Chương 22
babylili
29/03/2014
-Cô muốn tìm gì ạ?–Cô hầu gái mở cổng ban nãy đang
quét dọn đồ đạc thì nhìn thấy tôi đi xuống, cô hầu gái lau vội tay
rồi chạy đến gần tôi, kính cẩn hỏi.
Tôi cảm thấy hơi ngại trước thái độ của chị, dù gì tôi cũng chỉ là một con nhóc học cấp 3 trong khi chị ấy cũng phải hơn tôi 5, 6 tuổi.
-Chị có thể chỉ cho em gian bếp ở đâu không ạ?
Thấy chị hầu gái nheo mắt tỏ ý khó hiểu, tôi liền nói thêm:
-Em định nấu cho Ken một chút cháo!
Lần này, sắc mặt chị hầu gái càng khó coi. Môi mấp máy được vài từ:–Cậu chủ kêu vậy sao?
Sao vậy? Mỗi việc nấu cháo thôi, sao mà nhìn chị ấy căng thẳng vậy. Chị còn tỏ rõ thái độ ngạc nhiên nữa.
-Ừm…đi theo chị!
Chị dẫn tôi đi lòng vòng qua các lối nhỏ làm bằng sàn gỗ và dừng chân trước một căn phòng khá lớn mà chị ấy bảo đấy là phòng bếp. Tôi đưa mắt quan sát, quả là đại gia có khác, cái gì cũng phải hiện đại, cũng phải thật tiên tiến.
Chị hầu gái sau khi dặn dò tôi mấy điều thì cũng nhanh chóng rời đi.
-Có gì thì nhớ gọi chị, ấn vào cái nút đỏ ở sát công tắc đèn ý, chị sẽ đến ngay!–chị khẽ cười, đưa tay chỉ vào cái nút tròn tròn gần chỗ tôi đang đứng.
Tôi gật gật và không quên tặng cho chị ấy một nụ cười đẹp nhất. Tôi bắt đầu thấy thích ngôi biệt thự này rồi đấy. Rất đẹp và đặc biệt luôn lấy thiên nhiên làm điểm nhấn.
Tôi thu mắt về.
Nào! Bắt tay vào làm thôi!!!
Tôi áp dụng toàn bộ những công thức nấu ăn mà mẹ truyền cho. Nào, băm băm, thái thái….
Phải thừa nhận một điều, khi bạn nấu ăn cho người mà bạn yêu qúy bạn sẽ đem hết những tình cảm chân thành nhất bỏ vào món ăn. Nó có ngon hay không là dựa vào cảm xúc của bạn bỏ vào nhiều hay ít. Như tôi đây, tôi đã “nêm” thật nhiều niềm vui, “bỏ” vô vàn hạnh phúc, “rắc” thật đầy lạc quan. Tôi tin chắc tô cháo này hẳn sẽ rất thơm ngon. Ken sẽ thích nó thôi.
Tôi say mê nấu đến nỗi chị hầu gái bước vào từ lúc nào mà tôi cũng chẳng biết.
-Oa, thơm quá!!!
Tôi ngoái lại rồi “à” lên một tiếng. Chị đang nói đến tô cháo nghi ngút hơi đặt trên bàn!
-Cậu chủ có người bạn gái như em thật là có phúc, vừa đẹp lại vừa nấu ăn giỏi!–chị hầu gái cười khì, tiến tới đưa cho tôi cái khay đựng.
Mặt tôi hơi ửng đỏ khi nghe thấy từ “bạn gái”. Tôi xua tay tỏ ý ”chị hiểu lầm rồi!” Nhưng chị ý lại cười tủm tỉm nhìn tôi với vẻ đã biết tỏng tình ý của tôi.
-Em là người con gái đầu tiên nấu ăn cho cậu chủ đấy. Ngày thường cậu chủ toàn ăn ở ngoài thôi. Căn bếp này “bỏ hoang” cũng từ lâu lắm rồi. Haizz…..cậu ấy trước đây sống cởi mở và quan tâm người khác lắm nhưng chẳng hiểu sao sau lần “thập tử nhất sinh” ấy, cậu chủ lại trở nên lạnh lùng như thế.–chị hầu gái buồn bã tâm sự với tôi. Tôi nghe thấy rõ tiếng thở hắt nặng nề của chị.
Hóa ra trước đây Ken lại là người như thế!
Tôi nhớ cái lần đầu tiên gặp cậu ấy, dưới mái hiên, trong vạt mưa. Ken hay cười và thật vui tính. Tôi nhớ Ken đã từng đánh cắp đôi giầy của tôi chỉ để trả thù cho thái độ “bơ” cậu ấy của tôi trong thư viện. Ken lúc đó hay nói, thích trêu chọc người khác, thích gọi người khác dưới những cái tên “Ngốc”, “Trẻ con”…
(A_A)
Hình ảnh Ken ngày ấy cứ uà về, tôi bất chợt cười khẽ…
Còn cái lần “thập tử nhất sinh” theo như chị nói, có lẽ là buổi tối hôm ấy, cũng là ngẫu nhiên, tôi đã giúp cậu ấy gọi điện cho quản gia…và cũng từ đêm định mệnh ấy, tôi đã thích Ken…
Ngưng một hồi, chị hầu gái nói tiếp.
-Cậu chủ giờ hay đi đánh nhau lắm, có lần bị thương nặng nhưng cậu ấy nhất quyết không đi bệnh viện. Em biết không, chị đã từng hét lên sợ hãi khi nhìn thấy trên chăn gối cậu chủ đầy máu…Lần gần đây nhất, Ken cũng bị thâm tím hết người, sau lưng chằng chịt vết chém…mà cậu ấy quen đánh nhau rồi nên chỉ nằm tĩnh dưỡng 5 ngày trong bệnh viện đã được xuất viện. Hôm sau, cậu chủ lên đường sang Mỹ luôn…
Tôi hơi khựng người trước lời kể của chị. Lòng tôi bắt đầu hoang mang, đầu óc rối bời.
Chẳng lẽ Ken đã tỉnh trước tôi rồi mới sang Mỹ?
Lời nói trong lúc tôi mơ màng là thật?
Ken đã đến thăm tôi, chính cậu ấy đã gọi tôi dậy, chính cậu ấy đã nắm tay tôi?
Không thể sai được, hơi ấm từ bàn tay ấy rất thật…là Ken, Ken đã nói cho tôi ở bên cậu ấy, phải! lúc đó cậu ấy đã chấp nhận tôi!!!
Một cảm giác hạnh phúc ùa đến, lấp đầy tâm trí tôi. Tôi vui quá, vui quá mà…nhưng sao mắt lại ươn ướt vậy?
-Em sao vậy?
Sau màn nước mỏng, tôi dần nhìn thấy 5 ngón tay hươ hươ trước mắt. Tôi cười sung sướng nhìn chị, chị hơi bất ngờ với thái độ của tôi.
Nhưng…
Ken sang Mỹ để làm chi?
-Ken sang Mỹ? Cậu ấy đi du lịch ạ?
Chị lắc đầu rồi đăm chiêu vẻ như đang suy nghĩ sâu xa lắm.
-Hình như ông bà chủ muốn gặp mặt cậu chủ!
-Thế ạ! Mà bố mẹ Ken sống bên Mỹ hả chị?
Thật sự tôi có chút tò mò về bố mẹ Ken, họ ở đâu, làm nghề gì và quan hệ giữa Ken và họ có vẻ không tốt? Lần ấy, trong danh bạ điện thoại, Ken không hề lưu số họ. Tôi hơi khó hiểu về thái độ của cậu ấy khi chẳng mấy quan tâm đến người đã sinh ra mình. Thì ra gia đình bé nhỏ của tôi đã là niềm mơ ước của nhiều người…tôi thấy ấm áp và hạnh phúc khi nghĩ về bố, về mẹ, về anh Kat. Họ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.
Giàu sang thì chắc rằng sẽ hạnh phúc? Đôi khi những điều giản đơn nhất cũng là niềm hạnh phúc lớn lao.
-Ừ, Ông bà chủ định cư ở Mỹ, ít khi về đây lắm. Có khi hai ba năm họ mới ghé về, được mấy ngày họ lại cuống quýt bay lại Mỹ. Haizz…nhìn ngôi biệt thự bên ngoài thì tráng lệ vậy thôi…nhưng thực ra bên trong lại trống rỗng về tình cảm, về tình thương, nơi đây thực sự rất ảm đạm…
Tôi lắng nghe lời kể từ chị. Thêm phần nào, tôi thông cảm với Ken, với tính khí thất thường của cậu ấy… Tôi càng thêm quyết tâm ở bên cậu ấy, chia sẻ buồn vui cùng cậu ấy. Tôi muốn Ken được hạnh phúc. Tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho Ken…
-Chị nói cho em một bí mật nhé!–dường như đã tin tưởng tôi, chị hầu gái không chút e ngại lôi bí mật ra kể.
Tôi nín thở, hồi hộp nhìn chị. Thình thịch thình thịch..
-Đó là…
-Từ bao giờ nơi này trở thành nơi tán gẫu vậy?
Hai chúng tôi giật bắn mình khi nghe thấy một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng. Tôi liếc sang phía chị, mặt chị bỗng chốc xanh mét, nhợt nhạt. Đôi tay run run chạm nhẹ vào tôi. Sao chị ấy lại trông có vẻ sợ hãi vậy?
Trước mặt, người đàn ông trung niên nhìn chằm chặp vào tôi, đôi lông mày ông nhíu lại rồi lại giãn ra bất ngờ. Khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng như tượng bỗng nhiên kéo lên một nụ cười. Chẳng thể phân biệt là bụt hay ác ma nữa.
Nhưng mà khuôn mặt này trông quen quen, đã gặp ở đâu rồi hay chăng? Đã từng nói trí nhớ tôi không được tốt cho lắm mà!
-Quản gia Khương!–chị hầu gái bật ra tiếng chào rất nhỏ. Giọng nói run cầm cập.
