Chương 154
Khuyết Danh
02/09/2024
"Không đâu." Cố Tiểu Tây nói chắc như đinh đóng cột.
Nếu như không trải qua đời trước thì cô cũng nhất định cảm thấy Cố Duệ Hoài sẽ dâng hiến cả một đời cho Điền Tĩnh.
Có điều, Điền Tĩnh chính là hạng người không biết đủ, thứ mà cô ta muốn cho tới tận bây giờ cũng không phải là một con chó trung thành hễ gọi thì đến, đuổi thì đi, mà là một cái bàn đạp có thể cung cấp phú quý và quyền lực để cô ta có thể trở thành người đứng trên người.
Bất kể là Cố Duệ Hoài hay Trần Nguyệt Thăng, bọn họ đều chỉ là những hạt bụi không có ý nghĩa ở trên con đường "thăng chức cao” của cô ta và chỉ có thể mang đến lợi ích nhất thời cho cô ta. Chờ đến khi bàn đạp chân chính đã xuất hiện, hai người đều sẽ trở thành gánh nặng mà cô ta muốn nhanh chóng thoát khỏi.
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu tương lai của Điền Tĩnh đã không có Cố Duệ Hoài rồi, vậy thì cần gì phải càng ngày càng lo lắng chứ?
Cố Đình Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, mặc dù không biết câu khẳng định của cô từ đâu mà đến, nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi, anh ấy sẽ tin!
Cố Chí Phượng tức giận đến nỗi thái dương nổi cả gân xanh. Đối với đứa con trai Cố Duệ Hoài không biết cố gắng này, ông ấy thực sự hơi tức giận anh ta. Người ở trong nhà phí hết tâm tư để chữa trị chân cho anh ta mà anh ta lại không cảm kích, ngược lại anh ta lại tin tưởng vào một người như thế, quả thực là nực cười mà!
Ông ấy cả giận nói: "Dứt khoát đuổi nó ra khỏi nhà đi. Sau này, ông đây không có đứa con trai này!"
Cố Đình Hoài tức giận nói: "Cha, nói ít vài ba câu đi. Lúc này, cha mà đuổi nó ra khỏi nhà, không phải là hợp ý của nó có thể ở bên Điền Tĩnh hay sao? Ăn cơm trước đi."
Đêm nay, anh ấy vẫn nấu cháo gạo lứt như cũ. Tuy nhiên, bên trong có thêm hai quả trứng gà!
Cố Đình Hoài múc cháo cho Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Đường, hai người mỗi người có một quả trứng luộc, mùi thơm nức mũi.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cười nói: "Anh ơi, em đang giảm béo, không ăn đâu, anh và cha mỗi người một nửa quả trứng đi."
Cố Chí Phượng có chút không vui, nói: "Còn giảm béo làm gì? Bây giờ, con đi ra ngoài, có đứa nào dám nói con béo nữa chứ?"
Hiện tại, ông ấy quan sát con gái của mình từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không tốt. Cô vừa xinh đẹp lại có thể kiếm công điểm, cô còn không tốt hơn Điền Tĩnh hay sao?
Cố Đình Hoài cũng cười khổ mà nói: "Bé à, giảm béo cũng không thể không ăn cơm đâu."
Trong khi mọi người đang nói chuyện, ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cố Chí Phượng húp một ngụm cháo, nghe thấy tiếng động nên ông ấy đặt bát xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã tới lúc nên đi ghi công điểm rồi sao?"
Cố Đình Hoài đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa, anh ấy sửng sốt một chút, hỏi: "Chủ nhiệm Vương sao? Ông đây là?"
"Tiểu Cố có ở nhà không?" Vương Bồi Sinh quan sát vẻ mặt không có nét gì là không vui của Cố Đình Hoài, ông ấy biết có lẽ là anh ấy không biết tới chuyện đã xảy ra buổi sáng, ông ấy nhất thời cũng không biết có nên đề cập tới hay không nữa.
"Chủ nhiệm Vương?" Cố Tiểu Tây xuống giường, nhìn Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa.
Vẻ mặt của ông ấy mệt mỏi, cô nghĩ là ông ấy đã tốn nhiều công sức để đối phó với Lý Hồng Mai.
Tuy rằng nói chuyện này có chút liên quan không quan trọng tới Vương Bồi Sinh, nhưng cô còn không đến mức ghi hận một cán bộ đại đội giỏi như vậy.
"Tiểu Cố, tôi..." Vương Bồi Sinh vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trên mặt liền không khỏi lộ ra vẻ day dứt. Ông ấy vừa định mở miệng, nhưng nghĩ tới Cố Đình Hoài vẫn đang đứng ở bên cạnh, lời nói ban đầu chợt ngừng lại, ông ấy chỉ đưa cái rổ đang nắm ở trong tay qua.
"Sắp bắt đầu ghi công điểm, tôi sẽ không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa." Vương Bồi Sinh nói xong cũng vội vàng rời đi.
Cố Tiểu Tây nheo mắt nhìn một rổ đầy ắp trứng gà, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cô đưa rổ trứng cho Cố Đình Hoài.
Cố Đình Hoài cau mày, hỏi: "Đây là có ý gì? Tại sao chủ nhiệm Vương đột nhiên tặng trứng gà cho nhà chúng ta vậy?"
"Vương Bồi Sinh tặng trứng gà cho nhà chúng ta sao?" Cố Chí Phượng cũng có vẻ khó hiểu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, hỏi: "Bé ơi, chuyện gì vậy?"
Cố Tiểu Tây cũng không có giấu diếm. Dù sao một đêm trôi qua, chuyện ngày mai sẽ bị lan truyện rộng rãi thôi.
