.
“Lộc cộc!” Ngọc bích lăn xuống đụng vào hai lá vàng.
Lá vàng bay ra, rìa lá chạm vào một viên trân châu đen, trân châu lăn một vòng, dùng lại cạnh một nút áo kim cương, mà sau nút áo, là đống đổ nát của cái giường lẫn với kho báu của Rồng con.
Vương tử Edward cảm thán: “Chẳng trách giường sẽ sập …”
“Ngao …” Rồng con cũng khẽ thở dài: loài người gian xảo sắp cướp kho báu của nhóc đi rồi …
“Đứng dậy, đi theo ta.” Vương tử bình tĩnh yêu cầu.
Rồng con vẫn ngồi yên, chỉ có đôi mắt long lanh nước vừa cảnh giác vừa đáng thương nhìn vương tử Edward.
Vương tử ngại ngùng xoay đầu, khụ một tiếng: “Đứng dậy đi.”
“Hức …” Rồng con lùi về phía sau.
“Không thể ở đây được nữa.” Chàng bất đắc dĩ giải thích: “Ta sẽ không chạm vào đồ của nhóc — mấy cái đó vẫn là của nhóc thôi …”
Vì thế nên Lucy nửa tin nửa ngờ đứng dậy: “Thề?”
“…” Vương tử thỏa hiệp: “Thề với thần Ánh Sáng.”
Sau khi chúc kho báu ngủ ngon, Rồng con theo vương tử vào một phòng ngủ xa hoa — phòng ngủ của vương tử.
“Hôm nay cứ ngủ tạm ở đây đi.” Vương tử nói: “Mai sẽ sửa lại cái giường đó cho nhóc.”
Lucy gật gật đầu, ngoan ngoãn bò lên giường …
Sáng hôm sau, khi thấy quầng mắt thâm xì của vương tử Edward, vương hậu dịu dàng của vương quốc Hạt Dẻ lo lắng cầm lấy tay chàng: “Con thân yêu của ta.” Nàng hỏi: “Hôm qua con không được ngon giấc sao?”
“…” Nét mặt vương tử hơi kì lạ, gân xanh giật giật trên trán.
“Mấy cô Jodie nói, hôm qua con đón Lucy về phòng ngủ — có chuyện gì xảy ra sao?”
“Mẫu hậu …” Vương tử ngập ngừng: “Rồng rất nặng sao ạ?”
“Vì sao lại hỏi thế?” Vương hậu rất ngạc nhiên.
“Không có gì ạ.” Vương tử thở dài: “Lucy cũng đè sập cả giường của con …”
Từ khi đón ánh nắng mặt trời ngày hôm ấy, quốc vương của vương quôc Hạt Dẻ luôn mong mình chưa bao giờ mở mắt ra.
“Chồng yêu dấu à, đừng bi quan thế.” Vương hậu an ủi ông: “Sẽ bị hói đầu đấy.”
“Ta thà tạm biệt tóc trên đầu mình còn hơn là nghe mấy báo cáo kiểu này!” Quốc vương rít gào quăng đống báo cáo thiệt hại xuống bàn: “Hãy nhìn đi, vương hậu của ta! Làm sập giường, làm vỡ bàn, vỡ cả bồn cầu — Arg, chết tiệt! Hôm nay còn đập vỡ sàn nhà!”
“Nếu còn như thế rồi một ngày cung điện này sẽ thành phế tích mất!” Quốc vương sụp đổ.
Vương hậu cũng rất hoang mang: “Rõ là bên Nicolas chưa từng xảy ra chuyện này — vì sao Lucy lại bị vậy nhỉ?”
“Mặc kệ là nó bị gì, bảo mấy con Rồng vô trách nhiệm ấy mang thằng quỷ côn đồ này đi ngay lập tức! Lập tức!”
Tiếng gào thét của quốc vương vang vọng … vang vọng … vang … vọng …
==== Vẫn là một nơi xa ====
Nicolas: Anh có nghe thấy tiếng gì đó không?
Arthur: Hả? Không có. Sao thế?
Nicolas: Chắc là em nghe nhầm … Arthur, đi thăm Lucy đi.
Arthur: Được rồi.
Nicolas: Đợt trước quên không gửi 《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》cho Felina, mong là chưa mang lại phiền phức gì cho nàng ấy.
Arthur: Mong là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.