Chương 173
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây đưa Yến Thiếu Đường cho Cố Tích Hoài, để anh ấy tiếp tục kể chuyện, ngược lại trông mong nhìn về phía Cố Tiểu Tây: "Anh, em muốn trồng lúa, nhưng nhà chúng ta không có giống, anh xem có thể giúp em gái lấy một chút hay không?"
Nếu bàn về nhân duyên thì chỉ sợ tất cả mọi người trong nhà họ Cố cộng lại cũng không sánh nổi Cố Tiểu Tây.
Anh ấy là người chính trực, làm người lại thành thật đôn hậu, nếu không lúc trước anh ấy cũng sẽ không móc tim móc phổi trở thành bạn tốt với Nhậm Thiên Tường.
"Thóc à?" Cố Tiểu Tây ngạc nhiên nhìn cô một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: "Để anh đi hỏi một chút xem nhà ai có, đúng lúc nhà mình có cải bó xôi, để anh mang đi đổi một ít với người ta."
Nói xong, anh ấy đặt cuốc xuống rồi đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng thở ra, chắc là thóc của cô có hy vọng rồi phải không?
Chuyến đi này của Cố Tiểu Tây mất nửa giờ, Cố Tiểu Tây không đợi được anh ấy mang theo thóc giống trở về, mà lại chờ được một đôi mẹ con phong trần mệt mỏi, người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi, còn đứa bé chừng hơn mười tuổi.
"Cô gái!" Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trên mặt đã lộ ra nụ cười.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: "Thím?"
Người phụ nữ này chính là người bán con thỏ nhỏ mà cô đụng phải ở chợ đen, là người của đại đội Phàn Căn ở sát vách, lúc ấy cô mua thỏ con đã để lại địa chỉ, để khi nào thím ấy bắt được một ổ thỏ con nữa thì đưa đến cho cô.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ phải đợi bốn, năm ngày nữa, nhưng cô không ngờ mới chỉ một ngày trôi qua mà người đã đến.
"Cô gái à, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cô nói muốn... Giờ còn cần hay không?" Trong mắt người phụ nữ vẫn có một chút câu nệ như cũ, nhưng mà nghĩ đến con thỏ bên trong cái gùi, trên mặt lại ánh lên ước ao và chờ mong về tương lai.
Cố Tiểu Tây gật đầu cười nói: "Tôi muốn, thím vào đây với tôi."
Khuôn mặt người phụ nữ vui mừng khôn xiết, thím ấy bèn kéo con trai đi vào theo.
Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường ôm Yến Thiếu Đường kể chuyện xưa cho cô bé, khi nhìn thấy có người xa lạ tới nhà thì sửng sốt một chút, đang định lên tiếng thì thấy Cố Tiểu Tây đã đưa người vào thẳng phòng mình, không cho anh ấy cơ hội tra hỏi.
Anh ấy nghi ngờ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Tiểu Tây, càng cảm thấy cô em gái này của mình thần bí.
Bản tính của một người thật sự có thể tại thay đổi trong nháy mắt sao?
Trong phòng.
Ngay khi bước vào nhà, người phụ nữ đã lấy gùi xuống và nhấc cỏ dại bên trong ra cho Cố Tiểu Tây xem.
Cố Tiểu Tây nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên: "Nhiều như vậy sao?"
Bên trong cái gùi đầy những con thỏ nhỏ màu xám chen lấn nhau, con nào cũng cuộn tròn thành nắm lông nhung, đếm sơ sơ thì có chừng mười tám con!
Người phụ nữ cười nói: "Từ nhỏ con trai tôi đã thích thỏ hoang, trước kia thì đều giữ cho nhà mình ăn thịt, nhưng giờ cuộc sống khó khăn, con trai tôi cũng phải đi lính, trong nhà không có người lao động chính, nên chỉ có thể đổi thỏ lấy tiền."
