Chương 147
Khuyết Danh
02/09/2024
Bởi vì cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, nhóm nhân viên bán hàng còn lại vốn đã không thích Uông Thanh hay ghen tị, nghe xong lời Cố Tiểu Tây nói, đều nhao nhao phụ họa: “Đúng đấy Uông Thanh, Mỹ Lệ là do cô đẩy, chúng tôi đều nhìn thấy!”
Tay Uông Thanh run đến mức nói không ra lời, cho đến khi Cố Tiểu Tây đỡ Diêu Mỹ Lệ đi xa, mới thở hổn hển.
Cô ta lập tức ném vải lên quầy, vội vàng vàng rời khỏi xã cung ứng.
“Cô ta làm gì vậy? Đừng nói là chạy trốn nhé?” Một nhân viên bán hàng lớn tuổi chần chờ hỏi.
Một nhân viên bán hàng khác nói với giọng điệu chua xót: “Trốn? Cô nghĩ quá nhiều rồi, người ta chắc chắn đi tìm chỗ dựa vững chắc thôi. Mỹ Lệ đáng thương chia tay với Tần Mục, nếu không đã chẳng đến phiên Uông Thanh ra vẻ?”
*
Cố Tiểu Tây ngồi trong trung tâm y tế, nhìn bác sĩ băng bó vết thương cho Diêu Mỹ Lệ.
Vết thương trên đầu cô từ sau khi chiếm được không gian Tu Di không lâu đã biến mất, nước giếng không gian tuy rằng không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng đối với loại vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ thì vẫn rất có tác dụng, khiến cô không để lại một vết sẹo nào.
Băng bó vết thương xong, bác sĩ lại dặn dò một phen nói không được đụng nước, hai người mới rời khỏi trung tâm y tế.
Diêu Mỹ Lệ sờ sờ băng gạc trên đầu, quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: “Cảm ơn đồng chí, tôi là Diêu Mỹ Lệ, còn không biết tên cô là gì?”
Cố Tiểu Tây cười cười, thản nhiên nói: “Cố Tiểu Tây.”
“Tiểu Tây, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Diêu Mỹ Lệ nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu tuy rằng rất nhẹ, ánh mắt lại thân thiện.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô trầm ngâm một lát, hỏi: “Lần trước tới xã cung ứng, nghe nói tháng sau cô sẽ kết hôn? Là con trai nhà bí thư công xã?”
Diêu Mỹ Lệ dừng bước, ngược lại không cảm thấy bị mạo phạm, dù sao đối với dân chúng nhà nghèo, bí thư công xã đã xem là chức vụ rất lớn, ngẫu nhiên nghe thấy thì luôn muốn hỏi thêm vài câu mà.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói: “Vốn định kết hôn, nhưng hai ngày trước đã chia tay rồi.”
Chuyện này đối với cô ta ảnh hưởng không thể nói là không lớn, ngay cả công việc cũng mất đi nhiệt tình, chuyện chia tay này, ngay cả người trong nhà cũng không hiểu. Bảo cô ta quay về níu kéo cuộc hôn nhân tốt này, trong lòng đồng nghiệp cũng thấy vui sướng khi người khác gặp họa, còn cô ta lại không có chỗ để phát tiết.
Hôm nay Cố Tiểu Tây nhắc tới, cô ta lại có cảm giác thỏa thích muốn trút ra hết.
Diêu Mỹ Lệ vừa định lên tiếng, chợt nghe Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ hỏi: “Cho nên, là Tần Mục sao?”
“Cô biết Tần Mục à?” Diêu Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Tây vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt lóe sáng, khiếp sợ thốt ra: “Cô là con gái của dì Lâm?”
Đột nhiên nghe được mấy chữ “dì Lâm”, Cố Tiểu Tây có chút cảm giác như đã qua một đời.
Diêu Mỹ Lệ lại có chút kích động, hỏi thêm một câu: “Có đúng không? Cô chính là cô con gái mà trước kia dì Lâm sinh ra? Mọi người trông rất giống nhau, nhất là đôi mắt này, thật sự như một khuôn đúc ra!”
Cố Tiểu Tây cụp mắt, thản nhiên nói: “Vậy sao?”
Có lẽ chú ý thấy cô không được hăng hái lắm, lại nghĩ gia đình mà cô ta vốn định gả đến là gia đình thứ hai của mẹ Cố Tiểu Tây, vẻ kích động trên mặt Diêu Mỹ Lệ rút về, trở nên có chút hậm hực, xấu hổ nói: “Xin, xin lỗi.”
Cố Tiểu Tây bật cười: “Xin lỗi làm gì? Cô có làm gì sai đâu.”
Diêu Mỹ Lệ cắn cắn môi, nhìn nụ cười bên môi Cố Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: “Tôi... Thật sự rất thích dì Lâm, dì ấy dịu dàng hiền lành lắm.”
Dịu dàng? Hiền lành?
Cố Tiểu Tây suýt nữa cười ra tiếng, mẹ cô là người như vậy sao?
