Chương 1053
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây rất kinh ngạc, chưa nhặt lên, cô đã biết ngay ở bên trong túi giấy là tiền.
Ngày thường, đám người thằng Bảy làm việc cũng không hề dễ dàng gì. Túi giấy này vừa nhìn là biết ngay ở bên trong có không ít tiền. Bọn họ đã làm việc vất vả mới kiếm được tiền. Tuy rằng nó mang theo những lời chúc tốt đẹp, nhưng cô cũng không thể nhận được nên cười nói: "Cám ơn thằng Bảy, nhưng số tiền này tôi không thể nhận được."
Vậy mà thằng Bảy vốn là người mà Cố Tiểu Tây nói gì nghe nấy lại rất bướng bỉnh: "Không được! Chị nhất định phải nhận lấy nó! Đây là chính là tấm lòng của tất cả mọi người ở trong phố lương thực! Anh Hình cũng có phần trong đó nữa. Chị Cố, nếu không phải có chị thì bây giờ mọi người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Biết chị kết hôn, mọi người đều tự nguyện giao nộp tiền lương của mình để đi mừng cưới chị, trong lòng mọi người đều cảm kích chị đó!"
Vạn Thanh Lam đứng ở một bên nghe, ánh mắt của cô ấy nhìn Cố Tiểu Tây cũng tràn đầy sự sùng bái.
Trước kia, cô ấy từng loay hoay trong công việc của mình. Mỗi ngày, cô ấy chỉ biết đi làm và yêu đương. Lúc này, cô ấy đã nhìn thấy Cố Tiểu Tây vốn cũng đi làm giống như cô ấy, không chỉ đã trở thành bà chủ của phố lương, mà còn nhận được sự yêu mến và tôn sùng chân thành đến từ những nhân viên, cô thực sự lợi hại.
Khi đến thành phố Phong lần trước, Cố Tích Hoài đã biết dù cho Cố Tiểu Tây không thường xuyên đến thành phố Phong nhưng đối với mọi người ở phố lương thực mà nói, không ai có thể thay thế được địa vị của cô cả. Nói cách khác, cô càng giống như một trụ cột tinh thần trong lòng mọi người vậy.
Anh ấy thật sự có chút hiếu kỳ rằng rốt cuộc làm sao mà em gái nhà mình quen biết được những người này
Thằng Bảy buồn bã nói: "Chị Cố, chị cất đi mà. Nếu chih không nhận thì mọi người đều sẽ không yên lòng đâu."
Cố Tiểu Tây cười khổ một tiếng, Yến Thiếu Ngu đột nhiên đi tới bên cạnh cô, nói: "Em cất đi."
Cô mím môi, chỉ có thể nhận lấy chiếc túi giấy màu nâu. Cái túi giấy ở trong tay cô nặng trĩu có thể thấy được rằng trong khoảng thời gian này Hình Kiện không có giấu bớt tiền và phân chia phần lớn số tiền cho mọi người, gã ta thật sự là một người lãnh đạo có trách nhiệm.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu lấy từ trong bọc ra hai túi kẹo đưa cho thằng Bảy: "Kẹo mừng, anh phân chia cho mọi người đi."
Nghe vậy, ánh mắt của thằng Bảy sáng như sao, anh ta vui tươi hớn hở nhận lấy, vội nói: "Ài! Cảm ơn anh rể, em đi đây!"
Yến Thiếu Ngu sững sờ, tròng mắt đen láy như gỗ mun hơi chớp một cái, anh rể sao?
Cố Tiểu Tây là con út ở trong nhà. Đây là lần đầu tiên cô nghe được cách xưng hô như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?
Thằng Bảy hùng hùng hổ hổ rời đi. Cố Tích Hoài gãi đầu một cái, anh ấy hơi nóng nảy nói: "Không được rồi, anh đã nói là để anh ta đưa đồng chí Vạn đi làm và chúng ta ngồi xe lửa hay sao? Thời gian cũng không sớm, nếu không xuất phát trong hôm nay thì chúng ta phải ở nhà khách."
Hiện tại, anh ấy gấp gáp muốn gặp đến Lưu Úy Lam để xác nhận rằng cô ấy vẫn bình yên vô sự.
Vạn Thanh Lam liếc mắt nhìn anh ấy một cái. Lúc đầu, cô ấy vô cùng vui vẻ khi đến đây, nhưng bây giờ cô ấy sắp hòa nhập vào công việc mới. Đáng lẽ ra cô ấy nên vui mừng nhưng đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, rốt cuộc trong lòng bất cứ ai cũng đều sẽ có chút do dự và bất an, vậy mà Cố Tích Hoài còn nói lời như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ như thế, cô ấy cũng biết Cố Tiểu Tây đã cho cô ấy công việc mới và còn đưa cô ấy tới thành phố Phong này đã là tận chức tận trách rồi. Nếu cô ấy tiếp tục giữ cô lại, đó chính là không có lương tâm và không biết tốt xấu.
Vạn Thanh Lam nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Tây, mọi người mau chóng lên xe đi, tôi không sao đâu."
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy một cái, hỏi lại: "Cô thật sự không sao chứ?"
Vạn Thanh Lam gật đầu đáp: "Đương nhiên! Hiện tại, tôi cực kỳ có động lực và nóng lòng muốn hòa nhập vào trong công việc mới! Mọi người mau quay về đi thôi. Tôi không sao đâu mà. Tiểu Tây, tôi nhất định sẽ làm rất tốt!"
Cô nắm chặt tay quơ quơ lên trời, dâng vẻ của cô ấy trông rạng rỡ và tự tin.