Cố Tiểu Tây nhìn đứa bé trai bên cạnh thím ấy một chút, đứa bé đã hơn mười tuổi nhưng vẫn rất rụt rè khi nhìn người khác.
"Mười tám con con thỏ là ba đồng sáu, ầy." Cố Tiểu Tây cũng không cò kè mặc cả, đếm ba đồng sáu xu rồi đưa cho người phụ nữ. Ngay khi nhận được tiền vào trong tay, người phụ nữ run rẩy hưng phấn, số tiền bán thỏ trong hai ngày qua cộng lại đã thành một số tiền lớn!
Lúc gần đi, người phụ nữ có chút ngượng ngùng nói: "Cô gái à, cô…Sau này cô còn muốn mua thỏ nữa không?"
Cố Tiểu Tây áy náy cười một tiếng: "Thím à, bây giờ nhà ai cũng khó khăn, trong tay của tôi còn nhiều thỏ lắm, cũng nuôi không nổi nữa đâu. Thỏ con không bán được thì thím có thể bắt con thỏ hơi lớn một chút rồi mang đến chợ đen mà bán lấy thịt."
Khi người phụ nữ nghe cô nói xong, đầu tiên là thất vọng, sau đó lại luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng dẫn con trai vui mừng rời đi.
Cố Tiểu Tây để lại bốn con thỏ ở bên ngoài, còn mười bốn con còn lại thì bỏ hết vào trong không gian Tu Di.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy giọng nói của Cố Tích Hoài: "Bọn họ là ai?"
Cố Tiểu Tây cầm con thỏ đưa cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Đường nhìn một chút, nói thẳng: "Ngườ bán thỏ con, lần trước em gặp ở chợ đen, em hỏi vài câu, nên hôm nay tới đưa thỏ."
"Thỏ con!" Cố Tích Hoài hơi ngạc nhiên.
Yến Thiếu Đường lại giống như bị hấp dẫn, ưm ưm kêu hai tiếng.
Cố Tiểu Tây cười cười, cô tìm một cái giỏ sâu, trải cỏ khô lên rồi đặt con thỏ nhỏ vào, Yến Thiếu Đường ngồi xổm ở bên cạnh cái giỏ mê mẩn nhìn thỏ con.
Nếu bàn về nhân duyên thì chỉ sợ tất cả mọi người trong nhà họ Cố cộng lại cũng không sánh nổi Cố Tiểu Tây.
Anh ấy là người chính trực, làm người lại thành thật đôn hậu, nếu không lúc trước anh ấy cũng sẽ không móc tim móc phổi trở thành bạn tốt với Nhậm Thiên Tường.
"Thóc à?" Cố Tiểu Tây ngạc nhiên nhìn cô một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: "Để anh đi hỏi một chút xem nhà ai có, đúng lúc nhà mình có cải bó xôi, để anh mang đi đổi một ít với người ta."
Nói xong, anh ấy đặt cuốc xuống rồi đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng thở ra, chắc là thóc của cô có hy vọng rồi phải không?
Chuyến đi này của Cố Tiểu Tây mất nửa giờ, Cố Tiểu Tây không đợi được anh ấy mang theo thóc giống trở về, mà lại chờ được một đôi mẹ con phong trần mệt mỏi, người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi, còn đứa bé chừng hơn mười tuổi.
"Cô gái!" Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trên mặt đã lộ ra nụ cười.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: "Thím?"
Người phụ nữ này chính là người bán con thỏ nhỏ mà cô đụng phải ở chợ đen, là người của đại đội Phàn Căn ở sát vách, lúc ấy cô mua thỏ con đã để lại địa chỉ, để khi nào thím ấy bắt được một ổ thỏ con nữa thì đưa đến cho cô.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ phải đợi bốn, năm ngày nữa, nhưng cô không ngờ mới chỉ một ngày trôi qua mà người đã đến.
"Cô gái à, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cô nói muốn... Giờ còn cần hay không?" Trong mắt người phụ nữ vẫn có một chút câu nệ như cũ, nhưng mà nghĩ đến con thỏ bên trong cái gùi, trên mặt lại ánh lên ước ao và chờ mong về tương lai.
