Chương 117
Khuyết Danh
02/09/2024
Người trẻ tuổi lộ vẻ mặt chết lặng, không có phản ứng gì.
Chuộc về? Lấy cái gì chuộc về đây?
Đột nhiên, dường như anh ấy nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng nói: “Tôi không có ý định chuộc lại, có thể bù thêm một ít tiền không?”
Ông chủ nhướng nhướng mày, bàn tay cầm đồng hồ khựng lại, cân nhắc tầm khoảng hơn mười giây, nói: “Tôi có thể cho thêm năm đồng.”
Người trẻ tuổi vui vẻ, nói năng rất dứt khoát: “Được, năm đồng thì năm đồng, tôi sẽ không đến chuộc lại nữa.”
Ông chủ gật gật đầu, lại cầm năm đồng đưa cho anh ấy.
Người trẻ tuổi cầm tiền rời đi, Cố Tiểu Tây mới tiến lên, lấy nhẫn phỉ thúy từ trong túi vải đưa sang: “Tổ tiên nhà tôi truyền lại.”
Ông chủ nhận lấy nhìn thử, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chợt đeo kính lên kiểm tra kỹ càng một phen, lẩm bẩm: “Đây là ngọc bích thượng đẳng có sắc nước xuất chúng, trong suốt giống như thủy tinh lại lơ lửng như bông hoa xanh.”
Ông ta nói xong, lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Đồng chí thật sự muốn bán?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Ông chủ xem thử được bao nhiêu tiền?”
Phỉ thúy rất được chuộng vào thời Từ Khê nhà Thanh, được các nhân vật nổi tiếng theo đuổi, những năm đầu dân quốc càng được đông đảo dân chúng yêu thích và theo đuổi điên cuồng, được xem là một tiêu chuẩn thời thượng.
Nghe nói, đã từng có đại lão Đỗ Nguyệt Sanh tiêu tốn bốn mươi nghìn đồng bạc để mua một đôi vòng tay phỉ thúy tặng cho vợ với giá trên trời, bởi vậy có thể thấy được giá trị của phỉ thúy.
Ông chủ im lặng một hồi, đưa ra một con số: “Sáu trăm.”
Con số này vừa ra, đám người xếp hàng đã bắt đầu xôn xao, bọn họ đều chỉ dám bán nồi niêu xoong chảo và quần áo cũ, có thể bán được một đồng hai đồng là đã thắp nhang cảm ơn rồi, mà đây là sáu trăm đồng? Chưa từng nghe qua!
Cố Tiểu Tây cũng không do dự nhiều, cô không có thời gian chạy đến nhiều cửa hàng để so sánh giá cả, huống chi co quen với cửa hàng kỳ gửi này nhất, bèn gật đầu đồng ý ngay.
Ông chủ cười, đếm tiền đưa cho Cố Tiểu Tây: “Kỳ hạn một tháng có thể chuộc lại, qua thời gian thì không thể.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nhận tiền nhưng không đi, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ được bỏ vào trong quầy, là của người trẻ tuổi vừa rồi, cô bèn hỏi: “Đồng hồ này có thể bán cho tôi không?”
Cô cũng không có giả vờ làm người tốt, chuẩn bị chuộc đồng hồ lại cho người trẻ tuổi kia, chỉ là cô đang thiếu một chiếc đồng hồ.
Không gian thời gian tu di không thể xác định bằng mặt trời, thường xuyên vội vàng luốn cuống nên cô thật sự cần một cái đồng hồ để xem giờ, nhưng đồng hồ giá cả quá đắt, một chiếc ít nhất cũng phải chín mươi đến một trăm hai, có thể mua từ cửa hàng ký gửi thì sẽ rẻ hơn nhiều.
“Đồng hồ?” Ông chủ sửng sốt, chợt cười, vui sướng lấy đồng hồ từ trong quầy ra.
Trong cửa hàng ký gửi cũng không phải chỉ có một chiếc đồng hồ, có đồng hồ Hải Thị, đồng hồ Mã Tây, đồng hồ Thiết Thành Tây v.v. đều là những nhãn hiệu đồng hồ lớn, nhưng cái được giữ gìn tốt nhất thì phải nói đến chiếc đồng hồ Hải Thị mà vừa rồi người trẻ tuổi kia bán đi.
Cố Tiểu Tây chỉ vào chiếc đồng hồ: “Tôi muốn cái này, bán thế nào?”
Ông chủ cũng không do dự, giơ ra ba ngón tay: “Ba mươi lăm.”
Một chiếc đồng hồ, qua tay đã kiếm được mười đồng, quả nhiên kinh doanh mặt hàng ký gửi rất là lời.
Cố Tiểu Tây gật đầu, tốn ba mươi lăm đồng để mua chiếc đồng hồ này, tiện thể đeo lên cổ tay.
Lúc cô rời khỏi cửa hàng ký gửi, đã từ một con quỷ nghèo khổ biến thành một người giàu có với mấy trăm đồng.
Bây giờ là chín giờ sáng, không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Bán nhẫn đi, tiền cũng tới tay, thầm nghĩ cũng không cần ở lại thành phố Chu Lan nữa, hôm nay có thể lại ngồi xe lửa trở về, thư giới thiệu này cũng không uổng phí.
Khóe môi Cố Tiểu Tây cong lên, xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe được một tiếng chửi mắng: “Buông cô bé ra! Cái đám bắt cóc này!”
