Cổ Tích Tình Yêu

Chương 31

babylili

22/05/2014

Min đưa mắt len lén nhìn sang người phía bên, tay cũng lén thò vào cặp sách mò mẫm điện thoại. Nhưng Vũ Uy vốn là người tinh ranh, chỉ cần lướt mắt qua anh cũng đoán được cô bé kia đang lén lút soạn tin cầu cứu. Khi tin nhắn vừa được soạn xong còn chưa kịp được gửi đi thì người thanh niên đã nhanh chóng giựt ngay nó về tay mình. Cô gái nhỏ mặt xám xịt, ngờ nghệch giương mắt nhìn chiếc dế yêu nằm gọn lọn trong tay người khác.

Vũ Uy tắt nguồn, thả nó vào túi áo rồi thản nhiên ngồi gác chân oai phong, khoé miệng nhếch lên đầy thích thú. Cô gái ngốc nghếch này đùa thật vui.

Min bắt đầu mếu máo:-Thực ra tôi định kêu người nhà chuẩn bị tiến để chuộc tôi thôi mà.

Uy phì cười, suýt nữa thì ngã ngửa xuống sàn ô tô. Anh đâu có nói là bắt cóc cô mà sao cái đầu óc của cô lại thêu dệt lên nhiều chuyện vậy?

-Tôi không thiếu tiền!

-Vậy...anh cần gì?—Min e dè lên tiếng.

-Tình!

-Hả? Không lẽ...

Min ngồi bật ra xa anh, tay làm thế bắt chéo che trước ngực, mắt đề phòng. Chẳng lẽ hắn định bắt cô làm người tình tối nay của hắn sao? Chúa ơi, Bụt ơi...con không muốn...

-Cô làm sao vậy?—Anh nén cười khi thấy bộ dạng của cô.

-Anh là đồ biến thái, lưu manh, đồ...đồ...

-Đồ gì?

-Nói chung...anh là người xấu xa.

Anh cười lớn, tay cốc mạnh vào đầu cô.

-Cô đúng là đồ siêu ngốc!

Min xoa xoa đầu, trán nhăn hết cơ. Sao ai cũng nhằm đầu cô mà cốc vậy, lại còn là siêu ngốc nữa chứ? Hừ, Min đây thông minh gấp vạn lần tên lưu manh như mi ý!

-Sáng nay tôi đã nói rõ rồi mà, tôi sẽ theo đuổi em, nhớ chứ?

Mặt Min đỏ bừng trong chốc lát, cô bé e dè hỏi lại:

-Tôi hỏi thật là anh bị trúng gió độc phải không?

Mặt Vũ Uy xám xịt, đôi mắt tối sầm lại.

-Cô có ý gì?

-Thì chỉ có trúng gió anh mới nói ra những điều dù tôi có đâm đầu xuống đất cũng chẳng tưởng tượng tới. Làm gì có chuyện anh thích tôi cô chứ?

- Nếu là sự thật thì sao?

-Thì...thì...đúng là anh bị trúng gió rồi!

-Cô....!?!

***

-Bác có thể lái nhanh hơn được không ạ?

-Không thể, đúng giờ tan tầm đường đông phóng nhanh sẽ gặp nguy hiểm.

Ken sốt ruột nhấn lại điện thoại lần nữa, máy báo không liên lạc được làm cậu càm thêm lo lắng. Liệu hắn ta có làm gì Min không? Mà cô gái ấy ngốc lắm, chẳng biết có nghĩ ra cách thoát thân không khi gặp nguy hiểm?

-Bác, sao lại dừng xe?

-Đèn đỏ rồi!

Ken đưa mắt nhìn ra xa, chiếc xe hơi đã biến mất không để lại dấu vết. Bực tức đấm mạnh xuống ghế, Ken bất lực thở dài.



***

-Anh đưa tôi đi đâu vậy?

-Hẹn hò!

-Gì cơ??

-Cô nói nhỏ thôi, hư tai tôi rồi nè!

-Nhưng tôi không muốn, tôi muốn về nhà.

-Ngoan nào, rồi cô sẽ được về thôi!

-Không tôi muốn về!

-Cô muốn tôi hôn cô thì cứ kêu nữa đi.

Min nín ngay. Vũ Uy mỉm cười hài lòng. Cô bé này nhiều lúc cũng “hay” phết đấy! Thể nào thằng Ken đáng ghét kia thích nó hơn thích Sun, anh cũng cảm thấy hơi thinh thích con bé mồm to này rồi nhé!

-Bác tài, cho dừng ở đây thôi!

Xe phanh kít một cái, Min liền bị lôi xoành xoạch lần nữa ra khỏi xe. Cô bé rất bức bối vì hành động thô lỗ này nhưng vì “cổ ngắn bé họng” nên chẳng dám kêu ca.

Min nhìn lại nơi mình đang đứng đó là một nhà hàng lớn, sang trọng bậc nhất thành phố. Nhà hàng có mái vòm lớn, treo rất nhiều đèn chùm đẹp đẽ.

