Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 7: Đe Doạ
Diệp Tri Thu
20/12/2022
Tuy nhiên, điều khiến tôi phẫn uất hơn là sáng sớm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự thông báo rằng tôi đã bị sa thải và yêu cầu tôi đến công ty để làm các thủ tục cũng như sắp xếp lại đồ vật càng sớm càng tốt.
Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi hận đến mức muốn đập thẳng nó vào mặt Trình Vũ Huy.
Cái đồ tư bản độc ác, cái đồ bắt chẹt chèn ép vô tình vô nghĩa.
Khi cần tôi hỗ trợ nói chuyện hợp tác một mực gọi tổ tông, nhưng làm mất mặt anh có một lần thì anh đã trực tiếp sa thải tôi
Cái loại tiểu nhân này, mắt tôi đúng là bị mù nên mới làm công cho anh suốt tám năm.
Tôi tức tối nhấc chăn đứng dậy, ở đây không cần bà thì cũng sẽ có chỗ khác cần bà.
Tôi không tin sau khi rời đài Thanh Liên mình không tìm được một công việc khác.
Sau khi rửa mặt với nhanh chóng dọn dẹp, tôi mang theo cái túi xách rồi sẵn sàng bước ra ngoài để đi làm thủ tục rời đi.
Vừa lên xe, chuông điện thoại lại vang lên.
Đây là số điện thoại cá nhân, tôi nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng nhấc máy.
"Bác sĩ Kim, làm sao vậy, bà tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng bác sĩ Kim có vẻ hơi xấu hổ: "Không phải, Vũ Phỉ, cô đừng lo lắng. Tình trạng của bà cô rất ổn định, nhưng... chẳng là... cô đã sử dụng hết các khoản chi phí dự trữ trước đó trong bệnh viện rồi, cho nên..."
"Ra vậy." Tôi nhanh chóng khởi động xe: "Tôi sẽ đến bệnh viện ngay."
Trong cuộc đời đầy tăm tối lẫn khó khăn này của tôi, ánh sáng duy nhất tôi có là những ngày có bà.
Bà là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, cũng là người duy nhất cho tôi hơi ấm của tình thương.
Vì vậy, bất kể thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không để cho bà xảy ra chuyện gì.
Khi tôi đến viện dưỡng lão, sau khi gửi gần một trăm tám chục triệu đồng tiền chi phí y tế ở phòng thanh toán, trước tiên tôi đến gặp bác sĩ Kim để hỏi về tình trạng của bà, sau đó mới đi tới phòng của bà.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy bà đang xa lạ ngồi phơi nắng trên ban công nhỏ của căn phòng.
Vừa phơi nắng vừa đan áo len, bà thì thào: "Thư của chúng ta đã cao thêm rồi, tôi phải mau mau đan cho con bé một cái áo len, nếu không đến mùa đông con bé sẽ chết cóng mất.”
Nghe đến đây, mũi tôi đột nhiên đau xót.
Ngay cả khi bây giờ bà không nhận ra tôi là ai, bà vẫn nhớ rõ phải đan cho tôi một cái áo len.
Nước mắt rơi xuống, tôi nhanh chóng lau đi, nặn ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất, đi tới bên cạnh bà ngoại, ngồi xổm xuống: "Ngoại ơi, con tới thăm ngoại nè."
***
Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, vốn ban đầu còn hừng hực khí thế muốn từ chức rời đi, nhưng đột nhiên tôi lại do dự.
Vì muốn đền đáp công ơn cho bà ngoại, tôi đã tìm một viện dưỡng lão tốt nhất cũng như thuê hộ lý điều dưỡng đắt tiền nhất, chỉ để cuộc sống sau này của bà có thể thoải mái hơn.
Nhưng nếu không có việc làm, tôi sẽ không có thu nhập chứ đừng nói đến việc duy trì mức chi phí cao này.
Giờ phút này, tôi thực sự hối hận vì cái tính bốc đồng tự ái trước đây của mình, còn dám lấy tỷ rưỡi đập vào mặt tên cặn bã kia.
Chắc lúc đó tôi bị thần kinh nên mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Hơn nữa bây giờ, bởi vì anh mà bây giờ tôi mất việc, nghĩ lại thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi
Trong lúc đang suy nghĩ trong đầu xem có nên giả vờ đáng thương trước mặt thằng cháu trai Trình Vũ Huy không thì điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Điện thoại hiển thị một dãy số khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí của tôi càng thêm khó coi.
Tôi lạnh lùng nhấc máy: "Nói!"
Đầu bên kia có tiếng thở dốc tức giận, hai giây sau mới lên tiếng: "Cô lập tức quay trở về đây ngay."
“Hình như tôi nhớ trước khi chuyển ra ngoài tôi có nói, đời này tôi sẽ không bao giờ trở về mà!” Tôi cắn răng phun ra từng chữ.
Đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: "Cô nghĩ tôi thực sự muốn gặp cô sao?” Bên kia ngừng một chút sau lại thờ ơ nói: “Nếu cô còn muốn bà ngoại của cô có thể bình yên ở trong viện dưỡng lão thì tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Đe dọa!
Đe dọa trắng trợn!
Nhưng tôi lại không thể làm gì được.
