Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 23: Ghen
Diệp Tri Thu
21/12/2022
"Mộ Vũ Phỉ, đồ khốn nhà cô nói bậy bạ gì vậy?" Lâm Nhược Hàm đẩy tôi một cái thật mạnh, sau đó ôm lấy cánh tay Cố Tử Ngôn: "Tử Ngôn, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy em, con gái phải biết giữ mình trong sạch, đến bây giờ người ta còn chưa có bạn trai, không giống một số người, không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông."
Nâng cao bản thân lên cũng không sao, nhưng lại không quên hạ thấp tôi, đúng là không thể nhịn được!
Hơn nữa, cô ta còn lấy chuyện thời cấp ba của tôi ra và chọc vào nỗi đau của tôi.
Tôi tức giận, nở nụ cười khinh bỉ: "Cô giữ mình trong sạch? Vậy bây giờ cô có dám đi với tôi đến bệnh viện xem cô có còn tấm màng đó nữa không?"
Đừng tưởng rằng tôi không biết, bề ngoài Lâm Nhược Hàm trông giống một cô gái ngoan hiền, nhưng thực tế khi học đại học đã bắt đầu đến các quán bar, vũ trường, thay bạn trai như thay áo.
Mặc dù tôi và Cố Tử Ngôn xảy ra tình một đêm, nhưng trước đó, ngoại trừ bữa tiệc tốt nghiệp cấp ba tôi uống say rồi không biết mình xảy ra tình một đêm với ai, còn đâu cũng không có người đàn ông nào khác.
So với cô ta, tôi còn đứng đắn trong sạch giống ni cô hơn cô ta?
"Mộ Vũ Phỉ, cô ăn không nói có!" Khuôn mặt Lâm Nhược Hàm hiện lên vẻ thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần.
Tôi nheo mắt nhìn cô ta: "Ăn không nói có là chuyên môn của cô, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Còn nữa, cô Lâm muốn thử tôi, chắc cô không biết những sự tích huy hoàng của mình?"
"A..." Lâm Nhược Hàm cười khinh thường: "Cô đừng tưởng cố ý bôi nhọ tôi trước mặt Tử Ngôn, thì anh ấy sẽ nhìn cô với con mắt khác. Mộ Vũ Phỉ, có rất nhiều cách để dụ dỗ đàn ông, sao cô lại chọn cách đê tiện nhất vậy?"
"Tôi dụ dỗ anh ấy á?" Đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe: "Cô đừng quên, anh ấy là..."
Tôi chợt nhớ Cố Tử Ngôn nói chúng tôi sẽ bí mật kết hôn, không cho người ngoài biết. Nhìn mọi người qua lại, tôi dừng lại không nói tiếp.
Lâm Nhược Hàm nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý, đến gần Cố Tử Ngôn hơn, vậy mà anh cũng không đẩy cô ta ra.
Tim tôi đau nhói, Cố Tử Ngôn cố tình làm tôi xấu hổ, hay là anh thực sự có gì đó với Lâm Nhược Hàm...
Tôi không dám tiếp tục nghĩ, vì tôi sợ mình không kiềm chế được mà xé người phụ nữ đó ra.
"Anh ấy là gì của cô vậy?" Lâm Nhược Hàm cố ý lớn tiếng hỏi, giọng nói giễu cợt vừa đủ to để người qua đường nghe thấy: "Có nhiều phụ nữ muốn theo đuổi Tử Ngôn, nhưng cô là người vụng về nhất. Tử Ngôn, chúng ta đừng để ý đến người đàn bà điên này, đi thôi."
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô ta ôm cánh tay của Cố Tử Ngôn và cả người cô ta dán chặt lên người anh ấy, tôi lại không thể thốt nên lời.
"Lâm Nhược Hàm, cô buông tay ra." Mẹ kiếp, cho dù là bí mật kết hôn, cho dù Cố Tử Ngôn cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi là một trò đùa, thì anh ấy cũng là chồng tôi, tất cả các bộ phận trên người anh đều thuộc về bà đây, sao có thể để cho người khác tùy tiện chiếm tiện nghi được.
Lâm Nhược Hàm quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạo: "Sao nào, ghen?!"
Tôi thấy khi cô ta nói từ ghen, ánh mắt Cố Tử Ngôn lóe sáng.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng anh ấy cười khẽ và nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cô Mộ có lịch sử tình trường phong phú, sao có thể ghen vì một chuyện nhỏ như cô ôm tay tôi được."
Anh còn vỗ vỗ cánh tay Lâm Nhược Hàm đang nắm lấy cánh tay của mình: "Còn nữa, đừng nói linh tinh. Để cô ấy ghen vì tôi, đó là chuyện không vinh hạnh gì cả."
Nghe những lời này của anh ấy, tôi giống như bị một cái gì đó bất ngờ đập mạnh vào gáy, đập đau đến mức đầu óc tôi bị choáng váng.
Anh quanh co lòng vòng nói tôi không đúng mực, không giữ mình trong sạch, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, và không xứng đáng để ghen vì anh.
