Chương 125
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây cười khẽ rồi gật đầu, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cũng chợt tắt.
Cô quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Đường, chỉ thấy cô bé đang nhìn cô, tuy rằng ánh mắt có hơi lơ đãng, nhưng mà lúc nhìn thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê này càng khiến cho người ta đau lòng, Cố Tiểu Tây khẽ mỉm cười, cầm bình sành chứa nước giếng trong không gian lên.
"Thiếu Đường, ngoan ngoãn uống nước nhé." Cô đút nước đến bên miệng của Yến Thiếu Đường, cô bé mở miệng uống, có lẽ nước giếng có vị ngọt khiến cho cô bé có vẻ thích, ừng ực uống hết phân nửa, cuối cùng vẫn là Cố Tiểu Tây ngăn lại, cô bé mới dừng lại.
Trong khi chờ đến lúc ăn cơm tối, Cố Tiểu Tây lại kể cho Yến Thiếu Đường nghe mấy câu chuyện ngắn.
Tuy rằng biết cô bé nghe không hiểu, cũng nghe không đi vào, nhưng cố gắng nói chuyện nhiều hơn với cô bé cũng là rất có ích.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, cửa phòng lại bị gõ lần nữa, Cố Tiểu Tây tưởng rằng đó là nữ nhân viên kia nhưng lại không ngờ lúc mở cửa lại thấy một người cảnh sát nhân dân, vẫn giống khi nảy muốn kiểm tra thư giới thiệu, xem ra với tần suất và tốc độ này có lẽ muốn kiểm tra suốt đêm chắc cũng sẽ không dưới hai ba mươi lần.
Sau khi Cố Tiểu Tây tiễn người cảnh sát nhân dân rời đi, người nữ nhân viên kia cuối cùng thở hồng hộc cầm túi đồ ăn đi đến.
Nữ nhân viên nói: "Đây này, tôi đã mua bốn cái bánh bao thịt, còn có một bát canh thịt viên, gà mên này là của nhà khách, các người cứ lấy dùng, khi nào trả phòng rồi gửi trả lại cho tôi là được."
Cố Tiểu Tây mỉm cười rồi nói lời cảm ơn: "Chị vất vả rồi, cảm ơn ạ."
"Không có gì, không có gì, lần tới có cần gì thì cứ gọi tôi là được." Nữ nhân viên khoát tay rồi xoay người đi, trên mặt chị ta vô cùng hớn hở. Một cái bánh bao sáu xu, bốn cái thì chỉ tốn hai mươi bốn xu, thêm một bát canh thịt viên có giá sáu xu, chị ta còn dư đến tận hai hào.
Tự dưng có không hai hào, mấy chuyện như chân sai vặt này cũng có thể làm được hết.
Cố Tiểu Tây đóng cửa lại, quay lại bên giường cô đưa bánh bao cho Yến Thiếu Đường, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thiếu Đường ăn đi."
Yến Thiếu Đường không cầm mà ghé sát gần tay cô cắn một miếng, bánh bao mỏng nhân nhiều, da bánh lại dai, mùi vị vô cùng ngon.
Cô bé cũng không ham ăn, nhai nuốt hết ở trong miệng mới cắn tiếp một miếng, chẳng mấy chốc cái bánh bao đã chui hết vào bụng, sau đó Cố Tiểu Tây lại đút cho cô bé mấy muỗng canh, thấy bụng nhỏ của cô bé phình lên mới không tiếp tục đút nữa.
"Thiếu Đường, em đã no chưa?" Cố Tiểu Tây theo thói quen hỏi một câu, nhưng mà cô bé vẫn như thế ngơ ngác không có trả lời.
Cô cũng không để ý nhiều, khẽ cười rồi lau khóe miệng cho cô bé sau đó mới ngồi vào bàn bên cạnh ăn canh thịt viên và một cái bánh bao, số bánh bao còn lại không ăn hết thì cô cho vào nhà tranh để giữ ấm, để sáng mai làm đồ ăn sáng.
Không gian Tu Di có thể gieo trồng, có thể chăn nuôi, có thể chứa đồ, có nhiệt độ ổn định, cái gì cũng tốt chỉ là lúc muốn lấy đồ ra thì lại không tiện cho lắm, cô luôn thuận tay quăng đồ vào trong không gian một cách tùy ý, nhưng mà lúc muốn lấy phải đi vào không gian mới có thể lấy được, nếu không cũng không còn cách nào khác.
Cố Tiểu Tây nghĩ rồi lại thôi, cô lắc đầu, có được món đồ quý giá như thế đã là tốt rồi, sao có thể đòi hỏi nhiều hơn?
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Cố Tiểu Tây lại dùng nước trong ấm rửa mặt, cho Yến Thiếu Đường súc miệng, mới nằm lên trên giường nghỉ ngơi.
Cô vừa nằm xuống, Yến Thiếu Đường lập tức ôm lấy cánh tay của cô.
Cố Tiểu Tây khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của cô bé: "Em yên tâm ngủ đi nhé, chị luôn ở đây."
Cũng không biết có phải lời nói của cô có tác dụng hay không mà ban ngày Yến Thiếu Đường đã ngủ rất nhiều nhưng lúc này vừa nhắm mắt đã mơ mơ màng màng thiếp đi, sau đó nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Không lâu sau, đèn điện trong phòng của nhà khách vụt tắt.
Vào những năm 70, không có nơi nào ăn chơi cũng như cuộc sống về đêm, tất cả mọi người đều ngủ rất sớm, nhà khách vì tiết kiệm tiền điện, cũng tắt đèn rất sớm.
