Chương 14
babylili
29/03/2014
Trời mưa tí tách… Giọt nước bắn tung toé văng lên không trung rồi vỡ vụn…
Bên mái che cạnh lớp kính hồng hồng…
Cô bé và cậu nhóc lại ngồi cùng nhau vắt vẻo trên bờ hiên đó…
“Ê nhóc, nhóc có muốn đi với anh không?”
“Đi đâu cơ?”
“Vào trong đây nè!”
Theo hướng chỉ tay của cậu nhóc thì đó chính là phía trong của lớp kính hồng hồng-nơi có ánh đèn sáng rực-nơi có những bộ bàn ghế sang trọng-nơi có những món ăn lạ mắt đầy ngon lành..
“Không đâu, mẹ nói em không được vào đó!”
“Vào cùng anh!”
“Không, em không vào!”
“Vào!”
“Không vào!”
“Nhóc bướng bỉnh chẳng phải em rất muốn vào đó sao?”
Cô bé còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay nào đó kéo nhẹ em vào. Tay nắm tay, ấm áp truyền ấm áp. Mặt cô bé ửng hồng.
Ấm áp..đầy…ấm áp.
Tôi cũng có cảm giác giống cô bé ấy. Một sự ấm áp nào đó đang truyền vào tay tôi. Tôi muốn nắm vào bàn tay ấy nhưng không tài nào nắm được. Tay tôi cứng đờ.
Mùi bạc hà lại chờn vờn bên chóp mũi…
Người nào đó đang ở cạnh tôi, rất gần…
Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn biết người đang gây ra cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp này là ai? Nhưng mi mắt tôi nặng trĩu, tôi mệt nhọc nâng nhưng vô vọng. Tôi muốn hét lên nhưng môi im bặt.
Ai ơi kéo tôi ra khỏi nơi tối om này…
“Min ơi, em nhất định phải tỉnh lại nhé!”
“Phải tỉnh lại nhé!”
“Tỉnh lại nhé!”
Ai đang nói vậy? Tối quá tôi không nhìn rõ, cậu là ai? Là ai?
“Đã hứa sẽ mãi nhớ anh mà!”
Sẽ mãi nhớ!
Sẽ mãi nhớ!
Cậu nhóc đó đang gọi tôi?
Phải chăng cậu là người mà kí ức của mình đã đánh mất?
“Min! Cậu mà không tỉnh lại thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Là một giọng nói khác vang lên…nhưng lại rất quen thuộc…
Cơ hội gì vậy?
“Cơ hội ở bên cạnh tôi!”
Ở cạnh cậu? Tôi muốn có cơ hội ấy, rất muốn. Cậu đã hứa phải giữ lời đấy nhé!
Lần này tôi đã nhấc được mi mắt, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Rất chói!
Hình như là buổi sáng!
-Đã tỉnh?–người ngồi bên cạnh tôi khẽ nheo mắt rồi nhếch môi mang đầy ý cười..
Bàn tay tôi vẫn còn đặt trong tay người ấy. Nhưng cảm giác lúc này thật khác. Nó chỉ là một cái nắm tay bình thường giữa anh với em.
Tiếng gọi vài giây trước là của ai? Cảm giác tay trong tay ấm áp đó có phải thực?
-Sao vậy? Bị đau à?
-Anh Kat, em muốn về nhà!
Người cạnh tôi lúc này là anh trai tôi. Mr.KAT.
Không phải người ấy…
-Ngoan nào em gái, em phải nằm viện để điều trị, vết thương của em nặng lắm đó!
-Anh ơi, bố mẹ đâu?
-Bố đang chăm mẹ ở nhà, em biết không, vì em mà mẹ ngất lên ngất xuống. Bố phải đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi. Anh ở đây chăm sóc em.
-Một mình anh chăm sóc em ạ?
-Ừ! Em làm cho anh lo chết đi được. Mà em xông vào chỗ người ta đánh nhau để làm gì mà chút nữa tự hại mình mất mạng?
-Ai đưa em vào đây đấy ạ?–tôi hỏi vội vã và cố ý không trả lời câu hỏi của anh.
-Hình như người nào đó trong nhóm đánh nhau đưa em vào. Người đó bê bết máu nhưng vẫn cố gắng gượng bế em đến tận bệnh viện rồi ngất xỉu luôn.
-Ngất? Người đó đang nằm ở đâu em muốn gặp?
-Cậu ta đã xuất viện sáng nay rồi!
-Xuất viện? Cậu ấy có đến thăm em không?
-Chắc là không! Mà em quen cậu ta hả?
-Em mệt rồi muốn nghỉ!–tôi lảng tránh câu hỏi của anh Kat.
Hụt hẫng! Cảm giác này thật khó chịu!
Vậy cái nắm tay cùng lời nói lúc ấy chỉ là mơ…
Đến bao giờ cậu mới bước về phía mình…
Mình chỉ cần cậu đứng lại, tự mình sẽ bước về phía cậu… Cũng đã mãn nguyện rồi…
Không cần biết mình có thể chạm vào cậu được hay không nhưng chỉ cần khoảng cách giữa hai chúng ta được rút ngắn lại là mình đã hạnh phúc rồi..
Còn cậu nhóc luôn ẩn hiện trong giấc mơ, tôi sẽ lục lọi kí ức quay trở về quá khứ để tìm lại.
Đã hứa sẽ mãi nhớ nên tôi không thể quên!…
-Em có muốn ăn chút gì không, 5 ngày không ăn không uống rồi còn gì?
-Anh bảo sao, em hôn mê những 5 ngày?
-Ừ!
Tôi chết lặng!!!!!
Bên mái che cạnh lớp kính hồng hồng…
Cô bé và cậu nhóc lại ngồi cùng nhau vắt vẻo trên bờ hiên đó…
“Ê nhóc, nhóc có muốn đi với anh không?”
“Đi đâu cơ?”
“Vào trong đây nè!”
Theo hướng chỉ tay của cậu nhóc thì đó chính là phía trong của lớp kính hồng hồng-nơi có ánh đèn sáng rực-nơi có những bộ bàn ghế sang trọng-nơi có những món ăn lạ mắt đầy ngon lành..
“Không đâu, mẹ nói em không được vào đó!”
“Vào cùng anh!”
“Không, em không vào!”
“Vào!”
“Không vào!”
“Nhóc bướng bỉnh chẳng phải em rất muốn vào đó sao?”
Cô bé còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay nào đó kéo nhẹ em vào. Tay nắm tay, ấm áp truyền ấm áp. Mặt cô bé ửng hồng.
Ấm áp..đầy…ấm áp.
Tôi cũng có cảm giác giống cô bé ấy. Một sự ấm áp nào đó đang truyền vào tay tôi. Tôi muốn nắm vào bàn tay ấy nhưng không tài nào nắm được. Tay tôi cứng đờ.
Mùi bạc hà lại chờn vờn bên chóp mũi…
Người nào đó đang ở cạnh tôi, rất gần…
Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn biết người đang gây ra cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp này là ai? Nhưng mi mắt tôi nặng trĩu, tôi mệt nhọc nâng nhưng vô vọng. Tôi muốn hét lên nhưng môi im bặt.
Ai ơi kéo tôi ra khỏi nơi tối om này…
“Min ơi, em nhất định phải tỉnh lại nhé!”
“Phải tỉnh lại nhé!”
“Tỉnh lại nhé!”
Ai đang nói vậy? Tối quá tôi không nhìn rõ, cậu là ai? Là ai?
“Đã hứa sẽ mãi nhớ anh mà!”
Sẽ mãi nhớ!
Sẽ mãi nhớ!
Cậu nhóc đó đang gọi tôi?
Phải chăng cậu là người mà kí ức của mình đã đánh mất?
“Min! Cậu mà không tỉnh lại thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Là một giọng nói khác vang lên…nhưng lại rất quen thuộc…
Cơ hội gì vậy?
“Cơ hội ở bên cạnh tôi!”
Ở cạnh cậu? Tôi muốn có cơ hội ấy, rất muốn. Cậu đã hứa phải giữ lời đấy nhé!
Lần này tôi đã nhấc được mi mắt, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Rất chói!
Hình như là buổi sáng!
-Đã tỉnh?–người ngồi bên cạnh tôi khẽ nheo mắt rồi nhếch môi mang đầy ý cười..
Bàn tay tôi vẫn còn đặt trong tay người ấy. Nhưng cảm giác lúc này thật khác. Nó chỉ là một cái nắm tay bình thường giữa anh với em.
Tiếng gọi vài giây trước là của ai? Cảm giác tay trong tay ấm áp đó có phải thực?
-Sao vậy? Bị đau à?
-Anh Kat, em muốn về nhà!
Người cạnh tôi lúc này là anh trai tôi. Mr.KAT.
Không phải người ấy…
-Ngoan nào em gái, em phải nằm viện để điều trị, vết thương của em nặng lắm đó!
-Anh ơi, bố mẹ đâu?
-Bố đang chăm mẹ ở nhà, em biết không, vì em mà mẹ ngất lên ngất xuống. Bố phải đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi. Anh ở đây chăm sóc em.
-Một mình anh chăm sóc em ạ?
-Ừ! Em làm cho anh lo chết đi được. Mà em xông vào chỗ người ta đánh nhau để làm gì mà chút nữa tự hại mình mất mạng?
-Ai đưa em vào đây đấy ạ?–tôi hỏi vội vã và cố ý không trả lời câu hỏi của anh.
-Hình như người nào đó trong nhóm đánh nhau đưa em vào. Người đó bê bết máu nhưng vẫn cố gắng gượng bế em đến tận bệnh viện rồi ngất xỉu luôn.
-Ngất? Người đó đang nằm ở đâu em muốn gặp?
-Cậu ta đã xuất viện sáng nay rồi!
-Xuất viện? Cậu ấy có đến thăm em không?
-Chắc là không! Mà em quen cậu ta hả?
-Em mệt rồi muốn nghỉ!–tôi lảng tránh câu hỏi của anh Kat.
Hụt hẫng! Cảm giác này thật khó chịu!
Vậy cái nắm tay cùng lời nói lúc ấy chỉ là mơ…
Đến bao giờ cậu mới bước về phía mình…
Mình chỉ cần cậu đứng lại, tự mình sẽ bước về phía cậu… Cũng đã mãn nguyện rồi…
Không cần biết mình có thể chạm vào cậu được hay không nhưng chỉ cần khoảng cách giữa hai chúng ta được rút ngắn lại là mình đã hạnh phúc rồi..
Còn cậu nhóc luôn ẩn hiện trong giấc mơ, tôi sẽ lục lọi kí ức quay trở về quá khứ để tìm lại.
Đã hứa sẽ mãi nhớ nên tôi không thể quên!…
-Em có muốn ăn chút gì không, 5 ngày không ăn không uống rồi còn gì?
-Anh bảo sao, em hôn mê những 5 ngày?
-Ừ!
Tôi chết lặng!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.