Làm bạn tình, anh có thể không bận tâm đến việc tôi đã từng cặp kè với bao nhiêu người đàn ông trước khi lên giường với anh.
Nhưng làm bà Cố, thì anh lại rất để ý!
Nâng cao bản thân lên cũng không sao, nhưng lại không quên hạ thấp tôi, đúng là không thể nhịn được!
Hơn nữa, cô ta còn lấy chuyện thời cấp ba của tôi ra và chọc vào nỗi đau của tôi.
Tôi tức giận, nở nụ cười khinh bỉ: "Cô giữ mình trong sạch? Vậy bây giờ cô có dám đi với tôi đến bệnh viện xem cô có còn tấm màng đó nữa không?"
Đừng tưởng rằng tôi không biết, bề ngoài Lâm Nhược Hàm trông giống một cô gái ngoan hiền, nhưng thực tế khi học đại học đã bắt đầu đến các quán bar, vũ trường, thay bạn trai như thay áo.
Mặc dù tôi và Cố Tử Ngôn xảy ra tình một đêm, nhưng trước đó, ngoại trừ bữa tiệc tốt nghiệp cấp ba tôi uống say rồi không biết mình xảy ra tình một đêm với ai, còn đâu cũng không có người đàn ông nào khác.
So với cô ta, tôi còn đứng đắn trong sạch giống ni cô hơn cô ta?
"Mộ Vũ Phỉ, cô ăn không nói có!" Khuôn mặt Lâm Nhược Hàm hiện lên vẻ thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần.
Tôi nheo mắt nhìn cô ta: "Ăn không nói có là chuyên môn của cô, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Còn nữa, cô Lâm muốn thử tôi, chắc cô không biết những sự tích huy hoàng của mình?"
"A..." Lâm Nhược Hàm cười khinh thường: "Cô đừng tưởng cố ý bôi nhọ tôi trước mặt Tử Ngôn, thì anh ấy sẽ nhìn cô với con mắt khác. Mộ Vũ Phỉ, có rất nhiều cách để dụ dỗ đàn ông, sao cô lại chọn cách đê tiện nhất vậy?"
"Tôi dụ dỗ anh ấy á?" Đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe: "Cô đừng quên, anh ấy là..."
Tôi chợt nhớ Cố Tử Ngôn nói chúng tôi sẽ bí mật kết hôn, không cho người ngoài biết. Nhìn mọi người qua lại, tôi dừng lại không nói tiếp.
Lâm Nhược Hàm nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý, đến gần Cố Tử Ngôn hơn, vậy mà anh cũng không đẩy cô ta ra.
Tim tôi đau nhói, Cố Tử Ngôn cố tình làm tôi xấu hổ, hay là anh thực sự có gì đó với Lâm Nhược Hàm...
Tôi không dám tiếp tục nghĩ, vì tôi sợ mình không kiềm chế được mà xé người phụ nữ đó ra.
"Anh ấy là gì của cô vậy?" Lâm Nhược Hàm cố ý lớn tiếng hỏi, giọng nói giễu cợt vừa đủ to để người qua đường nghe thấy: "Có nhiều phụ nữ muốn theo đuổi Tử Ngôn, nhưng cô là người vụng về nhất. Tử Ngôn, chúng ta đừng để ý đến người đàn bà điên này, đi thôi."
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô ta ôm cánh tay của Cố Tử Ngôn và cả người cô ta dán chặt lên người anh ấy, tôi lại không thể thốt nên lời.
"Lâm Nhược Hàm, cô buông tay ra." Mẹ kiếp, cho dù là bí mật kết hôn, cho dù Cố Tử Ngôn cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi là một trò đùa, thì anh ấy cũng là chồng tôi, tất cả các bộ phận trên người anh đều thuộc về bà đây, sao có thể để cho người khác tùy tiện chiếm tiện nghi được.
Lâm Nhược Hàm quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạo: "Sao nào, ghen?!"
Tôi thấy khi cô ta nói từ ghen, ánh mắt Cố Tử Ngôn lóe sáng.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng anh ấy cười khẽ và nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cô Mộ có lịch sử tình trường phong phú, sao có thể ghen vì một chuyện nhỏ như cô ôm tay tôi được."
Anh còn vỗ vỗ cánh tay Lâm Nhược Hàm đang nắm lấy cánh tay của mình: "Còn nữa, đừng nói linh tinh. Để cô ấy ghen vì tôi, đó là chuyện không vinh hạnh gì cả."
Nghe những lời này của anh ấy, tôi giống như bị một cái gì đó bất ngờ đập mạnh vào gáy, đập đau đến mức đầu óc tôi bị choáng váng.
Anh quanh co lòng vòng nói tôi không đúng mực, không giữ mình trong sạch, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, và không xứng đáng để ghen vì anh.
Làm bạn tình, anh có thể không bận tâm đến việc tôi đã từng cặp kè với bao nhiêu người đàn ông trước khi lên giường với anh.
Nhưng làm bà Cố, thì anh lại rất để ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.