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi trước đây, để thằng Bảy dẫn cô đi trước."
Ngày thường, đám người thằng Bảy làm việc cũng không hề dễ dàng gì. Túi giấy này vừa nhìn là biết ngay ở bên trong có không ít tiền. Bọn họ đã làm việc vất vả mới kiếm được tiền. Tuy rằng nó mang theo những lời chúc tốt đẹp, nhưng cô cũng không thể nhận được nên cười nói: "Cám ơn thằng Bảy, nhưng số tiền này tôi không thể nhận được."
Vậy mà thằng Bảy vốn là người mà Cố Tiểu Tây nói gì nghe nấy lại rất bướng bỉnh: "Không được! Chị nhất định phải nhận lấy nó! Đây là chính là tấm lòng của tất cả mọi người ở trong phố lương thực! Anh Hình cũng có phần trong đó nữa. Chị Cố, nếu không phải có chị thì bây giờ mọi người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Biết chị kết hôn, mọi người đều tự nguyện giao nộp tiền lương của mình để đi mừng cưới chị, trong lòng mọi người đều cảm kích chị đó!"
Vạn Thanh Lam đứng ở một bên nghe, ánh mắt của cô ấy nhìn Cố Tiểu Tây cũng tràn đầy sự sùng bái.
Trước kia, cô ấy từng loay hoay trong công việc của mình. Mỗi ngày, cô ấy chỉ biết đi làm và yêu đương. Lúc này, cô ấy đã nhìn thấy Cố Tiểu Tây vốn cũng đi làm giống như cô ấy, không chỉ đã trở thành bà chủ của phố lương, mà còn nhận được sự yêu mến và tôn sùng chân thành đến từ những nhân viên, cô thực sự lợi hại.
Khi đến thành phố Phong lần trước, Cố Tích Hoài đã biết dù cho Cố Tiểu Tây không thường xuyên đến thành phố Phong nhưng đối với mọi người ở phố lương thực mà nói, không ai có thể thay thế được địa vị của cô cả. Nói cách khác, cô càng giống như một trụ cột tinh thần trong lòng mọi người vậy.
Anh ấy thật sự có chút hiếu kỳ rằng rốt cuộc làm sao mà em gái nhà mình quen biết được những người này
Thằng Bảy buồn bã nói: "Chị Cố, chị cất đi mà. Nếu chih không nhận thì mọi người đều sẽ không yên lòng đâu."
Cố Tiểu Tây cười khổ một tiếng, Yến Thiếu Ngu đột nhiên đi tới bên cạnh cô, nói: "Em cất đi."
Cô mím môi, chỉ có thể nhận lấy chiếc túi giấy màu nâu. Cái túi giấy ở trong tay cô nặng trĩu có thể thấy được rằng trong khoảng thời gian này Hình Kiện không có giấu bớt tiền và phân chia phần lớn số tiền cho mọi người, gã ta thật sự là một người lãnh đạo có trách nhiệm.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu lấy từ trong bọc ra hai túi kẹo đưa cho thằng Bảy: "Kẹo mừng, anh phân chia cho mọi người đi."
Nghe vậy, ánh mắt của thằng Bảy sáng như sao, anh ta vui tươi hớn hở nhận lấy, vội nói: "Ài! Cảm ơn anh rể, em đi đây!"
Yến Thiếu Ngu sững sờ, tròng mắt đen láy như gỗ mun hơi chớp một cái, anh rể sao?
Cố Tiểu Tây là con út ở trong nhà. Đây là lần đầu tiên cô nghe được cách xưng hô như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?
Thằng Bảy hùng hùng hổ hổ rời đi. Cố Tích Hoài gãi đầu một cái, anh ấy hơi nóng nảy nói: "Không được rồi, anh đã nói là để anh ta đưa đồng chí Vạn đi làm và chúng ta ngồi xe lửa hay sao? Thời gian cũng không sớm, nếu không xuất phát trong hôm nay thì chúng ta phải ở nhà khách."
Hiện tại, anh ấy gấp gáp muốn gặp đến Lưu Úy Lam để xác nhận rằng cô ấy vẫn bình yên vô sự.
Vạn Thanh Lam liếc mắt nhìn anh ấy một cái. Lúc đầu, cô ấy vô cùng vui vẻ khi đến đây, nhưng bây giờ cô ấy sắp hòa nhập vào công việc mới. Đáng lẽ ra cô ấy nên vui mừng nhưng đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, rốt cuộc trong lòng bất cứ ai cũng đều sẽ có chút do dự và bất an, vậy mà Cố Tích Hoài còn nói lời như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ như thế, cô ấy cũng biết Cố Tiểu Tây đã cho cô ấy công việc mới và còn đưa cô ấy tới thành phố Phong này đã là tận chức tận trách rồi. Nếu cô ấy tiếp tục giữ cô lại, đó chính là không có lương tâm và không biết tốt xấu.
Vạn Thanh Lam nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Tây, mọi người mau chóng lên xe đi, tôi không sao đâu."
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy một cái, hỏi lại: "Cô thật sự không sao chứ?"
Vạn Thanh Lam gật đầu đáp: "Đương nhiên! Hiện tại, tôi cực kỳ có động lực và nóng lòng muốn hòa nhập vào trong công việc mới! Mọi người mau quay về đi thôi. Tôi không sao đâu mà. Tiểu Tây, tôi nhất định sẽ làm rất tốt!"
Cô nắm chặt tay quơ quơ lên trời, dâng vẻ của cô ấy trông rạng rỡ và tự tin.
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi trước đây, để thằng Bảy dẫn cô đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.