Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo
Chương 15: Phòng Không Gối Chiếc
Diệp Tri Thu
20/12/2022
Sau đám cưới, tôi và Cố Tử Ngôn rời biệt thự quay trở về Tĩnh An.
Đó là căn phòng tân hôn mà ông nội Cố đặc biệt chuẩn bị cho chúng tôi.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phó lái, hai tay ôm chiếc túi. Bên trong có giấy đăng ký kết hôn mà tôi và Cố Tử Ngôn đã cùng nhau đi làm vào sáng nay.
Sắc đỏ tươi của hạnh phúc lứa đôi ấm áp.
Lặng lẽ nhìn trộm người đàn ông đang lái xe trên ghế lái, ánh đèn mờ hắt qua cửa kính xe chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của anh khiến tôi bất giác ngẩn ngơ.
Người đàn ông tên Cố Tử Ngôn này đã kết hôn với tôi sao?
Hơn một tháng trước, chúng tôi từ hai người bạn không mấy thân thiết nay đã trở thành vợ chồng.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút vi diệu.
Xe dừng ở bãi đậu xe, tôi vừa định vươn tay tháo dây an toàn, bỗng giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên: "Xuống xe!"
Giọng nói ấy vô cùng mất kiên nhẫn.
Tôi sững sờ một lúc, tôi biết anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện kết hôn này nên không để bụng đến giọng điệu chán ghét của anh, mới hỏi: "Anh không xuống xe sao?"
“Mộ Vũ Phỉ, cô giả bộ cái gì?” Người nọ lạnh lùng nhìn tôi: “Sao vậy, ép tôi cưới cô không tính, bây giờ còn đòi tôi ngủ với cô sao? Cô muốn đàn ông đến thế sao, đang mang thai cũng không nhịn được à?"
"Nếu cô thực sự đói khát đến vậy, cô hoàn toàn có thể ly hôn với tôi rồi tìm bừa một gã đàn ông nào đó có thể thỏa mãn cô. Nhưng đừng có mơ tôi sẽ đụng đến cô, bởi vì bây giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô thôi cũng làm tôi buồn nôn lắm rồi."
Những lời lẽ khinh miệt thốt ra từ đôi môi mỏng ấy, từng chữ từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi rỉ máu.
Tôi biết anh không vừa mắt tôi, nhưng không ngờ anh lại căm hận tôi đến vậy.
"Cố Tử Ngôn, tôi..."
Tôi thực sự muốn giải thích với anh rằng mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, ai mà ngờ được rằng anh lại không cho tôi cơ hội giải thích gì cả, thay tôi tháo dây an toàn, mở cửa rồi thẳng tay đẩy tôi xuống xe.
Tôi loạng choạng bước ra khỏi xe, té ngã xuống đất, từ xương cụt truyền đến cảm giác đau nhói.
Anh không thèm liếc tôi đến một cái mà đóng cửa, khởi động xe rồi bỏ đi. Chiếc xe biến mất giữa làn khói, bỏ lại tôi một mình bơ vơ, giữa cái thời tiết mùa hè nóng nực này lại tựa như đang ở trong hầm băng vậy.
Cái lạnh thấu xương dọc theo lỗ chân lông, tôi vô thức cuộn mình lại, ôm lấy đầu gối, khẽ rùng mình.
Tôi còn tưởng đã là bạn bè quen biết nhau được hơn một năm thì anh cũng nên biết tôi là con người như thế nào chứ.
Càng không dám nghĩ đến, hóa ra tôi trong lòng anh ta lại rẻ mạt đến vậy!
Thật nực cười vì tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ có thể chung sống hòa hợp với anh ta. Hóa ra đó chỉ là suy nghĩ viển vông của mình tôi mà thôi.
Làm sao để có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân đáng thất vọng này đây!
***
Một cô dâu bị chính chồng mình chửi mắng tối tăm mặt mũi rồi bỏ mặc ngay trong đêm tân hôn, sợ rằng trên đời chỉ có mình tôi.
Nhưng dù có tổn thương đến đâu, đau đớn thế nào, tôi vẫn phải xốc lại tinh thần thôi.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải kiên cường lên.
Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, mang hành lí đi thẳng đến nhà họ Lâm.
Vì tôi đã chấp nhận lấy Cố Tử Ngôn, họ nên giữ lời hứa thả bà ngoại tôi ra
Khi tôi đến, họ vẫn còn đang ăn sáng.
Thấy tôi đi tới, Lâm Tiêu buông đũa xuống bàn: "Cô đến đây làm gì?"
“Ông nghĩ tôi muốn đến sao?” Nếu không phải vì bà ngoại thì cả đời này tôi không bao giờ muốn bước chân vào ngôi nhà này."Tôi đến đây để yêu cầu các người thực hiện lời hứa!"