Tôi bỗng thấy thương cho chị ấy, mà cũng là lỗi tại tôi, hỏi chị ấy nhiều làm gì? Tôi đã quên mất, những ngôi biệt thự càng sang trọng thì càng có nhiều phép tắc, luật lệ… Mà chị ấy vừa gọi người kia là quản gia? Hình như đó là người thay chủ nhà nắm quyền khi đi vắng thì phải, mà bố mẹ Ken lại ở bên Mỹ suy ra quyền lực trong cái nhà này thuộc về ông ta hết sao? Ối, chị ấy thảm rồi!
Mà khoan, QUẢN GIA?????
-Chào ông, cháu đã gặp ông một lần rồi ạ. Chắc ông còn nhớ cháu chứ?–tôi chỉ tay vào mình rồi hướng mắt về phía ông ấy.
Ông ấy gật nhẹ. Rồi ra hiệu cho chị hầu gái rời khỏi đây. Tôi để ý khi chị hầu gái đi ngang qua ông, môi ông có mấp máy dường như đang nói. Dù không nghe được từ nào nhưng nhìn sắc mặt ngày càng tái xanh của chị tôi đoán ông ấy đã nói một điều gì đó thật ghê gớm… Bước chân người hầu gái ngày càng nhanh, tiếng cộp cộp dần dần đi xa rồi tắt hẳn.
-Cháo sao?
Người quản gia tên Khương đưa mắt sang tô cháo đặt trên bàn rồi khẽ bật lên tiếng cười. Đấy, trông ông cười thì giống bụt rồi.
-Vâng! Ông có muốn thử một ít không ạ?–tôi lễ phép mời. Dù gì tôi cũng nấu hơi nhiều.
-Haha….còn có phần của ta nữa sao? Hmm cháu mang lên cho cậu chủ trước đi, ta sẽ thử sau..giờ ta có việc phải đi rồi.
-Vâng, cháu sẽ để nguyên trong xoong tí cháu sẽ hâm nóng cho ông..
-Ừm…cảm ơn cháu!
Đặt tô cháo lên khay, tôi chào ông và rời khỏi căn bếp. Người quản gia kì lạ này cũng khá thân thiện đấy chứ. Ấn tượng của tôi về những người trong biệt thự này ngày càng có thiện cảm.
“Cô bé, cố lên!!!”–Ông quản gia mấp máy môi, đưa đôi mắt hiền hậu dõi theo bóng lưng nhỏ bé của cô nhóc phía trước. Ông mỉm cười…
***
Min vừa bước chân vào phòng đã thấy Ken ngồi vắt chân xem tivi. Cô bé nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng. Ken đấy, chẳng thèm nâng niu thứ gì cả, cái khăn đắp trán đã bị Ken vứt văng dưới sàn rồi. Phách lối quá!!
Đặt tô cháo xuống, Min nói nhẹ:
-Cậu ăn cháo đi, mẹ tớ nói ăn cháo sẽ toát mồ hôi, sẽ mau chóng hạ sốt. Còn nữa…–Min xoè ra mấy viên thuốc hạ sốt–ăn xong thì uống thứ này nhé. Nước tớ để ở đây.
Ken mặt mày lạnh tanh nhìn mấy viên trắng đỏ trong tay Min rồi nói thờ ơ–Cháo thì tôi sẽ ăn còn cái thứ này thì vứt đi…
-Vứt á? Không uống thuốc thì sẽ không khỏi bệnh..
-Tôi không thích uống thứ ấy. Rất ghét!!
-Có bệnh thì phải uống, cậu phải biết quý trọng bản thân mình chứ! Đừng để nhiều người phải lo lắng nữa…
“Tớ cũng sẽ đau lòng đấy!”–Min mím môi để không bật ra câu nói ấy.
Ken im lặng. Trầm ngâm. Lời Min nói đâu có sai. Mỗi con người chỉ có một lần để sống, không chỉ sống cho mình mà sống cho cả người khác. Làm đau chính mình thì cũng làm đau những người yêu thương mình.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô nhóc trước mặt, Ken lại thấy bóng hình cô bé ngày nhỏ trong đó. Cô bé có hai má phúng phính, tóc tết hai bên, đôi môi chúm chím lúc nào cũng hé ra nụ cười. Và Ken thừa nhận, Min thật giống cô bé đó về cả tính cách lẫn khuôn mặt… Hai người chắc không phải là một đấy chứ? Không thể, hai người có hai cuộc sống khác nhau mà…
Cậu đã từng xao động khi thấy Min, cô nhóc yêu mưa đến mức ngốc nghếch là tắm mưa. Rồi chẳng hiểu duyên phận đã sắp xếp thế nào khi cho Ken gặp Min ở chính nơi đã cho Ken gặp cô bé kia. Là ngẫu nhiên hay định mệnh? Ken chưa có câu trả lời…
Nhưng trong tim cậu hiện giờ chỉ có cô bé tóc bím kia thôi… Còn Min chỉ là rung động nhất thời…
Đưa thìa cháo âm ấm vào miệng, cậu bỗng cảm thấy thật hạnh phúc…tô cháo này ấm áp về cả tình cảm lẫn mùi vị. Và thật ngon. Nhìn sang phía Min, tim Ken khẽ đập mạnh, cô bé ấy là người đầu tiên quan tâm, chăm sóc cậu nhiều đến vậy.
Đối diện Ken, Min cười khẽ khi thấy Ken ăn tô cháo một cách ngon lành rồi còn ngoan ngoãn uống hết số thuốc mà Min đưa.
Rồi Ken sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
-Giờ cậu nằm nghỉ đi. Tớ phải về rồi. À, sau bữa tối, cậu cũng phải uống từng này thuốc nữa nhé. Khỏi bệnh nhanh để còn đến lớp nữa..
Đặt lên bàn lượng thuốc giống khi nãy, Min vớ lấy cặp sách, hươ tay chào Ken sau đó khép cửa phòng lại.
Một đôi mắt ngập tia cười dõi theo rồi vụt tắt khi cánh cửa đóng lại.
Sau cánh cửa, cô bé khẽ cười. Lòng vui thấy lạ.
Bước chân tắt lịm, vụt mất khỏi tầng đỉnh. Nắm cửa xoay nhẹ. Cánh cửa hé mở. Dáng người cao dáo tiến đến bên khung kính trong suốt, đưa mắt nhìn xuống dưới. Rồi chợt cười. Trái tim rung lên thật nhẹ…
Đặt bước chân đầu tiên vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng chí choé chói tai của anh Kat và Kim. Mà tiếng Kim thì chói thôi rồi. Haizz, xem ra tôi vẫn còn nhỏ nhẹ chán khi cãi nhau với ông Kat yêu quái.
Kim là người trông thấy tôi đầu tiên, cô bạn ngừng hét, chạy đến ôm chầm lấy tôi, mắt rươm rướm nước.
Lại chuyện gì nữa đây?
-Cuối cùng thì cậu cũng về….anh Kat cứ bắt nạt mình ý.
-Thôi nào, cậu bỏ tớ ra đã, ôm chặt quá tớ không thở được, hic.
Kim ngoan ngoãn buông tôi ra, mũi vẫn sụt sịt. Trông cậu ấy cứ như mèo con ý, vừa đáng thương vừa đáng…cười.
-Sao giờ mới về hả? Biết mấy giờ rồi không? Suýt nữa anh phải huy động lực lượng công an để tìm em đấy!–anh Kat lừ mắt.
Tôi chột dạ, lí nhí:
-à…ừm… 1 giờ!
-Họp hành gì thì cũng phải biết giờ giấc chứ!
Hay…lại đi chơi đâu đó?
Họp hành? Gì cơ? Chẳng hiểu gì hết! Tôi đến nhà Ken mà.
Kim gẩy tay tôi rồi thì thầm to nhỏ:–tớ nói với ông ấy là cậu phải ở lại họp ban cán sự lớp, thấy quá trưa mà cậu vẫn chưa về nên ông ấy nổi quạu lên rồi sửng cồ với tớ.
Kèm theo đó là một bộ mặt vô cùng thảm.
Ặc, tôi có làm cái chức gì ở lớp đâu mà họp mới chả hành, à quên, hình như tôi là người sai vặt của tên lớp trưởng, kiêm luôn trợ lý của bí thư… Haizz…
Tôi làm vẻ tội nghiệp:
-Cuộc họp kéo dài quá nên em về muộn thôi. Hì, ăn cơm chưa anh?
Anh Kat nhìn tôi nghi ngờ. Anh đưa tay xoa xoa cằm, lượn một vòng quanh người tôi vẻ kiểm chứng cái gì đó. Thở dài, gằn nhẹ:
-Tạm tin lí do không mấy khả thi của nhóc vậy. Hừm…vào ăn đi, mẹ đang chờ đấy.
Tôi cười khì chạy luôn vào bếp, bên tai vẫn nghe thấy mấy tiếng nguýt dài nguýt ngắn của hai con người phía sau.
-Thấy chưa, em đã nói mà. Cậu ấy vẫn lành lặn trở về đấy thôi. Anh làm như Min là trẻ lên ba không bằng. May mắn là anh chưa báo công an đó nhé…
-Kệ anh, ai bảo nhóc có tiền sử nói dối từ bé. Ai mà tin được…
-Anh!
-!!!
-Về rồi hả Min, rửa tay rồi vào ăn đi. Thức ăn nguội hết rồi!–Nhìn thấy tôi, mẹ giục luôn. Chắc là mẹ lại đợi tôi ăn cùng. Hừm…lúc nào cũng vậy mẹ luôn cho tôi cảm giác ấm áp nhất!
Nhanh nhẹn rửa tay xong xuôi, tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ.
-Ăn đi con, hôm nay mẹ nấu toàn món con thích đấy. Họp gì mà về muộn thế?
Tôi nghẹn ứ trong cổ họng, thật có lỗi khi nói dối mẹ:
-Họp một số vấn đề liên quan đến trật tự lớp thôi ạ!
-Ừ, cố mà làm tốt nhiệm vụ của mình nhé. Dù gì con cũng là tổ trưởng mà.
