Chương 183
Khuyết Danh
02/09/2024
"Đồng chí Cố!" Anh ấy chạy chậm đến chào đón, khi nhìn thấy Yến Thiếu Đường cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Đây là em gái của cô phải không? Đúng là một cô bé xinh xắn, ầy, để anh trai cho em ăn kẹo nhé."
Vừa nói, Hạ Lam Chương móc hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ từ trong túi áo ra.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy một chút, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài thế mà còn mang theo kẹo?
Hạ Lam Chương bị cô nhìn thì hơi xấu hổ, có chút câu nệ nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng giải thích: "Tôi... Tôi tương đối thích ăn đồ ngọt."
Cố Tiểu Tây bật cười, nói: "Đi vào đi, hôm nay tôi mời, anh chớ giành với tôi."
Trên người cô còn một ít phiếu lương thực, mặc dù không nhiều nhưng ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh thì vẫn đủ.
Hạ Lam Chương mỉm cười không nói gì, hai người đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống, gọi vài món ăn viết trên bảng đen nhỏ, còn chưa ngồi nóng mông, Cố Tiểu Tây lấy tiền ra đưa cho Hạ Lam Chương.
Hạ Lam Chương sững sờ, vốn dĩ anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Cố Tiểu Tây kiên trì, anh ấy chỉ có thể cười khổ lấy giấy vay nợ từ trong túi ra.
Các nếp gấp trên giấy vay nợ rất rõ ràng, có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên lấy ra xem, khi đưa cho Cố Tiểu Tây còn hơi không nỡ, anh ấy cũng không đếm xem có bao nhiêu tiền mà chỉ tùy tiện bỏ vào túi áo khoác.
Anh ấy mỉm cười trêu chọc: "Tôi mới kiếm được một khoản lớn, đợi chút nữa tính tiền cô đừng tranh với tôi."
Cố Tiểu Tây mỉm cười, đưa tay sờ lên đầu Yến Thiếu Đường, vừa định giới thiệu lần nữa thì trên người đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay sau đó một giọng nói nghẹn ngào xen lẫn phẫn nộ vang lên: "Cô là ai? Tại sao cô lại ăn cơm với Đồng chí Hạ?!"
Đuôi lông mày Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng giật giật, không để lại dấu vết ngăn Yến Thiếu Đường ở phía sau, rồi ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã hơi sửng sốt.
Cô biết người này, từng có duyên gặp mặt một lần, cũng có thể coi là "Người hữu duyên" trong lần buôn bán giày lưới trắng vẽ hoa lăng tiêu đầu tiên của cô, mà lúc này, đôi giày đó cũng đang được đeo trên chân của cô ấy.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Chu Dung Dung, nhà ở ủy ban Cách Mạng huyện.
Cố Tiểu Tây không phải người ngu, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Chu Dung Dung là biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô quay đầu nhìn Hạ Lam Chương một chút, đã thấy sắc mặt anh ấy có hơi không tốt, nói: "Đồng chí Chu, đồng chí Cố là bạn của tôi, không phải phạm nhân của cô, hơn nữ tôi ăn cơm với ai cũng phải báo cáo cho cô sao?"
Chu Dung Dung biến sắc, cô ấy không dám tin nhìn về phía Hạ Lam Chương: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem?"
Hạ Lam Chương nhắm mắt lại, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đồng chí Chu, đừng gây chuyện, nếu cô muốn ăn thì ăn tử tế đi, đừng quấy rầy chúng tôi."
Chu Dung Dung tức giận không chịu được, vốn muốn khóc lóc om sòm, nhưng nhìn dáng vẻ vô tình của Hạ Lam Chương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nức nở nói: "Quấy rầy? Anh cảm thấy em đang quấy rầy hai người? Hạ Lam Chương, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?"
Hạ Lam Chương bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh mắng nói: "Tôi nói muốn muốn kết hôn với cô lúc nào? Đây chỉ là lời nói ngoài miệng của anh trai tôi và cha cô thôi, tôi đã đồng ý chưa?"
Chu Dung Dung sững người, lắp bắp nói: "Anh... Nếu anh không đồng ý thì tại sao lại đến nhà em ăn cơm? Sao anh có thể không thích em? Anh không sợ cha em tức giận sao? Hạ Lam Chương! Anh nghĩ cho kỹ đi!"
Nói xong, Chu Dung Dung lại có chút hối hận, hôm nay cô ấy tới đấy là để cứu vãn mối quan hệ này, chứ không phải muốn chọc giận Hạ Lam Chương.
Cô ấy mím môi, khuôn mặt mũm mĩm gượng cười: "Hạ... Đồng chí Hạ, vô cùng xin lỗi anh, là do em đã không lựa lời nói, nhưng mà chuyện này không phải chuyện anh muốn nhận hay không, anh Hồng Chương đã nói rồi, anh nhất định phải cưới em."
Hạ Lam Chương lạnh lùng nói: "Chuyện cưới cô là anh trai tôi nói, nếu cô muốn gả vào nhà họ Hạ thì gả cho Hạ Hồng Chương đi."
Nói xong, Hạ Lam Chương vô cùng bình tĩnh ngồi xuống rồi áy náy cười một tiếng với Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cũng không ngờ rằng mình đi ăn một bữa cơm mà có thể ăn ra sai lầm, nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới Chu Dung Dung và Hạ Lam Chương lại có quan hệ như vậy, mà những năm 1970 vẫn còn cách nói thông gia môn đăng hộ sao?