Không, ít nhất ở trong mắt cha cô, mẹ cô là một người phụ nữ nhiệt tình, cởi mở, có văn hóa, có suy nghĩ, có cá tính, nếu không sau khi sinh cô đã không dứt khoát kiên quyết rời đi, lựa chọn gả cho người thành phố.
Tay Uông Thanh run đến mức nói không ra lời, cho đến khi Cố Tiểu Tây đỡ Diêu Mỹ Lệ đi xa, mới thở hổn hển.
Cô ta lập tức ném vải lên quầy, vội vàng vàng rời khỏi xã cung ứng.
“Cô ta làm gì vậy? Đừng nói là chạy trốn nhé?” Một nhân viên bán hàng lớn tuổi chần chờ hỏi.
Một nhân viên bán hàng khác nói với giọng điệu chua xót: “Trốn? Cô nghĩ quá nhiều rồi, người ta chắc chắn đi tìm chỗ dựa vững chắc thôi. Mỹ Lệ đáng thương chia tay với Tần Mục, nếu không đã chẳng đến phiên Uông Thanh ra vẻ?”
*
Cố Tiểu Tây ngồi trong trung tâm y tế, nhìn bác sĩ băng bó vết thương cho Diêu Mỹ Lệ.
Vết thương trên đầu cô từ sau khi chiếm được không gian Tu Di không lâu đã biến mất, nước giếng không gian tuy rằng không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng đối với loại vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ thì vẫn rất có tác dụng, khiến cô không để lại một vết sẹo nào.
Băng bó vết thương xong, bác sĩ lại dặn dò một phen nói không được đụng nước, hai người mới rời khỏi trung tâm y tế.
Diêu Mỹ Lệ sờ sờ băng gạc trên đầu, quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: “Cảm ơn đồng chí, tôi là Diêu Mỹ Lệ, còn không biết tên cô là gì?”
Cố Tiểu Tây cười cười, thản nhiên nói: “Cố Tiểu Tây.”
“Tiểu Tây, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Diêu Mỹ Lệ nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu tuy rằng rất nhẹ, ánh mắt lại thân thiện.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô trầm ngâm một lát, hỏi: “Lần trước tới xã cung ứng, nghe nói tháng sau cô sẽ kết hôn? Là con trai nhà bí thư công xã?”
Diêu Mỹ Lệ dừng bước, ngược lại không cảm thấy bị mạo phạm, dù sao đối với dân chúng nhà nghèo, bí thư công xã đã xem là chức vụ rất lớn, ngẫu nhiên nghe thấy thì luôn muốn hỏi thêm vài câu mà.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói: “Vốn định kết hôn, nhưng hai ngày trước đã chia tay rồi.”
Chuyện này đối với cô ta ảnh hưởng không thể nói là không lớn, ngay cả công việc cũng mất đi nhiệt tình, chuyện chia tay này, ngay cả người trong nhà cũng không hiểu. Bảo cô ta quay về níu kéo cuộc hôn nhân tốt này, trong lòng đồng nghiệp cũng thấy vui sướng khi người khác gặp họa, còn cô ta lại không có chỗ để phát tiết.
Hôm nay Cố Tiểu Tây nhắc tới, cô ta lại có cảm giác thỏa thích muốn trút ra hết.
Diêu Mỹ Lệ vừa định lên tiếng, chợt nghe Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ hỏi: “Cho nên, là Tần Mục sao?”
“Cô biết Tần Mục à?” Diêu Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Tây vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt lóe sáng, khiếp sợ thốt ra: “Cô là con gái của dì Lâm?”
Đột nhiên nghe được mấy chữ “dì Lâm”, Cố Tiểu Tây có chút cảm giác như đã qua một đời.
Diêu Mỹ Lệ lại có chút kích động, hỏi thêm một câu: “Có đúng không? Cô chính là cô con gái mà trước kia dì Lâm sinh ra? Mọi người trông rất giống nhau, nhất là đôi mắt này, thật sự như một khuôn đúc ra!”
Cố Tiểu Tây cụp mắt, thản nhiên nói: “Vậy sao?”
Có lẽ chú ý thấy cô không được hăng hái lắm, lại nghĩ gia đình mà cô ta vốn định gả đến là gia đình thứ hai của mẹ Cố Tiểu Tây, vẻ kích động trên mặt Diêu Mỹ Lệ rút về, trở nên có chút hậm hực, xấu hổ nói: “Xin, xin lỗi.”
Cố Tiểu Tây bật cười: “Xin lỗi làm gì? Cô có làm gì sai đâu.”
Diêu Mỹ Lệ cắn cắn môi, nhìn nụ cười bên môi Cố Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: “Tôi... Thật sự rất thích dì Lâm, dì ấy dịu dàng hiền lành lắm.”
Dịu dàng? Hiền lành?
Cố Tiểu Tây suýt nữa cười ra tiếng, mẹ cô là người như vậy sao?
Không, ít nhất ở trong mắt cha cô, mẹ cô là một người phụ nữ nhiệt tình, cởi mở, có văn hóa, có suy nghĩ, có cá tính, nếu không sau khi sinh cô đã không dứt khoát kiên quyết rời đi, lựa chọn gả cho người thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.