Khụ, khụ!
Tôi sặc…cơm.
-Sao vậy? Ăn kiểu gì thế, từ từ thôi!
Tôi vơ ngay cốc nước lọc để bên cạnh, tu cạn. Mẹ vuốt vuốt lưng tôi, mắng nhẹ.
Kim ơi là Kim, tớ là tổ trưởng từ khi nào thế?
-Mẹ nấu ngon quá, con nghẹn…hì!
-Chỉ giỏi nịnh!–mẹ dí ngón tay vào trán tôi, cười đôn hậu.
***
Do kì thi ngày càng đến gần, tôi và Kim đã dành hẳn một buổi chiều để ôn luyện dưới sự chỉ bảo của “thầy giáo ác nhân” Mr.Kat.
Ác nhân, hic, anh ấy cốc sưng vù đầu của hai đứa chúng tôi. Kim bất mãn cãi lại, hậu quả là bị cốc thê thảm hơn tôi. Hai đứa tôi rất muốn…khóc.
Cốc!
-Ai bảo hai đứa biến đổi như thế này, đầu bài đâu có yêu cầu làm theo cách này..
Cốc!
-Lớp mấy rồi mà còn nhẩm sai phép tính đơn giản hả?
Cốc!
-Đọc nhầm đề bài, làm lại!
Cốc!
……
Cốc!
-MẸ ƠI!
-BÁC GÁI ƠI!
Hai đứa tôi tức nghẹn, ức quá hét gọi mẹ mách tội.
-ANH KAT DÃ MAN LẮM!! Ưm…ưm…
Chớp nhoáng bịt lại hai cái loa rè bên cạnh, anh Kat dịu giọng, dỗ dành:
-Anh không cốc đầu hai đứa là được chứ gì!
Hai đứa tôi cười mãn nguyện, đắc thắng.
-Nhớ nhé!
Anh Kat miễn cưỡng gật đầu, hắng giọng:
-Ừ, Quân tử không chấp tiểu nhân!–rồi cười thấy ghét.
-tiểu nhân? Ý anh là….MẸ ƠI..
Anh Kat xoa xoa đầu tôi, nhẹ nhàng. Nhưng tôi biết anh đang muốn làm đầu tôi thành tổ quả. Ấm ức lắm đây mà. Ai bảo sợ mẹ như sợ hổ làm chi?
-Rồi, anh là tiểu nhân, ĐƯỢC CHƯA?
-Thế là tốt!
Người trước mặt nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nảy lửa nhưng giọng lại giả tạo nhẹ nhàng thấy…ớn!
-Tiếp tục học TOÁN!
-Không, bọn em muốn học Sử cơ!–bộ mặt rất ngây thơ…muốn đấm!
-HỪ….đấy không phải là chuyên môn của anh.. Môn đấy tự học cũng được.
-Không! Bọn em thi Sử đầu tiên nên phải học Sử! Nếu anh không dạy được thì thôi…mời anh rời phòng để lấy yên tĩnh!
Anh Kat theo chuyên ngành kinh tế, học vô cùng giỏi khối A…và vô cùng tệ khối C. Hừm…thế bọn tôi mới có cơ hội để trêu tức ông ấy chứ. Nhìn kìa, ông ấy sắp phát “hoả” rồi!
-Kim biết không? Hồi học cấp ba có người phải đi dọn WC vì không thuộc Sử đấy!–tôi liếc liếc về phía ông anh trai đang đỏ mặt tía tai.
Kim phối hợp:
-Thế á? Tớ dù học dốt Sử nhưng chưa lần nào bị thế cả. Ừm…dọn WC..chắc hôi lắm nhỉ?
Tôi đệm tiếp:
-Còn chưa hết, có lần còn bị chép phạt 100 lần sách Sử nữa cơ.
-WOW, thế thì đau tay lắm.
RẦM!!!
-ANH ĐI UỐNG NƯỚC!!
Tiếng dập cửa thô bạo vang lên cắt đứt lời của hai đứa tôi.
Anh Kat bỏ ra ngoài rồi! Hix, còn giả bộ đi uống nước. Xấu hổ thì nói toẹt ra…đằng này…
Phù!
Tôi và Kim lấm lét lôi mấy bài kiểm tra Toán kẹp giữa quyển sách đặt trên bàn.
Nhẹ nhõm hẳn! May mà anh ấy chưa lật hết trang sách, suýt toi đời hai đứa tôi. Vừa nãy, tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhớ ra bài kiểm tra 15 phút toán vừa trả vẫn còn kẹp trong sách. Phải nói tôi đã vô cùng nhanh trí khi cùng Kim phá anh Kat, đuổi anh ấy ra ngoài để có thời gian thủ tiêu “vật chứng”.
-Giấu đâu bây giờ?
-Ai biết. Tìm chỗ nào nhét tạm vào.
-Nhưng chỗ nào đây?
-Phòng cậu thì cậu phải biết chỗ nào an toàn chứ?
-À, hay nhét vào ngăn này!
-Có chắc an toàn không đấy?
-Chắc, bố mẹ và anh Kat ít khi động chạm vào ngăn này lắm. Nó toàn chứa mấy thứ linh tinh nên không ai chú ý đâu.
-Thế thì giấu nhanh lên!
Gập hai bài kiểm tra nhét gọn vào ngăn tủ sát bàn hai đứa tôi đang ngồi, xong xuôi nhìn nhau..thở phào.
Từ lúc Kim chuyển đến nhà tôi, mẹ đã ra quy định: nếu hai đứa bị điểm kém môn Toán thì Kim sẽ không được ở nhà tôi nữa, còn tôi không được ra ngoài nữa, ngày ngày ngồi trong nhà học Toán dưới sự giám sát của Kat “đại nhân”.
Thế nên, tôi với Kim mới phải giấu thật kĩ hai con ngỗng sáng chói đó đi, gặp thời cơ sẽ cho nó trở thành tro bụi! Hehe
Kẹt!
-Hai đứa đang làm gì thế, trông cứ như đang làm việc đen tối vậy!
Chẳng biết anh Kat vào từ lúc nào đã đứng ngay sau hai đứa nhóc tội nghiệp là tôi và Kim..
Tôi và Kim tuy có tật giật mình nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường ngay được.
-Bọn em đang ôn bài thôi!
-Ôn bài mà lại thì thầm to nhỏ, bộ dạng lấm la lấm lép sợ sệt..như thế à!
-Ai bảo thế, bọn em đang ôn bài thật mà, đúng không Kim?–huých tay Kim.
-À…ừm…bọn em đang ôn bài…Min..chúng ta học tiếp..
-Đang đọc đến đâu rồi nhỉ? Chỗ này..đúng rồi…
-À…Ừm…
Tôi khẽ liếc biểu hiện của anh Kat. Anh ấy chỉ lườm lườm rồi ngồi xuống ngay cạnh hai đứa tôi. Kim ở bên cạnh đọc lăng nhăng loạn hết cả lên. Tôi còn phát hiện ra cậu ấy cầm sách Toán mà lại đọc lịch sử, hix, mắt Kim lấm lét nhìn vào ngăn tủ phía sau lưng anh Kat-nơi chứa bí mật của hai đứa tôi.
-Cầm nhầm sách rồi kìa!–tôi ghé sát Kim nhắc nhở.
-Quên, may mà cậu nhắc.
-Hai đứa đang nhìn gì?
Tôi giật bắn mình, lắp bắp:
-Nhìn sách ạ, em không có nhìn ngăn tủ kia đâu!
A!
Tôi bịt vội miệng, đưa mắt sang nhìn Kim vẻ “Tớ chưa đánh đã khai à?”
Anh nhíu mày:
-Ngăn tủ sao?
Và anh quay lại đằng sau, nhếch miệng:
-Cái này hả?
-Không phải. Trong đấy chẳng có gì đâu. Hì..toàn thứ linh tinh thôi.
-Anh đừng mở!!!
-Hai đứa sao lại phải quýnh lên như thế? Hừ..đã thế lại càng phải mở..
Thế là hết!
Anh ấy đã kéo ra, hai đứa tôi nuốt ực, lo sợ.
Huhu bài kiểm tra…hai con ngỗng sắp bị làm thịt. Hix!
-Đây là cái gì?
??????? (?_?)-
Trên tay anh Kat là một chiếc hộp gỗ tí hon có khoá bạc. Cái này trông quen quen…
A! Đó không phải là chiếc hộp đựng lắc tay của tôi hay sao??
-Đấy là bảo bối của em, trả em đây!
Đang tính giựt lại chiếc hộp thì anh Kat đã nhanh hơn đứng bật dậy, giơ tay lên cao. Hix, tôi nhỏ con dù có kiễng chân cũng chẳng với tới. Tôi thề sau lần này phải chăm uống sữa cải thiện chiều cao mới được… Cứ đà này thì tôi sẽ bị ông ấy bắt nạt hoài thôi…
Trừng mắt, chống hông:
-Trả em đây!
Tiếp tục hất mặt lên, khủng bố:
-Muốn cù léc hả?
Bắt đầu có phản ứng, mắt đảo liên tục, anh Kat từ từ hạ tay xuống. Nhân cơ hội, tôi cướp ngay lại chiếc hộp. Bên dưới, chân hoạt bát đóng lại ngăn kéo. Cười hỉ hả!
Âu yếm xoa xoa mặt hộp, tôi gian manh “hehe cảm ơn mày đã đánh lạc hướng anh Kat hộ tao nhé!”
-Min, đưa chiếc hộp đây xem nào. Giấu kho báu hả?–Kim hí hửng giành chiếc hộp về tay mình. Hai con mắt sáng sực. Chắc cô nàng nghĩ tôi giấu kho báu trong đấy thật!
Tách!
-Ồ, Là chiếc lắc tay lần trước đó à. Thể nào tớ không thấy cậu đeo nó. Cất kĩ thế.–Kim ỉu xìu.
-Sao em không đeo? Em không thích hả?–anh Kat vẻ trầm ngâm. Và lúc ấy mắt anh thoáng nét buồn rầu.
