Chương 18
babylili
29/03/2014
Nhìn bộ mặt ngơ ngơ của ông thầy, tôi đắc ý cười
thầm…
-Hình như tôi thấy em bị thương ở vai trái chứ đâu phải vai phải. Vẫn viết tốt!–Đăm chiêu một lúc, ông thầy tặc lưỡi chỉ thẳng vào tôi. Hoá ra bộ mặt ngơ ngơ đó đã lừa được tôi, hic tôi thề là ông ta đã nhìn thấy nụ cười tâm đắc của tôi.
Liếc mắt qua nhan đề bài toán sau đó cơ thể rùng mình một cái, mặt tôi méo xệch như hộp sữa bị bóp nát.
-Thưa thầy em…–tôi im bặt bởi vì hàng trăm con mắt lại đổ dồn vào tôi. Ánh mắt nào cũng mang đầy ý đe dọa ”cứ thử không lên bảng xem!”. Tôi khóc ròng ròng trong lòng. Tôi biết nếu tôi không lên bảng thì một bạn nào đó sẽ thay thế tôi mà điều này thì chả ai muốn và chịu khuân con 0 béo tròn về cả.
Rời khỏi chỗ trong tâm trạng vô cùng khổ sở và mệt mỏi. Đặt chân lên bục giảng, mặt đối mặt với hàng trăm con số thêm mấy ẩn x, y, z lung tung beng, tôi thở hắt đầy não nề… Tôi đứng đây chỉ để làm cảnh…
-Tôi sẽ gợi ý!–tiếng ông thấy lanh lảnh bên tai tôi. Cái giọng đắc ý nghe thấy ghét.
Mà gợi ý tôi cũng chẳng làm được trừ khi thầy đọc hết cho tôi chép may ra…tôi làm đúng!
-Đọc kĩ đầu bài và áp dụng những kiến thức đã được học để làm. Chú ý điều kiện!
Ayyy, đây mà là gợi ý sao? Tôi thấy nó giống cái đầu bài hơn!
Tích tắc…tich tắc…
Tẩy tẩy xoá xoá…tẩy tẩy xóa xóa..
Viên phấn trên tay tôi bị bào mòn đến phân nửa…
Chiếc bảng xanh yêu qúi bóng nhẫy thường làm gương cho một số bạn đầu bàn giờ đã trở thành trắng xóa, in toàn hình bàn tay của tôi, rõ cả dấu vân tay.
Bên cạnh ông thầy hề mặt méo mó, mắt giựt giựt liên hồi…
Cắn răng bứt tóc một hồi, cuối cùng tôi cũng………bị thầy đuổi về chỗ.
Lớp trưởng Minh Tiến là người tiếp theo lên giải bài. Hắn hùng dũng bước lên bảng và trong vài phút hí hoáy, hắn phủi tay bước xuống trước vẻ mặt vô cùng ngố của cả lớp và ông thầy. Hắn…sửa đổi đầu bài còn về phần lời giải thay thế bởi một câu cụt ngủn…phương trình vô nghiệm!!!!!
Ông thầy xa xầm mặt, hai bên tai bốc khói tu tu như tàu hoả. Nhiệt độ trong lớp tăng vọt lên mức báo động…
Khi cơn giận bắt đầu phóng hoả thì bất ngờ…
RẦMMMMMM…
Cánh cửa lớp bị đá tung…
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt quay ngoắt về phía cửa.
Ông thầy há hốc mồm…
Một dáng người bước vào đầy kiêu hãnh và toả sáng rực rỡ..
Mái tóc hung đỏ lòa xòa rủ xuống gần như che đi một bên mắt..
Miệng nhấc lên hờ hững..ngạo mạn…
Chiếc khuyên tai sáng lấp lóe một bên…
Phía sau là một dáng người cao lớn ăn mặc sang trọng với mái tóc màu hạt dẻ… Trên tay người đó là chiếc cặp khoác vai màu đen đắt tiền…
Tim tôi đập loạn xạ…
…..ánh mắt dán chặt vào dáng người phía cửa lớp…
….vai tôi nhức nhối đau rát…
Ken đã trở về….
