Chương 122
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây đến đồn công an ở thành phố Chu Lan, có lẽ là công an nhân dân cũng biết cô là người bị hại cho nên thái độ vô cùng mềm mỏng, cô vừa mới ngồi xuống thì họ đã rót cho cô chén nước ấm để an ủi.
Vị công an nhân dân nói: "Đồng chí, bên chúng tôi có vài vấn đề phiền cô giải đáp một chút."
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Tôi nhất định sẽ phối hợp với các vị."
Các công an nhân dân cười nói: "Đồng chí cũng không cần quá lo lắng, phiền cô đưa thư giới thiệu ra trước."
Trong mắt Cố Tiểu Tây xẹt qua ý bất đắc dĩ, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn phải dùng tới thư giới thiệu.
Cô lấy thư giới thiệu từ túi tiền ra rồi đưa cho công an nhân dân kiểm tra: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử của huyện Thanh An?"
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến đây gửi bán đồ vật."
Công an nhân dân đã hiểu rõ, ngay sau đó lại hỏi: "Cô có quan hệ gì với cô gái nhỏ này? Cô bé từ đâu bị lừa bán tới đây? Tên là gì? Trong nhà còn có ai? Những thông tin này phiền cô cung cấp cho chúng tôi."
Cố Tiểu Tây cũng không định nói dối, trả lời từng câu một: "Tên là Yến Thiếu Đường, là một đứa em trong nhà người thân của tôi."
"Cô bé nhà ở thủ đô bị bắt đến thành phố Chu Lan, nếu ta đoán không nhầm, có lẽ là mẹ mìn cảm thấy giao thông ở thành phố Chu Lan thuận tiện, chỉ là không ngờ tôi mới vừa đi đến cửa hàng ký gửi thì đúng lúc cứu đứa em gái này."
"Nhà của Thiếu Đường còn có hai người anh, một người chị."
Công an nhân dân ký lục toàn bộ thông tin, lại hỏi tiếp: "Vậy cô có biết địa chỉ cụ thể của nhà cô bé hay không?"
Cố Tiểu Tây khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại, thu lại tầm mắt, nói: "Biết, hẻm Thương Lan ở thủ đô."
"Hẻm Thương Lan? Cô là người huyện Thanh An, làm sao có người thân ở thủ đô vậy? Là thân thích như thế nào?" Công an nhân dân cũng không dễ bị lừa dối, sau khi viết địa chỉ lại thì tiếp tục hỏi thêm vài câu.
Dù sao đây là một vụ lừa bán trẻ em, cần phải thu xếp cho tốt để giúp cô bé tìm kiếm người nhà.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây tạm dừng lại vài phút, vẻ mặt thản nhiên nói: "Là vị hôn phu, anh của cô bé là vị hôn phu của tôi."
Các công an nhân dân nghe vậy thì nhìn cô một cái vì lấy làm ngạc nhiên.
Người ở thủ đô lại cưới một người phụ nữ ở tại đại đội nông thôn của huyện thành sao?
Nhưng các vị công an nhân dân nhìn thấy Cố Tiểu Tây xinh đẹp hoạt bát thì biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì, xem như họ tin vào lý do này, dù sao có một người vợ xinh đẹp như vậy thì ai lại không thích?
Tiếp theo, công an nhân dân hỏi cái gì, Cố Tiểu Tây trả lời cái đó.
Không biết qua bao lâu, Yến Thiếu Đường tỉnh lại.
Ánh mắt của cô gái nhỏ mờ mịt, ngơ ngác, nhìn sơ qua đã thấy không giống với người bình thường, nhóm công an nhân dân ngớ người ra, dường như sợ làm sợ Yến Thiếu Đường nên cố ý hạ giọng nói: "Cô bé sao thế?"
Cố Tiểu Tây im lặng vài phút, sau đó vươn tay xoa đầu Yến Thiếu Đường, giọng nói nhẹ nhàng: "Khi Thiếu Đường còn bé đã từng sốt cao cho nên bị tổn thương não, điều này làm cho cô bé không giống người bình thường cho lắm, cho nên mới bị mẹ mìn xem cô bé là con mồi."
Các công an nhân dân thở dài, vừa định mở miệng thì biểu cảm của Yến Thiếu Đường đột nhiên trở nên hỗn loạn.
"A a…" Cô bé giãy dụa nhảy xuống từ trên đùi Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Tây lo lắng cô bé bị thương nên vội vàng vươn tay đỡ cô bé, lại không ngờ cô gái nhỏ đứng thẳng đơ ở tại chỗ rồi tiểu trong quần.
Một bé gái chỉ mới bốn tuổi, bởi vì đầu óc bị tổn thương nên ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng không tự lo được.
Trong lòng Cố Tiểu Tây chua xót. Tự tay giúp cô bé vắt khô quần, sau đó cởi áo khoác nhỏ trên người mình để bọc xung quanh người Yến Thiếu Đường lại, ngẩng đầu nhìn về nhóm công an nhân dân: "Đồng chí công an nhân dân, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Yến Thiếu Đường vươn tay câu cổ Cố Tiểu Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mặt cô, vô cùng ỷ lại.
Các công an nhân dân thấy thế, suy nghĩ một chút rồi viết một địa chỉ ở huyện Thanh An đưa cho cô: "Đồng chí, vậy cô tạm thời đưa cô bé này về, đồn công an của chúng tôi sẽ liên hệ cùng với người nhà của cô bé, đến lúc đó chờ người nhà của cô bé đến đây sẽ đi huyện Thanh An tìm cô."
Thư giới thiệu không phải là thư giả, có địa chỉ chính xác nên không sợ cô lừa gạt.