Tôi vội giải thích:
-Không, em rất thích. Chẳng qua em sợ nó cũ nên không dám đeo. Cất vào hộp để ngắm sẽ hay hơn. Đẹp thế này cơ mà.
-Ra vậy…tớ tưởng cậu không ưng chứ..
-Cứ đeo vào đi, chiếc lắc này không thể hoen rỉ được đâu.–anh Kat xoa đầu tôi. Cười!
-Nhưng…
Anh Kat lừ mắt, ra hiệu:
-Không nhưng gì hết, đưa tay đây.
Chần chừ, cuối cùng tôi cũng chịu đưa tay ra. Anh Kat vòng tay đeo cho tôi. Tôi lắc lắc vòng. Những viên đá sáng lấp lánh. Như đôi mắt của cô bé nào đó.
-đẹp thật đấy!–Kim suýt xoa.-…ớ Min ơi. Sun cũng có một cái y hệt như thế này.
-sao cơ? Chẳng phải cậu bảo…
-ừ. Tớ vô tình thấy chiếc lắc trên tay Sun hôm thể dục tuần trước. Tớ đã nghĩ Sun nhặt được do cậu đánh rơi nhưng không ngờ…
-Kim, em khẳng định hai cái giống nhau?–anh Kat vội tóm lấy Kim, vội vàng tra khảo.
Kim gật gật, mặt ngu ngơ nhìn biểu hiện khác lạ của ông anh trai tôi. Liếc sang phía tôi khó hiểu. Tôi nhún vai. Tôi cũng chẳng biết nguyên nhân sự khác lạ ấy.
-Anh biết nó là thiết kế của Hollen Ray hả?–tôi thắc mắc.
Anh nhíu mày:
-Hollen Ray?
-Chiếc lắc này là do bà ấy thiết kế mà, anh không biết ư?
-Không…ờ…anh biết. Hollen Ray..–vẻ mặt anh khá lạ. Nó trầm ngâm kèm ngạc nhiên.
-Haizz…thế chẳng lẽ chiếc lắc tay của Sun là hàng nhái. Hay của cậu?–Kim hốt hoảng, bổ nhào vặn tay tôi xem xét.
-tất nhiên của Min là thật rồi!–anh Kat khẳng định bất ngờ.
-tại sao anh biết?
-vì nhìn là biết, đá của Min rất sáng và trong, đây là đá qúy. Mắt anh rất tinh đấy.–anh Kat tự tin giải thích. Tôi và Kim nghe răm rắp.
-hai đứa…–chỉ tay lia về phía hai đứa tôi–đừng tưởng anh không biết hai đứa giấu gì trong ngăn kéo. Lần này anh làm ngơ cho qua, không có lần sau đâu, biết chưa?
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, cười trừ:
-hì…em hứa lần sau sẽ cất kĩ hơn…ai ui…
Cốc! Cốc!
Hai đứa xoa xoa trán.
Anh nghiêm mặt:
-ý anh là lần sau cấm bị điểm kém nữa! Anh sẽ mách mẹ.
Hai đứa ủ rũ:
-…điều này là rất khó!
-thế thì ngày ngày anh sẽ bổ túc cho hai đứa…–anh Kat cười đểu.
-Không phải chứ!!! Chết rồi.
Hai đứa mắt rưng rưng. Không phải vì xúc động mà là vì đau khổ. Aaaaaa….
Cháp 23:
Cuối cùng cái tuần thi thố cũng đã đến. Trời khá âm u, gió mang hơi lạnh lẽo. Những ngày này, Hà Nội đón đợt gió muà Đông Bắc đầu tiên. Đợt lạnh này theo dự báo sẽ kéo dài. Hừm..mùa Đông yêu qúy của tôi cũng đã đến. Khoác lên người đống áo bông, tôi vẫn thấy rét run. Tâm trạng lo lắng, bồn chồn theo thời tiết mà dâng cao. Như lúc này đây, tôi chẳng biết tôi đang run vì lạnh hay là do lo lắng nữa. Những ngày qua, hai đứa dưới sự dạy bảo của “sư phụ” Kat cũng đã có tiến bộ đáng kể. Tâm trạng dần an tâm hơn chút ít khi nghĩ lại lượng kiến thức được nhồi nhét tối qua.
Kì thi ở DIAMOND khá khác so với các trường cấp 3 khác. Cả trường sẽ thi cùng một thời điểm, học sinh sẽ được trộn ngẫu nhiên với nhau thông qua hình thức bốc thăm. Phòng thi có đủ cả ba khối, mỗi khối ngồi một dãy bàn riêng biệt. Khối 11 ngồi giữa, hai bên là khối 10 và khối 12. Mỗi khối một đề thi. Mỗi dãy có hai giám thị. Suy ra mỗi phòng có đến 6 giám thị. Híc. Muốn quay cóp cũng chẳng được, do vậy tỉ lệ thi lại cũng khá cao. Lần này, phải cố lên, tôi chẳng muốn thi lại đâu.
Tối sầm mặt mũi nhìn danh sách thí sinh phòng B2.1-tức là phòng tôi thi. Khối 12, có Huy Phong và Mỹ Thanh. Lớp tôi có tôi, Kim, Sun, Minh Tiến, Ken, còn lại chẳng quen ai.
Haizz..sao lần nào cũng phải chạm mặt hắn ta với chị Thanh vậy?
2 tiếng trôi qua nhanh như chớp mắt, chúng tôi nhanh chóng ra khỏi phòng thi trong tâm trạng khá tốt. Đề thi không khó lắm, lại rơi nhiều vào phần anh Kat ôn trọng tâm nên có lẽ điểm sẽ cao.
-Hừ…làm lạc đề. Điên mất!–Minh Tiến đi sau tôi vẻ tức tối, chân dậm bùm bụp.
-lạc đề á? Hừ…chắc cậu không làm được nên mới viện lí do chứ gì?–cái giọng mỉa mai chua loét của Sun vang lên lanh lảnh.
-Cậu!…à mà có những người trước kia từng bị bắt phao rồi cơ!–Minh Tiến cười nhạt, cao hứng gợi lại chuyện bẽ mặt của Sun vào kì thi năm ngoái. Vụ đấy, Sun đã bị đình chỉ thi và phải học lại vào ba tháng hè để thi lại. Sau khi nghe Kim kể lại vụ này, tôi đã rất hả hê.
Không cần ngoái lại, tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tím tái của Sun lúc này. Thật tình tôi rất muốn quay lại cười thẳng vào mặt nhỏ cho bõ ghét.
Phía trước tôi là Ken, cậu ấy khá ung dung, tay đút túi quần, cặp khoác chéo vai, cà vạt nới lỏng, phong thái vô cùng thu hút. Nhưng cậu ấy không thấy lạnh sao khi mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng dính thế kia?
Tôi bước sánh vai bằng Ken, cười mở lời:
-Cậu làm bài tốt chứ?
Ken vẫn nhìn thẳng mà trả lời:
-Có lẽ là qua được!
-Có lẽ mình cũng thế!–tôi hứng khởi.
-Hừm…
-Cậu không thấy lạnh à?
-Không!
-Thật chứ?
-Không!
Tôi lừ mắt nhưng Ken vẫn chẳng hề liếc tôi lấy một tích tắc. Thật khó chịu.
-Cậu sẽ về nhà chứ?
Nhìn nghiêng tôi thấy cậu ấy hơi nhíu mày.
-Hình như cậu rất ít khi về nhà dùng bữa?
Những lời của chị giúp việc tôi vẫn còn nhớ.
-Cậu…đang quan tâm tôi?
Tim tôi lại đập rộn ràng. Đúng tôi thích quan tâm Ken, rất thích.
-Ừm!–tôi gật nhẹ.
Ken lạnh giọng:
-Tôi chẳng cần ai quan tâm!
Rồi cậu ấy bước trước tôi. Tôi cứ đứng ở đó, tim khẽ nhói đau, ở khoé mắt có thứ nước ươn ướt.
Tôi đã ôm hy vọng, cậu ấy sẽ mở lòng với tôi.. Hình như tôi đã quá mơ mộng.. Điều ấy sẽ chẳng xảy ra đâu… Vì Ken chưa bao giờ một lần nghĩ tới tôi…
Bộp!
Hớ!
-Xin lỗi, không cố ý. Ai bảo chắn đường người khác!–Sau khi cố tình hất vai vào tôi, Sun đắc chí bỏ đi.
Tôi không phản ứng. Cũng chẳng quan tâm. Tầm mắt tôi dần bị che khuất bởi màng nước mỏng tang. Sống mũi hơi cay cay. Từ lúc nào, giọt nước mắt đầu tiên đã chảy ra…rơi chạm đất.
-Là Sun cố tình!–Minh Tiến từ sau lưng nói vọng lên vẻ bất mãn.
Tôi khẽ đưa tay lau khóe mắt. Không ngoảnh lại, chỉ gật đầu như đã biết. Chân bước tiếp.
Chiều nay và hai hôm nữa, chúng tôi sẽ thi nốt những môn còn lại. Tạm gác lại những tình cảm học trò, tạm đông cứng trái tim, tôi cần phải cố gắng hơn nữa. Học là trên hết!
***
Một tuần sau trường đã công bố kết quả thi kì I. Trên bảng tin tức dán đầy đủ điểm thi và bảng xếp hạng thành tích.
Chen lấn, xô đẩy mãi tôi với Kim mới nhích được vào bên trong. Do chiều cao khiêm tốn, hai đứa phải nghểnh cổ, kiễng chân hết mức mới có thể nhìn được mấy dòng chữ nhỏ ti đang bị che lấp bởi mấy bạn thừa chiều cao. Haizz toàn thấy tóc là tóc.
Xem nào…Hà Linh Min…xếp thứ 100 tổng điểm 50…kết quả: Đạt!
Oh yeah! Tôi không phải học lại. Sướng quá đi mất!
-Nhìn này, nhìn này Min..–Kim kéo đầu tôi về phía trái, giọng nói đầy gấp gáp.
