Chương 142
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Duệ Hoài vừa nhìn thấy bộ dáng co rúm của Điền Tĩnh, trong lòng không khỏi co rút đau đớn. Nếu không vì anh ta, cô ta cần gì phải như vậy?
Nghĩ như vậy, giọng điệu nói chuyện của anh ta với Cố Tiểu Tây cũng trở nên nặng nề: “Tiểu Tĩnh, em không cần như vậy.” Ngược lại mặt hướng về phía Cố Tiểu Tây, đáy mắt khó nén vẻ lạnh lùng: “Cố Tiểu Tây, mày tới đây làm gì?"
Cố Tiểu Tây nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Dù sao đi nữa cũng là em vay tiền để trị chân cho anh, mà anh không hỏi thăm sao?”
Nói đến hai chữ “Vay tiền”, sắc mặt Cố Duệ Hoài càng thêm nặng nề.
Anh ta lặng lẽ nhìn Điền Tĩnh đứng ở bên cạnh, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù sao cũng không muốn thừa nhận gia cảnh mình quá kém, ngay cả trị bệnh cũng phải ra ngoài vay tiền, bèn mơ hồ nói: “Mày về đi, tao không có sao hết.”
Cố Tiểu Tây bật cười, tình yêu khiến người ta mù quáng, lời này quả thật không sai.
Điền Tĩnh vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy hai người nói chuyện.
Ngược lại Cố Tích Hoài ở bên cạnh không nghe nổi nữa, anh ấy nhíu mày nói: “Anh hai, anh nói cái gì vậy? Tiểu Tây vất vả từ thành phố Chu Lan trở về, còn chạy đôn chạy đáo vì chân của anh mà thái độ của anh như vậy sao?”
“Thằng ba, cậu nói vậy là có ý gì? Trước kia...” Cố Duệ Hoài như gói thuốc nổ, chỉ cần đốt cái là cháy.
Anh ta tự nhận trong nhà người thân với mình nhất là Cố Tích Hoài, anh ta sẵn sàng kể hết mọi chuyện với anh ấy, cùng nhau ghét bỏ Cố Tiểu Tây, cùng nhau phàn nàn ông cụ Cố thiên vị, mà từ lúc nào anh ấy lại thay đổi? Không đứng về phía anh ta nữa?
Cố Tích Hoài không hề thay đổi sắc mặt, cũng không cảm thấy lúng túng vì Cố Duệ Hoài nhắc tới quá khứ hai người cùng chán ghét Cố Tiểu Tây.
Anh ấy bình tĩnh nói: “Trước kia làm sao? Trước kia em không thích Tiểu Tây, chê con bé hại nha đình mình, nhưng hiện tại không giống nữa. Biết sai có thể sửa là điều không gì tốt hơn, Tiểu Tây đã thay đổi rồi. Anh hai, anh nên mở to mắt ra nhìn đi.”
Nghe nói như thế, Điền Tĩnh ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Cố Tích Hoài một cái.
Cô ta không ngờ con trai thứ ba có tương lai xán lạn của nhà họ Cố ở trong tiểu thuyết, lại tha thứ cho Cố Tiểu Tây nhanh như vậy. Cô ta nhớ rõ đoạn đầu của tiểu thuyết, lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn thì anh ấy vẫn còn mang dáng vẻ xa cách với Cố Tiểu Tây.
Nếu như Cố Tiểu Tây không cầm kịch bản nữ chính, chịu ảnh hưởng của nam chính mà thay đổi thì cô có thể được mọi người cưng chiều sao?
Điền Tĩnh liếc Cố Tiểu Tây một cái, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Từ khi nào mà Cố Tiểu Tây lại gầy đi?
Cô ta không khỏi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá một phen, vừa nhìn trái tim đã trở nên nặng nề.
Như trong tiểu thuyết viết, nữ chính Cố Tiểu Tây có mái tóc đen như sơn, một đôi mắt mèo trông cực kỳ có hồn, trong trẻo tựa như một mặt băng kính, cái mũi xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi mềm mại đầy đặn, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút màu hồng đào mà những người xung quanh không có.
Sao lại như vậy?
Cô nhớ rõ Cố Tiểu Tây hạ quyết tâm giảm cân là vì Trần Nguyệt Thăng, nhưng đời này cô ta đã nắm chắc Trần Nguyệt Thăng trong lòng bàn tay, không cho anh ta có chút ý đồ dây dưa với Cố Tiểu Tây, vậy điều gì trở thành động lực khiến cô giảm cân chứ?
Nhìn dáng vẻ này của cô, hẳn đã giảm cân một quãng thời gian, nếu còn tiếp tục thì khi thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ thật sự gầy!
Trong tiểu thuyết mặc dù nam chính không phải thấy sắc nảy lòng tham với Cố Tiểu Tây, nhưng “Sắc” hiển nhiên cũng mang đến không ít lợi ích. Cô xinh đẹp như vậy, sẽ chỉ làm cho con đường phía trước của cô ta trở nên càng thêm khó khăn hơn!
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Trong ánh mắt của Điền Tĩnh lộ nét u ám, thầm trách mình sơ suất, không có theo dõi Cố Tiểu Tây thật kỹ.
Trong Nhân Sinh Hạnh Phúc Ở Thập Niên 70 viết về cuộc sống hạnh phúc của Cố Tiểu Tây, nhưng cô ta là người xuyên đến đây, làm sao có thể đi vào cuộc đời của bi thảm của nữ phụ được? Đời này, cuộc sống hạnh phúc chỉ có thể là của Điền Tĩnh này đây!
Xem ra, cô ta phải đối phó với Cố Duệ Hoài thêm nữa.