Vừa nói, Hạ Lam Chương móc hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ từ trong túi áo ra.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy một chút, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài thế mà còn mang theo kẹo?
Hạ Lam Chương bị cô nhìn thì hơi xấu hổ, có chút câu nệ nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng giải thích: "Tôi... Tôi tương đối thích ăn đồ ngọt."
Cố Tiểu Tây bật cười, nói: "Đi vào đi, hôm nay tôi mời, anh chớ giành với tôi."
Trên người cô còn một ít phiếu lương thực, mặc dù không nhiều nhưng ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh thì vẫn đủ.
Hạ Lam Chương mỉm cười không nói gì, hai người đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống, gọi vài món ăn viết trên bảng đen nhỏ, còn chưa ngồi nóng mông, Cố Tiểu Tây lấy tiền ra đưa cho Hạ Lam Chương.
Hạ Lam Chương sững sờ, vốn dĩ anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Cố Tiểu Tây kiên trì, anh ấy chỉ có thể cười khổ lấy giấy vay nợ từ trong túi ra.
Các nếp gấp trên giấy vay nợ rất rõ ràng, có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên lấy ra xem, khi đưa cho Cố Tiểu Tây còn hơi không nỡ, anh ấy cũng không đếm xem có bao nhiêu tiền mà chỉ tùy tiện bỏ vào túi áo khoác.
Anh ấy mỉm cười trêu chọc: "Tôi mới kiếm được một khoản lớn, đợi chút nữa tính tiền cô đừng tranh với tôi."
Cố Tiểu Tây mỉm cười, đưa tay sờ lên đầu Yến Thiếu Đường, vừa định giới thiệu lần nữa thì trên người đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay sau đó một giọng nói nghẹn ngào xen lẫn phẫn nộ vang lên: "Cô là ai? Tại sao cô lại ăn cơm với Đồng chí Hạ?!"
Đuôi lông mày Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng giật giật, không để lại dấu vết ngăn Yến Thiếu Đường ở phía sau, rồi ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã hơi sửng sốt.
Cô biết người này, từng có duyên gặp mặt một lần, cũng có thể coi là "Người hữu duyên" trong lần buôn bán giày lưới trắng vẽ hoa lăng tiêu đầu tiên của cô, mà lúc này, đôi giày đó cũng đang được đeo trên chân của cô ấy.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Chu Dung Dung, nhà ở ủy ban Cách Mạng huyện.
Cố Tiểu Tây không phải người ngu, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Chu Dung Dung là biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô quay đầu nhìn Hạ Lam Chương một chút, đã thấy sắc mặt anh ấy có hơi không tốt, nói: "Đồng chí Chu, đồng chí Cố là bạn của tôi, không phải phạm nhân của cô, hơn nữ tôi ăn cơm với ai cũng phải báo cáo cho cô sao?"
Chu Dung Dung biến sắc, cô ấy không dám tin nhìn về phía Hạ Lam Chương: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem?"
Hạ Lam Chương nhắm mắt lại, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đồng chí Chu, đừng gây chuyện, nếu cô muốn ăn thì ăn tử tế đi, đừng quấy rầy chúng tôi."
Chu Dung Dung tức giận không chịu được, vốn muốn khóc lóc om sòm, nhưng nhìn dáng vẻ vô tình của Hạ Lam Chương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nức nở nói: "Quấy rầy? Anh cảm thấy em đang quấy rầy hai người? Hạ Lam Chương, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?"
Hạ Lam Chương bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh mắng nói: "Tôi nói muốn muốn kết hôn với cô lúc nào? Đây chỉ là lời nói ngoài miệng của anh trai tôi và cha cô thôi, tôi đã đồng ý chưa?"
Chu Dung Dung sững người, lắp bắp nói: "Anh... Nếu anh không đồng ý thì tại sao lại đến nhà em ăn cơm? Sao anh có thể không thích em? Anh không sợ cha em tức giận sao? Hạ Lam Chương! Anh nghĩ cho kỹ đi!"
Nói xong, Chu Dung Dung lại có chút hối hận, hôm nay cô ấy tới đấy là để cứu vãn mối quan hệ này, chứ không phải muốn chọc giận Hạ Lam Chương.
Cô ấy mím môi, khuôn mặt mũm mĩm gượng cười: "Hạ... Đồng chí Hạ, vô cùng xin lỗi anh, là do em đã không lựa lời nói, nhưng mà chuyện này không phải chuyện anh muốn nhận hay không, anh Hồng Chương đã nói rồi, anh nhất định phải cưới em."
Hạ Lam Chương lạnh lùng nói: "Chuyện cưới cô là anh trai tôi nói, nếu cô muốn gả vào nhà họ Hạ thì gả cho Hạ Hồng Chương đi."
Nói xong, Hạ Lam Chương vô cùng bình tĩnh ngồi xuống rồi áy náy cười một tiếng với Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cũng không ngờ rằng mình đi ăn một bữa cơm mà có thể ăn ra sai lầm, nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới Chu Dung Dung và Hạ Lam Chương lại có quan hệ như vậy, mà những năm 1970 vẫn còn cách nói thông gia môn đăng hộ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.