Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 10: Đây Là Tình Huống Gì Vậy!
Diệp Tri Thu
20/12/2022
Một bàn tay to lớn ấm áp vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ nhàng thuận khí giúp tôi, sau đó bên tai tôi là một giọng nói dịu dàng già nua: "Thư à, con không sao chứ?"
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu thì bắt gặp một khuôn mặt hiền lành nhân hậu nước mắt đang cười với mình, nước tôi trào ra.
Ở bên cạnh tôi, là một ông lão hơn bảy mươi. Tóc bạc da nhăn nheo, thân thể gầy yếu, nhưng cả người lại toát ra phong thái phi phàm.
Bàn tay của ông thật ấm áp, động tác cũng rất nhẹ nhàng, như thể ông đang che chở cho bảo bối nào đó. Cảm giác mình giống như một thứ châu báu nào đó mỏng manh và dễ vỡ mà đáng ra phải được đối xử một cách nhẹ nhàng.
Cảm giác này khiến tôi nhớ đến bà ngoại của mình. Hồi tôi còn nhỏ, bà cũng sẽ như vậy, dù khó khăn thế nào bà cũng dịu dàng ôm lấy tôi, bảo tôi đừng sợ, mọi chuyện sẽ qua đi, sẽ tốt hơn thôi.
Nỗi tủi thân quá lớn phủ kín lấy trái tim tôi, nỗi đau khổ đã tích tụ nhiều năm bỗng nhiên vỡ òa ra vào lúc này, lập tức tôi nhào vào lòng của ông lão xa lạ này, gào khóc lên như một đứa ngốc.
Nhưng ông lão này không có chút nào mất kiên nhẫn, ông cứ thế để tôi ôm, vỗ vỗ vai tôi một cái: "Không sao, không sao cả rồi..."
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi tôi nhận ra mình đang ôm một người lạ rồi khóc đến quên trời quên đất, tôi lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ông lão vẫn rất bình tĩnh, ông kéo ghế ngồi xuống bên giường tôi: "Con ơi, con tên gì?"
“Con tên là Mộ Vũ Phỉ ạ.” Ở trước mặt ông lão, tôi lập tức thu lại hết hăng hái ban nãy mà trở nên ngoan ngoãn ngồi dậy.
“Được rồi, Vũ Phỉ à.” Ông lão gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của tôi: "Ông là ông nội của Cố Tử Ngôn.”
Câu nói của ông ấy khiến tôi lập tức mở to mắt!
Nhưng câu nói tiếp theo của ông ấy còn dữ dội hơn, làm cho tôi không khỏi choáng váng.
Ông nói: "Ông sẽ bắt Tử Ngôn chịu trách nhiệm với con!"
Đây là… Đây là tình huống gì vậy!
Tôi còn chưa kịp hỏi thì đã thấy ông nội Cố đứng dậy, đứng ở một bên nói với Lâm Tiêu và Thẩm Tinh: "Từ nay Vũ Phỉ là cháu dâu của nhà họ Cố. Nếu tôi mà biết được có ai làm gì con bé thì bất kể người đó là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Vâng, vâng vâng!” Lâm Tiêu tái mặt, vội vàng gật đầu.
Thẩm Tinh lại cười dịu dàng lễ độ: "Xin ông Cố đừng lo lắng, trước đây chúng tôi có hơi xúc động, tưởng đứa nhỏ này khi ở bên ngoài đã làm bừa nên mới xảy ra chuyện như vậy. Bây giờ sự việc cũng đã rõ ràng, chúng tôi tất nhiên sẽ không tái phạm nữa."
Ông nội Cố lại nhìn tôi: "Vũ Phỉ à, con nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ông sẽ lôi đầu thằng trời đánh đó đến xin lỗi con. Chờ khi con xuất viện, ông sẽ bảo nó đến nhà họ Lâm cầu hôn."
“Hả?” Tôi cảm thấy não mình vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông nội Cố mỉm cười dịu dàng với tôi, cũng không giải thích nhiều nữa mà rời đi luôn.
Ông vừa đi xong, vẻ mặt Lâm Tiêu lập tức u ám: "Đứa nhỏ trong bụng mày thật sự của Cố Tử Ngôn?"
“Không phải!” Tôi buột miệng từ chối.
Nhìn thoáng qua, tôi thừa biết ông ta đang nghĩ gì, ông ta muốn bán tôi cho nhà họ Cố giống như đã bán tôi cho ông Vu!
Thái độ của tôi chọc ông ta tức giận, ngay lập tức ông ta giơ tay lên muốn đánh tôi.
Chắc là lại nhớ tới cảnh cáo vừa rồi của ông nội Cố nên ông ta mới không xuống tay thay vào đó ông ta hung dữ nói: "Cho dù không phải, chỉ cần nhà họ Cố nghĩ là phải thì phải là của họ! Tao cảnh cáo mày, mày tốt nhất không nên làm gì chọc đến tao. Mày đắc tội với ông Vu nhưng có cây đại thụ nhà họ Cố này lo cho thì tao còn miễn cưỡng bỏ qua cho mày. Nhưng nếu mày dám đắc tội nhà họ Cố lần nữa thì người đầu tiên tao giết chết chính là bà ngoại mày đấy!