….với một con người hoàn toàn khác…
….vẻ ngoài, tính cách…vô cùng ngạo mạn…
-Em là học sinh lớp nào?–ông thầy hề mãi mới hé miệng hỏi.
Ken không thèm trả lời. Vẻ mặt dửng dưng quay đi, nhìn thẳng về phía tôi.. Ánh mắt đó không còn lạnh lùng như trước…
Thế rồi…
Ken khoác lấy chiếc cặp từ tay Hải Minh đi thẳng về cuối lớp…hướng về chỗ tôi…ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi…
Tim tôi chạy maratông ngày càng nhanh..
Bộp..
Bộp..
Còn một bước nữa, mũi giày ấy sẽ bước đến bàn tôi..
Ken…sẽ làm gì?
Cậu ấy sẽ chào tôi một tiếng chứ? Dù gì cũng là bạn bè cùng khối…
Ken dừng lại trước bàn tôi..
Hồi hộp, nín thở…má tôi ửng hồng..
Đúng đến giây thứ ba, cậu ấy bước qua tôi rồi ngồi xuống bàn cuối dãy trái tôi..
Hụt hẫng, thất vọng.. Tôi buồn…
Không hề chào hỏi, không hề hỏi han sức khoẻ…
Ken phớt lờ tôi???
-Từ nay Ken sẽ học ở lớp 11A1, thầy hiểu rồi chứ!–Hải Minh cất giọng giải thích cho cả lớp và ông thầy hề về sự có mặt bất thường của Ken trong lớp. Tôi để ý Hải Minh cũng đã thay đổi nhưng chỉ thay đổi vẻ bề ngoài…
Trước khi rời đi, Hải Minh có liếc về phía tôi…ánh mắt vô cùng vui vẻ…
Và sau đó lớp tôi nổ tung bởi tiếng gào thét vui sướng..tất nhiên là của các nữ sinh…ngoại trừ tôi!
-Hình như tôi thấy em bị thương ở vai trái chứ đâu phải vai phải. Vẫn viết tốt!–Đăm chiêu một lúc, ông thầy tặc lưỡi chỉ thẳng vào tôi. Hoá ra bộ mặt ngơ ngơ đó đã lừa được tôi, hic tôi thề là ông ta đã nhìn thấy nụ cười tâm đắc của tôi.
Liếc mắt qua nhan đề bài toán sau đó cơ thể rùng mình một cái, mặt tôi méo xệch như hộp sữa bị bóp nát.
-Thưa thầy em…–tôi im bặt bởi vì hàng trăm con mắt lại đổ dồn vào tôi. Ánh mắt nào cũng mang đầy ý đe dọa ”cứ thử không lên bảng xem!”. Tôi khóc ròng ròng trong lòng. Tôi biết nếu tôi không lên bảng thì một bạn nào đó sẽ thay thế tôi mà điều này thì chả ai muốn và chịu khuân con 0 béo tròn về cả.
Rời khỏi chỗ trong tâm trạng vô cùng khổ sở và mệt mỏi. Đặt chân lên bục giảng, mặt đối mặt với hàng trăm con số thêm mấy ẩn x, y, z lung tung beng, tôi thở hắt đầy não nề… Tôi đứng đây chỉ để làm cảnh…
-Tôi sẽ gợi ý!–tiếng ông thấy lanh lảnh bên tai tôi. Cái giọng đắc ý nghe thấy ghét.
Mà gợi ý tôi cũng chẳng làm được trừ khi thầy đọc hết cho tôi chép may ra…tôi làm đúng!
-Đọc kĩ đầu bài và áp dụng những kiến thức đã được học để làm. Chú ý điều kiện!
Ayyy, đây mà là gợi ý sao? Tôi thấy nó giống cái đầu bài hơn!