Cứ để mặc người kia lôi mình đi, cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn truớc kiến trúc tuyệt vĩ nơi đây. Đến khi bị đẩy vào trong một căn phòng đóng kín cô mới chợt tỉnh lại.

Trong phòng có một bàn tròn đã bày sẵn thức ăn. Bàn ăn đặt hai chiếc ghế phủ khăn vàng và nơ xanh đối diện nhau. Ở giữa bàn là ba cây nến xếp xung quanh một giỏ hoa nhỏ.

Trong lúc đang thơ thẩn ngắm nhìn thì cô bị đẩy xuống ghế bởi một bàn tay lạnh lẽo.

-Hôm nay cô phải ăn hết chỗ này rồi mới được về!

-Anh coi tôi là heo hả? Làm sao mà ăn hết từng này thứ?

-Hử?—Anh dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô. Cô nuốt ực rồi miễn cưỡng gật đầu:

-Tôi ăn. Hì!

“Cái tên trời đánh, anh định hành hạ tôi bằng mấy món này hả? Chờ đó...tôi xơi hết cho xem! Hừ!!!!”

Nhai. Nuốt. Nhai. Nuốt....

-Xong!

Min vỗ vỗ bụng. Miệng cười tươi rói khi nhìn thấy thành tích ăn của mình. Hết sạch sành sanh.

-Cô đúng là heo thật!—Anh cười đểu.

-Anh!

-Khi nãy ai bảo chỉ có heo mới ăn hết chỗ này.?

Cô hậm hực liếc anh cháy mắt. Chân dậm dậm xuống nền. Bộ dạng chẳng khác nào cô gái đang giận dỗi bạn trai mình.

-Về được chưa?—Min phụng phịu hỏi.

Anh thản nhiên...lắc đầu—Chưa!!

-Anh còn muốn tôi làm gì nữa???

-Đi chơi với tôi!

-Hở?



-Chỉ một tiếng thôi!

Đùa à? Cô còn phải về nhà nữa chứ, tối rồi mà. Hừ, hẹn hò cái con khỉ, cô thấy nó giống như đi tra tấn thì đúng hơn.

Dùng ánh mắt kiên quyết từ chối, Min mạnh giọng:

-Tôi không thích!

-Được thôi, tôi sẽ cho cô ở lại đây làm trừ tiền bữa ăn hôm nay.

-Anh...đừng có ép tôi, quá đáng.

-Tôi không ép cô, có phải mỗi mình tôi ăn đâu, cô cũng ăn mà.

Min giận tím mặt. Đứng bật dậy, bước hùng hồn, giọng ấm ức:—Một tiếng thôi chứ gì? Đi thì đi.

Vũ Uy nhếch miệng, anh rời ghế bước đến chỗ cô gái nhỏ, giựt lấy cổ tay cô lôi ngược lại.

-Tôi mới là người dẫn đường. Theo tôi!

Và Min lại bị lôi đi không thương tiếc..

***

-Này, không phải anh bảo là đi chơi sao? Dẫn tôi đến đây làm gì?

Min giựt ống tay áo Vũ Uy hỏi nhỏ. Người cô bé hơi lép vào lưng anh, những ngón tay mảnh khảnh run rẩy bám chặt vào áo anh. Phía trước mặt, ngôi biệt thự đổ nát tan hoang nằm âm u trong làn sương mờ, không gian tràn đầy mùi ẩm mốc, qủi quái. Cô rùng mình, ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

-Nghe nói ở biệt thự này có ma. Tôi muốn tìm hiểu xem có đúng thế không?

Min ngước mắt lên cao, từ nóc biệt thự hàng ngàn con rơi kêu re ré bay vụt ra. Cô co người nép chặt sau lưng anh, giọng run run:

-Tôi sợ ma!

Anh thở hắt:

-Tôi biết!

-Thế sao còn dẫn tôi tới đây?

-Thích thế!

-Anh....

Min yếu ớt hơi gắt lên. Đúng là thằng cha điên khùng, giờ cô mới biết hắn có sở thích quái đản như vậy. Muốn dọa ma người khác sao? Huhu cô sợ ma nhất đấy. Cô nhất quyết không vào. Hừ.

-Muốn tìm hiểu thì anh đi mà vào một mình, tôi ở đây chờ anh.

Khoé môi anh nhếch lên:

-Cô không biết chỗ chúng ta đang đứng là một ngôi mộ sao?—Anh hơi nghiêng đầu, mắt loé lên tia ranh ma—Nếu muốn, cô có thể đứng đây đợi tôi.

-Á!

Min nhảy phốc lên ôm chặt cứng lấy cổ anh, giọng mếu máo.

-Huhu. Cho tôi về đi mà. Huhu.

-Cô bỏ tay ra nào, tôi không thở được.

-Không! Anh phải cho tôi về thì tôi mới bỏ. Huhu.

-Được rồi, bỏ tay ra nào. Tôi đưa cô về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Tích Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook