Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 44: Cô Đang Nằm Mơ Sao?
Diệp Tri Thu
22/12/2022
Ầm ầm!
Tin này giống như phía sau có một tia sét giữa trời quang, đánh trúng người đang thương tích đầy mình là tôi.
Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động của tôi mà run rẩy đến mức không thể kiềm chế: "Được rồi, cháu sẽ đến đó ngay lập tức."
Khi tôi đến viện dưỡng lão, đèn đỏ trong phòng mổ vẫn sáng.
Bác sĩ Kim đang đứng ở bên ngoài cửa phòng mổ, thấy tôi đi chân trần, trên đường chạy còn để lại dấu chân máu, sợ hãi đến mức kính sắp rơi xuống: "Vũ Phỉ, cháu đây là... Cháu có chuyện gì vậy?"
"Cháu không sao đâu, bác sĩ Kim, bà ngoại của cháu thế nào rồi?"
"Còn đang ở bên trong phòng cấp cứu." Lời nói của ông ấy dừng lại một chút, rồi đưa nhanh một tờ giấy vào trong tay tôi: “Đây là một bản cam kết trong những cuộc phẫu thuật có độ rủi ro cao, bây giờ cần chữ ký của cháu.”
Tôi nhận lấy tờ giấy đó rồi cúi xuống nhìn. Hàng chữ trên cùng có ghi rằng cơ hội thành công của cuộc phẫu thuật này không quá hai mươi phần trăm. Đọc đến đây, hai chân của tôi như mất hết sức, cả cơ thể nghiêng đi như sắp ngã xuống đất.
Những giọt nước mắt rơi xuống, tôi nắm chặt lấy cánh tay của ông ấy và cầu xin: "Bác sĩ Kim, cháu xin bác, xin bác hãy cứu lấy bà ngoại của cháu. Bà ấy không thể xảy ra chuyện gì được, bà ấy không thể xảy ra chuyện gì được.”
"Thanh Thư, cháu yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Có vẻ như bác sĩ Kim đang muốn an ủi tôi, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào. Ông ấy do dự mất nửa ngày rồi mới có thể nặn ra một câu: “Đơn cam kết này, bác nghĩ cháu vẫn nên ký sớm đi, bác phải đi trước đây.”
Tôi vẫn đứng im tại chỗ một lúc rất lâu. Tôi nghĩ đến bà ngoại vẫn còn ở chờ tôi đến cứu, cho nên tôi hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị đi tìm cô y tá để mượn cái bút.
Khi tôi định đi thì đột nhiên có một sức lực rất lớn kéo lấy cổ tay của tôi buộc tôi phải dừng lại và quay sang.
"Cố Tử Ngôn, sao anh lại ở đây?” Nhưng bây giờ tôi cũng không quan tâm đến lý do tại sao anh lại ở đây: "Anh buông tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."
Ánh mắt của Cố Tử Ngôn như đóng băng, mặt anh không thay đổi mà nhìn chằm chằm vào người tôi. Ánh mắt lạnh lùng trầm thất của anh có thể làm cho người khác ở sống lưng.
"Cố Tử Ngôn, anh buông tay tôi ra.” Giờ phút này tôi cũng không có tâm trạng để ngồi phân tích sắc mặt của anh. Bây giờ tôi chỉ hy vọng bà ngoại có thể bình an ra khỏi phòng cấp cứu, những thứ khác tôi cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng anh cứ hết lần này tới lần khác đều sống chết không buông tôi ra, cũng không nói chuyện. Anh chỉ đứng im rồi nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang nhìn thấu tâm tư của tôi.
Tôi bị bộ dạng lúc này của anh làm cho tức giận, cho nên đã trở tay một cái, trực tiếp tát thẳng vào mặt anh: "Cố Tử Ngôn, anh đừng cho rằng mình là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cố thị thì tất cả mọi người đều muốn ngã vào lòng anh. Không phải mối tình đầu của anh đã trở về rồi sao? Bây giờ tôi cũng được tự do rồi, sao anh vẫn không buông tôi cho vậy? Anh không có lòng tự trọng sao?”
Ngày hôm nay đối với tôi thực sự quá khó khăn. Ngay lúc này tôi chỉ muốn có thể giải thoát cho những cảm xúc hiện tại còn đọng trong trái tim của mình cho nên cũng không quan tâm những lời mình nói ra khó nghe đến mức nào.
"Mộ, Vũ, Phỉ!" Cố Tử Ngôn cắn chặt răng: “Cô muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn sao? Cô coi Cố Tử Ngôn tôi là cái gì?"
Tôi cười lạnh: "Làm sao? Dáng vẻ này của anh Cố là đang không muốn ly hôn sao? Anh yêu tôi à? Đáng tiếc, bây giờ tôi rất xem thường anh.”
"Yêu cô sao? Cô đang ngủ mơ sao?” Anh cười một tiếng còn lạnh hơn lúc trước, nhìn tôi với vẻ mặt đùa cợt: “Cho dù có bỏ rơi, cũng phải là tôi bỏ cô.”