Tích tắc…tich tắc…
Tẩy tẩy xoá xoá…tẩy tẩy xóa xóa..
Viên phấn trên tay tôi bị bào mòn đến phân nửa…
Chiếc bảng xanh yêu qúi bóng nhẫy thường làm gương cho một số bạn đầu bàn giờ đã trở thành trắng xóa, in toàn hình bàn tay của tôi, rõ cả dấu vân tay.
Bên cạnh ông thầy hề mặt méo mó, mắt giựt giựt liên hồi…
Cắn răng bứt tóc một hồi, cuối cùng tôi cũng………bị thầy đuổi về chỗ.
Lớp trưởng Minh Tiến là người tiếp theo lên giải bài. Hắn hùng dũng bước lên bảng và trong vài phút hí hoáy, hắn phủi tay bước xuống trước vẻ mặt vô cùng ngố của cả lớp và ông thầy. Hắn…sửa đổi đầu bài còn về phần lời giải thay thế bởi một câu cụt ngủn…phương trình vô nghiệm!!!!!
Ông thầy xa xầm mặt, hai bên tai bốc khói tu tu như tàu hoả. Nhiệt độ trong lớp tăng vọt lên mức báo động…
Khi cơn giận bắt đầu phóng hoả thì bất ngờ…
RẦMMMMMM…
Cánh cửa lớp bị đá tung…
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt quay ngoắt về phía cửa.
Ông thầy há hốc mồm…
Một dáng người bước vào đầy kiêu hãnh và toả sáng rực rỡ..
Mái tóc hung đỏ lòa xòa rủ xuống gần như che đi một bên mắt..
Miệng nhấc lên hờ hững..ngạo mạn…
Chiếc khuyên tai sáng lấp lóe một bên…
Phía sau là một dáng người cao lớn ăn mặc sang trọng với mái tóc màu hạt dẻ… Trên tay người đó là chiếc cặp khoác vai màu đen đắt tiền…
Tim tôi đập loạn xạ…
…..ánh mắt dán chặt vào dáng người phía cửa lớp…
….vai tôi nhức nhối đau rát…
Ken đã trở về….
….với một con người hoàn toàn khác…
….vẻ ngoài, tính cách…vô cùng ngạo mạn…
-Em là học sinh lớp nào?–ông thầy hề mãi mới hé miệng hỏi.
Ken không thèm trả lời. Vẻ mặt dửng dưng quay đi, nhìn thẳng về phía tôi.. Ánh mắt đó không còn lạnh lùng như trước…
Thế rồi…
Ken khoác lấy chiếc cặp từ tay Hải Minh đi thẳng về cuối lớp…hướng về chỗ tôi…ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi…
Tim tôi chạy maratông ngày càng nhanh..
Bộp..
Bộp..
Còn một bước nữa, mũi giày ấy sẽ bước đến bàn tôi..
Ken…sẽ làm gì?
Cậu ấy sẽ chào tôi một tiếng chứ? Dù gì cũng là bạn bè cùng khối…
Ken dừng lại trước bàn tôi..
Hồi hộp, nín thở…má tôi ửng hồng..
Đúng đến giây thứ ba, cậu ấy bước qua tôi rồi ngồi xuống bàn cuối dãy trái tôi..
Hụt hẫng, thất vọng.. Tôi buồn…
Không hề chào hỏi, không hề hỏi han sức khoẻ…
Ken phớt lờ tôi???
-Từ nay Ken sẽ học ở lớp 11A1, thầy hiểu rồi chứ!–Hải Minh cất giọng giải thích cho cả lớp và ông thầy hề về sự có mặt bất thường của Ken trong lớp. Tôi để ý Hải Minh cũng đã thay đổi nhưng chỉ thay đổi vẻ bề ngoài…
Trước khi rời đi, Hải Minh có liếc về phía tôi…ánh mắt vô cùng vui vẻ…
Và sau đó lớp tôi nổ tung bởi tiếng gào thét vui sướng..tất nhiên là của các nữ sinh…ngoại trừ tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.