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu thì bắt gặp một khuôn mặt hiền lành nhân hậu nước mắt đang cười với mình, nước tôi trào ra.
Ở bên cạnh tôi, là một ông lão hơn bảy mươi. Tóc bạc da nhăn nheo, thân thể gầy yếu, nhưng cả người lại toát ra phong thái phi phàm.
Bàn tay của ông thật ấm áp, động tác cũng rất nhẹ nhàng, như thể ông đang che chở cho bảo bối nào đó. Cảm giác mình giống như một thứ châu báu nào đó mỏng manh và dễ vỡ mà đáng ra phải được đối xử một cách nhẹ nhàng.
Cảm giác này khiến tôi nhớ đến bà ngoại của mình. Hồi tôi còn nhỏ, bà cũng sẽ như vậy, dù khó khăn thế nào bà cũng dịu dàng ôm lấy tôi, bảo tôi đừng sợ, mọi chuyện sẽ qua đi, sẽ tốt hơn thôi.
Nỗi tủi thân quá lớn phủ kín lấy trái tim tôi, nỗi đau khổ đã tích tụ nhiều năm bỗng nhiên vỡ òa ra vào lúc này, lập tức tôi nhào vào lòng của ông lão xa lạ này, gào khóc lên như một đứa ngốc.
Nhưng ông lão này không có chút nào mất kiên nhẫn, ông cứ thế để tôi ôm, vỗ vỗ vai tôi một cái: "Không sao, không sao cả rồi..."
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi tôi nhận ra mình đang ôm một người lạ rồi khóc đến quên trời quên đất, tôi lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ông lão vẫn rất bình tĩnh, ông kéo ghế ngồi xuống bên giường tôi: "Con ơi, con tên gì?"
“Con tên là Mộ Vũ Phỉ ạ.” Ở trước mặt ông lão, tôi lập tức thu lại hết hăng hái ban nãy mà trở nên ngoan ngoãn ngồi dậy.
“Được rồi, Vũ Phỉ à.” Ông lão gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của tôi: "Ông là ông nội của Cố Tử Ngôn.”
Câu nói của ông ấy khiến tôi lập tức mở to mắt!
Nhưng câu nói tiếp theo của ông ấy còn dữ dội hơn, làm cho tôi không khỏi choáng váng.
Ông nói: "Ông sẽ bắt Tử Ngôn chịu trách nhiệm với con!"
Đây là… Đây là tình huống gì vậy!
Tôi còn chưa kịp hỏi thì đã thấy ông nội Cố đứng dậy, đứng ở một bên nói với Lâm Tiêu và Thẩm Tinh: "Từ nay Vũ Phỉ là cháu dâu của nhà họ Cố. Nếu tôi mà biết được có ai làm gì con bé thì bất kể người đó là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Vâng, vâng vâng!” Lâm Tiêu tái mặt, vội vàng gật đầu.
Thẩm Tinh lại cười dịu dàng lễ độ: "Xin ông Cố đừng lo lắng, trước đây chúng tôi có hơi xúc động, tưởng đứa nhỏ này khi ở bên ngoài đã làm bừa nên mới xảy ra chuyện như vậy. Bây giờ sự việc cũng đã rõ ràng, chúng tôi tất nhiên sẽ không tái phạm nữa."
Ông nội Cố lại nhìn tôi: "Vũ Phỉ à, con nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ông sẽ lôi đầu thằng trời đánh đó đến xin lỗi con. Chờ khi con xuất viện, ông sẽ bảo nó đến nhà họ Lâm cầu hôn."
“Hả?” Tôi cảm thấy não mình vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông nội Cố mỉm cười dịu dàng với tôi, cũng không giải thích nhiều nữa mà rời đi luôn.
Ông vừa đi xong, vẻ mặt Lâm Tiêu lập tức u ám: "Đứa nhỏ trong bụng mày thật sự của Cố Tử Ngôn?"
“Không phải!” Tôi buột miệng từ chối.
Nhìn thoáng qua, tôi thừa biết ông ta đang nghĩ gì, ông ta muốn bán tôi cho nhà họ Cố giống như đã bán tôi cho ông Vu!
Thái độ của tôi chọc ông ta tức giận, ngay lập tức ông ta giơ tay lên muốn đánh tôi.
Chắc là lại nhớ tới cảnh cáo vừa rồi của ông nội Cố nên ông ta mới không xuống tay thay vào đó ông ta hung dữ nói: "Cho dù không phải, chỉ cần nhà họ Cố nghĩ là phải thì phải là của họ! Tao cảnh cáo mày, mày tốt nhất không nên làm gì chọc đến tao. Mày đắc tội với ông Vu nhưng có cây đại thụ nhà họ Cố này lo cho thì tao còn miễn cưỡng bỏ qua cho mày. Nhưng nếu mày dám đắc tội nhà họ Cố lần nữa thì người đầu tiên tao giết chết chính là bà ngoại mày đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.