Bà là điểm yếu của tôi mà bọn họ quả thực có khả năng này.
Tôi tức giận ném điện thoại đi, nhưng dù có nổi giận thì tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời cô ta.
Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi hận đến mức muốn đập thẳng nó vào mặt Trình Vũ Huy.
Cái đồ tư bản độc ác, cái đồ bắt chẹt chèn ép vô tình vô nghĩa.
Khi cần tôi hỗ trợ nói chuyện hợp tác một mực gọi tổ tông, nhưng làm mất mặt anh có một lần thì anh đã trực tiếp sa thải tôi
Cái loại tiểu nhân này, mắt tôi đúng là bị mù nên mới làm công cho anh suốt tám năm.
Tôi tức tối nhấc chăn đứng dậy, ở đây không cần bà thì cũng sẽ có chỗ khác cần bà.
Tôi không tin sau khi rời đài Thanh Liên mình không tìm được một công việc khác.
Sau khi rửa mặt với nhanh chóng dọn dẹp, tôi mang theo cái túi xách rồi sẵn sàng bước ra ngoài để đi làm thủ tục rời đi.
Vừa lên xe, chuông điện thoại lại vang lên.
Đây là số điện thoại cá nhân, tôi nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng nhấc máy.
"Bác sĩ Kim, làm sao vậy, bà tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng bác sĩ Kim có vẻ hơi xấu hổ: "Không phải, Vũ Phỉ, cô đừng lo lắng. Tình trạng của bà cô rất ổn định, nhưng... chẳng là... cô đã sử dụng hết các khoản chi phí dự trữ trước đó trong bệnh viện rồi, cho nên..."
"Ra vậy." Tôi nhanh chóng khởi động xe: "Tôi sẽ đến bệnh viện ngay."
Trong cuộc đời đầy tăm tối lẫn khó khăn này của tôi, ánh sáng duy nhất tôi có là những ngày có bà.
Bà là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, cũng là người duy nhất cho tôi hơi ấm của tình thương.
Vì vậy, bất kể thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không để cho bà xảy ra chuyện gì.
Khi tôi đến viện dưỡng lão, sau khi gửi gần một trăm tám chục triệu đồng tiền chi phí y tế ở phòng thanh toán, trước tiên tôi đến gặp bác sĩ Kim để hỏi về tình trạng của bà, sau đó mới đi tới phòng của bà.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy bà đang xa lạ ngồi phơi nắng trên ban công nhỏ của căn phòng.
Vừa phơi nắng vừa đan áo len, bà thì thào: "Thư của chúng ta đã cao thêm rồi, tôi phải mau mau đan cho con bé một cái áo len, nếu không đến mùa đông con bé sẽ chết cóng mất.”
Nghe đến đây, mũi tôi đột nhiên đau xót.
Ngay cả khi bây giờ bà không nhận ra tôi là ai, bà vẫn nhớ rõ phải đan cho tôi một cái áo len.
Nước mắt rơi xuống, tôi nhanh chóng lau đi, nặn ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất, đi tới bên cạnh bà ngoại, ngồi xổm xuống: "Ngoại ơi, con tới thăm ngoại nè."
***
Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, vốn ban đầu còn hừng hực khí thế muốn từ chức rời đi, nhưng đột nhiên tôi lại do dự.
Vì muốn đền đáp công ơn cho bà ngoại, tôi đã tìm một viện dưỡng lão tốt nhất cũng như thuê hộ lý điều dưỡng đắt tiền nhất, chỉ để cuộc sống sau này của bà có thể thoải mái hơn.
Nhưng nếu không có việc làm, tôi sẽ không có thu nhập chứ đừng nói đến việc duy trì mức chi phí cao này.
Giờ phút này, tôi thực sự hối hận vì cái tính bốc đồng tự ái trước đây của mình, còn dám lấy tỷ rưỡi đập vào mặt tên cặn bã kia.
Chắc lúc đó tôi bị thần kinh nên mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Hơn nữa bây giờ, bởi vì anh mà bây giờ tôi mất việc, nghĩ lại thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi
Trong lúc đang suy nghĩ trong đầu xem có nên giả vờ đáng thương trước mặt thằng cháu trai Trình Vũ Huy không thì điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Điện thoại hiển thị một dãy số khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí của tôi càng thêm khó coi.
Tôi lạnh lùng nhấc máy: "Nói!"
Đầu bên kia có tiếng thở dốc tức giận, hai giây sau mới lên tiếng: "Cô lập tức quay trở về đây ngay."
“Hình như tôi nhớ trước khi chuyển ra ngoài tôi có nói, đời này tôi sẽ không bao giờ trở về mà!” Tôi cắn răng phun ra từng chữ.
Đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: "Cô nghĩ tôi thực sự muốn gặp cô sao?” Bên kia ngừng một chút sau lại thờ ơ nói: “Nếu cô còn muốn bà ngoại của cô có thể bình yên ở trong viện dưỡng lão thì tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Đe dọa!
Đe dọa trắng trợn!
Nhưng tôi lại không thể làm gì được.
Bà là điểm yếu của tôi mà bọn họ quả thực có khả năng này.
Tôi tức giận ném điện thoại đi, nhưng dù có nổi giận thì tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.