Cô ta nhất định phải lấy được ngón tay vàng trong truyện, nếu không làm sao lật đổ được Cố Tiểu Tây?
Nghĩ như vậy, giọng điệu nói chuyện của anh ta với Cố Tiểu Tây cũng trở nên nặng nề: “Tiểu Tĩnh, em không cần như vậy.” Ngược lại mặt hướng về phía Cố Tiểu Tây, đáy mắt khó nén vẻ lạnh lùng: “Cố Tiểu Tây, mày tới đây làm gì?"
Cố Tiểu Tây nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Dù sao đi nữa cũng là em vay tiền để trị chân cho anh, mà anh không hỏi thăm sao?”
Nói đến hai chữ “Vay tiền”, sắc mặt Cố Duệ Hoài càng thêm nặng nề.
Anh ta lặng lẽ nhìn Điền Tĩnh đứng ở bên cạnh, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù sao cũng không muốn thừa nhận gia cảnh mình quá kém, ngay cả trị bệnh cũng phải ra ngoài vay tiền, bèn mơ hồ nói: “Mày về đi, tao không có sao hết.”
Cố Tiểu Tây bật cười, tình yêu khiến người ta mù quáng, lời này quả thật không sai.
Điền Tĩnh vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy hai người nói chuyện.
Ngược lại Cố Tích Hoài ở bên cạnh không nghe nổi nữa, anh ấy nhíu mày nói: “Anh hai, anh nói cái gì vậy? Tiểu Tây vất vả từ thành phố Chu Lan trở về, còn chạy đôn chạy đáo vì chân của anh mà thái độ của anh như vậy sao?”
“Thằng ba, cậu nói vậy là có ý gì? Trước kia...” Cố Duệ Hoài như gói thuốc nổ, chỉ cần đốt cái là cháy.
Anh ta tự nhận trong nhà người thân với mình nhất là Cố Tích Hoài, anh ta sẵn sàng kể hết mọi chuyện với anh ấy, cùng nhau ghét bỏ Cố Tiểu Tây, cùng nhau phàn nàn ông cụ Cố thiên vị, mà từ lúc nào anh ấy lại thay đổi? Không đứng về phía anh ta nữa?
Cố Tích Hoài không hề thay đổi sắc mặt, cũng không cảm thấy lúng túng vì Cố Duệ Hoài nhắc tới quá khứ hai người cùng chán ghét Cố Tiểu Tây.
Anh ấy bình tĩnh nói: “Trước kia làm sao? Trước kia em không thích Tiểu Tây, chê con bé hại nha đình mình, nhưng hiện tại không giống nữa. Biết sai có thể sửa là điều không gì tốt hơn, Tiểu Tây đã thay đổi rồi. Anh hai, anh nên mở to mắt ra nhìn đi.”
Nghe nói như thế, Điền Tĩnh ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Cố Tích Hoài một cái.
Cô ta không ngờ con trai thứ ba có tương lai xán lạn của nhà họ Cố ở trong tiểu thuyết, lại tha thứ cho Cố Tiểu Tây nhanh như vậy. Cô ta nhớ rõ đoạn đầu của tiểu thuyết, lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn thì anh ấy vẫn còn mang dáng vẻ xa cách với Cố Tiểu Tây.
Nếu như Cố Tiểu Tây không cầm kịch bản nữ chính, chịu ảnh hưởng của nam chính mà thay đổi thì cô có thể được mọi người cưng chiều sao?
Điền Tĩnh liếc Cố Tiểu Tây một cái, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Từ khi nào mà Cố Tiểu Tây lại gầy đi?
Cô ta không khỏi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá một phen, vừa nhìn trái tim đã trở nên nặng nề.
Như trong tiểu thuyết viết, nữ chính Cố Tiểu Tây có mái tóc đen như sơn, một đôi mắt mèo trông cực kỳ có hồn, trong trẻo tựa như một mặt băng kính, cái mũi xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi mềm mại đầy đặn, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút màu hồng đào mà những người xung quanh không có.
Sao lại như vậy?
Cô nhớ rõ Cố Tiểu Tây hạ quyết tâm giảm cân là vì Trần Nguyệt Thăng, nhưng đời này cô ta đã nắm chắc Trần Nguyệt Thăng trong lòng bàn tay, không cho anh ta có chút ý đồ dây dưa với Cố Tiểu Tây, vậy điều gì trở thành động lực khiến cô giảm cân chứ?
Nhìn dáng vẻ này của cô, hẳn đã giảm cân một quãng thời gian, nếu còn tiếp tục thì khi thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ thật sự gầy!
Trong tiểu thuyết mặc dù nam chính không phải thấy sắc nảy lòng tham với Cố Tiểu Tây, nhưng “Sắc” hiển nhiên cũng mang đến không ít lợi ích. Cô xinh đẹp như vậy, sẽ chỉ làm cho con đường phía trước của cô ta trở nên càng thêm khó khăn hơn!
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Trong ánh mắt của Điền Tĩnh lộ nét u ám, thầm trách mình sơ suất, không có theo dõi Cố Tiểu Tây thật kỹ.
Trong Nhân Sinh Hạnh Phúc Ở Thập Niên 70 viết về cuộc sống hạnh phúc của Cố Tiểu Tây, nhưng cô ta là người xuyên đến đây, làm sao có thể đi vào cuộc đời của bi thảm của nữ phụ được? Đời này, cuộc sống hạnh phúc chỉ có thể là của Điền Tĩnh này đây!
Xem ra, cô ta phải đối phó với Cố Duệ Hoài thêm nữa.
Cô ta nhất định phải lấy được ngón tay vàng trong truyện, nếu không làm sao lật đổ được Cố Tiểu Tây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.