Chuộc về? Lấy cái gì chuộc về đây?
Đột nhiên, dường như anh ấy nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng nói: “Tôi không có ý định chuộc lại, có thể bù thêm một ít tiền không?”
Ông chủ nhướng nhướng mày, bàn tay cầm đồng hồ khựng lại, cân nhắc tầm khoảng hơn mười giây, nói: “Tôi có thể cho thêm năm đồng.”
Người trẻ tuổi vui vẻ, nói năng rất dứt khoát: “Được, năm đồng thì năm đồng, tôi sẽ không đến chuộc lại nữa.”
Ông chủ gật gật đầu, lại cầm năm đồng đưa cho anh ấy.
Người trẻ tuổi cầm tiền rời đi, Cố Tiểu Tây mới tiến lên, lấy nhẫn phỉ thúy từ trong túi vải đưa sang: “Tổ tiên nhà tôi truyền lại.”
Ông chủ nhận lấy nhìn thử, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chợt đeo kính lên kiểm tra kỹ càng một phen, lẩm bẩm: “Đây là ngọc bích thượng đẳng có sắc nước xuất chúng, trong suốt giống như thủy tinh lại lơ lửng như bông hoa xanh.”
Ông ta nói xong, lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Đồng chí thật sự muốn bán?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Ông chủ xem thử được bao nhiêu tiền?”
Phỉ thúy rất được chuộng vào thời Từ Khê nhà Thanh, được các nhân vật nổi tiếng theo đuổi, những năm đầu dân quốc càng được đông đảo dân chúng yêu thích và theo đuổi điên cuồng, được xem là một tiêu chuẩn thời thượng.
Nghe nói, đã từng có đại lão Đỗ Nguyệt Sanh tiêu tốn bốn mươi nghìn đồng bạc để mua một đôi vòng tay phỉ thúy tặng cho vợ với giá trên trời, bởi vậy có thể thấy được giá trị của phỉ thúy.
Ông chủ im lặng một hồi, đưa ra một con số: “Sáu trăm.”
Con số này vừa ra, đám người xếp hàng đã bắt đầu xôn xao, bọn họ đều chỉ dám bán nồi niêu xoong chảo và quần áo cũ, có thể bán được một đồng hai đồng là đã thắp nhang cảm ơn rồi, mà đây là sáu trăm đồng? Chưa từng nghe qua!
Cố Tiểu Tây cũng không do dự nhiều, cô không có thời gian chạy đến nhiều cửa hàng để so sánh giá cả, huống chi co quen với cửa hàng kỳ gửi này nhất, bèn gật đầu đồng ý ngay.
Ông chủ cười, đếm tiền đưa cho Cố Tiểu Tây: “Kỳ hạn một tháng có thể chuộc lại, qua thời gian thì không thể.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nhận tiền nhưng không đi, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ được bỏ vào trong quầy, là của người trẻ tuổi vừa rồi, cô bèn hỏi: “Đồng hồ này có thể bán cho tôi không?”
Cô cũng không có giả vờ làm người tốt, chuẩn bị chuộc đồng hồ lại cho người trẻ tuổi kia, chỉ là cô đang thiếu một chiếc đồng hồ.
Không gian thời gian tu di không thể xác định bằng mặt trời, thường xuyên vội vàng luốn cuống nên cô thật sự cần một cái đồng hồ để xem giờ, nhưng đồng hồ giá cả quá đắt, một chiếc ít nhất cũng phải chín mươi đến một trăm hai, có thể mua từ cửa hàng ký gửi thì sẽ rẻ hơn nhiều.
“Đồng hồ?” Ông chủ sửng sốt, chợt cười, vui sướng lấy đồng hồ từ trong quầy ra.
Trong cửa hàng ký gửi cũng không phải chỉ có một chiếc đồng hồ, có đồng hồ Hải Thị, đồng hồ Mã Tây, đồng hồ Thiết Thành Tây v.v. đều là những nhãn hiệu đồng hồ lớn, nhưng cái được giữ gìn tốt nhất thì phải nói đến chiếc đồng hồ Hải Thị mà vừa rồi người trẻ tuổi kia bán đi.
Cố Tiểu Tây chỉ vào chiếc đồng hồ: “Tôi muốn cái này, bán thế nào?”
Ông chủ cũng không do dự, giơ ra ba ngón tay: “Ba mươi lăm.”
Một chiếc đồng hồ, qua tay đã kiếm được mười đồng, quả nhiên kinh doanh mặt hàng ký gửi rất là lời.
Cố Tiểu Tây gật đầu, tốn ba mươi lăm đồng để mua chiếc đồng hồ này, tiện thể đeo lên cổ tay.
Lúc cô rời khỏi cửa hàng ký gửi, đã từ một con quỷ nghèo khổ biến thành một người giàu có với mấy trăm đồng.
Bây giờ là chín giờ sáng, không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Bán nhẫn đi, tiền cũng tới tay, thầm nghĩ cũng không cần ở lại thành phố Chu Lan nữa, hôm nay có thể lại ngồi xe lửa trở về, thư giới thiệu này cũng không uổng phí.
Khóe môi Cố Tiểu Tây cong lên, xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe được một tiếng chửi mắng: “Buông cô bé ra! Cái đám bắt cóc này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.