“Hứa?” Thẩm Tinh ưu nhã lau miệng: “Hứa cái gì?"
Đó là căn phòng tân hôn mà ông nội Cố đặc biệt chuẩn bị cho chúng tôi.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phó lái, hai tay ôm chiếc túi. Bên trong có giấy đăng ký kết hôn mà tôi và Cố Tử Ngôn đã cùng nhau đi làm vào sáng nay.
Sắc đỏ tươi của hạnh phúc lứa đôi ấm áp.
Lặng lẽ nhìn trộm người đàn ông đang lái xe trên ghế lái, ánh đèn mờ hắt qua cửa kính xe chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của anh khiến tôi bất giác ngẩn ngơ.
Người đàn ông tên Cố Tử Ngôn này đã kết hôn với tôi sao?
Hơn một tháng trước, chúng tôi từ hai người bạn không mấy thân thiết nay đã trở thành vợ chồng.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút vi diệu.
Xe dừng ở bãi đậu xe, tôi vừa định vươn tay tháo dây an toàn, bỗng giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên: "Xuống xe!"
Giọng nói ấy vô cùng mất kiên nhẫn.
Tôi sững sờ một lúc, tôi biết anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện kết hôn này nên không để bụng đến giọng điệu chán ghét của anh, mới hỏi: "Anh không xuống xe sao?"
“Mộ Vũ Phỉ, cô giả bộ cái gì?” Người nọ lạnh lùng nhìn tôi: “Sao vậy, ép tôi cưới cô không tính, bây giờ còn đòi tôi ngủ với cô sao? Cô muốn đàn ông đến thế sao, đang mang thai cũng không nhịn được à?"
"Nếu cô thực sự đói khát đến vậy, cô hoàn toàn có thể ly hôn với tôi rồi tìm bừa một gã đàn ông nào đó có thể thỏa mãn cô. Nhưng đừng có mơ tôi sẽ đụng đến cô, bởi vì bây giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô thôi cũng làm tôi buồn nôn lắm rồi."
Những lời lẽ khinh miệt thốt ra từ đôi môi mỏng ấy, từng chữ từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi rỉ máu.
Tôi biết anh không vừa mắt tôi, nhưng không ngờ anh lại căm hận tôi đến vậy.
"Cố Tử Ngôn, tôi..."
Tôi thực sự muốn giải thích với anh rằng mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, ai mà ngờ được rằng anh lại không cho tôi cơ hội giải thích gì cả, thay tôi tháo dây an toàn, mở cửa rồi thẳng tay đẩy tôi xuống xe.
Tôi loạng choạng bước ra khỏi xe, té ngã xuống đất, từ xương cụt truyền đến cảm giác đau nhói.
Anh không thèm liếc tôi đến một cái mà đóng cửa, khởi động xe rồi bỏ đi. Chiếc xe biến mất giữa làn khói, bỏ lại tôi một mình bơ vơ, giữa cái thời tiết mùa hè nóng nực này lại tựa như đang ở trong hầm băng vậy.
Cái lạnh thấu xương dọc theo lỗ chân lông, tôi vô thức cuộn mình lại, ôm lấy đầu gối, khẽ rùng mình.
Tôi còn tưởng đã là bạn bè quen biết nhau được hơn một năm thì anh cũng nên biết tôi là con người như thế nào chứ.
Càng không dám nghĩ đến, hóa ra tôi trong lòng anh ta lại rẻ mạt đến vậy!
Thật nực cười vì tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ có thể chung sống hòa hợp với anh ta. Hóa ra đó chỉ là suy nghĩ viển vông của mình tôi mà thôi.
Làm sao để có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân đáng thất vọng này đây!
***
Một cô dâu bị chính chồng mình chửi mắng tối tăm mặt mũi rồi bỏ mặc ngay trong đêm tân hôn, sợ rằng trên đời chỉ có mình tôi.
Nhưng dù có tổn thương đến đâu, đau đớn thế nào, tôi vẫn phải xốc lại tinh thần thôi.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải kiên cường lên.
Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, mang hành lí đi thẳng đến nhà họ Lâm.
Vì tôi đã chấp nhận lấy Cố Tử Ngôn, họ nên giữ lời hứa thả bà ngoại tôi ra
Khi tôi đến, họ vẫn còn đang ăn sáng.
Thấy tôi đi tới, Lâm Tiêu buông đũa xuống bàn: "Cô đến đây làm gì?"
“Ông nghĩ tôi muốn đến sao?” Nếu không phải vì bà ngoại thì cả đời này tôi không bao giờ muốn bước chân vào ngôi nhà này."Tôi đến đây để yêu cầu các người thực hiện lời hứa!"
“Hứa?” Thẩm Tinh ưu nhã lau miệng: “Hứa cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.