Cố Tiểu Tây đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Yến Thiếu Đường, rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Đường, chỉ thấy cô bé đang nhìn cô, tuy rằng ánh mắt có hơi lơ đãng, nhưng mà lúc nhìn thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê này càng khiến cho người ta đau lòng, Cố Tiểu Tây khẽ mỉm cười, cầm bình sành chứa nước giếng trong không gian lên.
"Thiếu Đường, ngoan ngoãn uống nước nhé." Cô đút nước đến bên miệng của Yến Thiếu Đường, cô bé mở miệng uống, có lẽ nước giếng có vị ngọt khiến cho cô bé có vẻ thích, ừng ực uống hết phân nửa, cuối cùng vẫn là Cố Tiểu Tây ngăn lại, cô bé mới dừng lại.
Trong khi chờ đến lúc ăn cơm tối, Cố Tiểu Tây lại kể cho Yến Thiếu Đường nghe mấy câu chuyện ngắn.
Tuy rằng biết cô bé nghe không hiểu, cũng nghe không đi vào, nhưng cố gắng nói chuyện nhiều hơn với cô bé cũng là rất có ích.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, cửa phòng lại bị gõ lần nữa, Cố Tiểu Tây tưởng rằng đó là nữ nhân viên kia nhưng lại không ngờ lúc mở cửa lại thấy một người cảnh sát nhân dân, vẫn giống khi nảy muốn kiểm tra thư giới thiệu, xem ra với tần suất và tốc độ này có lẽ muốn kiểm tra suốt đêm chắc cũng sẽ không dưới hai ba mươi lần.
Sau khi Cố Tiểu Tây tiễn người cảnh sát nhân dân rời đi, người nữ nhân viên kia cuối cùng thở hồng hộc cầm túi đồ ăn đi đến.
Nữ nhân viên nói: "Đây này, tôi đã mua bốn cái bánh bao thịt, còn có một bát canh thịt viên, gà mên này là của nhà khách, các người cứ lấy dùng, khi nào trả phòng rồi gửi trả lại cho tôi là được."
Cố Tiểu Tây mỉm cười rồi nói lời cảm ơn: "Chị vất vả rồi, cảm ơn ạ."
"Không có gì, không có gì, lần tới có cần gì thì cứ gọi tôi là được." Nữ nhân viên khoát tay rồi xoay người đi, trên mặt chị ta vô cùng hớn hở. Một cái bánh bao sáu xu, bốn cái thì chỉ tốn hai mươi bốn xu, thêm một bát canh thịt viên có giá sáu xu, chị ta còn dư đến tận hai hào.
Tự dưng có không hai hào, mấy chuyện như chân sai vặt này cũng có thể làm được hết.
Cố Tiểu Tây đóng cửa lại, quay lại bên giường cô đưa bánh bao cho Yến Thiếu Đường, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thiếu Đường ăn đi."
Yến Thiếu Đường không cầm mà ghé sát gần tay cô cắn một miếng, bánh bao mỏng nhân nhiều, da bánh lại dai, mùi vị vô cùng ngon.
Cô bé cũng không ham ăn, nhai nuốt hết ở trong miệng mới cắn tiếp một miếng, chẳng mấy chốc cái bánh bao đã chui hết vào bụng, sau đó Cố Tiểu Tây lại đút cho cô bé mấy muỗng canh, thấy bụng nhỏ của cô bé phình lên mới không tiếp tục đút nữa.
"Thiếu Đường, em đã no chưa?" Cố Tiểu Tây theo thói quen hỏi một câu, nhưng mà cô bé vẫn như thế ngơ ngác không có trả lời.
Cô cũng không để ý nhiều, khẽ cười rồi lau khóe miệng cho cô bé sau đó mới ngồi vào bàn bên cạnh ăn canh thịt viên và một cái bánh bao, số bánh bao còn lại không ăn hết thì cô cho vào nhà tranh để giữ ấm, để sáng mai làm đồ ăn sáng.
Không gian Tu Di có thể gieo trồng, có thể chăn nuôi, có thể chứa đồ, có nhiệt độ ổn định, cái gì cũng tốt chỉ là lúc muốn lấy đồ ra thì lại không tiện cho lắm, cô luôn thuận tay quăng đồ vào trong không gian một cách tùy ý, nhưng mà lúc muốn lấy phải đi vào không gian mới có thể lấy được, nếu không cũng không còn cách nào khác.
Cố Tiểu Tây nghĩ rồi lại thôi, cô lắc đầu, có được món đồ quý giá như thế đã là tốt rồi, sao có thể đòi hỏi nhiều hơn?
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Cố Tiểu Tây lại dùng nước trong ấm rửa mặt, cho Yến Thiếu Đường súc miệng, mới nằm lên trên giường nghỉ ngơi.
Cô vừa nằm xuống, Yến Thiếu Đường lập tức ôm lấy cánh tay của cô.
Cố Tiểu Tây khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của cô bé: "Em yên tâm ngủ đi nhé, chị luôn ở đây."
Cũng không biết có phải lời nói của cô có tác dụng hay không mà ban ngày Yến Thiếu Đường đã ngủ rất nhiều nhưng lúc này vừa nhắm mắt đã mơ mơ màng màng thiếp đi, sau đó nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Không lâu sau, đèn điện trong phòng của nhà khách vụt tắt.
Vào những năm 70, không có nơi nào ăn chơi cũng như cuộc sống về đêm, tất cả mọi người đều ngủ rất sớm, nhà khách vì tiết kiệm tiền điện, cũng tắt đèn rất sớm.
Cố Tiểu Tây đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Yến Thiếu Đường, rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.