Cố Tiểu Tây cân nhắc một lát mới nói: "Một tháng sau anh của cô bé sẽ xuống nông thôn đến huyện Thanh An báo danh tham gia đội sản xuất."
Vị công an nhân dân nói: "Đồng chí, bên chúng tôi có vài vấn đề phiền cô giải đáp một chút."
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Tôi nhất định sẽ phối hợp với các vị."
Các công an nhân dân cười nói: "Đồng chí cũng không cần quá lo lắng, phiền cô đưa thư giới thiệu ra trước."
Trong mắt Cố Tiểu Tây xẹt qua ý bất đắc dĩ, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn phải dùng tới thư giới thiệu.
Cô lấy thư giới thiệu từ túi tiền ra rồi đưa cho công an nhân dân kiểm tra: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử của huyện Thanh An?"
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến đây gửi bán đồ vật."
Công an nhân dân đã hiểu rõ, ngay sau đó lại hỏi: "Cô có quan hệ gì với cô gái nhỏ này? Cô bé từ đâu bị lừa bán tới đây? Tên là gì? Trong nhà còn có ai? Những thông tin này phiền cô cung cấp cho chúng tôi."
Cố Tiểu Tây cũng không định nói dối, trả lời từng câu một: "Tên là Yến Thiếu Đường, là một đứa em trong nhà người thân của tôi."
"Cô bé nhà ở thủ đô bị bắt đến thành phố Chu Lan, nếu ta đoán không nhầm, có lẽ là mẹ mìn cảm thấy giao thông ở thành phố Chu Lan thuận tiện, chỉ là không ngờ tôi mới vừa đi đến cửa hàng ký gửi thì đúng lúc cứu đứa em gái này."
"Nhà của Thiếu Đường còn có hai người anh, một người chị."
Công an nhân dân ký lục toàn bộ thông tin, lại hỏi tiếp: "Vậy cô có biết địa chỉ cụ thể của nhà cô bé hay không?"
Cố Tiểu Tây khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại, thu lại tầm mắt, nói: "Biết, hẻm Thương Lan ở thủ đô."
"Hẻm Thương Lan? Cô là người huyện Thanh An, làm sao có người thân ở thủ đô vậy? Là thân thích như thế nào?" Công an nhân dân cũng không dễ bị lừa dối, sau khi viết địa chỉ lại thì tiếp tục hỏi thêm vài câu.
Dù sao đây là một vụ lừa bán trẻ em, cần phải thu xếp cho tốt để giúp cô bé tìm kiếm người nhà.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây tạm dừng lại vài phút, vẻ mặt thản nhiên nói: "Là vị hôn phu, anh của cô bé là vị hôn phu của tôi."
Các công an nhân dân nghe vậy thì nhìn cô một cái vì lấy làm ngạc nhiên.
Người ở thủ đô lại cưới một người phụ nữ ở tại đại đội nông thôn của huyện thành sao?
Nhưng các vị công an nhân dân nhìn thấy Cố Tiểu Tây xinh đẹp hoạt bát thì biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì, xem như họ tin vào lý do này, dù sao có một người vợ xinh đẹp như vậy thì ai lại không thích?
Tiếp theo, công an nhân dân hỏi cái gì, Cố Tiểu Tây trả lời cái đó.
Không biết qua bao lâu, Yến Thiếu Đường tỉnh lại.
Ánh mắt của cô gái nhỏ mờ mịt, ngơ ngác, nhìn sơ qua đã thấy không giống với người bình thường, nhóm công an nhân dân ngớ người ra, dường như sợ làm sợ Yến Thiếu Đường nên cố ý hạ giọng nói: "Cô bé sao thế?"
Cố Tiểu Tây im lặng vài phút, sau đó vươn tay xoa đầu Yến Thiếu Đường, giọng nói nhẹ nhàng: "Khi Thiếu Đường còn bé đã từng sốt cao cho nên bị tổn thương não, điều này làm cho cô bé không giống người bình thường cho lắm, cho nên mới bị mẹ mìn xem cô bé là con mồi."
Các công an nhân dân thở dài, vừa định mở miệng thì biểu cảm của Yến Thiếu Đường đột nhiên trở nên hỗn loạn.
"A a…" Cô bé giãy dụa nhảy xuống từ trên đùi Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Tây lo lắng cô bé bị thương nên vội vàng vươn tay đỡ cô bé, lại không ngờ cô gái nhỏ đứng thẳng đơ ở tại chỗ rồi tiểu trong quần.
Một bé gái chỉ mới bốn tuổi, bởi vì đầu óc bị tổn thương nên ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng không tự lo được.
Trong lòng Cố Tiểu Tây chua xót. Tự tay giúp cô bé vắt khô quần, sau đó cởi áo khoác nhỏ trên người mình để bọc xung quanh người Yến Thiếu Đường lại, ngẩng đầu nhìn về nhóm công an nhân dân: "Đồng chí công an nhân dân, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Yến Thiếu Đường vươn tay câu cổ Cố Tiểu Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mặt cô, vô cùng ỷ lại.
Các công an nhân dân thấy thế, suy nghĩ một chút rồi viết một địa chỉ ở huyện Thanh An đưa cho cô: "Đồng chí, vậy cô tạm thời đưa cô bé này về, đồn công an của chúng tôi sẽ liên hệ cùng với người nhà của cô bé, đến lúc đó chờ người nhà của cô bé đến đây sẽ đi huyện Thanh An tìm cô."
Thư giới thiệu không phải là thư giả, có địa chỉ chính xác nên không sợ cô lừa gạt.
Cố Tiểu Tây cân nhắc một lát mới nói: "Một tháng sau anh của cô bé sẽ xuống nông thôn đến huyện Thanh An báo danh tham gia đội sản xuất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.