Cố Tiểu Tây gật đầu cười nói: "Tôi muốn, thím vào đây với tôi."
Khuôn mặt người phụ nữ vui mừng khôn xiết, thím ấy bèn kéo con trai đi vào theo.
Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường ôm Yến Thiếu Đường kể chuyện xưa cho cô bé, khi nhìn thấy có người xa lạ tới nhà thì sửng sốt một chút, đang định lên tiếng thì thấy Cố Tiểu Tây đã đưa người vào thẳng phòng mình, không cho anh ấy cơ hội tra hỏi.
Anh ấy nghi ngờ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Tiểu Tây, càng cảm thấy cô em gái này của mình thần bí.
Bản tính của một người thật sự có thể tại thay đổi trong nháy mắt sao?
Trong phòng.
Ngay khi bước vào nhà, người phụ nữ đã lấy gùi xuống và nhấc cỏ dại bên trong ra cho Cố Tiểu Tây xem.
Cố Tiểu Tây nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên: "Nhiều như vậy sao?"
Bên trong cái gùi đầy những con thỏ nhỏ màu xám chen lấn nhau, con nào cũng cuộn tròn thành nắm lông nhung, đếm sơ sơ thì có chừng mười tám con!
Người phụ nữ cười nói: "Từ nhỏ con trai tôi đã thích thỏ hoang, trước kia thì đều giữ cho nhà mình ăn thịt, nhưng giờ cuộc sống khó khăn, con trai tôi cũng phải đi lính, trong nhà không có người lao động chính, nên chỉ có thể đổi thỏ lấy tiền."
Cố Tiểu Tây nhìn đứa bé trai bên cạnh thím ấy một chút, đứa bé đã hơn mười tuổi nhưng vẫn rất rụt rè khi nhìn người khác.
"Mười tám con con thỏ là ba đồng sáu, ầy." Cố Tiểu Tây cũng không cò kè mặc cả, đếm ba đồng sáu xu rồi đưa cho người phụ nữ. Ngay khi nhận được tiền vào trong tay, người phụ nữ run rẩy hưng phấn, số tiền bán thỏ trong hai ngày qua cộng lại đã thành một số tiền lớn!
Lúc gần đi, người phụ nữ có chút ngượng ngùng nói: "Cô gái à, cô…Sau này cô còn muốn mua thỏ nữa không?"
Cố Tiểu Tây áy náy cười một tiếng: "Thím à, bây giờ nhà ai cũng khó khăn, trong tay của tôi còn nhiều thỏ lắm, cũng nuôi không nổi nữa đâu. Thỏ con không bán được thì thím có thể bắt con thỏ hơi lớn một chút rồi mang đến chợ đen mà bán lấy thịt."
Khi người phụ nữ nghe cô nói xong, đầu tiên là thất vọng, sau đó lại luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng dẫn con trai vui mừng rời đi.
Cố Tiểu Tây để lại bốn con thỏ ở bên ngoài, còn mười bốn con còn lại thì bỏ hết vào trong không gian Tu Di.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy giọng nói của Cố Tích Hoài: "Bọn họ là ai?"
Cố Tiểu Tây cầm con thỏ đưa cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Đường nhìn một chút, nói thẳng: "Ngườ bán thỏ con, lần trước em gặp ở chợ đen, em hỏi vài câu, nên hôm nay tới đưa thỏ."
"Thỏ con!" Cố Tích Hoài hơi ngạc nhiên.
Yến Thiếu Đường lại giống như bị hấp dẫn, ưm ưm kêu hai tiếng.
Cố Tiểu Tây cười cười, cô tìm một cái giỏ sâu, trải cỏ khô lên rồi đặt con thỏ nhỏ vào, Yến Thiếu Đường ngồi xổm ở bên cạnh cái giỏ mê mẩn nhìn thỏ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.