Nếu như không trải qua đời trước thì cô cũng nhất định cảm thấy Cố Duệ Hoài sẽ dâng hiến cả một đời cho Điền Tĩnh.
Có điều, Điền Tĩnh chính là hạng người không biết đủ, thứ mà cô ta muốn cho tới tận bây giờ cũng không phải là một con chó trung thành hễ gọi thì đến, đuổi thì đi, mà là một cái bàn đạp có thể cung cấp phú quý và quyền lực để cô ta có thể trở thành người đứng trên người.
Bất kể là Cố Duệ Hoài hay Trần Nguyệt Thăng, bọn họ đều chỉ là những hạt bụi không có ý nghĩa ở trên con đường "thăng chức cao” của cô ta và chỉ có thể mang đến lợi ích nhất thời cho cô ta. Chờ đến khi bàn đạp chân chính đã xuất hiện, hai người đều sẽ trở thành gánh nặng mà cô ta muốn nhanh chóng thoát khỏi.
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu tương lai của Điền Tĩnh đã không có Cố Duệ Hoài rồi, vậy thì cần gì phải càng ngày càng lo lắng chứ?
Cố Đình Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, mặc dù không biết câu khẳng định của cô từ đâu mà đến, nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi, anh ấy sẽ tin!
Cố Chí Phượng tức giận đến nỗi thái dương nổi cả gân xanh. Đối với đứa con trai Cố Duệ Hoài không biết cố gắng này, ông ấy thực sự hơi tức giận anh ta. Người ở trong nhà phí hết tâm tư để chữa trị chân cho anh ta mà anh ta lại không cảm kích, ngược lại anh ta lại tin tưởng vào một người như thế, quả thực là nực cười mà!
Ông ấy cả giận nói: "Dứt khoát đuổi nó ra khỏi nhà đi. Sau này, ông đây không có đứa con trai này!"
Cố Đình Hoài tức giận nói: "Cha, nói ít vài ba câu đi. Lúc này, cha mà đuổi nó ra khỏi nhà, không phải là hợp ý của nó có thể ở bên Điền Tĩnh hay sao? Ăn cơm trước đi."
Đêm nay, anh ấy vẫn nấu cháo gạo lứt như cũ. Tuy nhiên, bên trong có thêm hai quả trứng gà!
Cố Đình Hoài múc cháo cho Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Đường, hai người mỗi người có một quả trứng luộc, mùi thơm nức mũi.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cười nói: "Anh ơi, em đang giảm béo, không ăn đâu, anh và cha mỗi người một nửa quả trứng đi."
Cố Chí Phượng có chút không vui, nói: "Còn giảm béo làm gì? Bây giờ, con đi ra ngoài, có đứa nào dám nói con béo nữa chứ?"
Hiện tại, ông ấy quan sát con gái của mình từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không tốt. Cô vừa xinh đẹp lại có thể kiếm công điểm, cô còn không tốt hơn Điền Tĩnh hay sao?
Cố Đình Hoài cũng cười khổ mà nói: "Bé à, giảm béo cũng không thể không ăn cơm đâu."
Trong khi mọi người đang nói chuyện, ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cố Chí Phượng húp một ngụm cháo, nghe thấy tiếng động nên ông ấy đặt bát xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã tới lúc nên đi ghi công điểm rồi sao?"
Cố Đình Hoài đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa, anh ấy sửng sốt một chút, hỏi: "Chủ nhiệm Vương sao? Ông đây là?"
"Tiểu Cố có ở nhà không?" Vương Bồi Sinh quan sát vẻ mặt không có nét gì là không vui của Cố Đình Hoài, ông ấy biết có lẽ là anh ấy không biết tới chuyện đã xảy ra buổi sáng, ông ấy nhất thời cũng không biết có nên đề cập tới hay không nữa.
"Chủ nhiệm Vương?" Cố Tiểu Tây xuống giường, nhìn Vương Bồi Sinh đang đứng ở trước cửa.
Vẻ mặt của ông ấy mệt mỏi, cô nghĩ là ông ấy đã tốn nhiều công sức để đối phó với Lý Hồng Mai.
Tuy rằng nói chuyện này có chút liên quan không quan trọng tới Vương Bồi Sinh, nhưng cô còn không đến mức ghi hận một cán bộ đại đội giỏi như vậy.
"Tiểu Cố, tôi..." Vương Bồi Sinh vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trên mặt liền không khỏi lộ ra vẻ day dứt. Ông ấy vừa định mở miệng, nhưng nghĩ tới Cố Đình Hoài vẫn đang đứng ở bên cạnh, lời nói ban đầu chợt ngừng lại, ông ấy chỉ đưa cái rổ đang nắm ở trong tay qua.
"Sắp bắt đầu ghi công điểm, tôi sẽ không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa." Vương Bồi Sinh nói xong cũng vội vàng rời đi.
Cố Tiểu Tây nheo mắt nhìn một rổ đầy ắp trứng gà, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cô đưa rổ trứng cho Cố Đình Hoài.
Cố Đình Hoài cau mày, hỏi: "Đây là có ý gì? Tại sao chủ nhiệm Vương đột nhiên tặng trứng gà cho nhà chúng ta vậy?"
"Vương Bồi Sinh tặng trứng gà cho nhà chúng ta sao?" Cố Chí Phượng cũng có vẻ khó hiểu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, hỏi: "Bé ơi, chuyện gì vậy?"
Cố Tiểu Tây cũng không có giấu diếm. Dù sao một đêm trôi qua, chuyện ngày mai sẽ bị lan truyện rộng rãi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.