"Tùy anh.” Đối với tôi, bây giờ việc ai bỏ rơi ai đã không còn là một chuyện quan trọng nữa.
Tin này giống như phía sau có một tia sét giữa trời quang, đánh trúng người đang thương tích đầy mình là tôi.
Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động của tôi mà run rẩy đến mức không thể kiềm chế: "Được rồi, cháu sẽ đến đó ngay lập tức."
Khi tôi đến viện dưỡng lão, đèn đỏ trong phòng mổ vẫn sáng.
Bác sĩ Kim đang đứng ở bên ngoài cửa phòng mổ, thấy tôi đi chân trần, trên đường chạy còn để lại dấu chân máu, sợ hãi đến mức kính sắp rơi xuống: "Vũ Phỉ, cháu đây là... Cháu có chuyện gì vậy?"
"Cháu không sao đâu, bác sĩ Kim, bà ngoại của cháu thế nào rồi?"
"Còn đang ở bên trong phòng cấp cứu." Lời nói của ông ấy dừng lại một chút, rồi đưa nhanh một tờ giấy vào trong tay tôi: “Đây là một bản cam kết trong những cuộc phẫu thuật có độ rủi ro cao, bây giờ cần chữ ký của cháu.”
Tôi nhận lấy tờ giấy đó rồi cúi xuống nhìn. Hàng chữ trên cùng có ghi rằng cơ hội thành công của cuộc phẫu thuật này không quá hai mươi phần trăm. Đọc đến đây, hai chân của tôi như mất hết sức, cả cơ thể nghiêng đi như sắp ngã xuống đất.
Những giọt nước mắt rơi xuống, tôi nắm chặt lấy cánh tay của ông ấy và cầu xin: "Bác sĩ Kim, cháu xin bác, xin bác hãy cứu lấy bà ngoại của cháu. Bà ấy không thể xảy ra chuyện gì được, bà ấy không thể xảy ra chuyện gì được.”
"Thanh Thư, cháu yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Có vẻ như bác sĩ Kim đang muốn an ủi tôi, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào. Ông ấy do dự mất nửa ngày rồi mới có thể nặn ra một câu: “Đơn cam kết này, bác nghĩ cháu vẫn nên ký sớm đi, bác phải đi trước đây.”
Tôi vẫn đứng im tại chỗ một lúc rất lâu. Tôi nghĩ đến bà ngoại vẫn còn ở chờ tôi đến cứu, cho nên tôi hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị đi tìm cô y tá để mượn cái bút.
Khi tôi định đi thì đột nhiên có một sức lực rất lớn kéo lấy cổ tay của tôi buộc tôi phải dừng lại và quay sang.
"Cố Tử Ngôn, sao anh lại ở đây?” Nhưng bây giờ tôi cũng không quan tâm đến lý do tại sao anh lại ở đây: "Anh buông tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."
Ánh mắt của Cố Tử Ngôn như đóng băng, mặt anh không thay đổi mà nhìn chằm chằm vào người tôi. Ánh mắt lạnh lùng trầm thất của anh có thể làm cho người khác ở sống lưng.
"Cố Tử Ngôn, anh buông tay tôi ra.” Giờ phút này tôi cũng không có tâm trạng để ngồi phân tích sắc mặt của anh. Bây giờ tôi chỉ hy vọng bà ngoại có thể bình an ra khỏi phòng cấp cứu, những thứ khác tôi cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng anh cứ hết lần này tới lần khác đều sống chết không buông tôi ra, cũng không nói chuyện. Anh chỉ đứng im rồi nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang nhìn thấu tâm tư của tôi.
Tôi bị bộ dạng lúc này của anh làm cho tức giận, cho nên đã trở tay một cái, trực tiếp tát thẳng vào mặt anh: "Cố Tử Ngôn, anh đừng cho rằng mình là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cố thị thì tất cả mọi người đều muốn ngã vào lòng anh. Không phải mối tình đầu của anh đã trở về rồi sao? Bây giờ tôi cũng được tự do rồi, sao anh vẫn không buông tôi cho vậy? Anh không có lòng tự trọng sao?”
Ngày hôm nay đối với tôi thực sự quá khó khăn. Ngay lúc này tôi chỉ muốn có thể giải thoát cho những cảm xúc hiện tại còn đọng trong trái tim của mình cho nên cũng không quan tâm những lời mình nói ra khó nghe đến mức nào.
"Mộ, Vũ, Phỉ!" Cố Tử Ngôn cắn chặt răng: “Cô muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn sao? Cô coi Cố Tử Ngôn tôi là cái gì?"
Tôi cười lạnh: "Làm sao? Dáng vẻ này của anh Cố là đang không muốn ly hôn sao? Anh yêu tôi à? Đáng tiếc, bây giờ tôi rất xem thường anh.”
"Yêu cô sao? Cô đang ngủ mơ sao?” Anh cười một tiếng còn lạnh hơn lúc trước, nhìn tôi với vẻ mặt đùa cợt: “Cho dù có bỏ rơi, cũng phải là tôi bỏ cô.”
"Tùy anh.” Đối với tôi, bây giờ việc ai bỏ rơi ai đã không còn là một chuyện quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.