-Gì vậy?
Cái gì, Ken đứng đầu bảng xếp hạng khối 11????
Tôi cảm thấy hơi ngại trước thái độ của chị, dù gì tôi cũng chỉ là một con nhóc học cấp 3 trong khi chị ấy cũng phải hơn tôi 5, 6 tuổi.
-Chị có thể chỉ cho em gian bếp ở đâu không ạ?
Thấy chị hầu gái nheo mắt tỏ ý khó hiểu, tôi liền nói thêm:
-Em định nấu cho Ken một chút cháo!
Lần này, sắc mặt chị hầu gái càng khó coi. Môi mấp máy được vài từ:–Cậu chủ kêu vậy sao?
Sao vậy? Mỗi việc nấu cháo thôi, sao mà nhìn chị ấy căng thẳng vậy. Chị còn tỏ rõ thái độ ngạc nhiên nữa.
-Ừm…đi theo chị!
Chị dẫn tôi đi lòng vòng qua các lối nhỏ làm bằng sàn gỗ và dừng chân trước một căn phòng khá lớn mà chị ấy bảo đấy là phòng bếp. Tôi đưa mắt quan sát, quả là đại gia có khác, cái gì cũng phải hiện đại, cũng phải thật tiên tiến.
Chị hầu gái sau khi dặn dò tôi mấy điều thì cũng nhanh chóng rời đi.
-Có gì thì nhớ gọi chị, ấn vào cái nút đỏ ở sát công tắc đèn ý, chị sẽ đến ngay!–chị khẽ cười, đưa tay chỉ vào cái nút tròn tròn gần chỗ tôi đang đứng.
Tôi gật gật và không quên tặng cho chị ấy một nụ cười đẹp nhất. Tôi bắt đầu thấy thích ngôi biệt thự này rồi đấy. Rất đẹp và đặc biệt luôn lấy thiên nhiên làm điểm nhấn.
Tôi thu mắt về.
Nào! Bắt tay vào làm thôi!!!
Tôi áp dụng toàn bộ những công thức nấu ăn mà mẹ truyền cho. Nào, băm băm, thái thái….
Phải thừa nhận một điều, khi bạn nấu ăn cho người mà bạn yêu qúy bạn sẽ đem hết những tình cảm chân thành nhất bỏ vào món ăn. Nó có ngon hay không là dựa vào cảm xúc của bạn bỏ vào nhiều hay ít. Như tôi đây, tôi đã “nêm” thật nhiều niềm vui, “bỏ” vô vàn hạnh phúc, “rắc” thật đầy lạc quan. Tôi tin chắc tô cháo này hẳn sẽ rất thơm ngon. Ken sẽ thích nó thôi.
Tôi say mê nấu đến nỗi chị hầu gái bước vào từ lúc nào mà tôi cũng chẳng biết.
-Oa, thơm quá!!!
Tôi ngoái lại rồi “à” lên một tiếng. Chị đang nói đến tô cháo nghi ngút hơi đặt trên bàn!
-Cậu chủ có người bạn gái như em thật là có phúc, vừa đẹp lại vừa nấu ăn giỏi!–chị hầu gái cười khì, tiến tới đưa cho tôi cái khay đựng.
Mặt tôi hơi ửng đỏ khi nghe thấy từ “bạn gái”. Tôi xua tay tỏ ý ”chị hiểu lầm rồi!” Nhưng chị ý lại cười tủm tỉm nhìn tôi với vẻ đã biết tỏng tình ý của tôi.
-Em là người con gái đầu tiên nấu ăn cho cậu chủ đấy. Ngày thường cậu chủ toàn ăn ở ngoài thôi. Căn bếp này “bỏ hoang” cũng từ lâu lắm rồi. Haizz…..cậu ấy trước đây sống cởi mở và quan tâm người khác lắm nhưng chẳng hiểu sao sau lần “thập tử nhất sinh” ấy, cậu chủ lại trở nên lạnh lùng như thế.–chị hầu gái buồn bã tâm sự với tôi. Tôi nghe thấy rõ tiếng thở hắt nặng nề của chị.
Hóa ra trước đây Ken lại là người như thế!
Tôi nhớ cái lần đầu tiên gặp cậu ấy, dưới mái hiên, trong vạt mưa. Ken hay cười và thật vui tính. Tôi nhớ Ken đã từng đánh cắp đôi giầy của tôi chỉ để trả thù cho thái độ “bơ” cậu ấy của tôi trong thư viện. Ken lúc đó hay nói, thích trêu chọc người khác, thích gọi người khác dưới những cái tên “Ngốc”, “Trẻ con”…
(A_A)
Hình ảnh Ken ngày ấy cứ uà về, tôi bất chợt cười khẽ…
Còn cái lần “thập tử nhất sinh” theo như chị nói, có lẽ là buổi tối hôm ấy, cũng là ngẫu nhiên, tôi đã giúp cậu ấy gọi điện cho quản gia…và cũng từ đêm định mệnh ấy, tôi đã thích Ken…
Ngưng một hồi, chị hầu gái nói tiếp.
-Cậu chủ giờ hay đi đánh nhau lắm, có lần bị thương nặng nhưng cậu ấy nhất quyết không đi bệnh viện. Em biết không, chị đã từng hét lên sợ hãi khi nhìn thấy trên chăn gối cậu chủ đầy máu…Lần gần đây nhất, Ken cũng bị thâm tím hết người, sau lưng chằng chịt vết chém…mà cậu ấy quen đánh nhau rồi nên chỉ nằm tĩnh dưỡng 5 ngày trong bệnh viện đã được xuất viện. Hôm sau, cậu chủ lên đường sang Mỹ luôn…
Tôi hơi khựng người trước lời kể của chị. Lòng tôi bắt đầu hoang mang, đầu óc rối bời.
Chẳng lẽ Ken đã tỉnh trước tôi rồi mới sang Mỹ?
Lời nói trong lúc tôi mơ màng là thật?
Ken đã đến thăm tôi, chính cậu ấy đã gọi tôi dậy, chính cậu ấy đã nắm tay tôi?
Không thể sai được, hơi ấm từ bàn tay ấy rất thật…là Ken, Ken đã nói cho tôi ở bên cậu ấy, phải! lúc đó cậu ấy đã chấp nhận tôi!!!
Một cảm giác hạnh phúc ùa đến, lấp đầy tâm trí tôi. Tôi vui quá, vui quá mà…nhưng sao mắt lại ươn ướt vậy?
-Em sao vậy?
Sau màn nước mỏng, tôi dần nhìn thấy 5 ngón tay hươ hươ trước mắt. Tôi cười sung sướng nhìn chị, chị hơi bất ngờ với thái độ của tôi.
Nhưng…
Ken sang Mỹ để làm chi?
-Ken sang Mỹ? Cậu ấy đi du lịch ạ?
Chị lắc đầu rồi đăm chiêu vẻ như đang suy nghĩ sâu xa lắm.
-Hình như ông bà chủ muốn gặp mặt cậu chủ!
-Thế ạ! Mà bố mẹ Ken sống bên Mỹ hả chị?
Thật sự tôi có chút tò mò về bố mẹ Ken, họ ở đâu, làm nghề gì và quan hệ giữa Ken và họ có vẻ không tốt? Lần ấy, trong danh bạ điện thoại, Ken không hề lưu số họ. Tôi hơi khó hiểu về thái độ của cậu ấy khi chẳng mấy quan tâm đến người đã sinh ra mình. Thì ra gia đình bé nhỏ của tôi đã là niềm mơ ước của nhiều người…tôi thấy ấm áp và hạnh phúc khi nghĩ về bố, về mẹ, về anh Kat. Họ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.
Giàu sang thì chắc rằng sẽ hạnh phúc? Đôi khi những điều giản đơn nhất cũng là niềm hạnh phúc lớn lao.
-Ừ, Ông bà chủ định cư ở Mỹ, ít khi về đây lắm. Có khi hai ba năm họ mới ghé về, được mấy ngày họ lại cuống quýt bay lại Mỹ. Haizz…nhìn ngôi biệt thự bên ngoài thì tráng lệ vậy thôi…nhưng thực ra bên trong lại trống rỗng về tình cảm, về tình thương, nơi đây thực sự rất ảm đạm…
Tôi lắng nghe lời kể từ chị. Thêm phần nào, tôi thông cảm với Ken, với tính khí thất thường của cậu ấy… Tôi càng thêm quyết tâm ở bên cậu ấy, chia sẻ buồn vui cùng cậu ấy. Tôi muốn Ken được hạnh phúc. Tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho Ken…
-Chị nói cho em một bí mật nhé!–dường như đã tin tưởng tôi, chị hầu gái không chút e ngại lôi bí mật ra kể.
Tôi nín thở, hồi hộp nhìn chị. Thình thịch thình thịch..
-Đó là…
-Từ bao giờ nơi này trở thành nơi tán gẫu vậy?
Hai chúng tôi giật bắn mình khi nghe thấy một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng. Tôi liếc sang phía chị, mặt chị bỗng chốc xanh mét, nhợt nhạt. Đôi tay run run chạm nhẹ vào tôi. Sao chị ấy lại trông có vẻ sợ hãi vậy?
Trước mặt, người đàn ông trung niên nhìn chằm chặp vào tôi, đôi lông mày ông nhíu lại rồi lại giãn ra bất ngờ. Khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng như tượng bỗng nhiên kéo lên một nụ cười. Chẳng thể phân biệt là bụt hay ác ma nữa.
Nhưng mà khuôn mặt này trông quen quen, đã gặp ở đâu rồi hay chăng? Đã từng nói trí nhớ tôi không được tốt cho lắm mà!
-Quản gia Khương!–chị hầu gái bật ra tiếng chào rất nhỏ. Giọng nói run cầm cập.
Tôi bỗng thấy thương cho chị ấy, mà cũng là lỗi tại tôi, hỏi chị ấy nhiều làm gì? Tôi đã quên mất, những ngôi biệt thự càng sang trọng thì càng có nhiều phép tắc, luật lệ… Mà chị ấy vừa gọi người kia là quản gia? Hình như đó là người thay chủ nhà nắm quyền khi đi vắng thì phải, mà bố mẹ Ken lại ở bên Mỹ suy ra quyền lực trong cái nhà này thuộc về ông ta hết sao? Ối, chị ấy thảm rồi!
Mà khoan, QUẢN GIA?????
-Chào ông, cháu đã gặp ông một lần rồi ạ. Chắc ông còn nhớ cháu chứ?–tôi chỉ tay vào mình rồi hướng mắt về phía ông ấy.
Ông ấy gật nhẹ. Rồi ra hiệu cho chị hầu gái rời khỏi đây. Tôi để ý khi chị hầu gái đi ngang qua ông, môi ông có mấp máy dường như đang nói. Dù không nghe được từ nào nhưng nhìn sắc mặt ngày càng tái xanh của chị tôi đoán ông ấy đã nói một điều gì đó thật ghê gớm… Bước chân người hầu gái ngày càng nhanh, tiếng cộp cộp dần dần đi xa rồi tắt hẳn.
-Cháo sao?
Người quản gia tên Khương đưa mắt sang tô cháo đặt trên bàn rồi khẽ bật lên tiếng cười. Đấy, trông ông cười thì giống bụt rồi.
-Vâng! Ông có muốn thử một ít không ạ?–tôi lễ phép mời. Dù gì tôi cũng nấu hơi nhiều.
-Haha….còn có phần của ta nữa sao? Hmm cháu mang lên cho cậu chủ trước đi, ta sẽ thử sau..giờ ta có việc phải đi rồi.
-Vâng, cháu sẽ để nguyên trong xoong tí cháu sẽ hâm nóng cho ông..
-Ừm…cảm ơn cháu!
Đặt tô cháo lên khay, tôi chào ông và rời khỏi căn bếp. Người quản gia kì lạ này cũng khá thân thiện đấy chứ. Ấn tượng của tôi về những người trong biệt thự này ngày càng có thiện cảm.
“Cô bé, cố lên!!!”–Ông quản gia mấp máy môi, đưa đôi mắt hiền hậu dõi theo bóng lưng nhỏ bé của cô nhóc phía trước. Ông mỉm cười…
***
Min vừa bước chân vào phòng đã thấy Ken ngồi vắt chân xem tivi. Cô bé nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng. Ken đấy, chẳng thèm nâng niu thứ gì cả, cái khăn đắp trán đã bị Ken vứt văng dưới sàn rồi. Phách lối quá!!
Đặt tô cháo xuống, Min nói nhẹ:
-Cậu ăn cháo đi, mẹ tớ nói ăn cháo sẽ toát mồ hôi, sẽ mau chóng hạ sốt. Còn nữa…–Min xoè ra mấy viên thuốc hạ sốt–ăn xong thì uống thứ này nhé. Nước tớ để ở đây.
Ken mặt mày lạnh tanh nhìn mấy viên trắng đỏ trong tay Min rồi nói thờ ơ–Cháo thì tôi sẽ ăn còn cái thứ này thì vứt đi…
-Vứt á? Không uống thuốc thì sẽ không khỏi bệnh..
-Tôi không thích uống thứ ấy. Rất ghét!!
-Có bệnh thì phải uống, cậu phải biết quý trọng bản thân mình chứ! Đừng để nhiều người phải lo lắng nữa…
“Tớ cũng sẽ đau lòng đấy!”–Min mím môi để không bật ra câu nói ấy.
Ken im lặng. Trầm ngâm. Lời Min nói đâu có sai. Mỗi con người chỉ có một lần để sống, không chỉ sống cho mình mà sống cho cả người khác. Làm đau chính mình thì cũng làm đau những người yêu thương mình.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô nhóc trước mặt, Ken lại thấy bóng hình cô bé ngày nhỏ trong đó. Cô bé có hai má phúng phính, tóc tết hai bên, đôi môi chúm chím lúc nào cũng hé ra nụ cười. Và Ken thừa nhận, Min thật giống cô bé đó về cả tính cách lẫn khuôn mặt… Hai người chắc không phải là một đấy chứ? Không thể, hai người có hai cuộc sống khác nhau mà…
Cậu đã từng xao động khi thấy Min, cô nhóc yêu mưa đến mức ngốc nghếch là tắm mưa. Rồi chẳng hiểu duyên phận đã sắp xếp thế nào khi cho Ken gặp Min ở chính nơi đã cho Ken gặp cô bé kia. Là ngẫu nhiên hay định mệnh? Ken chưa có câu trả lời…
Nhưng trong tim cậu hiện giờ chỉ có cô bé tóc bím kia thôi… Còn Min chỉ là rung động nhất thời…
Đưa thìa cháo âm ấm vào miệng, cậu bỗng cảm thấy thật hạnh phúc…tô cháo này ấm áp về cả tình cảm lẫn mùi vị. Và thật ngon. Nhìn sang phía Min, tim Ken khẽ đập mạnh, cô bé ấy là người đầu tiên quan tâm, chăm sóc cậu nhiều đến vậy.
Đối diện Ken, Min cười khẽ khi thấy Ken ăn tô cháo một cách ngon lành rồi còn ngoan ngoãn uống hết số thuốc mà Min đưa.
Rồi Ken sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
-Giờ cậu nằm nghỉ đi. Tớ phải về rồi. À, sau bữa tối, cậu cũng phải uống từng này thuốc nữa nhé. Khỏi bệnh nhanh để còn đến lớp nữa..
Đặt lên bàn lượng thuốc giống khi nãy, Min vớ lấy cặp sách, hươ tay chào Ken sau đó khép cửa phòng lại.
Một đôi mắt ngập tia cười dõi theo rồi vụt tắt khi cánh cửa đóng lại.
Sau cánh cửa, cô bé khẽ cười. Lòng vui thấy lạ.
Bước chân tắt lịm, vụt mất khỏi tầng đỉnh. Nắm cửa xoay nhẹ. Cánh cửa hé mở. Dáng người cao dáo tiến đến bên khung kính trong suốt, đưa mắt nhìn xuống dưới. Rồi chợt cười. Trái tim rung lên thật nhẹ…
Đặt bước chân đầu tiên vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng chí choé chói tai của anh Kat và Kim. Mà tiếng Kim thì chói thôi rồi. Haizz, xem ra tôi vẫn còn nhỏ nhẹ chán khi cãi nhau với ông Kat yêu quái.
Kim là người trông thấy tôi đầu tiên, cô bạn ngừng hét, chạy đến ôm chầm lấy tôi, mắt rươm rướm nước.
Lại chuyện gì nữa đây?
-Cuối cùng thì cậu cũng về….anh Kat cứ bắt nạt mình ý.
-Thôi nào, cậu bỏ tớ ra đã, ôm chặt quá tớ không thở được, hic.
Kim ngoan ngoãn buông tôi ra, mũi vẫn sụt sịt. Trông cậu ấy cứ như mèo con ý, vừa đáng thương vừa đáng…cười.
-Sao giờ mới về hả? Biết mấy giờ rồi không? Suýt nữa anh phải huy động lực lượng công an để tìm em đấy!–anh Kat lừ mắt.
Tôi chột dạ, lí nhí:
-à…ừm… 1 giờ!
-Họp hành gì thì cũng phải biết giờ giấc chứ!
Hay…lại đi chơi đâu đó?
Họp hành? Gì cơ? Chẳng hiểu gì hết! Tôi đến nhà Ken mà.
Kim gẩy tay tôi rồi thì thầm to nhỏ:–tớ nói với ông ấy là cậu phải ở lại họp ban cán sự lớp, thấy quá trưa mà cậu vẫn chưa về nên ông ấy nổi quạu lên rồi sửng cồ với tớ.
Kèm theo đó là một bộ mặt vô cùng thảm.
Ặc, tôi có làm cái chức gì ở lớp đâu mà họp mới chả hành, à quên, hình như tôi là người sai vặt của tên lớp trưởng, kiêm luôn trợ lý của bí thư… Haizz…
Tôi làm vẻ tội nghiệp:
-Cuộc họp kéo dài quá nên em về muộn thôi. Hì, ăn cơm chưa anh?
Anh Kat nhìn tôi nghi ngờ. Anh đưa tay xoa xoa cằm, lượn một vòng quanh người tôi vẻ kiểm chứng cái gì đó. Thở dài, gằn nhẹ:
-Tạm tin lí do không mấy khả thi của nhóc vậy. Hừm…vào ăn đi, mẹ đang chờ đấy.
Tôi cười khì chạy luôn vào bếp, bên tai vẫn nghe thấy mấy tiếng nguýt dài nguýt ngắn của hai con người phía sau.
-Thấy chưa, em đã nói mà. Cậu ấy vẫn lành lặn trở về đấy thôi. Anh làm như Min là trẻ lên ba không bằng. May mắn là anh chưa báo công an đó nhé…
-Kệ anh, ai bảo nhóc có tiền sử nói dối từ bé. Ai mà tin được…
-Anh!
-!!!
-Về rồi hả Min, rửa tay rồi vào ăn đi. Thức ăn nguội hết rồi!–Nhìn thấy tôi, mẹ giục luôn. Chắc là mẹ lại đợi tôi ăn cùng. Hừm…lúc nào cũng vậy mẹ luôn cho tôi cảm giác ấm áp nhất!
Nhanh nhẹn rửa tay xong xuôi, tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ.
-Ăn đi con, hôm nay mẹ nấu toàn món con thích đấy. Họp gì mà về muộn thế?
Tôi nghẹn ứ trong cổ họng, thật có lỗi khi nói dối mẹ:
-Họp một số vấn đề liên quan đến trật tự lớp thôi ạ!
-Ừ, cố mà làm tốt nhiệm vụ của mình nhé. Dù gì con cũng là tổ trưởng mà.
Khụ, khụ!
Tôi sặc…cơm.
-Sao vậy? Ăn kiểu gì thế, từ từ thôi!
Tôi vơ ngay cốc nước lọc để bên cạnh, tu cạn. Mẹ vuốt vuốt lưng tôi, mắng nhẹ.
Kim ơi là Kim, tớ là tổ trưởng từ khi nào thế?
-Mẹ nấu ngon quá, con nghẹn…hì!
-Chỉ giỏi nịnh!–mẹ dí ngón tay vào trán tôi, cười đôn hậu.
***
Do kì thi ngày càng đến gần, tôi và Kim đã dành hẳn một buổi chiều để ôn luyện dưới sự chỉ bảo của “thầy giáo ác nhân” Mr.Kat.
Ác nhân, hic, anh ấy cốc sưng vù đầu của hai đứa chúng tôi. Kim bất mãn cãi lại, hậu quả là bị cốc thê thảm hơn tôi. Hai đứa tôi rất muốn…khóc.
Cốc!
-Ai bảo hai đứa biến đổi như thế này, đầu bài đâu có yêu cầu làm theo cách này..
Cốc!
-Lớp mấy rồi mà còn nhẩm sai phép tính đơn giản hả?
Cốc!
-Đọc nhầm đề bài, làm lại!
Cốc!
……
Cốc!
-MẸ ƠI!
-BÁC GÁI ƠI!
Hai đứa tôi tức nghẹn, ức quá hét gọi mẹ mách tội.
-ANH KAT DÃ MAN LẮM!! Ưm…ưm…
Chớp nhoáng bịt lại hai cái loa rè bên cạnh, anh Kat dịu giọng, dỗ dành:
-Anh không cốc đầu hai đứa là được chứ gì!
Hai đứa tôi cười mãn nguyện, đắc thắng.
-Nhớ nhé!
Anh Kat miễn cưỡng gật đầu, hắng giọng:
-Ừ, Quân tử không chấp tiểu nhân!–rồi cười thấy ghét.
-tiểu nhân? Ý anh là….MẸ ƠI..
Anh Kat xoa xoa đầu tôi, nhẹ nhàng. Nhưng tôi biết anh đang muốn làm đầu tôi thành tổ quả. Ấm ức lắm đây mà. Ai bảo sợ mẹ như sợ hổ làm chi?
-Rồi, anh là tiểu nhân, ĐƯỢC CHƯA?
-Thế là tốt!
Người trước mặt nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nảy lửa nhưng giọng lại giả tạo nhẹ nhàng thấy…ớn!
-Tiếp tục học TOÁN!
-Không, bọn em muốn học Sử cơ!–bộ mặt rất ngây thơ…muốn đấm!
-HỪ….đấy không phải là chuyên môn của anh.. Môn đấy tự học cũng được.
-Không! Bọn em thi Sử đầu tiên nên phải học Sử! Nếu anh không dạy được thì thôi…mời anh rời phòng để lấy yên tĩnh!
Anh Kat theo chuyên ngành kinh tế, học vô cùng giỏi khối A…và vô cùng tệ khối C. Hừm…thế bọn tôi mới có cơ hội để trêu tức ông ấy chứ. Nhìn kìa, ông ấy sắp phát “hoả” rồi!
-Kim biết không? Hồi học cấp ba có người phải đi dọn WC vì không thuộc Sử đấy!–tôi liếc liếc về phía ông anh trai đang đỏ mặt tía tai.
Kim phối hợp:
-Thế á? Tớ dù học dốt Sử nhưng chưa lần nào bị thế cả. Ừm…dọn WC..chắc hôi lắm nhỉ?
Tôi đệm tiếp:
-Còn chưa hết, có lần còn bị chép phạt 100 lần sách Sử nữa cơ.
-WOW, thế thì đau tay lắm.
RẦM!!!
-ANH ĐI UỐNG NƯỚC!!
Tiếng dập cửa thô bạo vang lên cắt đứt lời của hai đứa tôi.
Anh Kat bỏ ra ngoài rồi! Hix, còn giả bộ đi uống nước. Xấu hổ thì nói toẹt ra…đằng này…
Phù!
Tôi và Kim lấm lét lôi mấy bài kiểm tra Toán kẹp giữa quyển sách đặt trên bàn.
Nhẹ nhõm hẳn! May mà anh ấy chưa lật hết trang sách, suýt toi đời hai đứa tôi. Vừa nãy, tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhớ ra bài kiểm tra 15 phút toán vừa trả vẫn còn kẹp trong sách. Phải nói tôi đã vô cùng nhanh trí khi cùng Kim phá anh Kat, đuổi anh ấy ra ngoài để có thời gian thủ tiêu “vật chứng”.
-Giấu đâu bây giờ?
-Ai biết. Tìm chỗ nào nhét tạm vào.
-Nhưng chỗ nào đây?
-Phòng cậu thì cậu phải biết chỗ nào an toàn chứ?
-À, hay nhét vào ngăn này!
-Có chắc an toàn không đấy?
-Chắc, bố mẹ và anh Kat ít khi động chạm vào ngăn này lắm. Nó toàn chứa mấy thứ linh tinh nên không ai chú ý đâu.
-Thế thì giấu nhanh lên!
Gập hai bài kiểm tra nhét gọn vào ngăn tủ sát bàn hai đứa tôi đang ngồi, xong xuôi nhìn nhau..thở phào.
Từ lúc Kim chuyển đến nhà tôi, mẹ đã ra quy định: nếu hai đứa bị điểm kém môn Toán thì Kim sẽ không được ở nhà tôi nữa, còn tôi không được ra ngoài nữa, ngày ngày ngồi trong nhà học Toán dưới sự giám sát của Kat “đại nhân”.
Thế nên, tôi với Kim mới phải giấu thật kĩ hai con ngỗng sáng chói đó đi, gặp thời cơ sẽ cho nó trở thành tro bụi! Hehe
Kẹt!
-Hai đứa đang làm gì thế, trông cứ như đang làm việc đen tối vậy!
Chẳng biết anh Kat vào từ lúc nào đã đứng ngay sau hai đứa nhóc tội nghiệp là tôi và Kim..
Tôi và Kim tuy có tật giật mình nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường ngay được.
-Bọn em đang ôn bài thôi!
-Ôn bài mà lại thì thầm to nhỏ, bộ dạng lấm la lấm lép sợ sệt..như thế à!
-Ai bảo thế, bọn em đang ôn bài thật mà, đúng không Kim?–huých tay Kim.
-À…ừm…bọn em đang ôn bài…Min..chúng ta học tiếp..
-Đang đọc đến đâu rồi nhỉ? Chỗ này..đúng rồi…
-À…Ừm…
Tôi khẽ liếc biểu hiện của anh Kat. Anh ấy chỉ lườm lườm rồi ngồi xuống ngay cạnh hai đứa tôi. Kim ở bên cạnh đọc lăng nhăng loạn hết cả lên. Tôi còn phát hiện ra cậu ấy cầm sách Toán mà lại đọc lịch sử, hix, mắt Kim lấm lét nhìn vào ngăn tủ phía sau lưng anh Kat-nơi chứa bí mật của hai đứa tôi.
-Cầm nhầm sách rồi kìa!–tôi ghé sát Kim nhắc nhở.
-Quên, may mà cậu nhắc.
-Hai đứa đang nhìn gì?
Tôi giật bắn mình, lắp bắp:
-Nhìn sách ạ, em không có nhìn ngăn tủ kia đâu!
A!
Tôi bịt vội miệng, đưa mắt sang nhìn Kim vẻ “Tớ chưa đánh đã khai à?”
Anh nhíu mày:
-Ngăn tủ sao?
Và anh quay lại đằng sau, nhếch miệng:
-Cái này hả?
-Không phải. Trong đấy chẳng có gì đâu. Hì..toàn thứ linh tinh thôi.
-Anh đừng mở!!!
-Hai đứa sao lại phải quýnh lên như thế? Hừ..đã thế lại càng phải mở..
Thế là hết!
Anh ấy đã kéo ra, hai đứa tôi nuốt ực, lo sợ.
Huhu bài kiểm tra…hai con ngỗng sắp bị làm thịt. Hix!
-Đây là cái gì?
??????? (?_?)-
Trên tay anh Kat là một chiếc hộp gỗ tí hon có khoá bạc. Cái này trông quen quen…
A! Đó không phải là chiếc hộp đựng lắc tay của tôi hay sao??
-Đấy là bảo bối của em, trả em đây!
Đang tính giựt lại chiếc hộp thì anh Kat đã nhanh hơn đứng bật dậy, giơ tay lên cao. Hix, tôi nhỏ con dù có kiễng chân cũng chẳng với tới. Tôi thề sau lần này phải chăm uống sữa cải thiện chiều cao mới được… Cứ đà này thì tôi sẽ bị ông ấy bắt nạt hoài thôi…
Trừng mắt, chống hông:
-Trả em đây!
Tiếp tục hất mặt lên, khủng bố:
-Muốn cù léc hả?
Bắt đầu có phản ứng, mắt đảo liên tục, anh Kat từ từ hạ tay xuống. Nhân cơ hội, tôi cướp ngay lại chiếc hộp. Bên dưới, chân hoạt bát đóng lại ngăn kéo. Cười hỉ hả!
Âu yếm xoa xoa mặt hộp, tôi gian manh “hehe cảm ơn mày đã đánh lạc hướng anh Kat hộ tao nhé!”
-Min, đưa chiếc hộp đây xem nào. Giấu kho báu hả?–Kim hí hửng giành chiếc hộp về tay mình. Hai con mắt sáng sực. Chắc cô nàng nghĩ tôi giấu kho báu trong đấy thật!
Tách!
-Ồ, Là chiếc lắc tay lần trước đó à. Thể nào tớ không thấy cậu đeo nó. Cất kĩ thế.–Kim ỉu xìu.
-Sao em không đeo? Em không thích hả?–anh Kat vẻ trầm ngâm. Và lúc ấy mắt anh thoáng nét buồn rầu.
Tôi vội giải thích:
-Không, em rất thích. Chẳng qua em sợ nó cũ nên không dám đeo. Cất vào hộp để ngắm sẽ hay hơn. Đẹp thế này cơ mà.
-Ra vậy…tớ tưởng cậu không ưng chứ..
-Cứ đeo vào đi, chiếc lắc này không thể hoen rỉ được đâu.–anh Kat xoa đầu tôi. Cười!
-Nhưng…
Anh Kat lừ mắt, ra hiệu:
-Không nhưng gì hết, đưa tay đây.
Chần chừ, cuối cùng tôi cũng chịu đưa tay ra. Anh Kat vòng tay đeo cho tôi. Tôi lắc lắc vòng. Những viên đá sáng lấp lánh. Như đôi mắt của cô bé nào đó.
-đẹp thật đấy!–Kim suýt xoa.-…ớ Min ơi. Sun cũng có một cái y hệt như thế này.
-sao cơ? Chẳng phải cậu bảo…
-ừ. Tớ vô tình thấy chiếc lắc trên tay Sun hôm thể dục tuần trước. Tớ đã nghĩ Sun nhặt được do cậu đánh rơi nhưng không ngờ…
-Kim, em khẳng định hai cái giống nhau?–anh Kat vội tóm lấy Kim, vội vàng tra khảo.
Kim gật gật, mặt ngu ngơ nhìn biểu hiện khác lạ của ông anh trai tôi. Liếc sang phía tôi khó hiểu. Tôi nhún vai. Tôi cũng chẳng biết nguyên nhân sự khác lạ ấy.
-Anh biết nó là thiết kế của Hollen Ray hả?–tôi thắc mắc.
Anh nhíu mày:
-Hollen Ray?
-Chiếc lắc này là do bà ấy thiết kế mà, anh không biết ư?
-Không…ờ…anh biết. Hollen Ray..–vẻ mặt anh khá lạ. Nó trầm ngâm kèm ngạc nhiên.
-Haizz…thế chẳng lẽ chiếc lắc tay của Sun là hàng nhái. Hay của cậu?–Kim hốt hoảng, bổ nhào vặn tay tôi xem xét.
-tất nhiên của Min là thật rồi!–anh Kat khẳng định bất ngờ.
-tại sao anh biết?
-vì nhìn là biết, đá của Min rất sáng và trong, đây là đá qúy. Mắt anh rất tinh đấy.–anh Kat tự tin giải thích. Tôi và Kim nghe răm rắp.
-hai đứa…–chỉ tay lia về phía hai đứa tôi–đừng tưởng anh không biết hai đứa giấu gì trong ngăn kéo. Lần này anh làm ngơ cho qua, không có lần sau đâu, biết chưa?
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, cười trừ:
-hì…em hứa lần sau sẽ cất kĩ hơn…ai ui…
Cốc! Cốc!
Hai đứa xoa xoa trán.
Anh nghiêm mặt:
-ý anh là lần sau cấm bị điểm kém nữa! Anh sẽ mách mẹ.
Hai đứa ủ rũ:
-…điều này là rất khó!
-thế thì ngày ngày anh sẽ bổ túc cho hai đứa…–anh Kat cười đểu.
-Không phải chứ!!! Chết rồi.
Hai đứa mắt rưng rưng. Không phải vì xúc động mà là vì đau khổ. Aaaaaa….
Cháp 23:
Cuối cùng cái tuần thi thố cũng đã đến. Trời khá âm u, gió mang hơi lạnh lẽo. Những ngày này, Hà Nội đón đợt gió muà Đông Bắc đầu tiên. Đợt lạnh này theo dự báo sẽ kéo dài. Hừm..mùa Đông yêu qúy của tôi cũng đã đến. Khoác lên người đống áo bông, tôi vẫn thấy rét run. Tâm trạng lo lắng, bồn chồn theo thời tiết mà dâng cao. Như lúc này đây, tôi chẳng biết tôi đang run vì lạnh hay là do lo lắng nữa. Những ngày qua, hai đứa dưới sự dạy bảo của “sư phụ” Kat cũng đã có tiến bộ đáng kể. Tâm trạng dần an tâm hơn chút ít khi nghĩ lại lượng kiến thức được nhồi nhét tối qua.
Kì thi ở DIAMOND khá khác so với các trường cấp 3 khác. Cả trường sẽ thi cùng một thời điểm, học sinh sẽ được trộn ngẫu nhiên với nhau thông qua hình thức bốc thăm. Phòng thi có đủ cả ba khối, mỗi khối ngồi một dãy bàn riêng biệt. Khối 11 ngồi giữa, hai bên là khối 10 và khối 12. Mỗi khối một đề thi. Mỗi dãy có hai giám thị. Suy ra mỗi phòng có đến 6 giám thị. Híc. Muốn quay cóp cũng chẳng được, do vậy tỉ lệ thi lại cũng khá cao. Lần này, phải cố lên, tôi chẳng muốn thi lại đâu.
Tối sầm mặt mũi nhìn danh sách thí sinh phòng B2.1-tức là phòng tôi thi. Khối 12, có Huy Phong và Mỹ Thanh. Lớp tôi có tôi, Kim, Sun, Minh Tiến, Ken, còn lại chẳng quen ai.
Haizz..sao lần nào cũng phải chạm mặt hắn ta với chị Thanh vậy?
2 tiếng trôi qua nhanh như chớp mắt, chúng tôi nhanh chóng ra khỏi phòng thi trong tâm trạng khá tốt. Đề thi không khó lắm, lại rơi nhiều vào phần anh Kat ôn trọng tâm nên có lẽ điểm sẽ cao.
-Hừ…làm lạc đề. Điên mất!–Minh Tiến đi sau tôi vẻ tức tối, chân dậm bùm bụp.
-lạc đề á? Hừ…chắc cậu không làm được nên mới viện lí do chứ gì?–cái giọng mỉa mai chua loét của Sun vang lên lanh lảnh.
-Cậu!…à mà có những người trước kia từng bị bắt phao rồi cơ!–Minh Tiến cười nhạt, cao hứng gợi lại chuyện bẽ mặt của Sun vào kì thi năm ngoái. Vụ đấy, Sun đã bị đình chỉ thi và phải học lại vào ba tháng hè để thi lại. Sau khi nghe Kim kể lại vụ này, tôi đã rất hả hê.
Không cần ngoái lại, tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tím tái của Sun lúc này. Thật tình tôi rất muốn quay lại cười thẳng vào mặt nhỏ cho bõ ghét.
Phía trước tôi là Ken, cậu ấy khá ung dung, tay đút túi quần, cặp khoác chéo vai, cà vạt nới lỏng, phong thái vô cùng thu hút. Nhưng cậu ấy không thấy lạnh sao khi mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng dính thế kia?
Tôi bước sánh vai bằng Ken, cười mở lời:
-Cậu làm bài tốt chứ?
Ken vẫn nhìn thẳng mà trả lời:
-Có lẽ là qua được!
-Có lẽ mình cũng thế!–tôi hứng khởi.
-Hừm…
-Cậu không thấy lạnh à?
-Không!
-Thật chứ?
-Không!
Tôi lừ mắt nhưng Ken vẫn chẳng hề liếc tôi lấy một tích tắc. Thật khó chịu.
-Cậu sẽ về nhà chứ?
Nhìn nghiêng tôi thấy cậu ấy hơi nhíu mày.
-Hình như cậu rất ít khi về nhà dùng bữa?
Những lời của chị giúp việc tôi vẫn còn nhớ.
-Cậu…đang quan tâm tôi?
Tim tôi lại đập rộn ràng. Đúng tôi thích quan tâm Ken, rất thích.
-Ừm!–tôi gật nhẹ.
Ken lạnh giọng:
-Tôi chẳng cần ai quan tâm!
Rồi cậu ấy bước trước tôi. Tôi cứ đứng ở đó, tim khẽ nhói đau, ở khoé mắt có thứ nước ươn ướt.
Tôi đã ôm hy vọng, cậu ấy sẽ mở lòng với tôi.. Hình như tôi đã quá mơ mộng.. Điều ấy sẽ chẳng xảy ra đâu… Vì Ken chưa bao giờ một lần nghĩ tới tôi…
Bộp!
Hớ!
-Xin lỗi, không cố ý. Ai bảo chắn đường người khác!–Sau khi cố tình hất vai vào tôi, Sun đắc chí bỏ đi.
Tôi không phản ứng. Cũng chẳng quan tâm. Tầm mắt tôi dần bị che khuất bởi màng nước mỏng tang. Sống mũi hơi cay cay. Từ lúc nào, giọt nước mắt đầu tiên đã chảy ra…rơi chạm đất.
-Là Sun cố tình!–Minh Tiến từ sau lưng nói vọng lên vẻ bất mãn.
Tôi khẽ đưa tay lau khóe mắt. Không ngoảnh lại, chỉ gật đầu như đã biết. Chân bước tiếp.
Chiều nay và hai hôm nữa, chúng tôi sẽ thi nốt những môn còn lại. Tạm gác lại những tình cảm học trò, tạm đông cứng trái tim, tôi cần phải cố gắng hơn nữa. Học là trên hết!
***
Một tuần sau trường đã công bố kết quả thi kì I. Trên bảng tin tức dán đầy đủ điểm thi và bảng xếp hạng thành tích.
Chen lấn, xô đẩy mãi tôi với Kim mới nhích được vào bên trong. Do chiều cao khiêm tốn, hai đứa phải nghểnh cổ, kiễng chân hết mức mới có thể nhìn được mấy dòng chữ nhỏ ti đang bị che lấp bởi mấy bạn thừa chiều cao. Haizz toàn thấy tóc là tóc.
Xem nào…Hà Linh Min…xếp thứ 100 tổng điểm 50…kết quả: Đạt!
Oh yeah! Tôi không phải học lại. Sướng quá đi mất!
-Nhìn này, nhìn này Min..–Kim kéo đầu tôi về phía trái, giọng nói đầy gấp gáp.
-Gì vậy?
Cái gì, Ken đứng đầu bảng xếp hạng khối 11????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.